Cũng giống như tối hôm qua, Nạp Lan Trường Sinh thân mang theo một bộ cổ trang, tay phải cầm tẩu thuốc tay trái xoay 2 viên ngọc châu, toàn thân tản ra một khí tức nho nhã.
Đi theo Nạp Lan Trường Sinh phía sau là một người thanh niên mặt âu phục, dáng người cực kỳ anh tuấn.
Hắn là Nạp Lan Trường Sinh cận vệ, ngoại hiệu là " A Cửu", trừ bỏ lúc ngủ thì lúc nào cũng như hình với bóng với Nạp Lan Trường Sinh.
Hai người đột nhiên xuất hiện, liền dẫn đến sự thu hút của mọi người.
Trong hội trường, trừ bỏ Bùi Vũ Phu vẻ mặt bình tĩnh, còn lại mọi người điều mang theo vẻ mặt kinh ngạc!
- Hai cái thằng ăn mặc quái đản này là ai?
Trong lúc nhất thời, cơ hồ mọi người đều tự hỏi như vậy, nhất thời tạm quên đi chuyện tình của Bùi Đông Lai.
- Làm sao Nạp Lan Trường Sinh lại tới nơi này?
Tần Đông Tuyết cũng kinh ngạc bội phần, bất quá... nàng kinh ngạc bởi vì Nạp Lan Trường Sinh cùng A Cửu xuất hiện ở nơi này.
Theo bản năng.
Tần Đông Tuyết nhớ lại tối hôm qua Miêu lão gia hiền lành sửa lại áo cho Bùi Đông Lai.
Trong đầu dần hiện ra cảnh này, bây giờ lại nhìn Nạp Lan Trường Sinh, Tần Đông Tuyết mơ hồ đoán được cái gì đó, tức giận trong lòng dần dần tiêu tán, ngạc nhiên liếc nhìn cha con Bùi Đông Lai.
- Xin hỏi, ngươi là phụ huynh của học sinh nào?"
Ngay tại toàn trường bởi vì sự xuất hiện Nạp Lan Trường Sinh cùng A Cửu mà lâm vào trạng thái kinh ngạc, Vương Hồng là người thứ nhất mở miệng hỏi, nàng tuy rằng hận không thể làm thịt 2 cha con nhà họ Bùi, nhưng là... Nạp Lan Trường Sinh cùng A Cửu xuất hiện một cách kỳ quái, trước hết thì nàng vội lên tiếng hỏi mục đích đến đây của hai người này.
Nạp Lan Trường Sinh dường như cố tình liếc sang nhìn phụ tử Bùi Đông Lai hai người một cái, sau đó liền thu hồi ánh mắt xoay người bước lên chỗ ngồi của đài chủ tịch.
Ân?
Người kia muốn làm gì?
Thấy một màn như vậy, ngoại trừ Bùi Vũ Phu đã mơ hồ đoán được ý đồ của Nạp Lan Trường Sinh thì toàn bộ mọi người trong hội trường đều ngẩn ngơ.
Cả hội trường lại lâm vào tình thế im lặng, im lặng đến nổi có thể nghe được tiếng bước chân của Nạp Lan Trường Sinh.
- Xin hỏi, ông là ai?
Vừa lúc Nạp Lan Trường Sinh cùng A Cửu đi qua được hội trường thì Vương Hồng lại mở miệng lần nữa, ngữ khí mơ hồ có chút tức giận.
Nạp Lan Trường Sinh vẫn không có trả lời.
- Hắn là ai vậy a?
- Không biết a, bất quá nhìn có vẻ ngưu bức.
- Thực là thần bí, cũng không biết là hắn muốn gì đây?
... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Nạp Lan Trường Sinh liên tiếp im lặng, nhất thời làm được không ít người bắt đầu xì xầm, trong đó đại bộ phận đều là học sinh.
Mắt thấy hội trường trở nên có chút hỗn loạn, các học sinh đều nhìn Nạp Lan Trường Sinh nghị luận sôi nổi, sắc mặt Vương Hồng trầm xuống, ngữ khí không khách khí nữa:
- Chúng ta bây giờ đang họp phụ huynh cấp 3, nếu ngươi không phải phụ huynh học sinh thì xin mời đi xuống.
- Cút.
Bên tai vang lên chữ này, liền nhìn thấy A Cửu thân mang âu phục ánh mắt lạnh như băng hướng về phía mình.
Đột nhiên nhận thấy được ánh mắt của A Cửu thì Vương Hồng chỉ cảm giác dược bản thân như bị một con mãng xà chăm chú theo dõi, từ đầu đến chân nổi cả da gà, lông tay lông chân, lông l..cả người nổi lên hết!
DG: ( NB: Đạch, chú được đó, cứ tiếp tục phát huy)
Nhận thấy A Cửu nổi lên sát ý, Nạp Lan Trường Sinh liếc nhìn một cái, ý bảo A Cửu an tâm một chút chớ vội nóng nảy.
Hành động của Nạp Lan Trường Sinh làm cho sát ý trên người A Cửu nhất thời tiêu tán, mà Nạp Lan Trường Sinh tiếp tục đi tới, một bên sắc mặt bình tĩnh nhìn Vương Hồng, nói:
- Mới vừa rồi là ai muốn khai trừ Đông Lai?
Là ai muốn khai trừ Đông Lai?
Ngạc nhiên nghe Nạp Lan Trường Sinh lên tiếng, ngoại trừ Bùi Vũ Phu, mặc dù là Tần Đông Tuyết mơ hồ đoán được chút gì đó còn lại... những người khác, thì là hoàn toàn trợn tròn mắt!
Không ai ngờ rằng một người ăn mặc quái đản như Nạp Lan Trường Sinh lại đột nhiên xuất hiện, nãy giờ không lên tiếng, vừa lên tiếng thì câu đâu tiên chính là nhắc đến chuyện tình của Bùi Đông Lai.
Hắn và Bùi Đông Lai có quen biết với nhau sao?
Trong lúc nhất thời, học sinh cùng phụ huynh mắt không ngừng nhìn qua Nạp Lan Trường Sinh rồi lại nhìn Bùi Đông Lai, Bùi Vũ Phu, kết quả... Bọn hắn đều cảm thấy được, vô luận nhìn thế nào Nạp Lan Trường Sinh cùng Bùi Vũ Phu, Bùi Đông Lai đâu có gì giống nhau?
Bên tai quanh quẩn tiếng nói của Nạp Lan Trường Sinh, nhìn thấy biểu tình của đám học sinh cùng các phụ huynh, lần đầu tiên cùng Nạp Lan Trường Sinh gặp mặt, Bùi Đông Lai cũng không biết Nạp Lan Trường Sinh ở đây vì cái gì.
Trên đài chủ tịch, Vương Hồng dường như còn chưa hồi phục lại sự kinh ngạc, sắc mặt có chút trở nên trắng bệch, không có hé răng, mà Chu hiệu trưởng đám người bị Nạp Lan Trường Sinh làm cho đầu óc choáng váng, lấm lét nhìn Nạp Lan Trường Sinh, thấy hắn có khí độ bất phàm, cũng không dám lên tiếng.
Đến nỗi... mẫu thân của Cố Mỹ Mỹ là Trương Vân, nàng thân là người ở thị ủy, chồng nàng lại có chút thực quyền, gặp qua không ít ông lớn, nhìn sơ một cái liền biết Nạp Lan Trường Sinh không đơn giản, hơn nữa... Nàng cùng chồng của nàng đều nghiên cứu đối với đồ cổ, nàng nhìn ra được 2 viên ngọc châu trong tay của Nạp Lan Trường Sinh, thậm chí cái tẩu kia đều là vật vô giá.
Bởi thế, nàng càng thêm khẳng định Nạp Lan Trường Sinh có thân phận không đơn giản, nàng liền lựa chọn trầm mặc, yên lặng theo dõi kỳ biến.
Mẹ của Trình Phi, Lý Kim Hoa tuy rằng bởi vì Trịnh Kim Sơn mấy năm nay làm giàu, từ quê mùa lên phu nhân, cho nên không nhìn ra ngọc châu cùng cái tẩu vô giá trong tay của Nạp Lan Trường Sinh, càng không nhìn ra được khí chất nho nhã không giống với người thường của Nạp Lan Trường Sinh.
Ở dưới tình huống thế này, Nạp Lan Trường Sinh mở miệng liền dùng một giọng điệu chất vấn chuyện tình của Bùi Đông Lai, Lý Kim hoa rất không thích liền trừng mắt nhìn Nạp Lan Trường Sinh, nói:
- Ngươi ai a? Khai trừ tên hai lúa kia thì cùng ngươi có quan hệ gì sao?
- Ta cho các ngươi một cơ hội, lúc nãy là ai muốn khai trừ Bùi Đông Lai thì bước ra nhận sai, chuyện này coi như xong ở đây.
Nạp Lan Trường Sinh giống như đem Lý Kim hoa trở thành không khí, ánh mắt của hắn vẫn bình thản nhìn về phía trên đài chủ tịch, chậm rãi mở miệng, thanh âm không lớn, lại đủ để cho mỗi người nghe được:
- Nhớ kỹ, cơ hội chỉ có một lần!
- Con bà nó, người này là ai? Khẩu khi còn lớn hơn cái bà già kia?
Nạp Lan Trường Sinh giống như là cầm bom ném vào bên trong hội trường, nguyên bản cả hội trường vốn im lặng bây giờ bỗng chốc liền vỡ òa!
- Ngươi cho rằng ngươi là ông nội của ta sao?
Bởi vì Trịnh Kim Sơn ở Trầm thành là đại phú hào cho nên mấy năm qua Lý Kim hoa quả thật chưa sợ ai bao giờ, lúc này nghe được Nạp Lan Trường Sinh 'Khẩu xuất cuồng ngôn', nàng liền trực tiếp nổi giận:
- Nhận sai? Còn cơ hội chỉ có một lần? Ngươi nói cái gì vậy? Ta nói với ngươi, ta mặc kệ ngươi là từ nơi nào chui ra, bây giờ cút đi ra ngoài cho ta, nếu không tự nhận lấy hậu quả.
- Ngươi muốn chết!
Mặc dù lúc nãy Nạp Lan Trường Sinh dùng ánh mắt bảo A Cửu an tâm một chút chớ vội nóng nảy, nhưng là... Nghe được Lý Kim Hoa không biết trời cao đất dầy nhục mạ Nạp Lan Trường Sinh thì nhất thời A Cửu liền nổi giận!
" Vèo "
Một tiếng hét to đi qua, A Cửu liền nhún lên, cả người hóa thành một đạo hắc ảnh, thẳng đến Lý Kim Hoa, giống như là muốn lấy máu của Lý Kim Hoa trong vòng năm bước.
- A Cửu!
Nạp Lan Trường Sinh nhíu mày quát một tiếng.
" Hô"
Đột nhiên nghe được Nạp Lan Trường Sinh hét to, A Cửu chỉ còn cách Lý Kim Hoa một thước thì liền dừng lại, bất quá... ánh mắt nhìn Lý Kim Hoa như xác chết, ý nói: "Con đàn bà ngu ngốc, còn dám mở miệng, bố làm thịt ngay!"
Lý Kim Hoa dường như đã bị hành động của A Cửu làm cho sợ tới mức choáng vàn, mở to hai mắt nhìn trừng trừng, sắc mặt trở nên trắng bệch, thở hổn hển không dám lên tiếng.
Không riêng gì nàng, đại bộ phận mọi người đều bị A Cửu làm cho mất hồn, cả hội trường liền lặng ngắt như lờ.
" Dát chi"
Ngay sau đó, cửa hội trường lại bị người đẩy ra, hai đạo thân ảnh xuất hiện ở cửa.
Dẫn đầu chính là thành người phụ trách Nạp Lan gia ở Trầm Thành, Nạp Lan Ngũ Khải.
Đi theo phía sau Nạp Lan Ngũ Khải chính là Trịnh Kim Sơn!
Dưới ánh đèn, sắc mặt Trịnh Kim Sơn trắng bệch không nói nên lời, hai hàm răng đập vào nhau, hai cái đùi không ngừng run lên giống như chỉ cần đụng nhẹ là hắn liền chổng cẳng lên trời.