Trong lòng hắn rất loạn, than vãn oán trách, mặc dù biết việc thẩm vấn Nhị Cẩu Tử là một sự lựa chon sai lầm, đưa hắn vào thế đối lập với bà con dân chúng, nhưng sự việc tiến triển đến nước này, hắn không có đường rút lui, mặc dù vẫn biết trên núi có hổ, cũng phải đi theo hướng đó! Chỉ có cách duy nhất là lấy sự hèn nhát yếu đuối của thằng nhãi Nhị Cẩu Tử này chế ngự lại, mới có thể biết được chân tướng sự thật, khiến cho bách tính nhận thức sâu sắc về bộ mặt xấu xa của Chung Bân.
Hiện trường một trận cãi vã của dân chúng, không có vẻ uy nghiêm trang trọng, Tôn Khoa hung hăng đập miếng gỗ xuống, tay hắn run lên, dân chúng nghe thấy tiếng vang ấy, đều dừng lại không bàn tán nghị luận xôn xao nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn có tiếng cười vô duyên đâu đó vang lên, khiến cho bầu không khí của công đường vừa mới quay trở lại trang nghiêm lại thấy có chút gì đó khôi hài.
Hắn vẫn kiên trì, giả bộ hung dữ, chỉ vào Nhị Cẩu Tử nói:"Nhị Cẩu Tử, bản phủ vừa mới hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc là vì dân trừ hại, hay là chiến đấu vì lợi ích riêng, làm Long Nhị tàn phế? Hãy khai thật ra cho ta! Nếu như có lời nào giả dối, xử trảm trước dân, bản quan quyết không dung tha"
Nhưng, cái màn kịch của Tôn Khoa đã cũ lắm rồi
Lúc Nhị Cẩu Tử nhát gan như chuột vừa mới bước vào công đường, cảm giác sợ sệt khi lúc đầu mới bước vào một hoàn cảnh xa lạ cực kì mãnh liệt, tên nha dịch hung ác, sự nham hiểm của Tôn Khoa, sự uy nghiêm của chiếc gương treo cao, đều khiến hắn một kẻ nhát gan yếu đuối chưa được đi ra ngoài nhiều hãi hùng khiếp vía, đôi chân vòng kiềng không giấu nổi sự run rẩy, chút dũng khí hắn có được trước khi bước vào công đường thì đã bị bầu không khí áp lực này làm cho tiêu tán hết, chỉ còn lại sự yếu đuối và bất lực, thêm với sự đe dọa của tiếng vang khi mà Tôn Khoa đập miếng gỗ xuống, Nhị Cẩu Tử liền đánh mất sự uy nghiêm của đấng nam nhi không hề do dự, ngoan ngoãn khúm núm, cúi đầu xin tha mạng.
Tất cả điều này,Tôn Khoa vốn suy diễn hoàn hảo như thế, Nhị Cẩu Tử đã hoàn toàn bị khí thế hùng hổ của hắn làm cho sợ hãi, đang định cúi đầu lắp ba lắp bắp đầu hàng, thì ngay lập tức có một bài vè dung tục vừa hay để cứu mạng hắn
Đó là một bài vè mê hoặc lòng người, vừa nghe đã có thể thuộc.
Nhị Cẩu Tử cười gượng trong lòng, cái bài vè khi người khác nghe thấy chỉ đơn thuần là một bài thơ tự do, nhưng khi đến tai hắn, thì lại rõ ràng là sự kì vọng và cổ vũ cho chính mình, một loại cảnh báo và cảnh giác!
Trong sự ồn ào của nhân dân bách tính, trong đầu của Nhị Cẩu Tử lúc này bỗng chợt lóe lên, nghĩ đến lời khuyên bảo ân cần của Trần Tiểu Cửu, nghĩ đến hoàn cảnh khó khăn mà Trần Tiểu Cửu nói với hắn khiến khắn không tài nào hiểu được.
- Nếu như ngươi tố cáo tên củi khô, người khác lại tố cáo ngươi, cuối cùng thì các ngươi đều phải chết chung với Long Nhị.
Hắn nhớ lại nguyên văn lời nói của Trần Tiểu Cửu, mặc dù với lời nói thâm nho, sâu xa cực kì khó hiểu của Trần Tiểu Cửu nhưng hắn lại dễ dàng nhớ một cách rõ ràng. Sự cấu kết xấu xa của Tôn Khoa và Long Đại, lời của bọn chúng quyết không thể tin, cho dù chúng có yêu sách gì, ép buộc hay là dụ dỗ, đều không được quan tâm đến, coi như bỏ,mặc cho gió thổi đi.
Nhị Cẩu Tử nghĩ đến đây, hai chân run bắn lên, vẫn có chút sợ hãi, nhưng cũng đã thích ứng được với môi trường xa lạ, hắn cuối cùng cũng tìm lại được dũng khí đã mất, hắn nhân lúc hiện trường đang rối loạn, nhìn trước ngó sau, đến khi chứng kiến tên củi khô đang quỳ bên cạnh, thấy cái mông teo tóp khô quắt mặc dù máu tươi giàn giụa chảy, nhưng cái thân hình gầy nhom ấy lại hiện ra một vẻ rất kiên cường, đôi mắt khô khan của hắn mặc dù ánh lến sự bất đắc dĩ, nhưng trong ánh mắt đáng thương lại hiện lên một ý chí kiên cường không chịu khuất phục.
Khi Nhị Cẩu Tử thấy cảnh tượng này, mặt hắn đỏ lên, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ thẹn thùng.
Hài…, tên củi khô là nhân vật tàn phế nặng 30kg, còn có thể có lòng can đảm và nghị lực như thế, chịu đựng được lần khảo nghiệm tàn khốc thế này, còn Nhị Cẩu Tử ta đường đường là một đấng nam nhi, cao to lực lưỡng, lại phải sợ cái tên Tôn Khoa đê tiện tiểu nhân n, mẹ kiếp thật là mất mặt à!
Hắn nghĩ tới đây, dũng khí trong hắn lại tăng lên một phần, hắn kiềm chế được chút sợ hãi, quay đầu nhìn lại, lại thấy một ánh mắt trong sáng khích lệ,và bốn mắt nhìn nhau, bắt tay, khí thế hừng hực.
Cây ngọc đón gió, người có lông mày lưỡi mác,không phải là Trần Tiểu Cửu thì còn là ai vào đây được?
Nhị Cẩu Tử đột nhiên cười một cách ngây ngô, mặc dù trên phương diện nào đó Trần Tiểu Cửu là kẻ thù của hắn, khiến cho hắn phải thảm bại thế này, nhưng khi hắn thấy được cái ánh mắt cơ trí của Trần Tiểu Cửu, dường như vui mừng tìm thấy được người tâm phúc.
Hắn nhe răng nhếch mép, đối diện với Trần Tiểu Cửu mạnh mẽ vỗ tay vào ngực, rồi quay đầu đi, không quan tâm đến bất kì ai, đồng thời thầm tự cổ vũ mình.
Đương nhiên, đang trong lúc cố tích góp năng lượng, giọng nói lạnh lùng của Tôn Khoa như linh hồn truyền tới.
Hừ…, có còn xem ta như kẻ ngốc nữa không? Trong lòng Nhị Cẩu Tử cười lên một tiếng nhạt nhẽo, mặc dù hắn vẫn thấy sợ, nhưng trong bụng sớm đã tin vào chính mình, cố lấy dũng khí nói:
- Đại...đại nhân, tiểu...tiểu nhân...
Nhị Cẩu Tử vốn nghĩ rằng mình đã mạnh mẽ lên rồi, sẽ không tiếp tục sợ hại Tôn Khoa nữa, nhưng nói thì vẫn cứ lắp ba lắp bắp, thật mất thể diện.
Hắn thầm trách mình vô dụng, đột nhiên hạ quyết tâm, trước mắt mọi người, đột nhiên giơ tay lên ,xoa tay, tàn nhẫn tự vả vào miệng mình một cái thật đau..
Cái miệng rộng của hắn, khiến Tôn Khoa nghẹn họng nhìn trân trối, Chung Bân không thể hiện ra gì, bà con dân chúng há mốc miệng ngẩn người, chỉ có duy nhất Trần Tiểu Cửu lộ ra ánh mắt mừng rỡ, thầm kêu lên đại công cáo thành.
Cái hành động này của Nhị Cẩu Tử khiến cho mọi người không thể hiểu nổi, càng khiến người ta thấy hiếu kì, hắn lanh lợi nói:
- Đại nhân, đường đường trên công đường, tiểu nhân không thể nói dối, Long Nhị làm nhiều việc ác, rõ như ban ngày, Củi khô mới là người vì dân trừ hại, có tấm lòng hiệp nghĩa, hỏi xem mấy ai có được? Đại nhân tuyệt đối không thể nhẹ dạ, xử oan cho người anh hùng.
Sau đó Nhị Cẩu Tử đã đem chuyện hắn và tên củi khô đã thương lượng thỏa thuận tối qua nói ra hết.
Lần này nói ra rất trôi chảy lưu loát, khiến cho tên củi khô vui đến phát khóc, khiến cho Trần Tiểu Cửu vừa mừng vừa kinh ngạc, càng khiến cho Tôn Khoa ngạc nhiên, rầu dĩ.
Trong khi mọi người đang nghĩ tại sao mồm mép Nhị Cẩu Tử lại trở nên lanh lợi như thế, thì Tôn Khoa lại như sét đánh tai trâu, duỗi dài cổ, trong tay cầm miếng gỗ đứng đờ ra đó, không biết vì sao.
Trong lòng hắn có sự chua xót không như bình thường, có thật là Nhị Cẩu Tử nhát gan như trước đây không? Có phải là thằng nhãi như con chuột qua đường cái gì cũng sợ kia nữa không?
Lúc thấy Nhị Cẩu Tử bất ngờ tự tát mình một cái, Tôn Khoa đã ngẫm nghĩ có gì đó không ổn, nhưng điều hắn ta không nghĩ đến đó là, cái tát mạnh giòn giã của Nhị Cẩu Tử lại là thứ có giá trị làm mất đi sự yếu đuối hèn nhát và nhún nhường trong hắn.
Mẹ nó chứ, đây đúng là cái tát thần kì a!
Tôn Khoa ngây ngô nhìn Nhị Cẩu Tử hồi lâu, bỗng nhiên khẽ mỉm cười, quanh co như sói đội lốt cừu, mềm mại uyển chuyển, từ tốn nói :
- Nhị Cẩu Tử, ngươi đừng sợ! Chỉ cần ngươi nói ra sự thật, thẳng thắn thừa nhận ngươi và tên củi khô có thông tư riêng, làm Long Nhị tàn phế, bản quan sẽ ghi ngươi lập công, không những không truy tội, trái lại còn ban thưởng thật hậu hĩnh, ngươi cứ mạnh dạn mà nói, bản quan nhất ngôn cửu đỉnh, quyết không nuốt lời.
- Đại nhân, có thật không? Ngài có thế thưởng cho tiểu nhân bao nhiêu tiền?
Nhị Cẩu Tử hỏi một cách ngạc nhiên, lộ ra cái bộ dạng cứ thấy tiền là sáng mắt ra của hắn!
Câu hỏi này, làm cho tên củi khô sợ xám xịt mặt, thầm kêu lên mẹ ơi, con không còn sống được bao lâu nữa rồi!
Chung Bân nghe xong câu này, như sét đánh bên tai, trong lòng không ngừng thở dài, than vãn chó suốt đời ăn *** không thay đổi được, tên tiểu tử này mặc dùđối mặt với thương kiếm kích, đều không sợ hãi, nhưng lại không chống lại được sức hấp dẫn của tiền bạc.
Anh Mộc hận rằng tôi sắt không thành thép, quơ cánh tay, vuốt tay áo, làm bộ muốn lên công đường đánh cho Nhị Cẩu Tử một trận.
Trẩn Tiểu Cửu vội vàng ngăn hắn lại, ánh mắt bí hiểm ám chỉ rằng:
- Chớ nên ra tay, xem kịch quan trọng hơn, Cửu ca ta,vội gì chứ!"
Tôn Khoa vừa nghe thấy lời này của Nhị Cẩu Tử, vui mừng khôn xiết.
Quả nhiên là đã rõ ràng! Chung Bân à Chung Bân,đồ tiểu nhân, thua chắc rồi
Hắn vốn dĩ thấy trò này quá bình thường, không ôm nhiều hy vọng, không ngờ cái tên Nhị Cẩu Tử này cho dù đã mất đi sự yếu đuối vô dụng, nhưng đối với tên tiểu tử này vàng bạc quả thật là có sức hấp dẫn lớn.
Hắn vội vàng chạy tới bên Nhị Cẩu Tử, cũng không chê cái mùi hôi thối trên người hắn ta, còn nâng hắn dậy:
- Nhị Cẩu Tử, ngươi chỉ cần thành thật tố giác tội trạng của tên củi khô, bản quan không những không trừng phạt, trái lại 2 ngàn lạng bạc này sẽ thuộc về ngươi, ngươi thấy thế nào? Text được lấy tại
- Đại nhân ngài không lừa tiểu nhân chứ ạ?
Nhị Cẩu Tử nịnh nọt nói.
- Từng câu từng chữ của bản quan đều là thật, nếu có sai trái,sẽ bị trời đánh!
Tôn Khoa vênh mặt đắc ý nói
Nhị Cẩu Tử vẻ mặtvui mừng, trong sự hoài nghi của dân chúng, hắn lê mạnh chiếc gông sắt, lê tới trước mặt Tôn Khoa, bộ mặt cười cợt với Tôn Khoa, miệng khoác lác nói:
- Ta khinh, ta khinh, ta khinh khinh khinh...