Sĩ Khả Nhục

Quyển 2 - Chương 13: (H) Tinh hà lấp lánh như là rạng đông




Chương 13

Tinh hà lấp lánh như là rạng đông

Dịch: Hallie/ Beta: Raph

---

Đường trải đầy vàng, rượu ngon thành sông, hoa rơi cả ngày, sênh ca hằng đêm. Xem như hôm nay Thẩm Kính Tùng đã được tận mắt chứng kiến lời tên mã tặc nói năm xưa.

Đường lót đầy vàng bạc chắc chắn là không có thật, nhưng bây giờ đang vào mùa mưa, nước sông dâng lên dồi dào, cứ mỗi chập tối là dâng lên, chảy róc rách qua khắp con đường thành. Mặt đá sáng bóng phản chiếu bầu trời hoàng hôn rực rỡ trông như vàng nóng chảy. Đương mùa lễ lộc, cả nước vui mừng, mĩ tửu trút vào kênh rạch suốt đêm ngày, lụa là gấm vóc rơi vãi từ trên lầu cao xuống, cùng góp thành biển rộng cực lạc của Dục quốc.

Đây là chốn thiên đường của người lữ khách, là ngày lễ phù phiếm được tái hiện. Lúc này đây quan khách khắp nơi hơn mười vạn người, cùng tụ tập trên phố Di Lô. Phố Di Lô là một ngự đạo của thần long. Khi thân thể của ngài buông xuống như mây bay qua trời, ánh nắng rực rỡ của mặt trời sẽ bị che lấp hoàn toàn.

Trước khi đêm đen buông xuống, tân nương mang đầy tội nghiệt phải ở trong thần cung. Nếu không thần long sẽ nổi giận mà giáng xuống tai họa khi không vơ được cái gì.

Dê trắng bước trên mặt nước, móng chân của nó làm gợn con sóng như vảy bạc, hoa rơi tan nát thành bùn tụ trên thềm đá bên đường lại bị không biết bao nhiêu bước chân dẫm đạp. Đoàn người lũ lượt nhào tới, tranh nhau chạm vào đuôi dê, thứ tượng trưng cho sự may mắn, rồi chen chúc đi theo dê trắng về phía Tây thần cung.

Thẩm Kính Tùng nằm rạp trên lưng dê, chịu đủ khổ ải.

Trước mặt hàng vạn người mà động dục trong bộ dạng không mảnh vải che thân hẳn là chuyện xấu hổ muốn chết. Nhưng trong cái rủi có cái may, y đã bị tình dục dày vò đến không còn tỉnh táo. Lưng dê gồ ghề, y lại không có yên không có bàn đạp, chỉ đành kẹp chặt hai chân để điều khiển. Cũng may nhờ tòng quân nhiều năm, cưỡi ngựa đã thành bản năng, không đến nỗi chịu thua trước một con dê.

Dê trắng tuy đã quen thuần phục nhưng cứ bị người ta cầm đuôi vuốt ve cũng khó tránh khỏi bực dọc mà vung chân quẩy mông. Thẩm Kính Tùng và đống ngọc châu cũng rung lắc theo không ngừng, khoái cảm ập tới như khúc nhạc dồn dập. Chuỗi ngọc siết chặt vào âm hộ rồi trồi ra rụt vào mạnh mẽ không một chút xót thương, cạ đến da thịt sưng đỏ. Ấy thế mà y lại mong nó mạnh và sâu hơn một chút, đâm thẳng vào hoa tâm dâm đãng, đâm xuyên qua tất cả mới thôi.

Dê trắng lại nhảy một cái, cuống kẹp bật lên, kích thích làm y lại phát tiết thêm một lần nữa. Y ngửa cổ thở gấp, mồ hôi như mưa tuôn, thấm ướt hàng mi. Chua xót mở hé mắt, y loáng thoáng nhìn thấy được nhà cao cửa rộng hai bên, bạc trắng này, mạ vàng này, đá xanh này... Chính giữa có mưa hoa diễm lệ từ từ rơi xuống, rồi sau đó xoáy nhanh thành một bóng kiếm sáng lóa, hòa cùng với tiếng người tiếng nhạc ồn ào, đưa y đi lăng trì. Không có đường lên trời, không có cửa xuống đất.

Còn bao lâu nữa đây, còn bao xa nữa đây... Phải chịu đựng, chịu đựng. Khi nào mới kết thúc đây?

Trước mắt bỗng tối đi, dê trắng đi qua một cái cổng vòm khổng lồ bằng lưu ly có chạm trổ, tiếng ồn nhức óc đinh tai cũng dần bị bỏ lại phía xa, thoáng như cách một tầng mây.

Phía Đông xây tường, phía Tây xây cửa. Cửa Quan Âm là ranh giới giữa trần gian và đất thánh.

Điện thạch giữa sắc chiều mênh mông vô cùng giản dị, không có chút gì điểm tô.

Nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ phát hiện nó không phải xây dựng bằng cẩm thạch, mà là tạc từ một ngọn sơn thạch hoàn chỉnh. Công trình vĩ đại phức tạp này được dựng bằng hết sức mạnh của cả nước, còn kéo dài đến mấy đời.

Nó xa hoa không phải nhờ của cải hào nhoáng, mà là nhờ thứ quyền lực đòi hỏi được lòng dâng hiến, có thể sai khiến hàng vạn thần phú quân quyền làm khổ sai.

Một vệt nắng chiều chẻ vào trong điện u tối, dê trắng men theo con đường dài và hẹp này chầm chậm đưa Thẩm Kính Tùng vào thần cung.

Đại điện trải vàng trên nền đất đen, vẽ nên họa tiết Mạn Đà La tượng trưng cho sức mạnh. Ngọc Trần Phi quay lưng về phía y, đứng ở giữa, tóc đen áo trắng, tà dương đỏ rực khép nép bên chân hắn, che đi vẻ tăm tối sắc lẹm mang đầy sát ý.

Hắn phất tay áo bắt đầu múa. Vương dùng điệu múa để lấy lòng thần, làm thần vui. Nhưng điệu múa của Ngọc Trần Phi mạnh bạo mà tùy tiện, không có chút gì là dịu dàng như muốn lấy lòng.

Đêm dài bất tận cướp đi giây phút cuối cùng của ngày, hắn giương tay áo, tiễn đưa tia sáng sáng lóa như lưỡi dao.

Giờ phút này, Thẩm Kính Tùng như đã thấy được Ngọc Trần Phi chết như thế nào trên thảo nguyên đêm hè năm đó. Một nhát tiêu sái quyết liệt, làm Thẩm Kính Tùng chìm vào tối tăm hết cả quãng đời còn lại.

Hắn đi về phía Thẩm Kính Tùng, đi về phía ái nhân và kẻ thù xa xưa nhất của hắn.

Biết người cốt tiên chẳng sợ gì, nghìn năm gặp lại đã biệt li.*

[*Câu thơ trong Mộc Lan Hoa Lệnh 木蘭花令 – Tô Thức 蘇軾 .]

Nhưng cuối cùng người đi đến trước mặt Thẩm Kính Tùng không phải là thần long của vạn năm trước, cũng chẳng phải quốc chủ Dược sư quốc nghìn năm xưa.

Hắn vẫn là hắn.

Vẫn là một Bạch Long Hầu ngạo mạn của trước đây, xem thường số mệnh luân hồi.

Ngọc Trần Phi ôm chặt y vào lòng, nhanh chóng tháo hết những trang sức rườm rà, ngọc lớn ngọc nhỏ rơi xuống lộn xộn như mưa xối xả.

Thẩm Kính Tùng vội vã móc lên eo hắn, tay cũng vòng lên cổ hắn, cả người dính sát vào hắn không rời một phân. Y ngậm môi hắn, giọng run rẩy: "Tiểu Phi, Tiểu Phi, mau tiến vào..." Không chỉ thèm khát mà còn sợ hãi. Y sợ muốn chết rồi, Ngọc Trần Phi như lại chết một lần nữa trước mặt y, Thẩm Kính Tùng buộc phải dùng thân thể của mình để chứng minh rằng hắn còn sống.

Nữ huyệt sớm đã mềm rục, chuỗi hạt kéo ra sợi bạc dấp dính, hai mảnh thịt mềm ửng đỏ lật ra ngoài, bị dương cụ hừng hực lửa giận tách ra, lúc đâm rút phát ra tiếng nước dâm đãng. Dương cụ thô to nóng hổi, làm y căng phồng mũm mĩm. Nhục huyệt tham lam bao lấy từng khúc cơ thịt trên dương cụ. Thịt thà bị sục sạo tới sung sướng run lẩy bẩy, như dòng điện xộc thẳng làm da đầu tê rần, y thở nặng nề liên tục.

Lúc này quy đầu thô to giã sâu thẳng vào hoa tâm trống rỗng đã ngứa ngáy lâu ngày, cọ xát đâm chọc làm nó nảy lên bần bật, cả người y cũng co rút theo, như con cá mất nước giãy giụa, rên rỉ xin tha, "Chậm một chút, xin đệ..."

Tiếng nức nở bất lực của y ngược lại càng làm Ngọc Trần Phi điên cuồng hơn, động tác càng vồn vã càng nặng nề hơn, mỗi một cú như muốn đâm xuyên qua y. Sự mãnh liệt của Ngọc Trần Phi quá đỗi rộng rãi. Hơi thở nóng hổi, cánh tay mạnh mẽ. Đây không phải là động tác thần thánh rủ lòng xót thương mà là tình yêu ngang tàng và thẳng thắng của tuổi trẻ.

Hoa tươi, ngọc bảo và nghi thức huyễn hương cũ kĩ đã trôi xa tít tắp, thứ sinh động và chân thật còn lại duy nhất chính là xác thịt giao thoa của bọn họ.

Khoái cảm như nước chảy xiết cuốn sạch Thẩm Kính Tùng, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, y há to miệng, ngẩng cao đầu như đang hấp hối, nhưng lại giống bị đưa vào lò hỏa ngục, không khí bốc hơi hết cả. Theo một cú đâm mạnh làm hoa tâm nát tan, trước mắt y bỗng đen xì, giống như rơi xuống thác nước sâu trăm trượng. Cả người y co giật, huyệt đạo phun ra dương tinh, vách trong xoắn chặt làm Ngọc Trần Phi bắn tinh cùng lúc.

Thẩm Kính Tùng ngẩng đầu rồi lại buông xuống, xụi lơ vô lực như bị rút gân, dù thế cũng không chịu buông tay, muốn ôm lấy Ngọc Trần Phi, muốn ngậm chặt lấy dương cụ của hắn.

Đêm lạnh như nước càng làm cho cái ôm này thêm ấm áp. Ngọc Trần Phi vùi đầu vào vai y gặm mút. Y mệt mỏi vuốt ve mái tóc dài mềm mượt như nước của Ngọc Trần Phi, lắng nghe nhịp tim và hơi thở đang dần bình ổn của họ, mỉm cười hạnh phúc nhắm mắt, chỉ cảm thấy cuộc đời này không còn gì viên mãn hơn.

Bên trong điện tối hẳn, trong thành bỗng nhiên nổi pháo hoa, giống như từng đợt từng đợt mưa sao băng lớn màu bạc.

Một lúc sau Ngọc Trần Phi lại chấn chỉnh trống cờ, lật người Thẩm Kính Tùng lại, nắm lấy vòng eo thon gầy của y, nhấc cao mông y lên. Quy đầu nóng hổi dần tách ra nếp nhăn trong hậu huyệt. Hậu huyệt đã bôi cao hương, lớp thịt bên trong khít chặt, là một mùi vị khác hẳn so với nữ huyệt.

Mới đầu Thẩm Kính Tùng chỉ cam chịu, kêu lên đau đớn khi bị giã vào huyệt tâm, không ngừng sinh ra hứng thú, lúc bị dương cụ đâm vào rút ra còn chủ động hạ eo nâng mông lên tiếp đón.

Thịt mông của y săn chắc nhẵn mịn, bị đâm lắc lư, nữ huyệt phía trước được rót đầy tinh dịch trắng, bắp đùi dây một mảng dính dớp. Rãnh lưng của y như một dải ngân hà đầy ắp, hõm eo sâu hoắm làm người ta nao lòng. Cánh tay của y vô lực chống đỡ cơ thể, dí đầu trên đất, hai gò má ửng hồng, đôi mắt thẫn thờ mất tiêu cự, miệng hơi há ra nức nở, nước dãi vô thức tuôn ra khóe miệng.

Ngọc Trần Phi nghe thấy y đang chật vật như thế, lại ôm y ngồi vào lòng đâm rút. Hai người mặt kề mặt, bốn mắt giao nhau. Ánh mắt Ngọc Trần Phi tựa như sao trời dưới đáy biển, nụ cười rạng rỡ.

Thẩm Kính Tùng sà vào lòng hắn, đắm chìm trong tình yêu của hắn, cả người bốc cháy, huyết nhục thành tro, cho dù trao đi tất cả cũng không thể đền đáp lại.

Giữa lúc pháo hoa lụi tàn, Ngọc Trần Phi lặng lẽ: Tân nương của ta.

Sao cam lòng đôi ngả chia li, ta với người vốn trời sinh một cặp, dùng ngọt ngào để giam cầm lẫn nhau, muốn chia cắt chỉ đành thay da xẻo thịt.

Thẩm Kính Tùng mơ màng nhìn thấy Ngọc Trần Phi lệ rơi đầy mặt. Y hoảng loạn hôn cạn nước mắt, giọng khàn khàn: "Tiểu Phi, làm sao vậy?"

Vừa hỏi xong tự y đã hiểu, bởi vì năm xưa y cũng như thế.

Dịu dàng của đêm nay, mang tên là luyến lưu, mang tên là cắt đứt.

.

.

.