Sĩ Quan Đàm Thân Yêu
07.Sau khi vào nhà, Đàm Ngộ nhìn tôi, “Em ngồi đợi một lát.”Đàm Ngộ chỉ vào bọn họ rồi nhẹ nhàng nói với tôi.
Tôi có thói quen lướt điện thoại trước khi đi ngủ buổi tối.Đàm Ngộ nói quả không sai, cả ngày hôm nay anh không về.
Bỗng dưng nghe thấy Đàm Ngộ nói với tôi, “Đừng cắm mắt vào điện thoại trong không gian tối, không tốt cho mắt đâu.”“Tôi mới nhận được nhiệm vụ, sẽ về trễ.”Ngày hôm sau lúc tôi tỉnh lại, cảm giác toàn thân đau nhức, nhưng tôi nhớ rõ lúc đi ngủ mình ăn mặc chỉnh tề.
“Ồ, được rồi.” Quên mất còn có thêm một người nữa, có ánh sáng cũng ảnh hưởng đến giấc ngủ của người khác, nói y hệt mẹ tôi luôn.Kết quả là khi tôi đang mở tủ quần áo, bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân.
Trong ban đêm yên tĩnh, ánh trăng xuyên qua cửa sổ hắt vào nhà, đẹp đến lạ.Đàm Ngộ nằm bên cạnh lại rất bình tĩnh, không nói câu nào.“Tôi hôm qua em ngã xuống đất mà không tỉnh lại.” Đàm Ngộ ngồi dậy, nhìn tôi.
Nhưng chỉ cần một tiếng động nhỏ là có thể phá vỡ cảm giác đẹp đẽ này… Chứ đừng nói là….“Ưmmm… Ưmmm… Aaaa….”“……”
“Ưmmm… Ưmmm… Aaaa….”Vừa rồi tôi đã gọi hỏi anh mình có thể trang trí nhà cửa một chút không.
Vãi, cái gì đấy?Phong cách nhà của anh rất đơn giản, chỉ có hai màu đen trắng, cũng có mấy món đồ trang trí màu xanh nước biển, rất hợp với khí chất con người anh.Nhưng chỉ cần một tiếng động nhỏ là có thể phá vỡ cảm giác đẹp đẽ này… Chứ đừng nói là….
Mẹ tôi ơi, cái phòng rẻ rách này không cách âm!Hai đồng chí trẻ kia làm việc rất nhanh nhẹn, sau một thời gian đã hoàn tất xong xuôi.
Bình thường vào lúc này tôi còn là con cú, sẽ không ở trong phòng ngủ, ai mà ngờ được… Phòng bên cạnh là có cảnh tươi ngon như thế…“Sửa soạn đi, tôi dẫn em đi ăn sáng.” Đàm Ngộ lại nói.
Tôi nghe mà đỏ mặt tía tai, vô cùng xấu hổ.“Vào đi.”
Đàm Ngộ nằm bên cạnh lại rất bình tĩnh, không nói câu nào.Tôi buông ra thì anh lại ngồi dậy.
“Ha ha, hơi ồn một tí… Xin lỗi nha, quấy rầy giấc ngủ của anh rồi.” Con người tôi có một tật xấu là khi xấu hổ sẽ kiếm chuyện để nói.Á! Cứu tôi, là người hướng nội mà tư thế ngủ của tôi lại như vậy hả.
“Không sao, không cần phải xin lỗi, cũng đâu phải là em làm ồn.” Quả nhiên là Đàm Ngộ chưa ngủ.Không đúng, những chuyện này tôi đều không có chứng cứ, đây chính là lương duyên trời cho rồi còn gì.
Không phải tôi làm ồn…. Cũng không cần phải nói như thế đâu.Tôi gật đầu, đi theo anh vào nhà.“Còn anh thì sao?” Tôi hỏi.
“Ngày mai dọn đến chỗ của tôi đi.”
“Hả, ừ, được.”
Đêm hôm đó, không biết tôi và Đàm Ngộ đã thiếp đi lúc nào trong “khúc nhạc đệm tươi đẹp” này.