PN Đông chí, dương sinh, xuân lại đến (6/6)Dịch: Hallie/ Beta: Raph—
Ngọc Trần Phi gõ nhẹ mấy cái lên ngọc bội, sau nhiều tiếng lách cách, A Hoán vội vàng vén rèm lên, đưa đến một chiếc hộp ngọc nhỏ.
A Hoán vốn kính trọng Ngọc Trần Phi, rón rén cáo lui, trước khi đi vẫn cố nhìn Trầm Kính Tùng một cái, thấy tình trạng sống dở chết dở của y liền sợ hãi một phen. Rõ ràng ngày nào cũng mong y chết đi, nhưng lúc này A Hoán không cảm thấy mình vui chỗ nào. Nếu y thật sự chết, chủ quân và thiếu chủ đều sẽ buồn. Hơn nữa nếu y thật sự chết rồi, mình biết hận ai đây?
Chỉ có mình nó ôm chút hận thù này.
Ngọc Trần Phi vừa khẩy nắp hộp, bàn tay đan nhẹ với Ngọc Trần Phi bỗng nắm chặt.
Trong hộp ngọc để hương Đế Dã Già được đun thành dạng cao sệt đen thùi. Nếu dùng, cơn nghiện sẽ nặng hơn cả hít khói hương.
Trước mắt Trầm Kính Tùng lóa đen, miễn cưỡng lấy lại tinh thần, ngước mắt lên nhìn Ngọc Trần Phi, "Đệ..."
Đệ đang dùng nó sao?
Ngọc Trần Phi lắc đầu. Vì thế Trầm Kính Tùng không còn lo nữa.
Bây giờ, hương này được sử dụng làm ma phí tán*, Ngọc Trần Phi kiên nhẫn đút cho y vài muỗng, y đã nhanh chóng hôn mê không hay không biết gì.[*Vào thời Đông Hán, danh y nổi tiếng Hoa Đà đã chế tạo thành công một loại thuốc tê gọi là ma phí tán.]
Bên này Lư Lăng hơ dao mổ qua lửa, rưới rượu. Lưỡi dao sáng lóa. Lư Lăng thật sự rất sợ hãi, tay cầm dao run rẩy, ánh dao như một vùng trăng hỗn loạn, chậm chạp không thể lắng đọng.
Ngọc Trần Phi lạnh lùng đứng một bên nhìn, thấy lão run lẩy bẩy như dê lên cơn điên, vút một cái đã chụp lấy mũi dao vào trong tay mình.
Lư Lăng thở phào một hơi: "Không làm nữa à?"
Ngọc Trần Phi không gật đầu cũng không lắc đầu, đờ đẫn như không nghe thấy. Mũi dao trong tay hắn đứng im như đóng băng, không giống hung khí, mà như một mảnh gương êm đềm, phản chiếu đôi mắt lờ đờ của hắn.
Lư Lăng như bị dội nước lạnh lên đầu, bỗng giật mình. Hiểu rồi, hắn đang muốn tự ra tay. Lòng dạ đúng là ác độc chưa từng thấy!
Thật ra Ngọc Trần Phi ngây thơ nghĩ, tay hắn vững vàng, tuy hắn là một tên sát nhân bắn tên giỏi, vung đao chém người giỏi, nhưng dù sao cũng tốt hơn lão già dỏm đang run lẩy bẩy này.
Thật sự là không an tâm để người khác làm...
Rõ ràng lúc hận y nhất cũng không nỡ đâm y một đao.
Năm xưa một kiếm vì cái chết, ngày nay một dao vì sự sống.
Dưới chỉ đạo rườm rà của Lư Lăng, hắn tĩnh tâm như nước rạch một dao, cong cong một vòng, cắt vào da thịt, mức độ nông sâu phải chính xác. Lư Lăng thậm chí còn kêu một tiếng "được" chậm rì.
Thực hiện theo tuần tự, cuối cùng cẩn thận bưng hài nhi ra, lột nhau thai, cắt cuống rốn. Nữ hài nhi cả người đỏ au, tiếng khóc vang lớn, khoa tay khoa chân. Ngọc Trần Phi sững sờ nhìn nó, nhất thời chưa nhìn ra đây là con non của động vật gì. Lư Lăng vội vàng dùng quần áo bọc nó lại.
Sau đó tỉ mỉ khâu lại vết thương, cơ bản là đã xong. Lão sợ hãi hệt như mới tỉnh mộng, đặt hài nhi đã được bọc lại bên cạnh Trầm Kính Tùng, ngây ngốc đợi y tỉnh lại. Cả người Trầm Kính Tùng như mới bò từ dưới nước lên, sắc mặt trắng bệch cực kì, nhưng may là hơi thở ổn định. Chân mày y hơi cau lại, giống như đang vùng vẫy trong cơn ác mộng dài, cuối cùng cũng sắp tỉnh lại.
Tiếng khóc của đứa nhỏ kia rất lớn, Lư Lăng có chút kiến thức bèn vén màn đi tìm bà vú.
Ánh nắng theo đó rơi vào lều, giống như một bước vào xuân. Cỏ xanh rậm rạp ngoài lều mọc lên giữa chân trời xanh lam. Nắng ấm áp, gió se lạnh, gió cuốn lấy cánh bồ công anh, thổi bay lả tả, như hạt tuyết trong suốt.
Hóa ra thoáng cái lại vào xuân. Quen biết nhiều năm, đây là mùa xuân đầu tiên họ cùng trải qua, và còn vô số mùa xuân khác nữa.
Họ đã có được một chú dê con sinh vào mùa xuân này....