Siêu Cấp Cưng Chiều 2

Chương 337




Lê Tiếu lắc đầu: "Không cần đâu, em làm được."

Dứt lời, cô ngửa bàn tay về phía Vân Lệ: "Túi công cụ."

Đây là hành động vô thức, tự nhiên như đã trăm nghìn lần như thế.

Vân Lệ không trì hoãn, móc túi quần, nhanh chóng lấy ra một túi xếp đen cỡ nửa bàn tay.

Nếu nhìn kỹ, có thể thấy ký hiệu sư tử nho nhỏ dưới góc phải.

Đôi mắt Thương Úc trở nên nặng nề, liếc nhìn túi công cụ Vân Lệ đưa, mím môi.

Lê Tiếu nhận lấy, thành thạo mở ra.

Túi dù nhỏ nhưng bên trong cái gì cần cũng có.

Chẳng hạn nhỏ là đồ cắt móng tay, lớn là dao gấp, dụng cụ mở chai, vừa tiện dụng lại dễ mang đi.

Lê Tiếu mở dao gấp, ánh mắt chuyên chú rạch băng dán, dụng cụ đếm giờ từng giây trôi qua, băng dán cũng nhanh chóng bị phá.

Nhưng cô không làm tiếp mà híp mắt, giọng nói nặng nề hơn: "Đường Đường, có phải lòng bàn tay cậu nắm một dây dẫn không?"

Đường Dực Đình không dám nhúc nhích, cả người run lên, lòng bàn tay đẫm mồ hôi: "Để... để mình cảm nhận thử xem."

Vì hai tay bị trói ngược quá lâu, cảm giác tê dại, cô nàng vừa nhúc nhích ngón tay, Lê Tiếp đã nhắc ngay: "Đừng cử động, sau quả bom có một dây kích nổ, nếu làm đứt..." Cô còn chưa nói hết, mọi người ở đây đều hiểu ý cô.

Nếu làm đứt, bom sẽ nổ ngay.

Lê Tiếu nhìn đồng hồ đếm ngược chỉ còn một phút mười giây, quay đầu lại lạnh lùng liếc Ôn Thời.

Hóa ra dụng cụ đếm giờ chỉ là che mắt, dây kích nổ thật sự ở trong lòng bàn tay Đường Dực Đình.

Ôn Thời đang bị Lưu Vân và Lạc Vũ kìm kẹp, yếu ớt lảo đảo chực ngã.

Anh ta bắt được ánh mắt của Lê Tiếu, trừng mắt cười quỷ dị: "Tiểu Lê, tôi đã nói rồi... tối nay cô không đi được đâu."

Lê Tiếu, Đường Dực Đình, Thương Thiếu Diễn và cả thuộc hạ của anh ta, và một gã đàn ông không biết tên.

Có nhiều người đi cùng như vậy, có chết cũng đáng.

Chỉ có mang Thương Thiếu Diễn xuống suối vàng, anh ta mới có mặt mũi gặp ba mẹ.

Tên anh ta không phải Ôn Thời, mà là... Thương Thời.

Người thừ kế dòng thứ mười ba, nhưng vì đắc tội Thương Thiếu Diễn, liền bị anh và Thương Tung Hải đưa vào đường cùng.

Năm xảy ra chuyện, anh ta mới mười tám.

Ôn Thời nhớ lại quá khứ, nụ cười bên môi càng thêm chói lọi.

Chết đi, cùng nhau chết hết đi!

Lê Tiếu thấy nụ cười khó hiểu của anh ta, không khỏi lắc đầu thở dài: "Tự tin ở đâu ra thế."

Dứt lời, cô thao tác túi công cụ bằng một tay, hai ngón tay cầm dao nhỏ sắc bén, khều nhẹ dọc theo bom, lấy nắp đậy công cụ đếm giờ xuống.

Lúc này, dù biết quả bom không đơn giản, nhưng Thương Úc và Vân Lệ đều không nhúc nhích.

Đôi mắt họ lấp lánh nhìn Lê Tiếu, dù cô làm gì, hai người cũng sẽ hỗ trợ.

Thời gian trôi qua trong hồi hộp.

Vân Lệ lấy bao thuốc lá trong túi ra, rút một điếu đưa cho Thương Úc: "Có bật lửa không?"

Anh lấy bật lửa đốt điếu thuốc rồi đưa cho Vân Lệ.

Tình huống này chắc chắn là sự chế giễu tột cùng đối với Ôn Thời.

Sau khi Lê Tiếu mở bom ra, nhìn đường dây đỏ và hồng chéo nhau cùng với ngòi nổ, dường như không hề do dự muốn cắt đứt dây đỏ.

Ôn Thời thoáng ngừng thở, vùng vẫy khỏi tay Lưu Vân giãy giụa hét lên: "Đừng cắt màu đỏ, Lê Tiếu, cắt màu xanh ấy..."

Anh ta hét lên, dáng vẻ như sốt ruột cứu người.

Nhưng Lê Tiếu không hề do dự mà cắt dây đỏ, con số trong dụng cụ đếm ngược dừng ở hai mươi tám giây.

Làm xong những việc này, cô đỡ lấy quả bom, luồn ngón trỏ vào lòng bàn tay Đường Dực Đình, nhanh chóng mò ra dây kích nổ rất nhỏ.

Đầu ngón tay cô lượn vòng, quấn quanh đường dây, cô nói với Đường Dực Đình: "Ngón tay dùng sức, đỡ quả bom."

Đường Dực Đình hồi hộp hít thở, đầu ngón tay run rẩy co lại, khẽ khàng giữ lấy quả bom.

Cô nàng không hỏi gì hết, Lê Tiếu bảo sao làm vậy.

Sau đó, hai tay Lê Tiếu đồng thời làm việc, ngay lúc ngón trỏ kéo đứt dây dẫn, tay kia nhanh chóng dùng dao nhỏ cắt đứt dây xanh. "Được rồi."

Lê Tiếu hời hợt nói, cắt băng dán trên đùi Đường Dực Đình xong thì ném túi công cụ lại cho Vân Lệ.

Ôn Thời vô cùng khiếp sợ.

Lê Tiếu có thể tháo bỏ dây dẫn bom anh ta tinh vi sắp đặt, thật khó lòng tin nổi.

Lê Tiếu cầm quả bom tùy tiện ngắm nghía, ngước mắt nhìn Ôn Thời mặt mày như tro tàn: "Trang bị được lắm, nhưng anh không nên thêm công cụ đếm giờ phá hủy đi thiết kế tinh vi như vậy."

Giết người còn giày xéo tim gan.

Thương Úc kẹp điếu thuốc nhìn nét Lê Tiếu, quan sát quả bom trong tay cô như có điều suy nghĩ.

Cô gái của anh dường như rất am hiểu cấu tạo của bom, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy, cô có thể chế tạo cả bom.

Thương Úc cụp mắt, môi nhoẻn ý cười, trong đôi mắt u ám xuất hiện ánh sáng dịu dàng.

Lê Tiếu đưa Vân Lệ cầm bom, đi vòng qua trước ghế lăn, hơi khom người nhìn Đường Dực Đình đang mê man trước mặt: "Có đi được không?"

Đường Dực Đình được cứu, vui buồn đan xen, oai phong lẫm liệt gật đầu: "Được, mình đi được mà."

Nhưng vừa đứng dậy, cô nàng khuỵu gối luôn.

Lê Tiếu không kịp đỡ đối phương: "..."

Không bao lâu sau, Thương Úc dặn Lưu Vân đưa Ôn Thời về, hơn mười mấy tên áo đen trở thành phông nền đều trố mắt nhìn nhau không biết làm sao.

Họ đều là côn đồ vì tiền mà đến, không biết ân oán bên trong.

Hình như... người thuê đùa hơi quá.

Hai chiếc trực thăng hạ cánh từ xa, Tả Hiên dẫn người đến, chạy thẳng đến chỗ những tên áo đen đó.

Khi mọi chuyện hạ màn, một chiếc Lincoln lăn bánh từ từ vào cửa sân tập.

Là Bạch Lộ Hồi và Thẩm Thanh Dã.

Lúc này, Vân Lệ đang lái xe của mình chở đám người Thương Úc và Lê Tiếu vòng về.

Hai chiếc xe gặp nhau ở đường vào sân.

Vân Lệ hạ cửa kiếng, nhìn nét mặt mù mờ của Thẩm Thanh Dã đang đứng ở gần cửa sau xe, một tay vịn vô lăng, khuỷu tay kia gác lên cửa xe: "Úi chà, Dã tử?"

Thẩm Thanh Dã ngây người nhìn Vân Lệ, lại nhìn gương mặt xa lạ của Đường Dực Đình ở ghế phó lái: "F*ck, anh Lệ, sao anh lại ở đây, tới tán gái à?"

Vân Lệ tặc lưỡi chửi đổng, hất cằm về phía trước: "Về hẵng nói."

Dường như Thẩm Thanh Dã hơi chần chừ, nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng Lê Tiếu. Lúc này cửa kiếng sau hạ xuống mấy cm, gương mặt góc cạnh của Thương Úc xuất hiện: "Về đi."

"Ồ..." Thẩm Thanh Dã lập tức xoay người chui vào trong xe.

Anh ta vừa nhìn thấy nửa cái đầu trong lòng Thương Thiếu Diễn lộ ra, không cần nghĩ cũng biết chắc là Lê Tiếu.

An toàn là tốt rồi.

Bốn mươi phút sau, hai xe nối đuôi nhau chạy về biệt thự Piper.

Không lâu sau, phòng khách đầy người.

Đường Dực Đình thảm thương ngồi xuống cạnh Lê Tiếu, hai tay ngoan ngoãn đặt trên đầu gối.

Dù bị bắt cóc một phen, nhưng trước đám người này, cô nàng không dám lỗ mãng.

Lê Tiếu nhìn rõ sự cẩn trọng của đối phương, vỗ mu bàn tay Đường Dực Đình rồi nhìn thoáng qua Thương Úc nói: "Bọn em lên tầng trước, mọi người trò chuyện đi."