Giọng nói của Lục Úc Niên khàn khàn, khí tức u ám phát ra từ cơ thể anh hiện giờ giống như một con la sát, đội phó bị pheromone bùng phát áp đảo ngay lập tức, anh chậm rãi quay lại nhìn vào mắt đối phương, hỏi: "Cậu vừa nói ai cấp cứu?"
Đội phó không chắc chắn về sự tức giận của Lục Úc Niên lắm, rõ ràng anh là người đã bỏ cậu lại, bây giờ hắn ta dường như đang đặt ra một câu hỏi. Lục Úc Niên có lẽ không thích Cố Trạch Ngư, nếu không, tại sao ngài ấy lại tức giận khi có người nói rằng cậu ta là Alpha của ngài ấy chứ.
Hắn ta còn suy đoán rằng tất cả những điều này là do Lục Úc Niên ra lệnh, anh muốn làm cho Alpha của mình phải chịu đựng, nhưng anh lại không biết được rằng tình hình đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
"Cố.... Cố Trạch Ngư..... Bác sĩ Omega muốn lấy máu cho cậu nên rút kim ra, Cố thiếu gia ôm đầu chạy đi, không cẩn thận va vào góc tủ làm vở một vết rách nhỏ ở trên trán."
Đội phó lo lắng báo cáo thông tin, nhìn thấy sắc mặt của Lục Úc Niên tái nhợt, hắn ta vội vàng giải thích tất cả những gì mình biết: "Lúc đầu vết rách không lớn, nhưng Cố thiếu gia có thể chất đặc biệt, máu chảy ra ngay cả các bác sĩ cũng sợ hãi. May mắn thay, bác sĩ Bùi đã quay lại kịp thời sử dụng năng lực 'phục hồi' để cầm máu."
"Nếu Bùi Tú Nhiên không quay lại, ngươi sẽ đợi máu của cậu ta khô lại rồi nói với ta hả?" Lục Úc Niên đóng sầm cửa lại bước ra ngoài, không dám chậm trễ nửa phút.
Lúc anh đến, Cố Trạch Ngư còn chưa có tỉnh lại, cậu như một quả cầu nhỏ rơi vào trên đệm, lông mày cau chặt, trên môi mỏng có một vết máu. Cậu cuộn tròn người thành một quả bóng, ôm đầu gối nằm nghiêng một bên, tư thế ôm gối giống như ôm Lục Úc Niên ngày thường, nửa khuôn mặt vùi vào trong gối trông tái nhợt y như nhau.
"Cậu biết cậu ấy mắc chứng rối loạn đông máu không?” Bùi Tú Nhiên lật giở mấy trang sổ bệnh án, dùng bút viết vẽ phác thảo điểm mấu chốt: "Hồ sơ bệnh án của cậu ấy đã cố ý bị che giấu, tài liệu có thể điều tra được rất ít. Hơn nữa khi tôi kiểm tra thông tin thì thấy đơn xin phép đã bị từ chối rồi gửi lại hệ thống, việc này chắc mọi thành viên trong gia đình cậu ấy đều biết."
"Tôi không có thời gian đối phó bọn họ, vết thương còn bao lâu nữa mới khỏi?" Lục Úc Niên ngồi bên giường, dùng đầu ngón tay vuốt ve miếng gạc trên trán Cố Trạch Ngư, sự phiền não trong lòng bùng cháy đến cực điểm, nhưng anh không tìm được lối ra.
"Đó là một vết thương rất nhỏ không đến ba centimet, nếu là người bình thường, khi tôi tới có lẽ đã tự khỏi rồi. Nhưng cậu ấy không phải người bình thường, căn bệnh này cậu có thể không biết nhiều lắm. Cậu ấy giống như tự bật mở một cái van máu trên người mình và không ai có thể đóng lại được."
Bùi Tú Nhiên vỗ vai bạn mình, nhìn anh từ khi bước vào đến giờ vẫn chưa rời mắt khỏi giường bệnh: "Không phải lần nào tôi cũng có thể vội vã trở về được đâu, cậu trước kia có nói với tôi, mạnh mẽ là vì bảo vệ mọi người, vậy tại sao ngay cả Alpha chính mình cậu cũng không bảo vệ được?"
"Tôi bảo vệ cậu ta, ai sẽ bảo vệ tôi?" Lục Úc Niên nói một cách chế giễu: "Bởi vì tôi là một Omega đặc biệt, mọi người đều nghĩ rằng ba từ Lục Úc Niên này là đại diện cho ngôi sao chiến đấu của đế quốc và lực lượng hùng mạnh nhất. Anh trai của Cố Trạch Ngư ép tôi lấy cậu ta vì họ chỉ muốn dựa vào sự bảo vệ của tôi. Nhưng Cố Trạch Ngư và tôi đều là người sống, chúng tôi không phải là hàng hóa, chúng tôi không cần phải có bất kỳ cảm xúc nào khi mua bán."
Bùi Tú Nhiên không biết làm thế nào để có thể thuyết phục Lục Úc Niên, anh ta đã nghe nói về Cố Trạch Ngư từ lâu, bây giờ có thể nhìn thấy cậu nằm yên lặng trên giường mới thấy, rõ ràng cậu chỉ là một đứa trẻ mới lớn, cậu thực sự không hợp với Lục Úc Niên chút nào.
Lục Úc Niên vẫn muốn nói, nhưng các ngón tay của anh đã bị giữ lại, các đốt ngón tay nhỏ nhắn quấn quanh ngón tay út của anh, khiến anh áp mu bàn tay vào gò má lạnh giá của mình. Cố Trạch Ngư đã tỉnh dậy, nhưng vẫn còn mê man không mở mắt ra, cậu hét lên với giọng trẻ con: "Lục Úc Niên, trời lạnh, tôi muốn ôm anh."
Lục Úc Niên, người vừa rồi vẫn còn mất bình tĩnh, sắc mặt tái nhợt im lặng không nói gì, nhưng giờ anh đã cởi ủng ra leo lên giường ôm lấy Cố Trạch Ngư từ phía sau, cơ thể cuộn tròn của cậu cảm nhận được nhiệt độ không ngừng đẩy người về phía sau, cuối cùng, cả người đều bị Lục Úc Niên bao vây, vì vậy cậu bật ra một tràng cười thỏa mãn.
"Lục Úc Niên, ôm chặt." Cố Trạch Ngư rất sợ Lục Úc Niên khi anh ấy tỉnh, nhưng cậu cũng sẽ rất dũng cảm, hướng đến Omega của mình nửa quyến rũ nửa ra lệnh, ôm anh vào lòng như một cái lò sưởi.
"Lục Úc Niên, tôi cần pheromone." Cố Trạch Ngư chậm rãi mở mắt ra, xoay người áp vào trán Lục Úc Niên, không hề tỏ ra tức giận mà tìm kiếm vị trí môi của Lục Úc Niên.
Mùi pheromone êm dịu của Omega khiến Cố Trạch Ngư lại chìm vào giấc ngủ, Bùi Tú Nhiên đã rời khỏi phòng bệnh khi Lục Úc Niên trèo lên giường. Cả căn phòng tràn ngập mùi rượu Rum, Lục Úc Niên sợ Cố Trạch Ngư lại phát bệnh nên không dám cho nhiều.
Nhưng dù chỉ có một chút thôi cũng khiến Cố Trạch Ngư còn đang ngủ bất giác cong khóe miệng, lại giống như búp bê ôm chằm lấy Lục Úc Niên, cả người áp sát vào lồng ngực của anh. Lục Úc Niên vòng tay qua eo cậu, áp lòng bàn tay vào vòng eo gầy gò lộ ra ngoài ôm chặt cậu vào lòng.
Lục Úc Niên đã giết quá nhiều người, anh đã không thể ngủ trong nhiều năm, nhưng mỗi khi anh ôm Cố Trạch Ngư trong ngực, mặc dù anh bị đè rất khó chịu nhưng anh vẫn ngủ rất ngon.
Hôm nay khi anh mở mắt ra, Cố Trạch Ngư đã tỉnh lại rồi, cậu mở to mắt nhìn thẳng vào Lục Úc Niên, vòng tay qua cổ Lục Úc Niên như một con mèo con, anh buông tay để Cố Trạch Ngư đứng dậy nhưng người đàn ông vẫn nằm dụi vào ngực Lục Úc Niên.
Sáng sớm, cơn giận của Lục Úc Niên đã bị xóa sạch, nhưng anh không thể làm gì khi Cố Trạch Ngư cứ như thế này. Anh đứng dậy xuống giường đi rửa mặt, Cố Trạch Ngư từ phía sau nhảy lên ôm lấy eo anh, duỗi hai chân ra kẹp lấy hai chân anh, treo trên người Lục Úc Niên như một món đồ trang sức.
"Cậu không giận tôi sao?” Lục Úc Niên đá nhẹ một cái, lại phát hiện không cách nào đuổi Cố Trạch Ngư đi, liền trực tiếp xoay người bế cậu lên, nhìn thẳng vào mắt cậu hỏi.
Cố Trạch Ngư lắc đầu và nói một cách ngây thơ: "Tôi thích Lục Úc Niên nhất."
"Vết thương còn đau không?” Anh nhẹ nhàng giơ tay vuốt lên sợi tóc trên trán cậu, nhìn chằm chằm mảnh băng gạc, trong lòng đau đớn phảng phất như bị dao găm đâm xuyên qua, Cố Trạch Ngư quay đầu lại, úp mặt vào lòng bàn tay cười khúc khích khi thành công: "Tôi không biết sẽ phát sinh chuyện như vậy, sau này cậu đi gặp bác sĩ, tôi sẽ cùng cậu đi khám bệnh."
"Tôi thích Lục Úc Niên nhất.” Cố Trạch Ngư dụi dụi vào anh như một chú mèo con, đôi gò má thanh tú có chút ửng đỏ vì vết chai trên miệng Lục Úc Niên.
"Tôi chỉ rất tức giận vì cậu đã không thừa nhận điều cậu đã làm khi cậu rời khỏi giường, nhưng tại sao tôi lại tức giận với cậu? Cậu lại không biết gì cả." Lục Úc Niên đưa tay kia ra vuốt ve mái tóc của Cố Trạch Ngư, giọng điệu của anh là sự dịu dàng hiếm có.
"Tôi thích Lục Úc Niên nhất.” Cố Trạch Ngư ngẩng đầu lên chạm vào môi Lục Úc Niên, ôm anh như một con bạch tuộc không chịu buông tay.
Lúc này Lục Úc Niên mới nhận ra có điều gì đó không ổn, chỉ số IQ của Cố Trạch Ngư dường như lại giảm xuống, cậu chỉ có thể lặp đi lặp lại một câu.
"Tôi thích Lục Úc Niên nhất."
___________
Tiểu kịch trường
Lục Úc Niên: Ôi, người chồng ngu ngốc của tôi thậm chí còn ngu ngốc hơn.
Cố Trạch Ngư: Tôi thích Lục Úc Niên nhất!