Siêu Cấp Cưng Chiều 2

Chương 316




Hạ Khê ngây người, lắc đầu lẩm bẩm: "Không phải em nghi ngờ, chỉ là... hơi khó tin thôi."

Hạ Kình và Hoắc Mang nhìn nhau, đồng thời lắc đầu phụ họa: "Đúng là khó tin thật."

Hoắc Mang nghiêng đầu nhìn Thương Úc, hỏi vấn đề vẫn luôn bị ngó lơ: "Lê Tiếu có lai lịch gì?"

Họ vẫn chưa điều tra cẩn thận lai lịch bạn gái của Thiếu Diễn.

Có lẽ vì ấn tượng ban đầu đã định hình khiến họ chỉ chú ý đến vẻ ngoài của Lê Tiếu, thành ra quên mất vấn đề năng lực của cô.

Thương Úc hé mắt, nhả khói, giọng bình thản: "Nhà giàu nhất Nam Dương."

Lục Hi Thụy kinh ngạc nhíu mày: "Cô ấy không phải người Myanmar sao?"

Thương Úc chậm rãi nhếch môi, một tay vén tay áo lên, đôi mắt ẩn ý cười: "Em ấy là người Nam Dương."

Lần này cả Lục Hi Thụy cũng hoảng hốt.

Anh ta vẫn cho rằng Lê Tiếu là người Myanmar nên mới được mời đến phủ Nội các.

Dù gì cô cũng còn nhỏ, hơn nữa... nhìn lại không giống người làm ăn.

Lục Hi Thụy có thể được mời tham dự là vì giữa nhà họ Lục ở Parma và Myanmar có hạng mục làm ăn quốc tế quan trọng, là mối quan hệ cộng tác cùng phát triển nên mới được sự ưu ái của Bộ trưởng.

Trong sảnh Tư Yến, ai nấy đều mang tâm sự riêng, họ im lặng một lúc lâu vẫn không nén được xao động trong lòng.

Sự tồn tại thần kỳ gì thế này! ...

Cùng lúc đó, Lê Tiếu đang tản bộ ở đài ngắm cảnh xoay tròn với Lạc Vũ.

Đứng gần đài ngắm cảnh kiểu treo lơ lửng hình cung có thể quan sát trọn vẹn phong cảnh Parma.

Lê Tiếu nghiêng người dựa cạnh lan can, buồn chán nhìn đường bờ biển phía trước. Vào ban đêm, muôn tia sáng mờ trải khắp mặt biển, cảnh trí tuyệt đẹp.

Bỗng cách đó không xa có một chiếc trực thăng đến.

Lê Tiếu ngửa đầu quan sát, Lạc Vũ cũng nhíu mày.

Đài ngắm cảnh của khách sạn Bá Tước cho phép trực thăng hạ cánh.

Nhưng lúc họ mới đi lên, nhân viên khách sạn không hề nhắc nhở trước.

Lúc trực thăng hạ cánh, xung quanh cần phải trống không.

Lạc Vũ nhìn quanh mới phát hiện, chẳng biết từ lúc nào đài ngắm cảnh đã chẳng còn một ai.

Cô ta chợt cảnh giác, cẩn thận che cho Lê Tiếu: "Cô Lê, chúng ta xuống trước đi."

Lê Tiếu nhìn trực thăng, nhếch môi đồng ý: "Được."

Cô vừa dứt lời, một viên đạn ghim ngay trước chân Lê Tiếu 1cm, tiếng súng giảm thanh đã bị tiếng cánh quạt che đi.

Cô cúi người nhìn dấu đạn trên nền xi măng, đầu đạn cỡ nhỏ, lực sát thương tuy không cao, nhưng vẫn may là cấu trúc đài ngắm cảnh kiểu treo lơ lửng bền chắc.

Không thì...

Lê Tiếu nhìn trực thăng đang tiến đến gần, Lạc Vũ bảo vệ ngay sát, nói khẽ: "Cô Lê, tôi chắn cho cô, đi mau."

Có người dám nổ sung ở khách sạn Bá Tước, họ sơ ý rồi.

Nhưng Lê Tiếu mới đi được một bước, đạn đã bắn tiếp, cũng cách mũi chân cô 1cm.

Lê Tiếu không nhúc nhích.

Lạc Vũ đề phòng bảo vệ Lê Tiếu phía sau, một tay móc súng sau lưng, đồng thời lẳng lặng dùng điện thoại vô tuyến báo cho đám Lưu Vân....

Trong phòng bao, Lục Hi Thụy vẫn còn đang đường hoàng kể lại những gì lúc trước anh ta tận mắt chứng kiến.

Vẻ mặt cả đám Hoắc Mang vô cùng thú vị.

Hạ Kình cầm ly rượu quơ quơ, bên trong đôi mắt hẹp dài là sự hốt hoảng hiếm thấy: "Vậy nên... bạn gái Thiếu Diễn có quen người trong quân đội?"

Tin tức này quá chấn động.

Mỗi người đang ngồi đây đều là người thừa kế tiêu chuẩn của các gia tộc đứng đầu Parma.

Từ nhỏ, trong lễ rửa tội của gia tộc, họ đã hiểu rõ mối quan hệ với quân đội đại diện cho điều gì.

Là tượng trưng cho quyền lợi cao nhất.

Theo như Hi Thụy nói, năm đó khi anh ta gặp Lê Tiếu, cô vẫn chưa đến hai mươi nhỉ?

Có thể ngồi dùng bữa với tư lệnh quân đội thì là quan hệ thế nào chứ?

Hoắc Mang và Hạ Kình lén trao đổi ánh mắt. Với tư duy người thường, họ khó tránh khỏi sẽ có thành kiến với chuyện thế này.

Nhưng, họ cũng chỉ có thể suy đoán ngầm, không thể nói thẳng được, dù gì cũng phải nể mặt Thiếu Diễn.

Mọi người im lặng nghi kỵ, nhưng không ai nói tiếp. ...

Qua thêm mấy phút, Lê Tiếu vẫn chưa trở lại.

Ngay lúc này, bỗng dưng có tiếng gõ cửa, ngay sau đó Lưu Vân không mời bước vào, nghiêm túc báo cáo: "Lão đại, đài ngắm cảnh đã xảy ra chuyện."

Thương Úc xoay người hé mắt, lập tức đi ra ngoài cửa.

Nét mặt Hạ Kình cũng thay đổi, anh ta đi ra ngoài gọi điện sắp xếp nhân viên.

Lưu Vân nói đã xảy ra chuyện, vậy thì chắc chắn có liên quan đến Lê Tiếu.

Nếu tối nay Lê Tiếu gặp chuyện ở khách sạn Bá Tước, vậy Thiếu Diễn...

Chuyện xảy ra quá đột ngột, đám Hạ Kình vốn không có thời gian hỏi cụ thể.

Mọi người đều nhanh chóng rời khỏi phòng bao, chạy đến đài ngắm cảnh ở tầng chót.

Lưu Vân đi đầu, báo cáo Thương Úc đang đi bên cạnh: "Không biết trực thăng của ai bỗng hạ cánh ở đài ngắm cảnh, đối phương có súng, người của chúng ta đã đến đó rồi, hiện... vẫn đang kèn cựa."

Thương Úc im lặng đi về phía trước, nét mặt lạnh lùng, môi mỏng mím chặt, sát khí lạnh lẽo tản ra khiến người ta chùn chân.

Hai anh em họ Hạ đang gọi điện thoại, vệ sĩ do Hoắc Mang và Lục Hi Thụy dẫn đến cũng lần lượt chạy lên đài ngắm cảnh.

Tầng chót, một chiếc trực thăng đỗ ngay chính giữa đài ngắm cảnh.

Kỹ thuật bắn súng của đối phương rất chuẩn xác, đã mấy lần ép Lê Tiếu ngừng chân.

Ngay khi trực thăng hạ cánh, Lạc Vũ dựa vào ưu thế thân cao bảo vệ trước người Lê Tiếu.

Sau đó, khoảng hai mươi người đàn ông mặc vest đen không biết từ đâu đến ào đến như một cơn gió, chắn phía trước trực thăng.

Lê Tiếu thổi tóc dính bên miệng, vung tay đoạt lấy súng trong tay Lạc Vũ, đẩy cô ta ra, nổ ba phát súng lên thân trực thăng.

Vì vừa rồi đối phương đã bắn ngay trước chân cô ba viên đạn.

Trực thăng đang muốn mở cửa khoang đành chật vật đóng cửa lại.

May mà ba phát súng đó không ngắm vào điểm quan trọng trên thân trực thăng.

Nếu lỡ bắn trúng bình xăng thì chẳng phải sẽ nổ tung sao?

Đùa một chút cũng không được?

Tính tình gì thế này!

Không chỉ người trên trực thăng ngây ra, Lạc Vũ cũng sửng sốt, không ngờ Lê Tiếu sẽ nổ súng.

Cả những vệ sĩ cản đằng trước cũng có biểu cảm khó tả.

Cô Lê, sao thấy không ưng là ra tay thế?

Đúng ngay lúc này, cửa kính sau đài ngắm cảnh mở ra, bóng dáng màu đen cao ngất của Thương Úc đi tới.

Anh đến chỗ Lê Tiếu, nắm tay đang cầm súng của cô, kéo cô vào lòng mình, ôm chặt, cúi đầu, giọng căng thẳng lạnh lẽo: "Không sao chứ?"

Lê Tiếu lại vuốt mặt, trên đỉnh đầu vẫn còn mấy sợi tóc thổi rối, cô ngửa đầu lên cười: "Không sao."

Khi họ đang trò chuyện, đám Hạ Kình cũng vội vã đến phía sau họ.

Cửa trực thăng đối diện xác định Lê Tiếu không nổ súng nữa mới từ từ mở ra.

Ngay lập tức, hai mươi vệ sĩ cầm súng lên đạn, nhắm ngay hướng cửa khoang.

Người trong khoang trực thăng: "..."