Sáng sớm hôm sau, Trần Tiểu Cửu lén lút đến Chung phủ một chuyến, báo tin tức tốt đẹp tối hôm qua thuyết phục được tên củi khô cẩn thận nói lại cho Chung Bân nghe, Chung Bân sau khi nghe xong, tỏ ra vẻ vui mừng khác thường.
Hắn không cầu mong cái gì, chỉ mong tên củi khô có thể cam đoan không giở mặt, vậy thì, trong cuộc đua chức quyền giữa hắn và Tôn Khoa, hắn sẽ đứng ở thế bất bại.
Hắn quàng tay lên bả vai của Trần Tiểu Cửu, thân thiết nói:
- Tiểu Cửu, ngươi làm tốt lắm, nếu mà đổi là người khác, sao mà có thể làm được hoàn mỹ như thế, ngươi là quý nhân của đời ta.
Trần Tiểu Cửu mỉm cười, nhẹ nhàng khước từ, nhưng hắn lại vì chuyện khác mà cảm thấy kí quái.
Tối qua tại đại lao Hàng Châu, bị đám người Hỗ gia trại cướp ngục, La Đồng phạm trọng tội như vậy lại bị cướp đi, hơn nữa lại chết rất nhiều ngục tốt, Chung Bân thân là Hàng Châu tri phủ, lẽ não lại vẫn chưa biết sao?
Cho dù việc này là do thông phán Trương đại nhân mới lên nhậm chức trực tiếp phụ trách, nhưng Chung Bân cũng vẫn có trách nhiệm trong đó.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Lẽ nào là cái tên biến thái đó phong tỏa tin tức? Nếu quả thật là như vậy, cái tên biến thái đó chỉ có thể dùng từ thần thông quảng đại để miêu tả rồi.
Hiện giờ, việc mà dân chúng Hàng Châu quan tâm nhất chính là ân oán giữa tên củi khô và Long Nhị.
Từ khi tên củi khô hành hiệp trượng nghĩa, sau khi chém đứt tay chân, cắt lưỡi của Long Nhị , hắn liền trở thành đại anh hùng, đại hiệp khách trong mắt dân chúng, là người được yêu thích nhất trong mắt dân chúng.
Bọn họ cam tâm tình nguyện vì tên củi khô hò hét cổ động, nhất là một số người dân từng bị Long Nhị ức hiếp làm nhục, càng cho rằng tên củi khô có thể lạc lối biết quay đầu lại, lại còn liều mạng dính líu đến pháp luật vì bọn họ chính tay đâm Long Nhị, đây đúng là ông trời ban ơn cho bọn họ.
Mà hôm nay là ngày mà Hàng Châu tri phủ Chung đại nhân thẩm vấn tên củi khô, sáng sớm tinh mơ, trước cổng nha môn tri phủ đã có rất nhiều người vây quanh, sĩ nông công thương, người buôn bán nhỏ, người đông nghìn nghịt.
Mà mục đích chung của bọn họ chính là vì tên củi khô chủ trì công bằng.
Trần Tiểu Cửu sau khi cáo từ Chung Bân đến cổng nha môn tụ hợp với Anh Mộc.
Hắn quan tâm hỏi:
- Anh Mộc, mấy cái tên khóc thuê đó ngươi tìm đủ chưa? Trong thời khắc mấu chốt không được lơ là đâu đấy.
Anh Mộc nhấp nháy mắt nói:
- Cửu ca yên tâm, mấy gã khóc thuê đệ tìm đầy đủ rồi, có gã người bán thịt, có hát xướng, có hùng biện, tóm lại là đều là những người mồm mép lưu loát, chỉ còn chờ tên củi khô xuất hiện là sẽ tiếp sức cổ động cho hắn.
- Tiếp sức cổ động cho tên củi khô thì có tác dụng gì chứ?
Trần Tiểu Cửu lắc đầu nói:
- Phía tên củi khô ắc có tri phủ Chung đại nhân nâng đỡ, còn chúng ta phải lợi dụng mấy kẻ khóc thuê nhanh mồm nhanh miệng này, đem sự căm phẫn trong lòng dân chúng đẩy hết cho Tôn Khoa, Long Đại tạo áp lực cho bọn hắn, khiến bọn hắn không dám lạm dụng hình phạt riêng, không thì, ai mà biết được mấy tên nhát gan kia liệu có chịu được hình phạt của Tôn Khoa mà lại khai hết ra.
- Cửu ca nói đúng, đệ sẽ đi dặn dò bọn họ thêm lần nữa, để bọn họ ra sức kêu gào, gào đến khi nào khàn giọng thì thôi. Ai không nghe lời đệ, đệ đánh chết hắn.
Trần Tiểu Cửu nhìn bóng dáng của Anh Mộc, lắc đầu cười, tên tiểu tử này, quả đầu đỏ tực, luôn luôn phơi phới sức sống của tuổi trẻ.
Đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy ba tiếng trống vang lên, tiếp sau đó là hai bên nha dịch hô " Uy...Vũ...
Lại nghe thấy tiếng Chung Bân gõ miếng gỗ nghiêm túc nói:
- Thăng đường, dẫn nghi phạm vào.
Sau chốc lát, đám người tên củi khô gồm 7 người và Long Nhị đều bị dẫn ra, chỗ khác biệt chính là đám người tên củi khô bị áp giải đi ra, còn tên nhãi Long Nhị thì bị khênh ra.
Trần Tiểu Cửu hướng về Anh Mộc ra một ám hiệu, Anh Mộc hiểu ý, vội vàng làm động tác tay ra hiệu cho đám khóc thuê.
Trong lúc nhất thời, mấy tên khóc thuê vì mấy lạng bạc đã liều cả mạng, ra sức gào to.
Trong đó tên khóc thuê đó vội xướng lên:
- Ngàn ngôn toái ngữ không cần nói, hảo hán củi khô vì dân bị đánh, đều do tâm địa xấu xa của tên đầu xỏ phủ doãn đại nhân...
Hát vè nghe lanh lảnh rất thuận tai, dễ đi vào lòng người, dân chúng nghe vô cùng say mê, ào ào vỗ tay, cảm xúc trong lòng dần dần trỗi dậy, ào ào chen chúc lao đến trước mặt tên củi khô trầm trồ khen ngợi. Nguồn truyện: doctruyen.me
Tên củi khô trong lòng cảm động, hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng bản thân là một tên lưu manh làm bao nhiêu chuyện xấu xa độc ác lại trở thành đại anh hùng trong mắt dân chúng, lúc này hắn nước mắt lưng tròng cúi vái mọi người.
Bảy tên tiểu đệ khác cũng được thơm lây tên củi khô, được dân chúng không ngừng hỏi han.
Đúng lúc này, cái tên thịt lợi khóc thuê, nhảy dựng lên, qươ qươ dao chọc tiết lợn, chỉ vào Long Nhị, lòng đầy căm phẫn nói:
- Bà con cô bác, đây chính là cái thằng chó Long Nhị, ngày thường dọa nam nạt nữ, hãm hại lừa gạt, mọi người đừng tha cho hắn, đánh chết hắn đi, đem cho chó ăn.
Mọi người nghe giọng nói của tên hát vè và tến giết lợn như bị mê muội, vẻ khiếp đảm trước kia đã dần dần không còn nữa, mầm mống chính nghĩa dần dần nổi lên trong lòng, lại thấy tên Long Nhị nằm ở đó, không thể nhúc nhích, còn có cái nhưng đáng sợ, đều nhao nhao ầm ĩ đòi đánh chết tên Long Nhị, thỏa nỗi hận thù.
Đám nha dịch thấy sự việc náo loạn, một khi tên Long Nhị bị bà con đánh chết, vậy là không được, thế thì còn xử án làm cái quái gì.
Bọn họ vội vàng dùng thân mình chặn những quả đấm của bà con, trong lòng không ngừng oán giận, những nha dịch này quả oan ức à, ngày thường đều là đánh người khác, ngày hôm nay lại ngược lại, vẫn chưa thăng công đường, cũng đã bị dân chúng đánh đấm rồi, phải đi đâu nói lý lẽ.
Đồng thời trong lòng bọn họ cũng có giới hạn, đợi đến lúc dùng hình với tên củi khô, nhất thiết không được đánh quá mạnh, không thì lại khiến dân chúng tức giận, sẽ lại bị bà con đánh cho một trận mà thôi.
Trên thực tế, Long Nhị hiện tại rất đau khổ, trong lòng hắn rất rõ, nhưng một bàn tay đã bị chặt đứt rồi, còn lại thì cũng đã bị đánh gẫy, lưỡi thì cũng chỉ còn lại một nửa, đôi chân thì bị dao đâm mấy nhát, vô cùng thê thảm.
Bộ dạng hắn lúc này, mồm thì không nói được, tay không động đậy được, có thể sống sót được là may lắm rồi, đương nhiên là không thể né tránh được những đòn công kích của bà con.
Nhưng trong lòng hắn vô cùng đau khổ và tức giận. Đau khổ là bởi bản thân bị tra tấn thành toàn thân tê liệt, lại còn phải chịu công kích của bà con; tức giận là bởi rõ ràng tên củi khô chính là người hành hung, hơn nữa lại là tên khốn khiếp làm bao nhiêu việc xấu xa độc ác, dựa vào cái gì mà hắn lại có thể nhận được sự kính yêu của bà con, còn Long Nhị ta lại phải chịu hàng nghìn nng chửi rủa.
Ông trời ơi, người còn thấy có đạo lý không hả? Long Nhị trong oan ức tủi thân không nói lên lời.
Đám nha dịch chịu đựng quả đấm điên cuồng của bà con, dáng đi tập tễnh khênh Long Nhị vào công đường, còn tên củi khô cũng dưới sự trầm trồ khen ngợi của dân chúng đi vào công đường.
Đợi tới khi đi đến cổng, thấy Trần Băng đang ở đó nhìn hắn cười. Hắn không nói gì mỉm cười với Trần Băng, vốn có chút sợ hãi Long Đại, thấy Trần Tiểu Cửu đứng ở đó cười vẻ xấu xa, lập tức nỗi sợ hãi đó tan thành mây khói, thay vào đó là sự dũng cảm, phấn chấn.
Trần Tiểu Cửu ra hiệu cho hắn cứ yên tâm, tên củi khô hiểu ý, liền tự tin đi vào.
Tên củi khô bị hai nha dịch ấn quỳ xuống, hắn ngẩng đầu lên nhìn, thấy Chung đại nhân vẻ mặt uy nghiêm ngồi trên công đường, Tôn Khoa thì ngồi hàng bên trái, còn Long Đại thì ngồi bên phải dưới công đường.
Hắn đang muốn tiếp tục quan sát, đột nhiên nghe thấy tiếng gỗ đập xuống bàn van lên, giọng nói to vô cùng nghiêm khắc hỏi:
- Củi khô, ngươi đã biết tội chưa?