Siêu Cấp Cưng Chiều 2

Chương 228: Xương quai xanh thật đẹp




Ba giờ chiều, Thương Úc bị Lưu Vân gọi đi, nghe nói có cuộc họp online xuyên quốc gia quan trọng cần anh tham dự.

Lê Tiếu một mình làm ổ trên sofa trong phòng. Nhìn bàn làm việc lúc trước, cô híp mắt, thong thả đi đến.

Chiếc máy tính cô dùng trong lúc thực tập vẫn còn trên bàn làm việc.

Lê Tiếu ngồi xuống, khởi động máy. Hình nền vẫn là bầu trời sao cô yêu thích.

Cô cong môi, liếc nhìn bàn làm việc của Thương Úc, nụ cười càng rõ hơn.

Điện thoại chợt đổ chuông.

Lê Tiếu cầm lên nhìn thử, rồi bắt máy: "A lô, chú Tông."

Chú Tông là quản gia đấu giá tư nhân mà Hội đấu giá Venus sắp xếp cho cô, bình thường phụ trách các hạng mục đấu giá của cô ở Venus.

Trong điện thoại, chú Tông cung kính nói: "Thưa cô, thư mời của hội đấu giá đã được chuyển phát đến Nhã Thự Viên. Thứ Sáu ngày mốt buổi đấu giá sẽ chính thức bắt đầu lúc tám giờ tối ở sảnh lớn Venus."

"Được, tôi biết rồi."

Cúp điện thoại, Lê Tiếu tập trung tinh thần, cô khá mong đợi sự biểu hiện của quyển "Tự truyện Thần cổ phiếu" bị bỏ qua ba lần này ở buổi đấu giá Venus.

Trong hai mươi phút kế tiếp, Lê Tiếu vẫn luôn bận việc trước máy tính. Thỉnh thoảng điện thoại có báo tin nhắn đến, cô chỉ liếc qua chứ không xem kỹ.

Khi cô nhẹ nhàng ấn phím Enter, thông tin cá nhân của Thương Phù hiện ra toàn bộ.

Thương Phù, hai mươi chín tuổi, hoa hậu, xuất thân từ Thương thị ở Parma, chuyên gia phân tích tài chính cấp cao, thành viên nội bộ Hiệp hội quốc tế...

Lê Tiếu vuốt cằm, cười nhạt.

Xem ra đúng là Thương Phù có chút vốn liếng. Nhưng cô ta lại là thành viên của Hiệp hội quốc tế.

Lê Tiếu hứng thú nhìn chăm chú mấy chữ Hiệp hội quốc tế. Vài giây sau, màn hình chợt lóe lên, tất cả tư liệu cá nhân của Thương Phù đều bị phá hủy.

Thấy thế, Lê Tiếu chỉ thản nhiên thoát ra khỏi hệ thống, sau đó nhắn WeChat cho Lê Thiếu Quyền, bảo anh ta xử lý phiền toái của việc bị truy ngược lại.

Lê Thiếu Quyền bị phạt quỳ ở nhà, vừa đi khập khiễng vừa làu bàu chui vào phòng sách của ba mình.

Hết cách rồi, Daddy bao nuôi gây họa buộc anh ta phải xử lý.

Bởi vì mỗi lần vị Daddy này bại lộ hành tung trên mạng, đều là dùng tài khoản của anh ta, Lê Thiếu Quyền thật khóc không ra nước mắt....

Gần chạng vạng, Thương Úc họp xong quay lại phòng làm việc.

Vừa vào, anh đã nhìn về phía khu nghỉ ngơi. Không thấy Lê Tiếu đâu, mắt anh đảo quanh, phát hiện cô nằm đang nằm sấp trên bàn làm việc, dường như đã ngủ quên.

Anh khẽ nhếch môi, thong thả đi đến cạnh cô, đút một tay vào túi, cúi người nhìn gò má cô.

Mấy giây sau, hàng mi Lê Tiếu khẽ run. Ánh mắt từ trên cao nhìn xuống khuấy động sự cảnh giác của cô.

Cô mở mắt ra, ánh mắt hơi mơ màng, ngẩng đầu lên chạm phải ánh mắt sâu thẳm mang theo ý cười của Thương Úc.

"Ưm..." Lê Tiếu lười biếng nhổm dậy, nghiêng người, đầu va vào ngực Thương Úc: "Anh họp xong rồi sao?"

Thương Úc nắm đầu vai Lê Tiếu, giọng nói quyến rũ dịu dàng: "Đợi lâu rồi."

Lê Tiếu vừa tỉnh ngủ, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo lắm.

Lê Tiếu cọ trán mình vào ngực anh, hít lấy mùi gỗ mun trên người anh, cảm giác rất chân thực.

Từ từ tỉnh táo lại, cô ngẩng đầu lên nhìn gương mặt anh tuấn của Thương Úc rồi cười khẽ: "Diễn gia, em đói rồi."

"Muốn ăn gì?" Anh thoáng lui ra sau một bước, chống một tay tay vịn ghế, cúi người nhìn cô.

Gương mặt hai người gần trong gang tấc, Lê Tiếu chớp chớp mắt, ánh mắt lơ đãng rơi trên cổ áo sơ mi của Thương Úc.

Động tác khom người của anh khiến cổ áo rộng mở, khuôn ngực màu lúa mạch với đường cong xương quai hấp dẫn bất ngờ đập vào mắt.

Lê Tiếu phát hiện, xương quai của Thương Úc thật đẹp.

Đẹp đến mức... cô vô thức chạm vào, muốn thử xem cảm giác sờ vào xương quai sẽ như thế nào.

Ngay sau đó, tay cô bị nắm lấy: "Em đang làm gì thế? Hử?"

Thương Úc híp mắt, giọng khàn khàn, âm cuối cao lên khiến mí mắt Lê Tiếu khẽ giật.

Cô khôi phục lý trí, nhìn ngón tay bị nắm lại của mình, tỉnh táo ngẩng đầu: "Chỗ này của anh có tàn thuốc."

Khóe môi Thương Úc nhếch lên ý cười nhàn nhạt, anh im lặng một giây rồi nhỏ giọng bên tai cô: "Chắc chứ? Sao anh lại nhớ từ buổi chiều họp đến giờ, anh chưa hút điếu nào."

Lê Tiếu: "..." Ngại ngùng ghê.

Thấy dáng vẻ phiền não của cô, Thương Úc không khỏi bật cười thành tiếng, kéo cổ tay cô: "Đi thôi, đưa em đi ăn."...

Đêm như mực, tám giờ, đoàn xe Diễn Hoàng và một chiếc Mercedes đỗ dưới tòa lầu phòng thí nghiệm.

Lê Tiếu được Thương Úc ôm vào lòng, anh hôn lên môi cô, dặn đi dặn lại: "Nghỉ ngơi sớm, có việc thì gọi điện cho anh."

"Được, ngủ ngon" Lê Tiếu cọ gò má Thương Úc, cười khẽ rồi đẩy cửa xuống xe.

Cô nhận lại chìa khóa từ chỗ Lưu Vân, đứng yên nhìn theo đoàn xe đi xa, mím môi xoay người định lên xe.

Nhưng vừa đi được một bước, ánh mắt Lê Tiếu đã đảo quanh, nhìn về chiếc xe đỗ bên đường, khóe miệng chậm chạp nhếch lên: "Đi ra đi."

Ở bên đường, tiếng bước chân khe khẽ truyền đến từ xéo phía sau Lê Tiếu.

Cô thờ ơ xoay người, nhíu mày nhìn chằm chằm, rồi chợt nheo mắt: "Sao lại là anh?"...

Bên kia, đoàn xe Diễn Hoàng đang lái về biệt thự Nam Dương, Lưu Vân ngồi vị trí phó lái, cân nhắc mãi mới ngoái đầu lại nói: "Lão đại, hồi chiều chúng tôi nhận được tin, điểm dừng chân của Thương Phù ở Nam Dương chính là Nhã Thự Viên."

Thương Úc đang dựa vào lưng ghế, nghe vậy hé mắt nhìn Lưu Vân, nhíu mày tỏ ý anh ta nói tiếp.

Lưu Vân hiểu ý, vẻ mặt khá trịnh trọng: "Cô Lê cũng có chung cư ở Nhã Thự Viên, lão đại nói xem, liệu có phải Thương Phù..."

Lưu Vân còn chưa nói hết, không khí trong xe đã lạnh lẽo khiếp người.

Tuy Thương Phù này không phải một tay che trời, nhưng cô ta rất giỏi lợi dụng năng khiếu trời cho để hành động.

Với gương mặt quyến rũ và dáng người xinh đẹp, ở Parma từng có vô số gã đàn ông bằng lòng vào nơi dầu sôi lửa bỏng vì cô ta.

Nếu nói cô ta lòng dạ ác độc thì cũng không phải nói quá.

Vì theo điều tra cho thấy, chuyện nổ du thuyền của Thương Lục lúc trước cũng có dính líu đến cô ta.

Thương Úc khép mắt lại, sau một thoáng mới dặn dò: "Đi chào hỏi với Viện sĩ Giang, sắp xếp một số tay chân ở phòng thí nghiệm, âm thầm bảo vệ cô ấy."

"Vâng, lão đại." Lưu Vân phấn khởi đồng ý sảng khoái.

Anh ta biết chắc chắn lão đại sẽ không bỏ mặc cô Lê.

Dù họ tin tưởng năng lực xuất chúng của cô Lê, nhưng đối mặt với người phụ nữ có thể giở mọi mánh khóe như Thương Phù, đề phòng vẫn hơn.