Siêu Cấp Cưng Chiều 2

Chương 243: Lê Tiếu bệnh, Thương Úc giận




Mới đó lại qua ba ngày.

Mấy hôm liền Lê Tiếu đều vùi đầu trong phòng thí nghiệm.

Ngoại trừ những hoạt động thiết yếu ra, cô hoàn toàn không rời khỏi đó.

Hạng mục thí nghiệm của họ có bước tiến triển rất lớn.

Những hóa chất tổng hợp thường gặp và hiếm gặp đều được tiến hành kiểm tra kỹ lưỡng theo thứ tự.

Trong đó, có hai loại dẫn đến phản ứng biến đổi bệnh lý, khá giống với triệu chứng của Quan Minh Ngọc.

Chiều nay, Lê Tiếu ngửa đầu dựa vào lưng ghế nhắm mắt, đang nửa mê nửa tỉnh thì dường như điện thoại trong túi áo blouse rung lên.

Cô lấy điện thoại ra xem thử, là điện thoại của ông Lê.

Lê Tiếu thở phào, ấn nghe: "A lô, ba."

Giọng ôn hòa của Lê Quảng Minh truyền tới: "Con gái à, vẫn đang ở phòng thí nghiệm sao?"

"Dạ vâng, ba tìm con có việc?" Lê Tiểu xoa trán, nét mặt lộ rõ mỏi mệt.

Nghe giọng cô, Lê Quảng Minh đau lòng càu nhàu mấy câu rồi mới hắng giọng vào chủ đề chính: "Con gái à, cuối tuần này con sắp xếp thời gian ra ngoài với ba một chuyến đi."

"Đi đâu thế ạ?" Lê Tiếu hơi choáng đầu, sáng nay lúc ngủ dậy cô thấy người nặng trĩu, giờ chẳng có tinh thần, chỉ miễn cưỡng hỏi một câu.

Lê Quảng Minh cũng không vòng vo: "Cuối tuần là cuộc họp nội bộ năm nhà đầu sỏ Nam Dương. Hồi bé con có tham gia một lần rồi, còn nhớ không? Năm nay, ba muốn con đi cùng, ý con thế nào?"

Ồ, là họp nội bộ năm nhà đầu sỏ.

Nói trắng ra là hội giao lưu buôn bán nội bộ với danh nghĩa lấy tiền làm lợi ích.

Dù gì cũng là năm gia tộc trên đỉnh kim tự tháp Nam Dương, kiềm chế nhau, hỗ trợ nhau.

Sản nghiệp trong tay vô số, thị trường kinh tế biến đổi nhỏ đều có thể ảnh hưởng đến lợi nhuận của mỗi gia tộc.

Thế nên, hằng năm, năm gia tộc đầu sỏ này đều chỉ định thời gian tề tựu lại, đại khái là đóng cửa thảo luận hướng kiếm tiền năm sau.

Lê Tiếu he hé mắt, từ chối theo bản năng: "Con không đi đâu ba, phòng thí nghiệm nhiều việc quá, không có thời gian."

Lê Quảng Minh lập tức lải nhải không ngừng: "Chậc, bận cách mấy thì cũng phải chừa ra cuối tuần chứ. Con gái à, mấy năm nay hầu như con không xuất hiện trước thành viên năm nhà. Dù gì cũng là con gái cưng của nhà chúng ta, giờ thiên hạ thái bình, con cũng nên lộ mặt đi."

Năm xưa, gia tộc luôn giấu Lê Tiếu ở phía sau, cũng chỉ vì sợ cô từng bị bắt cóc lúc bảy tuổi.

Nay đã qua mười lăm năm, địa vị nhà họ Lê càng lúc càng vững chắc, ba đứa con trai cũng đã có thành tựu, dựa vào quyền thế của gia tộc ở Nam Dương, đương nhiên họ có thể bảo vệ được cô.

Đầu điện thoại bên kia, Lê Quảng Minh rất kiên trì, dặn dò: "Con gái à, ba đi họp đã, con chuẩn bị đi, nhớ xin nghỉ với phòng thí nghiệm."

Lê Tiếu nhìn màn hình điện thoại đã tắt, rủ mi mắt thở dài.

Cuộc họp thượng đỉnh nội bộ năm nhà đầu sỏ Nam Dương, cô cần thiết phải tham gia sao?

Lê Tiếu lười suy nghĩ sâu xa, ném điện thoại lên bàn, dựa lưng ghế tính ngủ thêm một lúc.

Không ngờ ngủ một chập đến hai giờ rưỡi.

Lê Tiếu bị Liên Trinh đánh thức, mệt mỏi hé mắt, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.

Liên Trinh lo lắng cúi người, nhìn sắc mặt tái nhợt của Lê Tiếu liền hỏi: "Tiểu Lê, có phải em thấy khó chịu không?"

Lê Tiếu gục đầu uể oải, đầu óc choáng váng.

"Cần đi bệnh viện không? Sắc mặt em tệ quá, dạo này lại bận như vậy, không chừng là mệt quá sinh bệnh rồi."

Liên Trinh cau mày, muốn sờ trán xem thử nhiệt độ cho Lê Tiếu, nhưng vì trai gái khác biệt nên anh đành nhờ một nghiên cứu viên nữ gần đó.

Đồng nghiệp nữ đi đến, dè dặt sờ trán Lê Tiếu, lại lấy mu bàn tay sờ trán mình, lắc đầu: "Không sốt."

Lê Tiếu uể oải phất tay, chống bàn đứng dậy: "Không cần đi bệnh viện, hơi nhức đầu thôi. Em về ký túc xá ngủ một giấc, sẽ quay lại sau."

Liên Trinh lập tức ngăn cản: "Em đừng quay lại nữa, cứ nghỉ ngơi cho khỏe, để anh quan sát mức tiến triển của thí nghiệm, có thay đổi sẽ báo lại em."

Lê Tiếu thật sự thấy khó chịu nên không cố đùn đẩy thêm.

Sau khi cô đi, Liên Trinh tạm thời đảm nhiệm công việc của cô. ...

Lê Tiếu về ký túc xá, đóng cửa phòng, chân cô mềm nhũn, gục đầu dựa lên cánh cửa.

Đầu đau như muốn nứt, hốc mắt xót, điển hình của việc thiếu ngủ.

Lê Tiếu chống vào khung cửa, lê bước chân nặng nề đến trước giường, nằm xuống trùm chăn.

Rèm cửa sổ không kéo xuống, cô dần dần ngủ say.

Thật ra dạo này, để có thể dậy sớm, tối nào Lê Tiếu đi ngủ cũng không kéo rèm cửa sổ.

Vì buổi sáng nắng chói có thể đánh thức cô.

Lê Tiếu ngủ mơ màng suốt năm tiếng.

Tám giờ tối, trong phòng lờ mờ chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn đường dưới lầu.

Lê Tiếu vỗ đầu, đã bớt nhức đầu hơn rồi.

Cô ngồi dậy, ôm đầu gối nhìn cửa sổ ngẩn người.

Gần đây, hôm nào cô cũng về ký túc xá lúc hai ba giờ khuya, sáng chưa đến bảy giờ lại phải đến phòng thí nghiệm.

Cộng thêm ban ngày còn bận rộn với các công thức hóa học phức tạp, đúng là quá mệt.

Cảnh đêm ngoài cửa sổ vô cùng yên ắng, Lê Tiếu lẳng lặng ngồi một lúc rồi đưa tay xuống gối sờ điện thoại, không biết đã mấy giờ rồi.

Cô ngủ suốt buổi chiều, giờ đã tối, quên cả liên lạc với Thương Úc.

Nhưng cô còn chưa mò được điện thoại thì cửa phòng bỗng truyền đến tiếng động lạ.

Lê Tiếu nhíu mày nghiêng đầu qua.

Mắt không nhìn rõ trong phòng tối, cô vén góc chăn, còn chưa bước xuống thì cửa phòng bị đạp vỡ với một tiếng "ầm".

Lê Tiếu lập tức đề phòng, nheo mắt nhìn mấy bóng người đứng ngược sáng.

Ban đêm xông vào ký túc xá tòa lầu thí nghiệm, to gan thật.

Ngay sau đó, đèn phòng bật lên, ánh sáng khiến Lê Tiểu khó chịu nheo mắt, bóng người cũng từ từ đập vào mắt.

Lê Tiếu sửng sốt, hiếm khi đờ mặt ra.

Thương Úc rảo bước vào phòng, bên ngoài là đám người Lưu Vân.

Dưới ánh đèn, bóng tối trong mắt anh sôi trào, gương mặt như phủ màn đêm.

Lê Tiếu cứ thế ngồi trên giường, đôi mắt nai nhuộm tơ máu trông đã tỉnh táo hơn.

Thương Úc dừng bước, nhìn cô không chớp mắt, sắc mặt nghiêm túc mà âm trầm.

Trông cô vừa ngủ dậy, mái rẽ trên đầu bị lệch, tóc rối phủ xuống hai bên tay.

Cô vẫn đang ôm đầu gối, gương mặt từng rạng rỡ xinh đẹp giờ tiều tụy, không còn vẻ kiêu ngạo cố chấp.

Thương Úc nhìn mà thấy khó chịu.

Lê Tiếu khó khăn lắm tỉnh táo lại, còn chưa nói gì, đã nghe thấy anh lạnh giọng chất vấn: "Nếu anh không đến, có phải tính gạt anh chuyện em bị bệnh không?"

Lê Tiếu há miệng, liếm môi khô: "Không..."

Vừa nói được một chữ, cô đã phát hiện giọng mình khàn thật.

Phải, cô bệnh thật rồi.