Siêu Cấp Binh Vương

Chương 656




Người thanh niên trẻ tuổi này là ai? Tin tưởng những đường chủ kia toàn bộ đều biết, hắn chính là Diêm Khôn, là thủ hạ đắc lực nhất của Triệu Khải Triệu đường chủ. Bất quá, lại không có bao nhiêu người biết rõ thân phận thật sự của hắn, hắn chính là người do Hắc Long hội an bài nằm vùng tại Phúc Thanh Bang, hơn nữa còn là thủ hạ riêng của Vưu Hiên.

Nguyên bản, Vưu Hiên không cần phải vận dụng hắn làm gì, bất quá chuyện cho tới bây giờ ông ấy cũng không còn biện pháp nào khác, không thể không vứt bỏ tốt bảo vệ soái. Dùng Diêm Khôn làm mồi, đã đủ để định tội danh phản đồ cho Triệu đường chủ rồi, thuận tiện đạt tới mục đích thanh trừ phe đối lập. Hết thảy tất cả, nói cho cùng, chỉ là thủ đoạn của Vưu Hiên mà thôi.

Có một người thật sự là kẻ nằm vùng làm chứng, thì rất nhiều chuyện đều có thể thuận lý thành chương. Bọn họ đều do Hắc Long hội bồi dưỡng, đã bị tẩy não hoàn toàn, ở trong đầu bọn họ chỉ biết trung với Hắc Long hội, cho dù vứt bỏ mạng của mình thì cũng không hề oán hận dù chỉ một câu. Vì bảo trụ Vưu Hiên, vì có thể giúp Vưu Hiên đạt tới mục đích của ông ấy, nên Diêm Khôn nhất định phải chết.

Nếu như không phải Triệu Hâm xuất hiện, thì Vưu Hiên đã không cần làm như vậy. Bất quá, không thể không nói, Vưu Hiên chuẩn bị thập phần đầy đủ, ông ấy đã sớm làm ra an bài như vậy, mục đích là vì phòng ngừa có chuyện gì phát sinh.

Bên trong nội đường, hai đệ tử Phúc Thanh Bang đang phụ trách canh giữ Diêm Khôn tức giận trừng mắt hắn, trong ánh mắt tràn đầy lửa giận. Những người đi ra lăn lộn, ghét nhất chính là kẻ phản bội rồi, hận không thể ăn thịt, nhai xương cốt của hắn. Vết thương trên người Diêm Khôn là do hai người này gây nên, vì muốn đạt tới hiệu quả mong muốn, Vưu Hiên cũng không có ngăn cản hành vi ngược đãi Diêm Khôn của bọn họ. Nếu như chuyện này có thể thuận lợi giải quyết, thì Vưu Hiên đại khái có thể tùy tiện tìm một cái cớ, sau đó đem Diêm Khôn thả ra. Diễn kịch thì phải diễn nguyên bộ a, Vưu Hiên còn phải bày ra một mặt chính diện a.

"Cmm, mày dám phản bội Phúc Thanh Bang hả, nếu như không phải Vưu Sư Gia không cho phép tao giết mày, thì lão tử sẽ cho trên người mày mấy cái lổ thủng." Một gã đệ tử thấp lùn trừng Diêm Khôn, hung hăng đá một cước vào trên người của hắn.

Diêm Khôn bị đánh đau, oa một tiếng nhổ ra một ngụm máu tươi. Bi nghiêm hình tra tấn suốt cả đêm, Diêm Khôn đã bị nội thương rất nặng rồi, đâu còn sức lực ngăn cản một cước này. Lè lưỡi liếm liếm vết máu trên khóe miệng của mình, Diêm Khôn vừa cười vừa nói: "Ai cũng vì chủ của mình mà thôi, bọn mày cũng chớ đắc ý, ngày tháng tốt lành của Phúc Thanh Bang cũng không còn bao lâu nữa đâu."

"Còn dám hung hăng càn quấy, xem ra lão tử không chém chết mày là không được rồi." Gã đệ tử thấp lùn phẫn nộ trách mắng. Vừa nói vừa muốn xông lên đánh cho hắn một trận, thì gã đệ tử Phúc Thanh Bang bên cạnh cuống quít kéo hắn lại, khuyên bảo: "Mịa, đừng làm xằng bậy, nếu như mày đánh chết nó, Vưu Sư Gia trách tội xuống, thì tao và mày cũng gánh không nổi. Vưu Sư Gia đã nói, thằng này cón có chỗ hữu dụng. Dù sao nó cũng chạy không thoát, sớm muộn gì cũng sẽ bị giết chết, chúng ta cũng không cần phải vội nhất thời."

"Lão tử chỉ không vừa mắt thằng này mà thôi, làm cái gì không làm, lại đi làm phản đồ, đcmn, ngay cả tổ tông của mình cũng bán đi." Gã đệ tử thấp lùn tức giận nói, "Tốt rồi tốt rồi, đừng có lôi kéo tao, tao sẽ không giết nó." Vừa nói vừa không kiên nhẫn vung tay lên thoát khỏi cánh tay của gã đệ tử Phúc Thanh Bang kia.

"Nếu mày đã nhìn nó không vừa mắt, thì để tao giúp mày giết chết nó đi a." Vừa mới nói xong, một cái bóng đen từ chỗ tối vọt ra, hai gã đệ tử Phúc Thanh Bang còn không có thấy rõ chuyện gì xảy ra, thì trên cổ Diêm Khôn đã có một vết thương rất sâu, máu tươi đang tràn ra bên ngoài. Lúc chết, con mắt của Diêm Khôn còn mở thật to, tràn đầy sợ hãi. Bất quá, cũng không phải hắn sợ hãi tử vong, hắn đã sớm có quyết tâm chết, chỉ là, hắn chết như vậy, rất có thể sẽ phá hủy kế hoạch của Vưu Hiên, để cho cái chết của hắn trở nên không có giá trị.

Chuyện này phát sinh quá mức đột ngột, hai gã đệ tử Phúc Thanh Bang còn chưa kịp phản ứng, thì Diêm Khôn đã bị giết chết. Người đến là ai? Là người một mực tiềm núp trong bóng tối Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, đây hết thảy đều nằm trong kế hoạch của hắn, hắn đã sớm biết rõ Vưu Hiên an bài một người như vậy, cho nên mới không cùng Diệp khiêm đường đường chính chính tới tham gia hội nghị, mà lựa chọn từ một nơi bí mật gần đó.

Nếu như Vưu Hiên thất bại, thì nguyên nhân rất lớn là vì Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, một người mà ông ấy không lường trước được, đã cho ông ấy một kích trí mạng.

Sau khi hai gã đệ tử Phúc Thanh Bang sững sờ một lát, rốt cục phục hồi tinh thần lại, vung vẩy nắm đấm muốn hướng Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe công tới. Nhưng mà, bọn họ làm sao có thể là đối thủ của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe? Căn bản không có bất luận cơ hội hoàn thủ gì, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe nhanh chóng đánh ngất xỉu bọn họ.

Nhìn thi thể Diêm Khôn, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, thân ảnh lóe lên, biến mất khỏi chỗ đó.

Lúc thủ hạ của Vưu Hiên tiến đến chuẩn bị mang Diêm Khôn đi ra ngoài, thì trông thấy một màn này, không khỏi có chút sửng sốt một chút, cuống quít đi qua làm cho hai gã đệ tử Phúc Thanh Bang tỉnh lại, hỏi: "Làm sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Diêm Khôn vì sao lại chết?"

"Tôi... Chúng tôi cũng không biết a, bỗng nhiên có một người mặc đồ đen xông vào, sau khi giết chết Diêm Khôn, liền đánh chúng tôi ngất xỉu." Gã đệ tử thấp lùn có chút mơ mơ màng màng, nói.

"Đúng là phế vật." Tên đệ tử Phúc Thanh Bang kia tức giận mắng một tiếng, tranh thủ thời gian đi qua kiểm tra thương thế Diêm Khôn, sau đó cuống quít đi ra ngoài. Sau khi đến bên cạnh Vưu Hiên, liền ở bên tai ông ấy thấp giọng nói chuyện đã xảy ra ở bên trong nội đường, cả người Vưu Hiên không khỏi có chút sửng sốt.

Vưu Hiên đã thiên tân vạn khổ bố trí kế hoạch, không tiếc hi sinh một người nằm vùng, nhưng bây giờ lại không biết bị ai giết chết. Chuyện này để cho Vưu Hiên có chút mê hoặc, không biết đến cùng là người nào gây ra chuyện này. Triệu Hâm xuất hiện, hơn nữa Diêm Khôn lại bị giết chết, hai chuyện này kết hợp cùng một chỗ, không thể không khiến Vưu Hiên hoài nghi có người biết rõ thân phận của mình. Bất quá, đến bây giờ lại còn không có bóc trần thân phận của mình, Vưu Hiên cũng không biết đối phương đang muốn đùa nghịch thủ đoạn gì nữa? Mấu chốt là, Vưu Hiên không nghĩ ra người này sẽ là ai?

Tạ Đông Bách? Hiển nhiên không có khả năng; Tạ Tử Y? hẳn là không phải, nếu như là cô ấy thì vừa rồi cũng đã không nói như vậy. Chẳng lẽ là Diệp Khiêm? Ánh mắt Vưu Hiên không khỏi nhìn về phía Diệp Khiêm, thế nhưng mà Diệp Khiêm lại có bộ dạng rất nhạt, căn bản nhìn không ra bất kỳ biểu lộ gì trên khuôn mặt của hắn. Hơn nữa, theo Vưu Hiên, nếu như Diệp Khiêm biết thân phận của mình thì đoán chừng cũng sẽ không ngồi im nghe nói a? Đoán chừng đã sớm đem mình róc xương lóc thịt rồi a.

Thân phận của đối phương, khiến cho Vưu Hiên rất hiếu kỳ, cân nhắc không thấu mục đích của bọn họ. Bất quá, lúc này cũng không cho phép Vưu Hiên suy nghĩ nhiều rồi, Diêm Khôn đã bị giết chết, khiến cho tất cả kế hoạch của ông ấy tan thành bong bóng. Quay đầu nói nhỏ vào lỗ tai tên đệ tử Phúc Thanh Bang kia, ra lệnh cho hắn phong tỏa toàn bộ quán trà, nhất định phải tìm ra tên sát thủ đã sát hại Diêm Khôn, sau đó phất phất tay, để cho hắn lui xuống.

Hít thật sâu một hơi, Vưu Hiên nói: "Các vị đường chủ, vừa rồi trong lúc chúng ta đang họp, bên trong nội đường đã xảy ra một chuyện rất lớn, người nằm vùng bị tôi bắt giam đã bị người khác giết chết."

Lời này vừa nói ra, phía dưới lập tức nghị luận nhao nhao, lại là một mảnh ầm ĩ. Diệp Khiêm cùng Lâm Phong cũng là một mảnh mờ mịt, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe cũng không có cùng bọn họ thương nghị qua chuyện này, bọn họ cũng không biết rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối. Bất quá, bọn họ cũng không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng nghe những đường chủ kia nghị luận.

Lông mày của Tạ Đông Bách có chút nhíu lại, nhẹ giọng nói: "Lão Vưu, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

"Là do tôi sơ sót, tôi thật không ngờ có người có thể vượt qua sự phòng hộ của đệ tử Phúc Thanh Bang, hơn nữa còn sát hại người nằm vùng này." Vưu Hiên nói, "Thật xin lỗi, bang chủ, là do tôi hành sự bất lực."

Có chút thở dài, Tạ Đông Bách nói: "Chuyện đã xảy ra rồi, bây giờ có nói gì cũng vô dụng rồi, ông tranh thủ thời gian ngẫm lại, có phương pháp xử lý nào khác hay không a."

"Tôi đã phân phó thủ hạ tìm kiếm tên sát thủ sát hại Diêm Khôn rồi." Vưu Hiên nói, "Bất quá, tên sát thủ đó có thể thần không biết quỷ không hay tiến vào, thì tôi nghĩ, cũng có thể nhẹ nhõm đi ra ngoài."

Tạ Đông Bách bất đắc dĩ lắc đầu, phất phất tay, nói: "Các vị đường chủ, đều yên lặng một chút, yên lặng một chút."

Rất nhanh, phía dưới liền an tĩnh lại. Tạ Đông Bách nói tiếp: "Vưu Sư Gia, ông hãy đem chuyện này nói ra a."

"Đợi một chút!" Triệu Hâm nói, "Tạ bang chủ, vừa rồi Vưu Sư Gia nói muốn cho chúng ta xem chứng cớ, hiện tại đã qua lâu như vậy rồi, tôi muốn biết chứng cứ chính xác trong lời Vưu Sư Gia đang ở nơi nào? Chuyện này sẽ không phải là Vưu Sư Gia chỉ nói suông mà thôi chứ?"

"Triệu Hâm, tôi nghĩ cậu nên chú ý thân phận của mình, tôi đã nhiều lần tha thứ cho cậu rồi, cậu đừng có không biết thân biết phận." Lông mày của Tạ Đông Bách có chút nhíu lại, nói, "Tôi không phải đang tính để cho Vưu Sư Gia nói rõ huống sao? Lúc nào đến phiên cậu nói chuyện? Nếu như không phải xem tại phân thượng cha của cậu, thì tôi đã sớm đuổi cậu ra ngoài ngoài. Hừ!" Dù sao cũng là người đứng đầu một bang, lời nói này của Triệu Hâm rõ ràng có chút để cho hắn xuống đài không được, trên mặt mũi có chút gây khó dễ.

Tuy lời nói của Tạ Đông Bách rõ ràng có chút thiên vị Vưu Hiên, bất quá, dù sao hắn cũng là người đứng đầu một bang, hơn nữa lời nói của Triệu Hâm có chút quá mức rồi, nên những đường chủ kia cũng không có nói thêm gì nữa. Gã đàn ông trung niên mập mạp được gọi là Sơn gia kia lườm Triệu Hâm, ném cho hắn một ánh mắt, ý bảo hắn hãy tỉnh táo lại. Triệu Hâm nhẹ gật đầu, không có nói gì nữa.

Tạ Đông Bách thoả mãn nhẹ gật đầu, nói: "Vưu Sư Gia, ông nói đi."

Nhẹ gật đầu, Vưu Hiên nói: "Đem thi thể mang ra đây đi." Tiếng nói vừa rơi đi, hai gã đệ tử Phúc Thanh Bang đã đem thi thể Diêm Khôn từ bên trong nội đường mang ra. Những đường chủ phía dưới lại bắt đầu nghị luận, líu ríu nói không ngừng. Diệp Khiêm cùng Lâm Phong cũng duỗi đầu nhìn thi thể kia một chút, có chút nhếch miệng, không rõ Vưu Hiên đang đùa nghịch thủ đoạn gì.

Triệu Hâm tự nhiên là nhận ra Diêm Khôn rồi, dù sao hắn cũng là trợ thủ đắc lực nhất của Triệu Khải, thường xuyên ra vào nhà bọn họ. Bất quá, hắn có chút không rõ Vưu Hiên đem thi thể Diêm Khôn mang ra làm cái gì? Chẳng lẽ Diêm Khôn cũng là nằm vùng sao? Hoặc là nói, Vưu Hiên để cho Diêm Khôn hãm hại cha của hắn?