Sĩ Khả Nhục

Quyển 2 - Chương 9: Chi bằng thương lấy người trước mắt




Chương 9: Chi bằng thương lấy người trước mắt

Dịch: Hallie/ Beta: Raph

---

Dòng chảy như muôi trời trút nước, nước trắng xóa ập thẳng vào mặt, phải ôm chặt lấy lan can màu đồng đen mới không bị cuốn đi. Bọt nước chưa tan, giữa đất trời đục ngầu bỗng nứt ra một khe hở đỏ chót, hàm răng nanh vàng khè, lởm chởm như một hàng dao chặt, chỉ đợi đưa người vào mà trảm.

Thẩm Kính Tùng thấy Ngọc Trần Phi níu chặt lan can, thấy người kia không tới nỗi y vừa bỏ tay thì chìm xuống đáy như cái cân mới dám rời khỏi hắn. Trước khi rời ra còn truyền cho hắn một hơi thở, lưu luyến nhìn hắn một cái rồi lập tức rút kiếm ra nghênh chiến.

Ngọc Trần Phi thấy y chắn trước người mình, đứng thẳng giữa bọt sóng cuồn cuộn, tay áo huyền sam phất phơ, kiếm Nhất Diệp Sương uy nghiêm như tấm lòng chung thủy giữa kiếp phù du muôn vàn biến động. Y với con cá sấu khổng lồ kia chênh lệch một lớn một nhỏ khác xa, giống như châu chấu đá xe, cảnh tượng này quá đỗi bi tráng.

Ngọc Trần Phi biết Thẩm Kính Tùng đang kéo dài thời gian cho hắn, để cho hắn nhanh chóng tìm "khe hở" chui qua cổng thành, sau đó vịn vào lan can, trèo thế nào cũng ra được khỏi nước.

Ngọc Trần Phi đen mặt, nghĩ: Ra vẻ anh hùng cái rắm!

Vừa thầm mắng vừa vụng về nhanh chóng vụt qua lan can, như đàn hạc gảy một khúc bi thương hòa phẫn nộ.

Con cá sấu khổng lồ trông thô kệch, tính tình cũng không kiên nhẫn tinh tế gì.

Cho dù có chuyện gì thì cứ nhai hai kẻ ác nhân này trước đã rồi tính, nó hí hửng tính toán như thế.

Nhưng ông trời cũng công bằng, lúc thì không chiều lòng người, lúc lại không chiều lòng cá.

Nó đớp một cách tràn đầy tự tin!

Ngay sau đó có một tiếng heo kêu lên.

Thẩm Kính Tùng cố tình để nó ngậm vào trong miệng, một kiếm chĩa thẳng, đâm trúng hàm trên mềm mại, y lặp đi lặp lại như cá bơi, từ khe hở dần chảy ra cả một chậu máu to.

Lúc này y đang đến gây thù, đang định bơi về hướng Ngọc Trần Phi, giữa eo bỗng bị xiết chặt.

Là roi vàng của Ngọc Trần Phi cuốn lấy, kéo mạnh Thẩm Kính Tùng trở về.

Cuối cùng đã tìm được "khe hở", hắn liền tranh thủ đưa Thẩm lang cùng bỏ chạy.

"Khe hở" kia thực ra không nhỏ, giống như một cái hố trời bằng vân thạch, nếu không năm xưa cá sấu khổng lồ cũng không chui ra được. Thẩm Kính Tùng được kéo qua động, lập tức ôm lấy Ngọc Trần Phi, bơi về phía trước không chút nghĩ ngợi.

Phía sau cá sấu đau đớn cào cấu rung trời động đất. Nó quay lại đuổi theo, thè lưỡi đảo mắt thò vào trong hang, cạp ra tiếng ken két, nhưng chỉ tóm được không khí.

Ngọc Trần Phi bị ngộp đến lóa mắt, cơn rét xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, váng xanh trên mặt nước hồ ngưng đọng, trên đỉnh đầu tựa như có một vầng sáng bồng bềnh. Họ cùng nhau xuyên qua hành lang dài đằng đẵng, đột nhiên bị một màu trắng lóa bao vây.

Rồi hắn ngất đi.

*

Lúc tỉnh lại, nhìn thấy ánh mắt cười của Thẩm Kính Tùng gần ngay trước mắt.

Nam nhi trên thảo nguyên không biết bơi rốt cuộc có gì đáng buồn cười chứ!

Có thôi ngay đi không!

Thẩm Kính Tùng vừa mới giúp hắn hô hấp từng ngụm khí, thấy hắn tỉnh lại cũng không ngừng động tác, mà chuyển thành quấn quýt hôn lấy hắn.

Ngọc Trần Phi bị y hôn đến nổi hứng, đảo khách thành chủ đưa lưỡi vào xâm chiếm, Thẩm Kính Tùng thở gấp bằng mũi, mềm oặt ngã lên người hắn, giao ra quyền kiểm soát. Trước nay y đều vừa ngoan ngoãn vừa mẫn cảm như thế này. Giữa lúc động tình, bỗng nghe thấy vài tiếng leng keng nhỏ vụn, hai người cùng lúc ngẩng người lên cảnh giác.

Lúc này Ngọc Trần Phi mới quan sát cảnh vật xung quanh. Hắn buông lỏng như thế là do trong tiềm thức đã tin tưởng Thẩm Kính Tùng có thể giao phó cả sinh mạng. Bọn họ đang nằm trên bãi cỏ ven hồ, ngàn hoa như lụa, ao suối khắp nơi. Trời đã ngả chiều, giữa rừng cây thấp thoáng xa xa có thể thấy thành trì phồn hoa, trắng xóa, thẳng tắp, đèn đuốc sáng choang.

Một chú nai con đứng gần bên khe suối, trên cổ đeo một chiếc lục lạc vàng.

Dường như nó muốn qua suối, nhưng lại sợ ánh lửa. Mới nãy Thẩm Kính Tùng nhặt mấy cành cây, dựng thành đống lửa, hong khô y phục ướt sũng của hai người.

Nai con dùng đôi mắt đen láy quan sát một hồi rồi vẫn từng bước từng bước nhích lại gần. Thẩm Kính Tùng đưa tay, nó bèn cúi đầu liếm lòng bàn tay y, làm nũng như đòi kẹo. Trông bộ dạng thân thiện với người này, ắt hẳn đã được cưng chiều thành thói quen.

Thẩm Kính Tùng xoa đầu nai con, nghĩ đến Dao nhi thấy chú nai này nhất định sẽ thích. Tiếc là thằng bé không có ở đây. Đột nhiên y rất nhớ con trai.

Mấy ngày nay thái độ Tiểu Phi với y dần hòa hoãn, mấy lần không nhịn được muốn thổ lộ về sự tồn tại của Dao nhi, lại sợ Tiểu Phi chê y tự ra quyết định, vì y mà giận lây sang nhi tử.

Y vốn định đưa Dao nhi đến trước mặt Tiểu Phi, để Tiểu Phi tận mắt nhìn thấy hài tử rồi tính tiếp.

Ngọc Dao và Ngọc Trần Phi là từ một khuôn tạc ra, có thể thấy rõ ràng là phôi mỹ nhân. Nếu có thể lớn lên thành người, chắc chắn lại là một thế hệ hào hoa. Tính tình lại không kiêu căng ngạo nghễ như Tiểu Phi, mà ngược lại ôn nhu trầm tĩnh như một ông cụ non. Lúc làm nũng không thành thạo như chú nai nhỏ này nhưng cũng làm người ta thêm yêu thương.

Trước đây Thẩm Kính Tùng thắng trận trở về, nó không nói lời nào rúc vào trong lòng cha, lén nhìn y, cong cong mắt cười. Nếu nhìn thẳng vào, thằng bé sẽ cúi đầu ngại ngùng, tai đỏ bừng. Thẩm Kính Tùng nghĩ, lòng dạ sắt đá thế nào cũng bị nó làm cho tan chảy. Huống chi là Tiểu Phi trời sinh tình cảm, sao lại không thương máu mủ của mình.

Khi nãy đối mặt với cá sấu khổng lồ, cái chết treo trên đầu, điều hối hận nhất chính là chưa nói cho Tiểu Phi biết rằng bọn họ có một đứa con. Dù cho y mất mạng thì giữa họ vẫn còn người thân có thể nương tựa, y cũng an tâm được một chút.

Thẩm Kính Tùng nặng nề tâm sự, Ngọc Trần Phi đã tự lấy chuông vàng trên cô nai con đặt vào lòng bàn tay nghiên cứu. Lục lạc nặng tay, chắc là làm từ vàng ròng. Miệng lục lạc được khắc thành hình âm hộ, hình thù sinh động, đầy đủ chi tiết.

Tiếng lục lạc khiến Thẩm Kính Tùng tỉnh hồn lại, ngắm nghía chung. Tính tình y bảo thủ, trước khi gặp Ngọc Trần Phi chưa bao giờ nếm mùi gió trăng. Còn Ngọc Trần Phi tự có kinh nghiệm, lúc hoan ái không thèm dùng đồ chơi tình ái, vì thế bình sinh đây là lần đầu tiên Thẩm Kính Tùng nhìn thấy dâm vật, mặt ửng đỏ, tránh mắt.

Ngọc Trần Phi mặt không biến sắc, vọc lục lạc, trong mắt như ngộ ra gì đó.

Nai nhỏ làm nũng cả buổi mà thấy hai người không có gì ăn, lại còn sờ chùa nó một hồi, hậm hực phẩy đuôi, loạt xoạt chạy về rừng.

Ve kêu ầm ĩ một hồi, lúc ngừng rõ vẻ yên tĩnh đến bất ngờ. Gió nhẹ ẩm ướt thổi đến từ ven hồ, mang lẫn vị tanh nhẹ của cỏ xanh, chắc là đã cuối xuân, khí hậu mát mẻ dễ chịu, càng hay hơn là không có muỗi.

Nước hồ phản chiếu bầu trời màu hồng như đá vân mẫu, trong veo không có hạt bụi nào.

Cây hoa súng nhiệt đới co mình như pháo hoa chuẩn bị nở.

Tựa như vẽ ra một khung cảnh yên bình, như mộng như ảo, khó phân thật giả.

Đã gặp nhau rồi, chi bằng gặp chiêu tiếp chiêu, xem xem rốt cuộc có thể diễn được tới vở kịch nào nữa.

*

Có điều lúc này đại khái đã đến bức màn, người hát xong thì ta lên sàn.

Bọn họ cũng tranh thủ lúc nhàn rỗi nghỉ ngơi một phen.

Tiểu biệt thắng tân hôn, đằng đẵng từ tử biệt lại trùng phùng, bọn họ quả thực là không thể nào kìm nén. Hai ba ngày không làm, Ngọc Trần Phi muốn, Thẩm Kính Tùng càng muốn hơn. Không chỉ muốn làm mà còn muốn hôn hắn thật sâu, xác nhận hắn.

Ý nghĩ này vừa nhen nhóm đã hóa thành dục vọng, nhưng y sợ Ngọc Trần Phi không vui nên cố gắng kìm chế. Thế là lúc khẩu giao cho hắn cũng vô cùng cẩn thận, trân trọng từng cơ hội được tiếp xúc với hắn. Cho đến lần trước lúc lên cơn nghiện hương, trong cái rủi có cái may mới phát hiện Ngọc Trần Phi không chỉ đồng ý muốn y, mà còn không phản đối y đụng chạm.

Mấy hôm trước ăn gió uống sương chưa biết sống chết, hắn cũng không có tâm tình yêu đương. Nhưng nay lương thần mĩ cảnh, mặt người ửng hồng, ý niệm này càng như được cởi trói, không giữ lại được nữa.

Trời cao thương cỏ mọc âm thầm, người đời thương mến chiều xanh trong.

Y đỡ Ngọc Trần Phi nằm xuống lần nữa. Ngọc Trần Phi tuy ngạc nhiên nhưng thật ra vốn là quý nhân quen được hầu hạ chuyện phòng the, cũng dễ chấp nhận cái tốt. Thậm chí còn khá hứng thú xem Thẩm Kính Tùng hành động thế nào.

Thẩm Kính Tùng cũng chẳng lo gì, y chỉ đặt một nụ hôn rồi lại một nụ hôn xuống.

Nụ hôn đầu tiên đặt lên mắt, nhẹ nhàng như gió lướt qua tàn tích, không nỡ làm kinh động đến cảnh hoang tàn xưa kia, chỉ âm thầm rải hạt giống mùa xuân, bao phủ qua mùa đông.

Nụ hôn dần di chuyển xuống, Thẩm Kính Tùng dùng lưỡi liếm qua mặt hắn, giống như liếm sạch đi vết máu khô.

Y khẽ nói: "Ta biết đệ đã khóc... Trong bài ca của người Địch có viết."

Người Địch có rất nhiều thi nhân tòng quân ghi chép sử thi. Họ giống như từng nhân vật thi ca lãng mạn, anh hùng mưu cầu danh lợi, mĩ nhân rơi vào bước đường cùng. Ngọc Trần Phi vừa là anh hùng vừa là mĩ nhân, hệt như đóa hoa quỳnh ở phương Đông, vừa nở rộ đã mãi mãi rơi vào đêm dài, nhưng vẫn để lại dư âm phong lưu đến trăm nghìn năm sau.

Ngọc Trần Phi nghe thế có chút khó chịu, khóc lóc gì đó bị người ta bàn tán, mất khí phách nam nhi quá đi! Thật ra không phải khóc đến mù mắt, mà do Hoa Dục Nhiên hắn luyện vốn sẽ làm hai mắt đỏ lên. Lúc đó khí huyết hừng hực, cộng thêm bi phẫn, huyết lệ tuôn trào mới không nhìn thấy gì.

Nam nhân không dễ dàng rơi lệ , chỉ là chưa chạm tới nỗi thương tâm mà thôi. Thẩm Kính Tùng nói: "Đệ vốn là người trọng tình trọng nghĩa..." Y hơi nấc nghẹn, "Ta cũng không muốn đệ chịu tội này." Có vài lời nó ra cảm thấy rất đáng cười. Điều đáng cười không phải tâm ý mà là hiện thực.

Nụ hôn của y từ mặt trượt xuống cổ, nhẹ chạm vào vòng vàng.

"Có được không..." Giọng y hơi run, "Ta tháo nó ra được không?"

Ngọc Trần Phi cau mày, hắn chê chỗ đó xấu muốn chết. Thế nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Hắn được Thẩm Kính Tùng hôn như thế này, mới đầu còn thấy vô cùng ngứa ngáy, nhưng từng nụ từng nụ hôn thương yêu khiến hắn cũng mềm lòng theo, mi mắt nhắm chặt động đậy, kìm lại nước mắt.

Hắn gật đầu đồng ý, có một niềm vui và buồn tủi không diễn tả thành lời được.

Trên chiếc vòng vàng mảnh không có hoa văn, nó chỉ là vật dùng để che đậy vết thương. Nhưng da Ngọc Trần Phi trắng ngần, cổ dài vai thon, chiếc vòng vàng kia cũng chẳng khác gì một vật trang trí động lòng người. Thẩm Kính Tùng tháo vòng cổ, giống như nhấc lên vật bồi táng hào hoa trong lớp áo quan, lộ ra xương trắng sớm đã phân hủy bên dưới.

Vết thương quả thật rất xấu xí, đường may lộn xộn, cao thấp lởm chởm, giống như một con rết. Lúc ấy tình hình cấp bách, cứu được mạng đã là phước của trời, lấy đâu ra lo chuyện đẹp đẽ.

Thẩm Kính Tùng dừng lại một lúc lâu, không nói tiếng nào, cũng không động đậy gì. Ngọc Trần Phi đợi mà có chút bất an, mở mắt, thấy y đang nắm chặt ngực, khom người vẻ nặng nề khổ sở, nước mắt giàn dụa, tình trạng thảm hại, quả nhiên là không có cách nào tiếp tục hôn hắn.

Thẩm Kính Tùng đến ven hồ rửa mặt, sau khi quay lại mang theo một nụ cười. Mấy năm nay, Thẩm Kính Tùng thường hay mỉm cười, giống như ánh nắng mặt trời mùa đông ấm áp bao dung rủ lòng thương xót chúng sinh. Nhưng khi ánh mắt y không còn ý cười nữa thì giống như bóng râm già nua cô độc sau khi mặt trời lặn. Y tự giam mình trong bóng đêm, chịu đựng sự sống của cơ thể này.

Y ôm lấy Ngọc Trần Phi, giống như ôm một đốm lửa cuối cùng trong đêm dài lạnh lẽo.

Y dùng sức cắn cổ hắn, hệt như con sói cắn lấy bạn tình của nó lúc giao hợp. Dáng vẻ y hung bạo nhưng chưa hề cắn chảy máu, liên tục dùng môi đè lên mạch máu cổ động đậy của Ngọc Trần Phi, thì thầm: "Tiểu Phi, đệ không biết ta đã hèn mọn thế nào đâu. Năm đó lúc chúng ta ra biên ải, ta còn mang bên mình sứ mệnh, nhưng lại tham lam tận hưởng dương quang với đệ. Đây là lần đầu tiên ta trốn chạy. Sau khi đệ chết, ta không tin đệ đã chết một chút nào, không ngại dùng thuốc để chìm trong ảo mộng và hiện thực. Đây là lần thứ hai ta trốn tránh. Nhưng lần này ta không trốn nữa. Chỉ cần ta còn một hơi thở, ta sẽ vĩnh viễn không rời khỏi đệ."

Y ngẩng đầu: "Đệ còn cần ta chứ?"

Bầu trời đã chuyển từ hồng nhạt sang màu tím đậm, ngàn sao lên cao.

Họ đã dùng trọn vẹn một đêm để gắn bó và yêu thương, dốc cạn chân tình. Đêm nay đã quá mệt mỏi, nào còn sức để tính toán thiệt hơn được mất.

.

.

.