Siêu Cấp Cưng Chiều 2

Chương 351




Thương Úc đi rồi, để lại mình cô ở nhà chính?

Lê Tiếu chỉ "ờ", cúi đầu sờ móng tay, giọng rất nhạt: "Cô có mang thuốc trị vết thương ngoài không?"

Cô nhớ lọ thuốc hồ lô xanh lá đó trị ngoại thương rất có hiệu quả.

Lạc Vũ thoáng kinh ngạc, cô Lê lại chủ động yêu cầu thuốc trị ngoại thương.

Cô ta cố nén cười, vội trả lời: "Lưu Vân đã đến phòng thuốc nhà chính lấy thuốc tan máu bầm cho cô rồi."

Lê Tiếu gật đầu, im lặng mấy giây, lại hỏi: "Anh ấy có nói lại là đi đâu không?"

"Thưa không." Lạc Vũ trả lời rất gọn gàng dứt khoát, cúi đầu xuống dường như đang cố ý tránh né ánh mắt cô.

Lê Tiếu nhìn đối phương thật sâu, phất tay: "Tôi không tham gia tiệc nhà, giúp tôi..."

"Hay cô Lê đi đi, ông cụ vẫn đang chờ cô. Lão đại chỉ ra ngoài làm việc, lát nữa là về rồi." Lời giải thích của Lạc Vũ khiến ánh mắt ảm đạm của Lê Tiếu có thần thái hơn.

Ồ, không phải bỏ nhà đi là tốt rồi.

Dưới sự kiên trì của Lạc Vũ, Lê Tiếu vẫn là không thể làm bừa theo ý mình.

Dù gì phía trước có Thương Tung Hải, phía sau có Thương Úc, đây còn là địa bàn nhà chính, lắm người lắm miệng, cô không thể quá tùy tiện được....

Tiệc nhà tổ chức ở Nguyệt Trai Đường, mười mấy bàn tiệc đã sớm đông người.

Lê Tiếu đến hơi muộn, cô đi tới bàn tiệc chính, áy náy cúi đầu: "Xin lỗi bác trai, cháu đến muộn."

Thương Tung Hải hiền lành khoát tay, nói chưa muộn, lại nhìn ra sau lưng cô: "Thiếu Diễn đâu?"

Lê Tiếu mím môi: "Anh ấy đang..."

Cô còn chưa kiếm cớ xong, ngoài cửa Nguyệt Trai Đường đầy nắng chiều có một bóng người cao ngất từ xa đến gần.

Quản gia Tiêu lập tức hướng vào trong cửa, cúi người nói: "Ông chủ, cậu Cả đến."

Lê Tiếu quay đầu, thấy Thương Úc đút một tay vào túi, dáng vẻ kiêu ngạo bước vào.

Đôi mắt nai trong trẻo của Lê Tiếu chạm mắt với anh, sau đó cô mím môi dời đi, không muốn để lộ manh mối trước mặt mọi người.

Thoáng chốc, anh đã đến bàn tiệc chính, liếc Lê Tiếu, khẽ thở ra, trầm giọng nói: "Ngồi đi."

Bàn tiệc chính, ba người chia ra chiếm một phần.

Thương Tung Hải nhạy bén nhận ra bầu không khí khác thường giữa họ, đôi mắt che giấu tâm tư nhìn cánh tay áo cuộn lên của Thương Úc: "Con ra ngoài à?"

"Vâng." Anh đáp lại, tiếc chữ như vàng.

Thương Tung Hải nhìn sâu vào Thương Úc, dặn dò với quản gia Tiêu bên cạnh: "Lấy khăn đến cho nó lau."

Lê Tiếu cụp mắt uống trà, nghi ngờ híp mắt, quan sát anh từ trên xuống dưới.

Mấy giây sau, cô thấy ngay chỗ ống tay áo của anh có một vết máu lờ mờ.

Chắc chắn đây không phải là vết máu dính trước đó, vì khi ấy tay áo anh buông xuống.

Đây là...

Lê Tiếu vẫn đang thầm suy đoán nguyên nhân anh ra ngoài, Thương Tung Hải đã nói ngay: "Nếu người đã bị đưa đi, ắt có pháp luật nghiêm trị, con đừng cố đuổi cùng giết tận."

Thương Úc nhận lấy khăn từ tay quản gia Tiêu, lau tay tùy ý, giọng rất trầm lộ vẻ hời hợt: "Vẫn giữ được mạng, ba đừng nghĩ linh tinh."

Thương Tung Hải nghĩ linh tinh: "..."

Lê Tiếu nhấp ngụm trà nhỏ, đáy mắt gợn sóng.

Cô nghi ngờ Thương Úc đi gây sự với Ôn Thời và Thương Phù.

Đúng là thế thật, hai mươi phút trước, hai chiếc xe cảnh sát bị tập kích giữa đường, tất cả cảnh sát và công chức Ủy ban không hề bị thương.

Chỉ có Thương Phù bị thương ở vai và chân, Ôn Thời trúng ba vết đạn trên tay.

Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nhân viên chính phủ đều ngây người.

Đạn bắn từ ngoài vào, rõ ràng xe áp tải đang chạy, nhưng kỹ thuật bắn của đối phương rất hoàn hảo, chỉ trúng Thương Phù và Ôn Thời....

Suốt bữa tiệc, Lê Tiếu và Thương Úc không hề trao đổi.

Bầu không khí ở bàn tiệc chính khá nặng nề, ngoại trừ Thương Tung Hải thỉnh thoảng chuyện trò đôi câu, Lê Tiếu luôn vùi đầu dùng bữa, còn Thương Úc không ngừng uống rượu.

Trong lúc đó, có không ít thành viên dòng thứ cầm ly rượu đến trò chuyện, có nịnh hót, có dò xét, nhưng hầu hết là thờ ơ quan sát.

Đây là tiệc nhà, lại cứ đan xen quá nhiều ân oán cá nhân và bất hòa lợi ích, cho nên nhìn kiểu gì cũng không hề đơn thuần hoàn thuận như những buổi tiệc nhà thông thường.

Lê Tiếu ăn rất ít, lòng hỗn loạn, vốn không có khẩu vị.

Tuy cô và Thương Úc không nói gì, nhưng anh uống rất nhiều rượu, ngoài rượu thuốc ra còn có rượu vang. Theo quan sát của Lê Tiếu, ít nhất anh cũng đã uống bảy tám ly.

Trong bữa ăn, anh vẫn gắp thức ăn cho cô, nhưng số lần rất ít.

Lê Tiếu bực bội, khi tiệc rượu kết thúc, cô đứng dậy, rời khỏi Nguyệt Trai Đường không quay đầu lại.

Thương Tung Hải và Thương Úc tạm thời không rời đi được. Hai người bị những gia chủ dòng thứ vây quanh mời rượu. Trong những lời lẽ khách sáo còn lộ rõ sự kính sợ.

Suy cho cùng có Thương Tung Hải trấn giữ, hôm nay lại trục xuất dòng thứ tám và Thương Phù của dòng thứ mười một, cách làm giết gà dọa khỉ thế này khiến các dòng thứ khác không thể không cẩn trọng ứng đối, rất sợ người kế đến bị trục xuất chính là mình.

Mà mấy vị trưởng lão đều không vui. Tam trưởng lão nắm chặt tách trà, nghiêng đầu hỏi: "Đại trưởng lão, gia chủ và Trưởng Lão Đường đã bàn bạc qua chuyện đuổi dòng thư tám hôm nay chưa thế?"

Đại trưởng lão nhìn theo hướng Lê Tiếu rời đi, hừ lạnh: "Bàn qua sao? Nếu lão ta bàn qua rồi, tôi còn kinh ngạc như các người à? Đến giờ mà mọi người còn không nhìn ra, gia chủ đang có ý chèn ép uy tín của Trưởng Lão Đường. Cả chuyện xóa tên ra khỏi gia phả cũng không hề thông qua chúng ta."

Ánh mắt ba vị trưởng lão u ám, không ai nói gì, nhưng không hẹn cùng nhìn về bóng lưng Lê Tiếu.

Trong lòng họ biết rõ, sự xuất hiện của cô gái này đã phá vỡ sự cân bằng. Hẳn là... không thể giữ lại....

Vườn sau nhà chính, Lê Tiếu đi dạo không mục đích.

Ánh đèn rơi nghiêng, Lạc Vũ lặng lẽ đi theo sau cô vài bước.

Hình như lão đại và cô Lê đang cãi nhau.

Từ đó đến giờ, hình như đây là lần đầu họ bất hòa.

Lê Tiếu đến gần hồ nhân tạo. Nhìn mặt hồ sóng gợn lăn tăn, giống như tâm trạng của cô vậy, gió nhẹ thoảng qua, khó giữ bình tĩnh.

Tiếp đó...

"Cô cô cô... sao cô lại ở đây?"

Một tiếng thét kinh hãi từ chếch phía sau truyền đến. Lê Tiếu hờ hững quay đầu nhìn, thấy gương mặt tẻ nhạt của đối phương thì bĩu môi không nói gì.

Thương Lục, đúng là đã lâu không gặp.

Lạc Vũ cách mấy bước gọi "cậu Hai", nhìn cách ăn mặc đua xe của anh ta, ánh mắt ánh lên vẻ chê bai.

Cả dòng họ Thương thị, e chỉ có cậu Hai này sống thoải mái nhất, không để ý đến chuyện đời, du sơn ngoạn thủy, tự do phóng khoáng.

Thương Lục cảnh giác nhìn Lê Tiếu, e dè kéo giãn khoảng cách an toàn, ánh mắt thiếu lễ độ quét qua Lê Tiếu: "Sao cô không nói gì? Sao lại ở nhà tôi? Cô vào bằng cách nào? Có phải cô theo dõi tôi không?"