Nhưng Lê Tiếu còn chưa kịp xoay người, lòng bàn tay nóng rực của anh đã kéo cổ tay cô, hơi dùng lực đã kéo được người trở lại.
Lê Tiếu bất ngờ không kịp đề phòng ngã lên người anh. Mũi bỗng ngập tràn hơi thở của anh.
Thương Úc vẫn nửa dựa vào đầu giường, năm ngón tay siết chặt cô, không nói gì, chỉ nhìn cô bằng đôi mắt đỏ sậm sâu thẳm kia.
Đáy mắt Lê Tiếu tràn ngập vẻ giận dữ, ngón tay đặt lên ngực anh, giọng cũng lạnh hẳn đi: "Anh buông ra đã, em đi lấy hòm thuốc."
Anh uống rượu, còn bị thương, Lê Tiếu không muốn nói lý với anh lúc này.
"Không cần." Anh khẽ nói hai chữ. Dưới tác dụng của rượu, gương mặt anh tuấn của anh ửng hồng, khóe mắt hơi rũ cũng lộ vẻ sầu muộn.
Lê Tiếu nhìn gương mặt anh, mọi tâm sự đều cuốn đi như thủy triều rút.
Cô dời tầm mắt, cắn khóe môi: "Giờ không phải lúc cáu kỉnh. Em... này!"
Cô còn chưa dứt lời, Thương Úc bỗng vòng tay qua eo cô, ôm cô ngã lên giường.
Sau một trận trời đất quay cuồng, vị trí của hai người hoàn toàn thay đổi.
Anh ở trên, cô ở dưới.
Khuỷu tay anh chống bên người cô, bàn hai tay ôm mặt cô, cúi người nhìn cô, khàn giọng đau lòng không biết làm sao: "Rốt cuộc đến bao giờ em mới có thể học cách yêu quý bản thân?"
Anh uống nhiều, nhưng không say.
Ngón cái anh chậm rãi vuốt ve cổ cô, tóc rũ che đi chân mày. Sau đó anh cúi đầu, môi lành lạnh chạm lên cổ cô.
Anh hôn rất dịu dàng, tay áp chặt lên mặt cô, than nhẹ bên tai cô: "Tiếu Tiếu, đừng bị thương nữa... anh đau lòng."
Nếu không phải vì uống rượu, chắc anh sẽ không thốt ra những lời này.
Nếu không phải vì cô lại bị thương, Thương Úc sẽ không cố chịu đựng, cũng sẽ không mất khống chế chạy đi xử lý Ôn Thời và Thương Phù.
Mặc kệ cô có bị thương nặng hay không, dù chỉ là chút dấu vết cũng không được.
Vì anh là người tranh đấu giữa lằn ranh sống chết, không dễ gì mới còn sống đến giờ, tốn bao nhiêu vận may mới gặp được Lê Tiếu.
Cô gái kiêu ngạo xinh đẹp khôn khéo động lòng người này, anh muốn cất giấu như vật báu, dùng mạng để bảo vệ cô.
Thế nên, anh không thể nào nhìn thấy cô bị tổn thương.
Lúc này, Lê Tiếu nằm ngửa trên giường, hốc mắt ươn ướt.
Cô chưa từng tưởng tượng đến cảnh Thương Úc chuyên chế cố chấp lại ôm cô, khẩn cầu bảo cô đừng để bị thương nữa.
Ai gặp qua đều biết, người đàn ông trước mắt này kiêu ngạo cỡ nào.
Từ lúc bắt đầu Lê Tiếu đã biết, dù mỗi lần thấy anh mất khống chế vì cô bị thương, dù nhiều lần cô đảm bảo sau này sẽ không thế nữa... nhưng thật ra cô chưa từng để ý.
Không phải vì cô hời hợt với anh, mà là vì đã quen với chuyện bị thương.
Ở biên giới, cô chịu bao nhiêu vết thương nặng nhẹ. Đến giờ, chưa từng có ai bên cạnh nói với cô rằng... có thể học cách yêu quý bản thân thật tốt hay không.
Chóp mũi Lê Tiếu ê ẩm, cô mím môi ôm lấy vai Thương Úc.
Cô vùi mặt vào đầu vai anh, học theo động tác của anh, hôn khẽ lên yết hầu anh.
Mọi chuyện về sau đều là nước chảy thành sông.
Thương Úc kéo tay cô xuống dưới, khàn giọng hỏi khẽ bên tai cô: "Có bằng lòng không?"
Lê Tiếu vẫn giấu mặt mình như cũ, co ngón tay. Cô đỏ mặt, không nói gì, chỉ gật đâu.
Anh ôm cô vào phòng vệ sinh, bật vòi sen, cùng rửa sạch vết máu, rửa sạch mệt mỏi, cũng như rửa sạch tâm tư rối ren hôm nay.
Trăng treo ngọn liễu, trên giường phòng ngủ chính, Thương Úc hôn lên nước mắt khóe mi cô, động tình nói: "Tiếu Tiếu, gọi tên anh..."
Cô khẽ thở ra, nắm đầu vai anh, nhỏ giọng nỉ non: "Thiếu Diễn..."