Siêu Cấp Cưng Chiều 2

Chương 310




Vệ Ngang câm nín nhìn Lê Tiếu, môi giật giật, cố nén ý đồ muốn bác lại lời cô nói.

Rõ ràng là chiếc Ferrari Enzo, sao cô cứ phải nói linh tinh.

"Còn gì nữa không?" Thương Úc nghiêng đầu nhìn Lê Tiếu, vô cùng nhẫn nại.

Lê Tiếu nhìn Vệ Ngang, nghiêm túc chế giễu: "Còn nữa, muốn đánh cược không, rất có thể các người không tra được lai lịch chiếc xe kia."

"Không thể nào!" Rốt cuộc, Vệ Ngang không nhịn được phải bật thốt.

Dù cậu Cả đang đang nhìn anh ta bằng ánh mắt sắc bén, anh ta vẫn phải phản bác lại Lê Tiếu.

Lê Tiếu nhếch môi, không hề bất ngờ với phản ứng của Vệ Ngang.

Cô nhướng mày tự tin: "Vậy đánh cược không?"

Đánh cược quỷ gì!

Vệ Ngang muốn đánh cược, nhưng ánh mắt lạnh lẽo của Thương Úc khiến da đầu anh ta tê dại, mím môi không dám nhiều lời thêm.

Ôi, kích động rồi!

Lê Tiếu thấy ánh mắt sợ sệt của anh ta nên cũng không muốn so đo, nghiêng đầu nhìn Thương Úc, nhỏ giọng: "Vỏ ngoài đúng là Enzo, nhưng hầu hết máy móc là hàng lắp ráp. Bánh xe, trục bánh, khung xe đều không phải hàng Enzo. Thứ duy nhất để tra ra được lai lịch xe là mã động cơ. Chỉ là nếu đối phương đã có thể lắp hệ thống không người lái lên vỏ ngoài Ferrari thì hẳn cũng đã phá hỏng mã động cơ, bao gồm cả số khung nữa."

Nghe những lời phân tích này, Vệ Ngang như lọt vào sương mù, cả tài xế cũng không nhịn được mà run tay muốn cười.

Rõ ràng lời Lê Tiếu nói, họ nghe cứ như truyện cổ tích vậy.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi Vệ Ngang reo lên.

Anh ta ngây ra mấy giây rồi mới lấy điện thoại ra, không cần nhìn mà đã ấn nút nghe, giọng căng thẳng: "Có chuyện gì? Nói đi!"

Người gọi điện thoại là vệ sĩ ở lại xử lý sự cố ở ngã tư đường.

Đối phương báo cáo nhanh tình huống ở hiện trường, Vệ Ngang ngây người, trợn mắt há mồm.

Anh ta vẫn duy trì động tác nghiêng người, giơ điện thoại nhìn Lê Tiếu, không biết nên phản ứng thế nào.

Cúp điện thoại, nét mặt anh ta vẫn dại ra.

Đến khi xe giảm tốc độ, rung nhẹ, lý trí của anh ta mới trở về.

"Cô Lê... sao... sao cô biết được?" Lẽ nào do chính cô xúi giục?

Suýt chút nữa Vệ Ngang đã bật thốt ra suy đoán của mình.

Thật đáng sợ.

Cô nói đúng cả.

Lê Tiếu nhìn phản ứng của Vệ Ngang liền biết cô đã đoán gần đúng hết.

Cô hờ hững nhìn ra ngoài cửa, mấy giây sau mới trả lời: "Vì tôi đã từng cải tiến xe."

"Không đúng..." Vệ Ngang dịch người quay đầu ra hàng ghế sau, tiếp tục truy hỏi: "Vậy sao cô biết đối phương sẽ phá hỏng toàn bộ mã động cơ?"

Vừa rồi vệ sĩ gọi điện đến báo họ đã cho kiểm tra chiếc xe kia, phát hiện tất cả thông tin số khung và mã động cơ đã bị phá hết. Lê Tiếu dửng dưng: "Đoán thôi"

Vệ Ngang vẫn vô cùng nghi ngờ, nên nóng thò người ra sau, vẻ mặt muốn biết cặn kẽ: "Nhưng sao đổi phương phải làm thế? Cải tiến xe, hệ thống không người lái... nhưng tất cả đều là động cơ Ferrari, chuyện này..."

Đối mặt với sự truy hỏi, Lê Tiểu bĩu môi, bình thản nhìn Vệ Ngang: "Chẳng phải nguyên nhân vì muốn mọi người không tra ra sao? Giữ vỏ ngoài Enzo đơn giản vì muốn gạt. Còn những bộ phận khác trên xe đều là hàng Ferrari, nhưng lại không phải Enzo. Nghĩ thử xem, cả xe có bao nhiêu bộ phận máy, nhưng mỗi bộ phận đều không có mã, anh tính tra thế nào?"

Lúc Lê Tiếu nói những lời này, Thương Úc nhìn cô không chớp mắt, đôi mắt sâu thẳm kia chứa đầy sự cưng chiều và thưởng thức.

Cô gái vô cùng bình tĩnh nói ra câu trả lời mà người khác không thể hiểu được.

Đồng thời còn bộc lộ thực lực của chính mình.

Sự hiểu biết của Lê Tiếu về xe cộ vượt qua tất cả mọi người ở đây.

Vệ Ngang nghe hết lời giải thích của cô, vỗ đầu như vừa tỉnh mộng.

Anh ta há hốc miệng, mãi mới lẩm bẩm: "Bỏ ra bao công sức cải tiến một chiếc xe, chỉ vì một cú va chạm..."

Nghe vậy, Lê Tiếu thở dài cúi đầu nhìn đầu ngón tay mình, nói sâu xa: "Mã lực 650, tốc độ tối đa 350km/h, nếu vừa rồi đâm vào hàng ghế sau, chúng ta không chết cũng tàn tật."

Đại khái đó là nguyên nhân Ferrari xuất hiện ở ngã tư đường.

Cải tiến xe, khó tra được lai lịch, đồng thời sửa cả hệ thống không người lái.

Nếu không phải vệ sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh thì kẻ chủ mưu lần này rất có thể đã lấy mạng bọn họ trong tình huống không tổn hại một binh một tốt nào.

Nói đến đây, Vệ Ngang sợ đến túa mồ hôi lạnh.

Anh ta ngơ ngẩn xoay người, ngồi lại ghế phó lái, nhưng nét mặt vẫn hốt hoảng, rõ ràng không ngờ kết quả này.

Dù đã được Lê Tiếu phân tích rõ ràng, Vệ Ngang vẫn thấy hơi khoa trương. Nhưng cân nhắc tỉ mỉ lại, mọi thứ đều hợp tình hợp lý.

Thật hoang mang!...

Hai mươi phút sau, xe lái vào trang viên chân núi Piper.

Vệ Ngang xuống xe như mất hồn, mở cửa giúp họ, nhìn hai người vào biệt thự, sau đó lại về ghế phó lái.

Tài xế cũng ngây người nhìn anh ta.

Cả hai im lặng rất lâu, sau đó Vệ Ngang mới cầm điện thoại lên: "Thưa ngài, vừa rồi xảy ra tai nạn nhỏ, tôi có chuyện cần gặp mặt báo cáo ngài."

Thương Tung Hải nói địa chỉ, Vệ Ngang vội gọi vệ sĩ: "Đi, đến Dược Đường"

Đoàn xe của Vệ Ngang rời đi, Lê Tiếu làm ổ trên sofa phòng khách, nhìn Thương Úc ở đối diện, nét mặt như có điều suy nghĩ.

Anh bắt tréo chân, cởi hai cúc áo sơ mi trên cổ, liếc Lê Tiếu: "Lúc trước em có cải tiến Enzo à?"

Lê Tiếu lấy lại tinh thần, lắc đầu: "Không, em chỉ cải tiến series LA thôi."

Lưu Vân và Lạc Vũ đứng trong phòng khách ngây người.

Cô Lê còn biết cải tiến xe?

Vì họ ngồi trong chiếc Bentley mở đường phía trước nên không biết chuyện Vệ Ngang bị Lê Tiếu làm cho kinh sợ, bắt đầu hoài nghi cuộc đời.

Lúc này Lê Tiếu nghiêng người, dựa vào tay vịn sofa, ánh mắt lấp lánh đánh giá Thương Úc: "Dường như Diễn gia chẳng mấy bất ngờ với tai nạn xe lần này."

Anh kẹp điếu thuốc trên đầu ngón tay, không châm lửa, nhẹ nhàng ma sát, vẻ ngông cuồng không ai có thể bì.

Anh nói: "Thấy thường xuyên, chẳng đáng nhắc đến."

Lê Tiếu: "..."

Cô từng nghe nói Thương Úc có rất nhiều kẻ thù cũ, nhưng ở Nam Dương, ngoại trừ lần Vân Lăng nhận đơn hàng ra, dường như không gặp nguy hiểm quá lớn.

Giờ xem ra, không phải anh không có mà chỉ vì thời cơ và địa điểm không phù hợp.

Hôm qua anh mới về Parma, hôm nay đã có kẻ không nhịn được rồi.

Vậy kế đến thì sao?

Sẽ xảy ra chuyện gì?