Siêu Cấp Cưng Chiều

Chương 194




Đáng chết!

Đồ An Lương nhìn cửa kiếng xe bị đập tan tành như mạng nhện, vẻ mặt vừa không cam lòng vừa oán hận.

Rốt cuộc người phụ nữ kia là ai?

Chẳng những có thể đập nát cửa kiếng xe của gã bằng một quyền, thậm chí còn có thể lấy một địch mười.

Đồ An Lương thật không nhớ nổi, cũng khó nuốt được cơn giận này. Nhìn chiếc Mercedes đã lái đi xa, anh ta mài răng, mặt mày dữ tợn đẩy cửa xe ra, gầm nhẹ: "Đứng dậy hết cho tao, đến bệnh viện chi nhánh!"

Lão già kia thế mà giấu người trợ giúp lợi hại như vậy!

Chờ đó!

Đúng như những gì Lê Tiếu tính toán, hai mươi phút sau, cô và Lạc Vũ đã đến sân golf Bác Lan.

Bầu trời trong xanh, cơn gió mát lành.

Sân golf xanh mướt mát dưới ánh nắng ấm áp khiến người dễ chịu.

Dưới sự hướng dẫn của Lưu Vân, thoáng chốc Lê Tiếu đã đi vào giữa sân banh.

Từ xa cô đã nhìn thấy Thương Úc ngồi uống trà dưới tán ô che nắng với một người đàn ông lạ.

Sân banh xanh, tán ô che nắng trắng tuyết, anh mặc sơ mi đen nâng tách trà nhấm nhá, dáng vẻ vô cùng đẹp trai.

Lê Tiếu mím môi, thong thả đi đến.

Cho tới khi dừng lại bên cạnh Thương Úc, cô mới nhìn người đàn ông đối diện.

Là một người nước ngoài lớn tuổi, hốc mắt sâu, đôi mắt xanh thẳm cũng đang quan sát cô.

"Đây là..."

Charles nhìn Lê Tiếu không chớp mắt, dường như mang theo chút kinh ngạc và khó tin.

Ông nhướng mày, hỏi Thương Úc bằng giọng Anh chuẩn.

Hử?

Khó tin?

Lê Tiếu vẫn chưa suy đoán hàm nghĩa trong mắt ông, thì cảm thấy đầu ngón tay âm ấm. Thương Úc kéo tay cô tỏ ý cô ngồi xuống, giới thiệu hai bên cho nhau: "Đây là bạn gái tôi, Lê Tiếu. Còn đây là Charles."?

Đường đường chính chính công khai thân phận bạn gái của cô.

Trái tim Lê Tiếu nóng rực, cô móc ngón tay Thương Úc, gật đầu với Charles, đáp lại bằng giọng Mỹ chuẩn: "Xin chào Mr. Charles."

Lúc này, dường như Charles còn chưa tỉnh táo lại, đôi mắt màu xanh da trời long lanh nhìn Lê Tiếu, hốt hoảng lẩm bẩm: "Giống quá, giống quá..."

Còn chưa dứt lời, Charles đã trừng mắt nhìn, đối mặt với lời chào của Lê Tiếu, vội đứng dậy, đặt tay trái trước bụng, chìa tay phải với cô, muốn hôn tay chào hỏi.

Lê Tiếu cũng lập tức đứng dậy theo lễ, còn chưa đưa tay ra, Thương Úc đã chậm rãi đặt ly trà xuống, nhìn Charles: "Ở Nam Dương không cần hôn tay chào hỏi."

Anh vừa dứt lời, Charles liếc mắt nhìn sang, tầm mắt đảo qua Lê Tiếu, sau đó hiểu rõ thu tay lại, gật đầu chào cô: "Rất vui được gặp mặt cô Lê."

Có thể nhìn ra, ông rất nghe lời Thương Úc.

Lê Tiếu lại ngồi xuống, lơ đãng nhìn Thương Úc, tay đặt trên đầu gối bị anh cầm lấy siết chặt, dường như đang tuyên bố chủ quyền.

Động tác nhỏ này rơi vào mắt Charles, nhưng ông không nói gì, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Lê Tiếu mang theo ý nghĩa sâu xa và đánh giá.

Không lâu sau, Charles mượn cớ vào nhà vệ sinh.

Dưới tán ô che nắng, tay Lê Tiếu bị anh giữ lấy, đặt trên đầu gối anh.

Anh vuốt ve vài cái rồi lạnh giọng hỏi: "Trên đường đến đây gặp phải Đồ An Lương à?"

Lê Tiếu gật đầu, nhàn nhạt nói: "Anh ta tra ra được quan hệ của em với thầy."

"Ra tay à?" Thương Úc kẹp điếu thuốc, ánh mắt tỉ mỉ đánh giá Lê Tiếu.