Đêm đã khuya, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu vào trong khu dân nghèo, khu dân nghèo vẫn yên tĩnh, chỉ có mấy nhà gội đầu ở đầu đường vẫn còn sáng đèn, thường thường thì có những đại hán có tuyến thượng thận bị kích thích nên mới vào trong đó chơi trò chơi bắn nhau. ( Ý nói kiếm mấy em cavơ để giải quyết đó)
- Wey, ngươi còn có ở đây không?
Trong phòng, Bùi Đông Lai ngồi ở trên giường mở miệng thử hỏi thăm.
Ánh trăng chiếu vào bên trong phòng hắn, chiếu rọi vào khuôn mặt của Bùi Đông lan, mơ hồ có thể thấy trên khuôn mặt thanh tú kia tràn đầy vẻ không thể tin được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Không thể tin sao?
Đúng vậy!
Bởi vì.. khi Bùi Đông Lai đáp ứng làm chuyện kia giùm cho Tiêu Phi thì Tiêu Phi liền không chút do dự nào mà lựa chọn cùng linh hồn của Bùi Đông Lai dung hợp.
Trong khoảnh khắc này, Bùi Đông Lai giống như là đang bị tra tấn, hai mắt liền nhắm lại.
Thời gian cứ thế trôi qua, Bùi Đông Lai mở mắt ra, cố gắng giao tiếp cùng Tiêu Phi nhưng kết quả lại không có nghe được câu trả lời của Tiêu Phi.
Đây là lần thứ năm hắn hỏi như thế rồi.
Cũng giống như bốn lần trước, vẫn không có câu trả lời. Không khí im lặng trong phòng làm cho Bùi Đông lai cảm thấy có chút sợ hãi.
- Chẳng lẽ dung hợp thành công rồi sao?
Mắt thấy Tiêu Phi hoàn toàn biến mấy, Bùi Đông Lai thầm hỏi chính bản thân mình, cơn sợ hãi trong lòng cũng giảm đi rất nhiều.
- Tên gia hỏa kia nói, thính lực, thị giác, chỉ số thông minh, trí nhớ tất cả những thứ này đột nhiên trở nên mạnh mẽ thì chứng tỏ bước thứ nhất của dung hợp đã thành công. Mà một khi cùng trí nhớ của hắn dung hợp lại tương tự sau khi năng lực cách đầu xuất hiện thì đã dung hợp thành công.
Nghĩ đến lời nói của Tiêu Phi trước lúc dung hợp thì Bùi Đông Lai có vẻ kích động, hắn yêu cầu bản thân cần phải bình tĩnh trở lại, đồng lời vểnh tai lên cố gắng thông qua thính lực để coi thử thật hay là giả?
Thính lực của hắn cũng không tồi, trước kia thời điểm hắn ngủ ở đây thì có thể nghe thấy được tiếng ngáy của chồng bác gái chủ cho thuê nhà, nếu hai người úp máng với nha thì tự nhiên không cần phải nói nữa.
Ưh..A…A..Ưh..
Rất nhân, thanh âm của đôi nam nữ đang tiến hành vận động truyền vào tai của Bùi Đông Lai.
Thanh âm vừa vào tai, Bùi Đông Lai liền đoán ra tiếng kêu mê người này không phải là của bác gái chủ nhà.
Phát hiện này làm cho Bùi Đông Lai có vẻ hết sức kích động.
Bởi vì trước đây hắn chỉ có thể nghe được âm thanh của bác gái chủ nhà, ngoài ra thì căn bản không có nghe qua âm thanh tương tự như vậy.
Đương nhiên, những động tác tình yêu khác thì cũng coi như là……
Kích động Bùi Đông Lai liền thở sâu hai cái đồng thời cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo trở lại, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống giường, đi đến bên cạnh giường rồi vểnh tai lên cố gắng tìm kiếm nới phát ra thanh âm kia.
Vài giây sau, đồng tử Bùi Đông Lai tròn xe, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào tiệm uốn tóc cách xa hơn trăm mét.
- Cái này cũng quá khoa trương đi chứ?
Đoán được thanh âm phát ra từ tiệm uốn tóc cách xa hơn cả trăm mét, Bùi Đông Lai cả kinh, thiếu chút nữa thì té ra khỏi cửa sổ.
Phải biết rằng tiệm uốn tóc kia cách chỗ ở của hắn cũng hơn một trăm mét a.
Một trăm mét, một trăm mét a!
Nếu đổi lại là bình thường thì hắn cũng không thể nào mà nghe tiếng được kêu mê người truyền ra từ quán uốn tóc kia a.
Mà hiện giờ hắn lại có thể nghe được một cách rõ ràng.
Chuyện này thì nên giải thích như thế nào?
Tiêu Phi không có lừa hắn.
Toàn bộ năng lực của hắn đã được tăng lên.
Hưng phấn rất nhiều, Bùi Đông Lai lại tìm tòi trí nhớ của Tiêu Phi nhưng kết quả lại không phát hiện ra bất kỳ trí nhớ gì.
Đối với lần này, hắn cũng không có thất vọng.
Bởi vì, căn cứ theo lời nói của Tiêu Phi, hắn muốn hoàn toàn dung hợp linh hồn của Tiêu Phi thì cần phải có một quá trình, cứ từ từ mới có thể dung hợp được trí nhớ chứ không phải trực tiếp có được toàn bộ trí nhớ của Tiêu Phi.
- Cót két.
Đột nhiên, một tiếng vang nhỏ đã kéo Bùi Đông Lai từ trong hưng phấn trở lại thực tế, theo bản năng hắn kêu lên một tiếng:
- Qua tử?
- Tại sao còn chưa ngủ?
Cửa phòng bị đẩy ra, Bùi Vũ Phi đi vào phòng mở đèn lên rồi hỏi Bùi Đông Lai.
Dưới ánh đèn, gương mặt kiên nghị lộ ra vài phần ngưng trọng, ánh mắt cũng có vẻ lo lắng.
Hiển nhiên, hắn cho rằng Bùi Đông Lai bởi vì lo lắng quái bệnh trên người cho nên không ngủ được.
- Đang chuẩn bị đi ngủ đây.
Phát giác được trong giọng nói của Bùi Vũ Phu có chút lo lắng, Bùi Đông Lai liền do dự một chút cũng chưa đem chuyện phát sinh mời vừa rồi nói cho Bùi Đông Lai, đây cũng không phải là hắn không muốn chia xẻ bí mật với Bùi Vũ Phu. Chuyện này quả thực là quá mức kinh thế hãi tục, hoàn toàn đã vượt qua phạm trù khoa học, hắn sợ sau khi Bùi Vũ Phu nghe xong thì lại càng thêm lo lắng.
Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai, Bùi Vũ Phu cũng không có lên tiếng. Trong ánh mắt ngập tràn vẻ lo lắng kia bỗng hiện lên một tia ngạc nhiên.
Bởi vì hắn phát hiện được đồ vật nọ đã trở lại trên người của Bùi Đông Lai.
Là cái gì?
Chính là sự tự tin!
Đã từng, Bùi Đông Lai tuy xuất thân từ bần hàn, thậm chí theo ý nào đó hắn được cho là một cô nhi, nhưng mà hắn bằng vào sự cố gắng của bản thân cho nên thành tích học tập của hắn vô cùng trâu bò hơn nữa về phương diện thể dục thì cũng rất nghịch thiên. Điều tự tin này rất nhiều phú nhị đại, quan nhị đại đều không thể có được.
Về sau, lại xảy ra việc ngoài ý muốn cho nên Bùi Đông Lai mới hoàn toàn sụp đổ, phần tự tin cũng đã biến mất.
Mà hiện giờ, phần tự tin kia đã trở lại với Bùi Đông Lai.
- Qua tử, quái bệnh trên người ta tựa hồ.. tựa hồ đã hết.
Bùi Đông Lai mỉm cười một cái xán lạn, trong ánh cũng không còn thấy vẻ không cam lòng cùng bất đắc dĩ mà thay vào đó chính là sự tự tin.
- Phòng lớn, vợ đẹp của ngươi chuẩn bị có rồi đó.
- Làm sao ngươi biết, bản thân ngươi đã khỏi bệnh?
Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai, cảm nhận được sự tự tin mãnh liệt trong giọng nói kia. Đồng tử của Bùi Vũ Phu đột nhiên phóng đại, trong đôi mắt hiện lên vẻ kinh hỉ bất quá hắn trong giọng nói cũng mang theo vài phần lo lắng.
- Kể từ khi ta bị cái quái bênh này thì trí nhớ có chút hỗn loạn hơn nữa lại có nhiều chuyện không nhớ rõ mà lúc nãy đột nhiên ta phát hiện ra trí nhớ không hề hỗn loạn nữa hơn nữa lại có thể nhớ đến một số sự việc trước đây.
Bùi Đông Lai cười, nói dối:
- Qua tử, ngươi nói có phải hay không là do uống Nhị oa đầu cho nên mới hết?
Nghe được lời giải thích của Bùi Đông Lai thì Bùi Vũ Phu lộ ra nụ cười ngây ngô, cả người nhẹ nhõm thở phào một hơi.
- Để đảm bảo thì ngày mai người hãy đến tìm thầy thuốc để xem lại.
Mặc dù không biết vì sao bênh tình của Bùi Đông Lai đột nhiên chuyển biến tốt đẹp, bất quá Bùi Đông Lai vẫn lo lắng như cũ, bởi vì hắn biết Đông y, nhất định phải tìm ra gốc bệnh mới có thể chữa trị hoàn toàn.
- Dạ!
Bùi Đông Lai biết rõ Bùi Vũ Phu đang lo lắng cho mình cho nên hắn cũng không có từ chối.
- Đi ngủ sớm một chút đi.
Bùi Vũ Phu nói xong, cười ngây ngô một chút rồi đột nhiên xoay người đi ra khỏi phòng.
Chờ cho Bùi Vũ Phu rời đi, Bùi Đông Lại mới tận lực áp chế tâm tình hưng phấn trong lòng hắn.
Hắn có loại như mới từ trên nhân gian rớt xuống địa ngục rồi lại từ địa ngục bay thẳng lên thiên đường.
Trong lúc kích động, trong đầu Bùi Đông Lai không khỏi hiện lên cảm giác bị châm chọc trong một năm nay.
Nghĩ đến từng khuôn mặt kia cười nhạo, từng lời nói cay nghiệt kia. Bùi Đông Lai liền nắm chặt hai tay, ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng ngoài cửa sổ, gằn từng chữ:
- Trước đây, ta đã từng làm cho các ngươi phải ngưỡng mộ ta, sau này ta sẽ làm cho các ngươi phải hoàn toàn nhìn lên.
Nói xong Bùi Đông Lai liền nghĩ tới lời nói của Tiêu Phi trước đây, nói làm cho cả Trung Quốc vì chính bản thân của mình mà kiêu ngạo thì hắn không khỏi thầm mắng mình là anh hùng thiếu ý chí, ở hắn xem ra nếu Tiêu Phi biết mình chỉ có chừng ấy chí khí thì chỉ sợ hắn sẽ tức giận đến mức phải sống lại.
Suy nghĩ cẩn thận về điểm này thì Bùi Đông Lai không khỏi yên tĩnh trở lại, đồng thời hắn cũng đang nhớ tới chuyện tình đã đáp ứng với Tiêu Phi.
- Tiêu Phi tuy rằng chuyện kia vô cùng khó khăn nhưng xin ngươi hãy yên tâm, ta sẽ thực hiện nguyện vọng của người.
Giờ phút này, Bùi Đông Lai cảm thấy được vẻ tự tin trước đây chưa từng có, ánh mắt vô cùng kiên định:
- Còn có ba tháng nữa là tới kỳ thi tốt nghiệp trung học, những tên cười nhạo kia chắc hẳn đều muốn chứng kiến ta thi rớt Đại học, vậy thì các ngươi hãy cứ yên tâm đi, ta sẽ cho các ngươi một bất ngờ.
Xúc động qua đi, Bùi Đông Lai cũng không có đi ngủ, cũng không có mơ tưởng hảo huyền là là tĩnh hạ tâm lai, lập ra cho mình một kế hoạc ngắn hạn. Kế hoạc thứ nhất là trong vòng ba tháng còn lại hắn sẽ đem toàn bộ tực lực đặt vào việc học tập.
Gia cảnh bần hàn, điều này Bùi Đông Lai biết rõ ràng tuy rằng đọc tứ thư ngũ kinh thì cũng không chừng có khả năng vượt trội nhưng mà tại đây các thể hệ ngày càng trưởng thành, các phương diện tài nguyên dần dần bị lũng đoạn, người nghèo nếu muốn vượt qua các phú nhị đai hay các quan nhị đại thì cố gắng học tập là một trong những cách tốt nhất.
Dù sao, thân là một người đàn ông, lúc nhỏ ngay cả vài quyển sách cũng chưa đọc qua, lớn lên lại muốn chơi theo kiểu hợp thời đại, như thế quả thật là người ngốc nói mê.
Hiện giờ, năng lực của hắn đã được tăng lên, nhưng cũng chưa dung hợp được trí nhớ của Tiêu Phi nếu muốn đạt được năng lực thì học tập là cách duy nhất để có thể thay đổi vận mệnh.
Đem kế hoạch này ấn định xong thì Bùi Đông Lai liền đi ngủ.
Cùng lúc đó.
Tây Nam, cánh cửa của trung y thế gia cao đến nổi các quan Tỉnh, Bộ, cũng không thể bước vào được, người được xưng là Hoa Đà, Miêu lão gia tử đang mặc bộ đồ ngủ, khoanh tay đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn lên bầu trời phương Bắc, lẩm bẩm nói:
- Người của Bùi gia lại xuất hiện, hôm nay phải đến rồi sao?