Siêu Cấp Cưng Chiều 2

Chương 327




Trong chốc lát, mấy người ngồi trong phòng khách im lặng, còn Thẩm Thanh Dã thì không ngừng lảm nhảm.

Anh ta mơ hồ cảm thấy chất gây ảo giác hình như đã có tác dụng, nếu không thì sao trời đất lại quay cuồng thế này.

Không lâu sau, Lưu Vân đi tới phục lệnh: "Lão đại, đã dọn dẹp xong rồi."

"Ừ, dọn sạch sẽ một chút." Thương Úc ngồi trên sofa, cụp mắt nhìn ngón tay mình.

Lưu Vân gật đầu: "Anh yên tâm, Tả Hiên đã sai người đưa đi rồi."

Thương Úc gật đầu, phất tay ra hiệu Lưu Vân lui ra.

Thẩm Thanh Dã thuận thế ngoái nhìn ra ngoài cửa sổ.

Phải nói rằng mấy tay trợ thủ này dọn dẹp hiện trường nhanh thật.

Bể bơi bên ngoài villa đã trở lại bình thường, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết đánh nhau.

Anh ta dời mắt, cầm chai nước suối rồi nhìn Thương Úc: "Anh đã tra được là ai làm chưa?"

Dù sao hiện giờ Lục Cục vẫn chưa nhận được tin tình báo, anh ta chỉ buột miệng hỏi thế mà thôi.

Lúc này, Bạch Lộ Hồi đi tới, đứng trước mặt Thẩm Thanh Dã, nghiêm túc nói: "Cậu Thẩm, tất cả nhân viên của khu nghỉ dưỡng đều bị nhốt ở sau bếp, vừa mới được thả ra."

Thẩm Thanh Dã nhìn cậu ta, nhíu mày: "Bên Lục Cục đã có tin tức gì chưa?"

Bạch Lộ Hồi lắc đầu: "Vẫn chưa."

Thẩm Thanh Dã bực dọc khoát tay, bảo cậu ta tránh sang bên: "Bọn đó chắp cánh bay vào hay sao? Chẳng phải khu ngắm cảnh đã đóng cửa rồi ư?"

"Chúng đi theo đường hầm ngắm cảnh dưới đáy biển." Một giọng nói bất ngờ vọng vào từ bên ngoài phòng khách.

Thẩm Thanh Dã tò mò nhìn quanh, thấy một người đàn ông mặc vest đen nghiêm nghị đi vào.

Anh ta chưa gặp người này bao giờ.

Đó là Tả Hiên.

Tả Hiên dừng lại trước mặt Thương Úc, cung kính nói: "Đường chủ, bọn chúng trà trộn vào đây từ đường hầm đang thi công. Hiện tại tôi đã cử người phong tỏa đường hầm, anh không cần lo đâu."

Thẩm Thanh Dã: "?"

Anh ta hoang mang, tặc lưỡi: "Khoan đã, mấy người đang nói gì vậy?"

Sao còn có đường hầm ngắm cảnh gì ở đây?

Tả Hiên phớt lờ anh ta, lại tiếp tục nói với Thương Úc: "Chuyện tối nay không phải do Thương Quỳnh Anh thuộc dòng mười một ra tay đâu, nhưng bà ta đã tiết lộ tin tức với dòng thứ khác. Còn tên quản lý kia, chập tối nay tài khoản của ông ta được chuyển vào tám triệu, xem ra đã bị người mua chuộc."

Thương Úc lạnh lùng đáp lại: "Nói tiếp đi."

Tả Hiên gật đầu: "Tin tức tra được hiện giờ là do dòng tám gây nên. Đám người này là cao thủ được họ đào tạo trong nửa năm qua. Bọn chúng đã sớm chuốc thuốc, định..."

Anh ta dừng một lát, nhìn Lê Tiếu: "Định bắt cô Lê đi."

Cả nhà họ Thương ai cũng biết, muốn giết Thương Thiếu Diễn khó như lên trời.

Lê Tiếu là cô gái duy nhất xuất hiện bên cạnh anh, không có gì bất ngờ khi cô trở thành mục tiêu của bọn họ.

Bọn họ không có cơ hội ra tay trong thành phố, đúng lúc dưới lòng đất khu nghỉ dưỡng có một đường hầm ngắm đá biển.

Nhưng con đường hầm này vẫn chưa khai thông, nếu không phải là nhân viên nội bộ trên đảo, thì sẽ không biết sự tồn tại của nó.

Thương Quỳnh Anh tiết lộ tin tức cho dòng thứ khác, đơn giản là muốn mượn dao giết người.

Chỉ tiếc rằng, bọn họ đã đánh giá thấp khả năng liên thủ mạnh mẽ của Thương Úc và Lê Tiếu.

Thương Úc chỉnh lại tư thế ngồi, cổ áo sơ mi mở rộng hơn theo động tác của anh: "Sản nghiệp của dòng tám còn lại những gì?"

Tả Hiên hỏi gì đáp nấy, nhanh chóng liệt kê những tài sản quan trọng của đối phương.

Thương Úc nhếch môi, chậm rãi cầm lấy chai nước suối trên bàn, vặn nắp, đưa cho Lê Tiếu rồi dặn Tả Hiên: "Tịch thu."

"Vâng, Đường chủ." Tả Hiên trả lời, rồi hỏi lại khi nhìn hành động của anh: "Có cần tặng cho gia chủ dòng tám chút 'quà đáp lễ không?"

Thương Úc liếc anh ta, tùy ý dặn dò: "Giữ lại cái mạng, còn lại tùy anh" ...

Đêm đó, đoàn người tạm thời rời khỏi khu nghỉ dưỡng.

Lúc bọn họ về đến biệt thự dưới chân núi Piper là đã gần mười một giờ khuya.

Vọng Nguyệt bị một vết chém ở vai, bác sĩ gia đình đang xử lý vết thương cho anh ta.

Ban đầu, Lê Tiếu định giúp anh ta băng bó khi ở khu nghỉ dưỡng, nhưng anh ta ra sức từ chối.

Lưu Vân từng nói, kỹ thuật khâu của cô Lê là học từ Cửu Công...

Anh ta không dám thử.

Tối hôm đó, nghe nói có một biệt thự trong thành phố xảy ra hỏa hoạn, không có ai thương vong nhưng tổn thất rất nặng nề.

Cả bảy chiếc siêu xe dưới gara tầng hầm cũng không may mắn thoát nạn. ...

Tám giờ sáng hôm sau, kênh xã hội ở Parma phát sóng một tin quan trọng.

Nghe nói loại thuốc do một công ty dược phẩm liên doanh nào đó phát triển bị cáo buộc không đạt chất lượng, rất nhiều người đã đến cửa công ty dược này để lên án.

Phía chính phủ còn nhắc nhở rằng, tất cả các loại thuốc của công ty dược phẩm đó trên thị trường đã bị thu hồi, người dân không nên mua lại, ban ngành liên quan cũng sẽ điều tra về việc này.

Có thể nói rằng, gia chủ dòng thứ tám của Thương thị phá sản trong một đêm.

Việc kiểm nghiệm thuốc không đạt chất lượng không chỉ đối mặt với khoản bồi thường khổng lồ, mà còn bị phạt tiền từ ban ngành liên quan.

Mà việc này, chỉ mới bắt đầu.

Bởi vì tất cả các sản nghiệp dưới quyền của dòng thứ tám đều lần lượt gặp vấn đề hoặc lớn hoặc nhỏ trước ngày họp mặt của nhà họ Thương, khiến cho cả dòng thứ tám trải qua một phen sứt đầu mẻ trán, khổ không thể tả.

Về phần chất gây ảo giác mà Thẩm Thanh Dã vô tình uống phải, sau khi được bác sĩ gia đình chẩn đoán, tác dụng của thuốc sẽ được loại bỏ trong khoảng một tuần.

Chỉ có điều, cuộc sống của anh ta trong thời gian này không tốt lắm, chỉ cần 10mg thôi đã có thể tạo ra ảo giác.

Đến nỗi mấy ngày gần đây, anh ta cứ nhìn thấy cỏ xanh mọc trên đỉnh đầu Thương Úc, hoặc là cảm thấy mình đang cầm một cuộn len, rảnh rỗi là bắt đầu mơ màng quấn len.

Sau khi chất gây ảo giác hết tác dụng, Thẩm Thanh Dã gần như muốn đập vỡ điện thoại di động của mình sau khi xem đoạn video do Bạch Lộ Hồi quay lại.

Đó là một buổi chiều đầy nắng, anh ta ngồi trên một chiếc ghế dài trong biệt thự, hai tay uốn lượn trước ngực, đúng chuẩn tư thế quấn len, trông như kẻ ngốc ăn phải nấm độc. ...

Hai ngày sau, Hoắc Mang và Lục Hi Thụy đến biệt thự.

Bọn họ ngồi trò chuyện với Thương Úc trong phòng khách, Lê Tiếu bèn đi ra ngoài sảnh tìm Thẩm Thanh Dã.

Qua mấy ngày nghỉ ngơi, tác dụng của chất gây ảo giác trong người anh ta đã giảm đi rất nhiều.

Ở hành lang ngoài sảnh, cô vừa đi vừa quan sát anh ta, thấy sắc mặt anh ta bình thường thì cười hỏi: "Anh hết quấn len rồi à?"

Chuyện này gần như đã thành truyện cười trong biệt thự.

Thẩm Thanh Dã khựng lại, bàn tay đang đút trong túi quần nắm chặt lại: "Em cũng cười tôi?"

"Em đâu dám." Nói thế nhưng vẻ trêu chọc nơi khóe mắt Lê Tiếu vẫn không giảm đi chút nào.

Hai người sóng vai bước ra khỏi đại sảnh, đi vòng qua cột La Mã dưới hiên.

Thẩm Thanh Dã nghe cô hỏi: "Nếu đầu óc đã bình thường trở lại, vậy anh kể cho em nghe chuyện về nữ thần cổ phiếu đi."

Anh ta ngoái đầu nhìn về phòng khách, nghe thấy tiếng nói chuyện của Thương Thiếu Diễn và những người khác thì hất mặt về phía bãi cỏ ở xa bên ngoài biệt thự: "Đi, chúng ta qua bên kia nói chuyện."

Thần bí thật! Không lâu sau, hai người tới bãi cỏ, Thẩm Thanh Dã lấy gói thuốc lá từ trong túi ra, nhìn Lê Tiếu: "Là Thương Thiếu Diễn nói với em về nữ thần cổ phiếu à?"

Cô nhìn gói thuốc lá trên tay anh ta, lắc đầu nói: "Không, em biết bà ấy từ một người bạn nước ngoài. Ông ta nói em trông rất giống nữ thần cổ phiếu đó."