Sĩ Khả Nhục

Quyển 1 - Chương 6: (H) Mắt là nơi trao tình, tim là mầm khao khát




Chương 6: Mắt là nơi trao tình, tim là mầm khao khát

Dịch: Hallie/ Beta: Raph

---

Ngọc Trần Phi kéo hai chân Thẩm Kính Tùng gác lên vai, bỗng nhiên cảm thấy cơ bắp trên chân y săn chắc, căng như gươm súng đã sẵn sàng. Sức mạnh đơn thuần này mang đến cảm giác áp bức cực mạnh, cho dù tinh trùng đang thượng não, Ngọc Trần Phi vẫn đánh giá một chút theo bản năng: Nếu bây giờ y mà dùng sức ở hai chân khóa cổ mình, chắc cổ mình sẽ bị bẻ gãy mất.

Điều Ngọc Trần Phi không lo ngại chính là nếu như Bạch Long Hầu chết ở Đại Cảnh, Tây U nhất định sẽ viện cớ làm loạn, đến lúc đó lại là một đại nạn sinh linh đồ thán. Thẩm Kính Tùng suy nghĩ đến đại cục, tất nhiên sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Âm huyệt của Thẩm Kính Tùng đã ẩm ướt trơn trượt, Ngọc Trần Phi chậm rãi đưa dương cụ vào. Quy đầu vừa mới đưa vào đã bị siết chặt, giống như có hàng ngàn cái miệng nhỏ lúc nhúc hút lấy. Trong đầu Ngọc Trần Phi bỗng có dây thần kinh đứt ngang, trực tiếp xông thẳng vào trong. Âm huyệt của Thẩm Kính Tùng vẫn thít chặt như cũ, kiên quyết buộc phải làm đầy đủ dạo đầu, nhưng cũng không nứt rách ra máu, chỉ là nhất thời co rút quá độ, khiến dương cụ bị kẹt không thể động đậy.

"Lẳng lơ!" Ngọc Trần Phi thở dốc mắng, vừa thích thú vừa giận dỗi. Thích tất nhiên là vì dù đang tiến không được lùi không xong, vậy mà vẫn bị hút đến da đầu tê rần. Giận là vì lần đầu tiên hắn giở trò trên giường, kết quả lại bị dụ dỗ cho sập bẫy ngay tức thì, trông càng giống đứa con nít chưa trải đời.

Thẩm Kính Tùng bị căng trướng khó chịu, cảm thấy buồn nôn, từ từ thích nghi với cảm giác kì lạ này, nghe thế lúng túng xấu hổ, huyệt bích cũng co rút theo, làm cả hai cùng hừ một tiếng khó chịu. Ngọc Trần Phi không cho y lấy tay che mắt, y lại không dám nhìn hắn, ánh mắt không biết nên nhìn vào đâu, đành cụp xuống, mặt khổ sở.

Thẩm Kính Tùng tuy không nói gì, nhưng ánh mắt của y rõ ràng đang nói: Ta biết làm sao được, ta cũng chẳng muốn thế...

"Ngươi lại còn tủi thân nữa." Ngọc Trần Phi cười lạnh.

Gượng gạo trầm mặc một lúc.

Ngọc Trần Phi bèn giữ nguyên tư thế này hôn lên môi y.

Lần đầu tiên trong đời tiểu Hầu gia hôn người khác.

Giống như một chú bướm run run đậu trên đóa hoa, khiến cả hai cùng cảm thấy lưu luyến, tựa như xót xa vì phải chờ đợi lâu.

Hai cánh môi kề sát nhau, hơi thở ấm áp đan xen, Thẩm Kính Tùng ngẩn ngơ nhìn đôi mắt hoa đào diễm lệ của Ngọc Trần Phi gần ngay sát mình, xinh đẹp cong cong, chan chứa tình ý.

Y thấy tim mình đập điên cuồng, run rẩy nhắm mắt lại.

Răng của họ vụng về cạ vào nhau mấy lần, sau đó rất nhanh đã nhận ra được công dụng kì diệu của đầu lưỡi, dây dưa liếm mút, tiếng nước nhóp nhép. Ngọc Trần Phi hôn hết sức tham lam, giống như ác long vơ vét của cải. Đây là sự dịu dàng và kiên nhẫn mà Thẩm Kính Tùng chưa từng được trải nghiệm qua, giống như an ủi y đừng sợ hãi, cũng giống như cam đoan sẽ chăm sóc y.

Nửa cuộc đời của Thẩm Kính Tùng đều ra sức bảo vệ cho muôn dân bách tính, một mình đối mặt với mưa gió trăm bề, nay thoáng được tận hưởng ngọt ngào thương yêu dưới cánh tiểu bối, đây thật sự là lần đầu tiên, không được tự nhiên cho lắm. Cả người hơi căng cứng, trong lòng bỗng có cảm giác tê dại mềm yếu mà từ lúc sinh ra tới giờ chưa từng trải qua.

Huyệt đạo trào ra xuân thủy theo rung động trong lòng, huyệt nhục cũng từ từ thít lại. Dương cụ của Ngọc Trần Phi mới đầu chỉ dao động nhẹ, dần dần mới mạnh lên, húc mạnh từng cú vào điểm mẫn cảm, một cái tay khác xoa nắn âm đế của y.

Khoái cảm tình dục lạ lẫm bỗng nổ tung làm Thẩm Kính Tùng mất đi toàn bộ lí trí. Hai mắt y tối sầm, tim đập như gõ trống, huyết dịch như dung nham, căn bản không phát ra được âm thanh nào, cũng không thể thở dốc. Y tự động nín thở, nhưng càng nhịn mặt càng ửng đỏ.

"Hít thở đi! Đồ ngốc." Y nghe thấy loáng thoáng tiếng Ngọc Trần Phi từ xa xa truyền đến, hắn vừa nổi giận vừa bất lực trách.

Thẩm Kính Tùng nghe lời hít mạnh một hơi, giống như ngẩng đầu lên khỏi nước sâu, mọi giác quan nhất thời rõ ràng hơn bao giờ hết. Y cảm nhận được rõ ràng dương cụ thô to nóng hừng hực của Ngọc Trần Phi, cảm nhận được hình dạng của nó, nhiệt độ của nó, cảm nhận được nhịp đập của tĩnh mạch vằn vện trên bề mặt của nó đang cọ sát vào huyệt nhục thế nào, quy đầu nóng hổi rắn chắc của nó đang đập thẳng vào suối nguồn khoái lạc thế nào... Khoái cảm như cơn sóng lớn càng lúc càng mạnh, khiến y mơ màng thỏa thích phát ra tiếng rên rỉ.

Cả đời y sợ nhất chính là nam nữ vui đùa qua đường, trở thành món đồ chơi. Hôm nay chạy trời không khỏi nắng, nhưng không ngờ lại... vui sướng đến thế. Làm y vứt hết ngại ngùng hổ thẹn ra sau đầu, chìm đắm hoàn toàn trong sóng tình, chẳng khác gì con thú khát dục.

Thấy y mê loạn như thế, Ngọc Trần Phi cũng muốn phát điên lên. Trong mắt tựa như ánh lên màu máu, mỗi phát điên cuồng nện vào đều hận không thể đánh thẳng vào xương máu, làm cho người ta khó mà quên lãng. "Chơi chết ngươi." Hắn khàn giọng mắng.

Thẩm Kính Tùng nghe thế giương mắt nhìn hắn, rồi mỉm cười. Thẩm Kính Tùng rất ít cười, nhưng cười lên lại có chút hiên ngang. Cái chân đang gác trên vai hắn móc chặt hơn, mắt cá chân gõ vào hắn như đá vào bàn đạp, tựa như đang nói: Cứ tới đi.

Đêm đó không biết họ đã đổi bao nhiêu tư thế, dùng sức lực càn quét ngàn quân trên chiến trường trút hết lên người nhau, thích gì lấy đó, không ai chịu thua.

Mãi cho đến khi trời sáng, ngọn lửa trong chậu than dần tắt.

Ngọc Trần Phi ôm Thẩm Kính Tùng trong lòng, xoay mặt vào nhau, không ngừng đẩy đưa. Trong sắc trời tờ mờ hửng sáng, Thẩm Kính Tùng vô lực ngã cổ về phía sau, giọt mồ hôi óng ánh trượt qua khóe mắt mặn chát, không mở nổi mắt. Y há to miệng, nước bọt mất tự chủ mà chảy ra, giọng khàn đặc chẳng thành tiếng.

Nơi bọn họ ân ái là một mảnh bừa bộn, chân dính đầy vết tinh dịch đã khô, âm thần sưng đỏ lật cả ra ngoài, dâm dịch vẫn rỉ xuống.

Ngọc Trần Phi liếm qua vết roi trên ngực y, rồi mơn theo cần cổ hôn lên cằm y, "Là ai đang chơi ngươi?"

Hắn vô cùng đắc ý khi thấy bộ dạng mất hết lí trí của Thẩm Kính Tùng, lại có chút bất an, muốn kéo y trở lại nhân gian.

Thẩm Kính Tùng hai mắt thất thần, qua một lúc lâu, "Tiểu Phi..." âm thanh khản đặc của y khẽ gọi, nhẹ như tan biến trong gió đêm. Đây là câu đầu tiên y nói trong đêm nay, là gọi tên Ngọc Trần Phi.

Ngọc Trần Phi nghe y gọi như thế, trong lòng hết sức chấn động.

Hắn định bảo Thẩm Kính Tùng gọi tiểu hầu gia để cho mình uy phong một chút rồi thôi, không ngờ gọi đến... đến... Ngọc Trần Phi nghèo từ rồi.

Hắn chỉ biết rằng y gọi như vậy làm mình cảm thấy cực kì phấn khích.

Hắn hi vọng mỗi ngày đều được nghe Thẩm Kính Tùng gọi mình như thế.

Gõ trống thu lại vũ khí sau trận chiến hăng say cả đêm, Ngọc Trần Phi chơi đến hài lòng thỏa mãn, tâm tình cực kì tốt, ôm lấy Thẩm Kính Tùng, cúi đầu hôn lên mắt y, nói: "Ngươi nghe lời, ta sẽ đối xử tốt với ngươi, nha." Tiếng 'nha' kia có cảm giác ngang ngược như tự hỏi tự trả lời, giống như con nít dặn dò chú chó con.

Thẩm Kính Tùng bị hôn đến ngứa ngáy, hàng mi chớp một cái, nhắm mắt lại, rồi mệt mỏi chìm thẳng vào giấc ngủ sâu.

Trước khi ý thức bị bóng tối gặm mất, y nghĩ đây là lần đầu tiên có người nói sẽ đối xử tốt với y. Đáng tiếc là phải phụ lòng rồi.

Qua đêm đó, Thẩm Kính Tùng bèn ở lại luôn trong doanh trại.

Ngọc Trần Phi lúc dẫn quân đi đánh chiếm thúc ngựa phi nhanh, chỉ trong mười sáu ngày đêm đã chiếm được từ ải Ngọc Dao đến đế đô. Lúc đại thắng trở về lại bởi vì phải áp tải cống phẩm và tù binh của Đại Cảnh, xe ngựa vòng vèo, đi hết nửa tháng mới đến Thanh châu.

Cả đường đi tuyết rơi trắng xóa, lúc rảnh rỗi liền lăn qua lộn lại làm tình. Hai người họ một người tuổi trẻ sục sôi, một người đương lúc tráng niên, ai cũng hừng hực khí huyết, lại là lần đầu được nếm thử tình dục mê hồn, có lúc chỉ cần nhìn nhau một cái đã là sét đánh tóe lửa. Ngọc Trần Phi không có thói quen hành hạ người khác trên giường, Thẩm Kính Tùng rất nhanh đã có thể chấp nhận, làm một lần, lần sau quen, càng làm càng hợp phách, thậm chí còn có cảm giác ăn được một lần lại muốn ăn tiếp.

Ngọc Trần Phi giống như một chú chó sói thích dựa dẫm liếm lông cắn xé để bồi đắp tình cảm. Thẩm Kính Tùng vốn không nhạy cảm ở ngực, sau khi bị hắn thường xuyên liếm láp đầu nhũ liền sinh ra cảm giác ngứa ngáy, lúc bị hút mạnh, âm đạo cũng sẽ ẩm ướt trống rỗng.

Thẩm Kính Tùng thích vừa được mút đầu nhũ vừa bị đâm vào huyệt, cả trên lẫn dưới đòi hỏi đều được thỏa mãn. Trong đầu óc chỉ còn lại vui sướng tới quay cuồng ùn ùn kéo đến như thủy triều, dần dần không còn nghĩ ngợi được gì nữa. Thù nhà hận nước, cuộc đời chinh chiến, luân thường đạo lý... đều bị ngăn cách bên ngoài nóc lều màu trắng kia, gió mưa không xâm phạm được.

Y đã gần ba mươi tuổi, mà cả đời chưa bao giờ được 'vô tư vô lự' như lúc này.

Sau này Thẩm Kính Tùng nhớ lại, nếu như có thể đưa ra một quyết định khác, có lẽ y sẽ chọn dừng chân trên con đường này, lưu lại trong chiếc lều này cả đời. Ngựa xe lộc cộc, tuyết bay mịt mờ, tình yêu tuổi trẻ của y và hắn quấn quýt đêm ngày, mãi không có kết thúc. Mọi mưu đồ giống như ngọn cỏ xanh bị chôn vùi dưới lớp tuyết dày cộm, vĩnh viễn chẳng thể nảy mầm.

.

.

.

.

.

.

Raph: 

Tôi quý anh công này nhất trong số đám truyện trong nhà ấy :___: Bình thường tôi không phải team mẹ ruột đâu, nhưng mà anh Phi đáng yêu quá. :____: Sao người nỡ phụ lòng. :___: