PN Đông chí, dương sinh, xuân lại đến (2/6)
Dịch: Hallie/ Beta: Raph—
Thẩm Kính Tùng cũng không phải là người ngại ngùng, nói thẳng: "Tiểu Phi, ta có thai rồi."
Mi mắt Ngọc Trần Phi run rẩy, một hồi lâu không động đậy. Thẩm Kính Tùng nhất thời cảm thấy thấp thỏm bất an, dâng lên muôn vàn lo âu. Y không muốn khiến Tiểu Phi khó xử, cúi thấp đầu, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Muốn bỏ cũng dễ..."
Ngọc Trần Phi bóp cằm y, rồi xoa lên gò máy y, lòng bàn tay ấm áp, ngón cái vuốt ve, tựa như đang lau nước mắt cho y.
Được hành động ôn nhu thân thiết cổ vũ, y ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Trần Phi, thấy Ngọc Trần Phi cũng đang mỉm cười với y, trong nụ cười mang theo chút cảm giác hoảng hốt. Thật ra cũng không hẳn là vui vẻ đơn thuần, mà là giống như cảm thán sau khi nếm phải ngũ vị tạp trần hơn.
Hắn nhoài người sang hôn lên môi Thẩm Kính Tùng, nhưng không hôn lưỡi đau đớn kéo dài như lúc trước, mà là chỉ đơn giản chạm nhẹ lên, giống như tân binh thiếu tự tin, vụng về và thẹn thùng.
Thẩm Kính Tùng lại cảm thấy cái hôn này quá ngọt ngào, khiến con tim đang thấp thỏm của y không thể chịu nổi nữa. Y giống như con nhím được gãi bụng, không khỏi co người lại, càng không ngẩng đầu lên càng bị Ngọc Trần Phi kìm chặt hôn lấy. Bị hôn đến cả người tê rần vô lực xong, y nằm thẳng trên giường, ngửa đầu nhắm mắt khẽ thở dốc, đợi cả buổi Ngọc Trần Phi cũng không chồm lên.
Thẩm Kính Tùng đầu óc mờ mịt ôm hắn vào lòng, nhưng hắn lại như có điều kiêng dè. Qua một lúc lâu, Thẩm Kính Tùng mới ngộ ra, đây là hắn sợ đè lên bụng y.
Thế nên rốt cuộc là có đè trúng không, bản thân Thẩm Kính Tùng cũng không chắc... Y không phải lần đầu mang thai, nhưng lúc mang thai Ngọc Dao tâm như tro tàn, thân như cành cây khô, sống như cái xác biết đi, ngơ ngẩn mang thai mấy tháng, rồi nhanh chóng sinh sản. Nam nhân sinh con, là một chuyện vô cùng hoang đường. Nếu để người ta biết được, chắc hẳn chỉ có thể cảm thán một câu "cũng may mạng của Ngọc Dao lớn".
Ngọc Trần Phi ôm nghiêng, hôn y một hồi mới sinh ra cảm giác chân thực. Hắn chậm rãi đưa tay mò vào bụng Thẩm Kính Tùng. Bây giờ tất nhiên vẫn chưa rõ bụng, mò vào chỉ thấy cơ bụng bằng phẳng săn chắc... Thẩm Kính Tùng bị cái vuốt ve bụng không mang ý nghĩ dâm dục như thế này làm cho ngại ngùng, thậm chí còn có cảm giác chột dạ khó hiểu.
Nhưng chủ yếu vẫn cảm thấy an toàn vạn phần, tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng đặt được xuống: Tiểu Phi chào đón đứa bé này. Vì thế bèn có chỗ dựa và bảo vệ. Thường ngày y tự lập, nhưng từ khi biết mình mang thai, bỗng như sinh ra cảm giác bất lực, một chút cũng không muốn rời khỏi sự hỗ trợ của Ngọc Trần Phi. Suy cho cùng, đứa bé tuy làm ổ trong bụng y, nhưng vốn là cốt nhục của hai người kết hợp, thiếu một cũng không được.
Ngọc Trần Phi ôm y chặt hơn, hôn cùng sâu hơn, chuyển sang quấn quýt kéo dài. Một lúc sau Thẩm Kính Tùng liền bị khiêu khích đến tình dục rục rịch. Tuy mới giao hợp xong không lâu, nhưng nữ huyệt lại trống rỗng thít chặt, mong chờ dương cụ thô nóng của Ngọc Trần Phi cắm vào lấp đầy. Nhớ đến mùi vị tiêu hồn, xương cốt liền tê rần, đầu nhũ trước ngực cứng lên, huyệt trào ra nước. Nói đến đây, y cảm thấy mình "không ổn", cảm thấy nhạy cảm và dục cầu bất mãn hơn thường ngày...
Y lại khàn giọng khẩn cầu, gọi Tiểu Phi Tiểu Phi như lúc trước. Ngọc Trần Phi thế mà lại không tiến vào, chỉ đưa tay ra xoa nắn gõ gõ lên âm hộ giúp y. Ngón tay khiêu khích vào đế châu, lực nhẹ nhàng, nhịp điệu chậm rãi, sợ Thẩm Kính Tùng kích thích quá độ.
Thẩm Kính Tùng giao hoan với hắn không lần nào không vui sướng thỏa thích, kiểu nước chảy mải miết thế này thật sự không khác gì đang dày vò. Y khó chịu vùi đầu vào vai Ngọc Trần Phi, trán rịt đầy mồ hôi, thở hổn hển không thôi. Phụ nữ sau khi mang thai đa phần không làm chuyện phòng the nữa, nhưng Thẩm Kính Tùng mơ màng có cảm giác là không sao, không sợ nhiều lần, chỉ sợ lỡ như, nên cũng không dám phóng túng cầu hoan nữa.
Ái nhân trong lòng động tình không thôi. Ngọc Trần Phi tất nhiên không giữ được mình. Thẩm Kính Tùng thấy hắn khẽ cau mày, mặt lộ ra vẻ ngấm ngầm chịu đựng, bèn đưa tay ra vuốt ve dương cụ của hắn. Hai dùng tay qua quýt cho xong chuyện, hụt hẫng trong lòng khó tả thành lời. Mới đầu hai người như nước với lửa, tình ái cũng hòa hợp. Một năm qua như hình với bóng, vẫn si mê cuồng nhiệt như lúc trước, hậu quả của ăn uống tham lam hằng đêm chính là xa hoa khó đổi tiện tằn.
Từ đó hai tháng về sau, ban ngày Ngọc Trần Phi không cho y đi theo hắn nữa, ban đêm cũng không chịu làm tình với y. Thẩm Kính Tùng làm tổ trong lều, nói cho hay là dưỡng thai, càng dưỡng càng bức bối.
...
Tây U vong quốc vài năm, Ngọc Trần Phi sớm đã không còn là Bạch Long hầu tay mắt tinh thông nữa, không thể hào phóng mà vận chuyển rau quả tới Giang Nam, Thẩm Kính Tùng trước giờ không để tâm. Thịt thà tuy tanh nhưng cũng không đến nỗi nuốt không trôi, chỉ là không thể cưỡi ngựa luyện võ được nữa, gân cốt không hoạt động được, có chút bí bách.
Trừ chuyện này ra, ban ngày y quá mê ngủ, khó tránh khỏi mơ màng mơ nhiều, ác mộng cũng nhiều.
Đường đời lắm phong ba, đau khổ nửa đời đều tựa như mây khói bay qua, chỉ thấy đau đáu tâm can khi mơ thấy người ở dưới suối vàng.
Thật ra y không nhớ rõ mới đầu nghe được tin báo Ngọc Trần Phi chết trong tình cảnh thế nào, chỉ cảm thấy giống như bị chém một nhát không biết đau. Thà trước mắt đen ngòm, còn hơn là không thấy được chút ánh sáng như trời đổ sập.
Bừng tỉnh sau cơn ác mộng rồi y không dám ngủ nữa, muốn đọc sách lại cảm thấy không yên lòng, nửa chữ cũng không đọc vào, đa phần là ngả người ngơ ngẩn ở đó, im lặng nhìn bóng mặt trời nhích từng chút một. Ban ngày vì quá rảnh rỗi nên cảm thấy tịch mịch đằng đẵng, trong lều ấm áp như mùa xuân, ngoài lều gió Bắc thổi lồng lộng.
Thẩm Kính Tùng nghĩ: Tiểu Phi liệu có bị rét không?
Nếu không phải đang mang thai, chắc chắn y sẽ không rời khỏi Ngọc Trần Phi một bước. Đến lúc này y cũng không khỏi nghĩ tới tâm tình u uất thê lương của phụ nữ bị cấm túc trong một tấc vuông, chỉ có thể mỏi mắt chờ trông chồng về.
Y lại nhớ tới Ngọc Dao, năm nay Dao nhi theo tộc nhân đến trường săn mùa đông trải nghiệm. Bãi săn khổ hàn, nghe nói năm ngoái còn có chó sói ẩn hiện. Gần nửa năm không gặp mặt, Thẩm Kính Tùng nóng ruột nóng gan lại không làm được gì. Cho dù xót xa không đành, nhưng nhìn con trai của y và Tiểu Phi đi theo quỹ đạo của tổ tiên, dần dần trở thành thiếu chủ dũng cảm nhân từ, lại không khỏi sinh ra cảm giác tự hào và an ủi.
***
Ngọc Trần Phi một mình cưỡi ngựa trở về.
Đồng hoang vạn dặm, tuyết muộn phủ đồi, một bóng cô ảnh, thành niềm vui chi.
Vào địa phận của bộ tộc, hắn đút cho ngựa một trái bắp, rồi chu đáo phủi tuyết đọng trên người nó đi.
Nó là một con hắc mã, tuy không anh tuấn như Tam Xích Tuyết, nhưng cũng có thể gọi là nhanh nhẹn dũng mãnh. Ngọc Trần Phi đã lười chẳng thèm đặt cho nó cái tên.
Mấy năm trước hắn đi ra ngoài thường hô hào rầm rộ, phô trương thanh thế. Nay cô đơn lẻ bóng, lại không nói được, bởi vì luyện võ lâu năm mà bước đi nhẹ nhàng, lẳng lặng ngang qua đám người nhộn nhịp trong ánh hoàng hôn lờ mờ, thế mà chẳng ai phát hiện, hệt như một tên cô hồn dã quỷ.
So với đau khổ bi thương cũng như tâm trạng mãnh liệt, bây giờ hắn cảm nhận thấu đáo hơn cái mênh mông của đất trời không gió không mưa cũng chẳng nắng.
Trong lều sớm đã đốt đèn mỡ dê, Thẩm Kính Tùng ôm chăn ngồi bên mép giường, nhìn chằm chằm vào màn lều da dê, vểnh tai lên, hết sức tập trung. Tiếng gió xào xạc, thế mà y vẫn nhạy bén phân biệt được tiếng bước chân của Ngọc Trần Phi từ trong đó.
Ngọc Trần Phi dừng chân ở ngoài lều một lúc lâu, cuối cùng vẫn không bước vào. Trong lều, Thẩm Kính Tùng cũng tự động nhắm mắt lại, trong lòng thầm dấy lên con sóng đau khổ.
Vết nứt hôm qua vẫn bén nhọn, nhất định phải chuẩn bị kĩ mới có thể đối diện với nhau.
***
Ngọc Trần Phi vén màn lên liền bắt gặp ánh mắt mỉm cười sáng rỡ của Thẩm Kính Tùng: "Tiểu Phi!", y định đứng dậy đi tới ôm Ngọc Trần Phi. Ngọc Trần Phi đè y lại giường, đợi khí lạnh trên người tan đi hết mới cởi áo cởi giày, chui vào trong chăn. Trong ổ chăn sớm đã được ủ ấm, hắn kéo Thẩm Kính Tùng nằm lên tay, Thẩm Kính Tùng lập tức ôm lại hắn. Hắn siết chặt hai cánh tay, hít lấy mùi hương trên người Thẩm Kính Tùng, dần dần bình ổn tâm trạng áp lực.
Qua một lúc Ngọc Trần Phi lôi ra một cái vò nhỏ, vừa mở nút đậy Thẩm Kính Tùng đã mở to mắt.
Trong vò là từng quả mơ ngâm muối chín vàng, thịt mơ căng đầy mọng nước, nhìn thấy mà chảy nước dãi, ngửi thôi đã thấy ê răng.
Ngọc Trần Phi đút cho y một quả mơ, hắn phì cười một cái, trông rất ngốc nghếch....