Chương 3
Cứng quá dễ gãy, cường quá ắt nhục
Dịch: Hallie/ Beta: Raph
---
Ngọc Trần Phi nhăn mày, không dám phàn nàn thêm nữa. Làm sao biết hoàng huynh làm màn này có phải là giết gà dọa khỉ hay không.
Ngọc Trần Phi có hai mươi ba người anh trai, trong số đó đồng minh lớn nhất của hắn là Ánh Xuyên, người hắn e dè nhất cũng là Ánh Xuyên.
Đáng tiếc người anh trai này của hắn có tài năng đến đâu, có mưu đoạt thiên hạ đến đâu đi nữa, cũng chỉ là một phế nhân không đi được, tất nhiên không có duyên với ngôi vị.
Nên cũng đừng trách Ngọc Trần Phi luồn lách như thế.
Quay lại vấn đề, Ngọc Trần Phi cũng không định thiên đao vạn quả Thẩm Kính Tùng. Hắn không kiên nhẫn được như thế, cũng không muốn chỉ chơi một lần rồi thôi.
Hắn phải từ từ dằn vặt y.
Ngọc Trần Phi nhớ lại đôi mắt đen láy kia, bình thường như bụi mờ che phủ, chỉ lờ mờ không nhìn rõ, nhưng đến lúc sinh tử lại toát ra ánh lửa thiêu cháy người.
Hắn cảm thấy trong lòng cũng rạo rực. Roi phất lên không trung, bóng roi rực rỡ, lại như linh xà quấn quanh cổ tay, thân thiết siết chặt.
Chiếc roi vàng này là món đồ yêu thích của Hãn vương bộ lạc An Tư La. Năm hắn mười bảy tuổi, lần đầu tiêu diệt An Tư La, chiếc roi này cũng là vật kỉ niệm lúc đó, vẫn luôn mang theo bên mình. Roi vàng chế tạo vô cùng tinh xảo, như trăm ngàn vảy rắn nhỏ vụn ghép vào nhau, cực kì mềm dẻo. Khi đó hắn vẫn còn là thiếu niên khù khờ, ngơ ngác nói với người bên cạnh, "Chiếc roi vàng này tuy đẹp, nhưng làm vũ khí thì không đã."
"Tiểu hầu gia, cái này... vốn không phải là vũ khí."
Hắn nhớ ra chuyện này, cuối cùng nảy ra sáng kiến.
***
Thẩm Kính Tùng ngồi trong xe tù, giống như một con chim ưng lớn, tạm thời làm một con gà mái mẹ ngây ngốc, bị một đám thiếu nữ người Cảnh Triêu vây xung quanh.
Các nàng sẽ bị bắt đến vương đình Tây U, đưa vào lều của các vương tử.
Những thiếu nữ này bên ngoài nói là nữ nhi họ hàng của phiên vương Cảnh Triêu, thật ra là con gái của dân nghèo vừa bị bán đi. Các nàng hiếu kì vuốt ve váy áo hoa lệ mịn màng trên người, khuôn mặt non nớt có cả sợ hãi và khát khao. Các nàng được thông báo rằng sẽ gả cho vương tử.
Trong số đó có một thiếu niên áo xanh, tên là Thúy Thúy, là một đào hát hợp loan. Thúy Thúy cứ khóc mãi. Nó không phải là con nhà lành, nó biết rõ hầu hạ các quan lớn quý nhân là việc không chết thì cũng phải bị lột một lớp da, huống chi là rơi vào tay mấy tên mọi rợ hung hăng.
Hợp loan nhi có một tập tục, trong tên phải có một chữ liên quan đến chim, nếu không sẽ chết yểu. Thúy Thúy cũng thật sự giống một chú chim bói cá*, nhỏ nhắn xinh xắn, cuộn mình khóc bên chân Thẩm Kính Tùng, khóc đến Thẩm Kính Tùng cảm thấy bứt rứt trong lòng.
[*Thúy: trùng tên với "chim phỉ thúy" hay "chim thúy" vì loài chim này có một túm lông màu xanh ngọc ở đuôi. Người Việt gọi là chim bói cá.]
Y cảm thấy cả người đều không dậy được sức lực, tựa như có một con thú bị kìm hãm đang âm thầm cắn xé huyết nhục của y.
Tuổi tác của y cũng không còn nhỏ, đã nhìn thấy, đã trải qua không biết bao nhiêu bất bình bất công, nhưng vẫn cảm thấy hổ thẹn và đau khổ vì mình lực bất tòng tâm.
Cả đời y trung quân ái quốc, rơi vào con đường tù tội vẫn không oán không hối. Thế mà giờ này phút này, nhìn các thiếu nam thiếu nữ bất hạnh xung quanh, y hối hận vì tại sao khi đó không kháng lệnh. Nếu như y cứ bất chấp, có lẽ bây giờ vẫn còn liều chết thủ ở ải Ngọc Dao, chiến đấu cùng Bạch Long Hầu, sau lưng là cả một non sông của y.
Bỗng dưng có một quân sĩ Tây U đến gõ càng xe.
"Thẩm Kính Tùng, hầu gia truyền ngươi vào trong lều."
Tất cả hối hận đều đã muộn rồi.
Mặc dù kết cục tệ hại của y thậm chí còn chẳng đáng là gì so với nhân gian khổ đau ngoài kia.
***
"Quỳ xuống, ta muốn đánh ngươi."
Ngọc Trần Phi đi thẳng vào vấn đề, hắn có chút phấn khích quá độ, tựa như chưa từng trải đời, hắn lập tức chấn chỉnh lại mình.
Thẩm Kính Tùng hờ hững không quan tâm. Y chỉ quỳ sụp một đống ở đó, vẫn mang bộ dáng đoan chính, hai chân hơi mở ra. Vì hai tay bị trói sau lưng, xương bả vai cũng tự động mở ra phía sau, rắn rỏi như gốc tùng, tỏa ra khí chất quân nhân tập luyện nghiêm chỉnh nhiều năm.
Y chỉ hẫng một nhịp khi nghe mệnh lệnh, rồi sau đó liền giữ vững hơi thở bình tĩnh.
Ngọc Trần Phi thầm nghĩ: Kì lạ, y phục tùng đấy, mặc cho người ta muốn làm gì thì làm đấy, nhưng vẫn có một cảm giác... tôn nghiêm.
Làm Ngọc Trần Phi nhớ đến câu thơ cổ của người Cảnh Triêu: Không cầu ắt được.
Ngọc Trần Phi nghĩ: Tất nhiên rồi, Thẩm Kính Tùng là một con mồi tuyệt vời.
Ban đầu y phải cứng rắn như hòn đá mới có giá trị để bóp nát.
Mà y cũng chứng minh cho hắn thấy, hắn là một tay săn giỏi.
Đứng trước cảnh này, hắn như vừa nghĩ ra điều gì: "Cởi y phục ra."
Thẩm Kính Tùng nghe thế liền đờ người, trên mặt hiện lên vẻ cảnh giác, nhưng sau một lúc do dự, y vẫn thẫn thờ chấp hành mệnh lệnh.
Trang phục của người Cảnh Triêu là loại áo dài liền thân. Y tháo đai lưng ra xong, cởi hai vạt áo trắng đến giữa vòng eo gọn gàng, vắt vẻo trên đai lưng.
Lúc này y khoe ra toàn bộ nửa người trên, Ngọc Trần Phi lại không phát hiện y đã cột nút lại. Nam nhân Tây U lúc đấu vật cũng mặc như thế này.
Thẩm Kính Tùng cởi áo xong không động đậy gì nữa, cứ trầm tĩnh hệt như một pho tượng. Ngọc Trần Phi cũng không vội vã, hắn đứng trước mặt y, chậm rãi vọc roi, không biết khi nào mới định quất mạnh một cái, thế nhưng lại chậm chạp mãi không ra tay. Tay săn lão luyện đều biết, bình thường thì sự chờ đợi trong vô vọng sẽ phóng đại nỗi sợ hãi và mài mòn ý chí.
Trong lều an tĩnh dần chỉ còn tiếng hít thở sâu của Thẩm Kính Tùng, nhấp nhô sâu rộng như thủy triều.
Lúc này trời đã rét đậm, Ngọc Trần Phi vì từ nhỏ đã sợ lạnh nên tạm thời cắm trại, đốt một chậu than rừng rực. Cả căn lều nỉ dê khô ấm như mùa xuân. Ngọn lửa trong chậu than lay động, da thịt trần trụi của Thẩm Kính Tùng cũng khi tỏ khi mờ. Bờ ngực rắn chắc màu mật phát sáng dưới ánh lửa tựa như được bôi một lớp dầu. Cả hõm cổ, xương quai xanh sâu lõm, cơ bụng và đường nhân ngư* khắc ra bóng râm đậm màu và sắc nét. Cuối cùng, cho dù là sáng sủa hay u ám, tất cả đều đổ dồn về chiếc áo y cột chặt ngay thắt lưng, như tụ vào một hồ nước bí mật.
[*Đường nhân ngư: cái đường bên trên giao giữa cơ bẹn và cơ bụng. Cái đường mà nếu là người cá thì nó sẽ là ranh giới giữa thân người và đuôi cá á mọi người. =)) Các bạn bên Trung sáng tạo vl. Cơ bẹn mà tên hay thế =))]
Ngọc Trần Phi bỗng trừng mắt, đột nhiên ý thức được mình vừa mới nhìn cơ thể trần trụi của nam nhân đến ngơ ngẩn.
Hắn trút hết phiền não và hoảng sợ của mình vào sợi roi. Thật ra nếu như hắn không kích động như thế sẽ phát hiện được ánh nhìn nóng rực của mình đã mang đến áp lực to lớn cho Thẩm Kính Tùng, khiến cho hô hấp của y ngày càng bình ổn hơn, mang theo nhịp điệu cố tình kìm nén.
Roi đầu tiên quất vào bên sườn bụng trái. Mới phát thứ nhất đã tứa máu, trào ra ngoài. Chiếc roi vàng kia thiết kế tàn nhẫn, phiến vẩy như trăm ngàn móc câu, róc ra từng mẩu máu thịt. Roi này hẳn là rất đau, nhưng Thẩm Kính Tùng chỉ hơi run rẩy một chút rồi trở lại tư thế quỳ vững chắc như hòn đá. Trên mặt y thậm chí còn có một sự bình thản và thả lỏng, giống như đang nói: Nếu chỉ có thế thì ta hoàn toàn ứng phó được.
Ngọc Trần Phi cảm thấy bực bội vì vẻ mặt giống như đã chịu đủ mọi đau khổ, nên mới xem nhẹ thứ hành hạ ngoài da đơn thuần của y. Bực bội này giống như chiếc kim châm, khiến trong lòng hắn bị đâm một cái đau đớn khó hiểu.
Y càng phiền não, ra tay càng mạnh hơn. Roi nào roi nấy cũng cực mạnh, giống như sấm chớp cuồng phong đánh xuống, có thể làm cho cỏ cây lụi tàn nhưng lại không thể làm cho núi xanh vỡ vụn.
Trước lúc Ngọc Trần Phi cảm thấy mất hứng, sự tình xảy ra biến động. Tất nhiên đối với Thẩm Kính Tùng mà nói, dùng từ 'biến cố' để hình dung thì chính xác hơn.
Một phát roi nào đó hướng tới ngực y, vừa vặn quất vào đầu nhũ của Thẩm Kính Tùng. Đầu nhũ trước nay vô cùng mềm mại, chưa từng bị đụng chạm qua, bỗng nhiên bị xước mạnh, truyền đến cơn đau tê tái, đến Thẩm Kính Tùng cũng kiềm chế mà rít nhẹ một tiếng.
Đầu nhũ nâu nhạt vốn mềm mại không hút mắt, bị quất một cái liền sưng lên, óng ánh dưới ánh lửa, thậm chí còn sưng huyết, nhất thời thu hút sự chú ý của Ngọc Trần Phi.
Thân roi lạnh băng như con rắn đánh hơi được mồi, thập thò bò đến đầu nhũ bởi vì ứ máu mà mẫn cảm dị thường, trồi lên như một viên đá nhỏ. Cảm giác trống rỗng kì lạ như ngứa ngáy lúc có lúc không khiến Thẩm Kính Tùng căng cứng phần bụng, mặt hiện ra vẻ kinh ngạc và lúng túng.
Ngọc Trần Phi đưa ngón trỏ ấn mạnh vào phần đầu nhũ đang cương cứng. Đầu nhũ bị đùa nghịch ấn cho bẹp xuống, nhưng cứ buông tay ra liền bật lên trở lại, giống như viên mã não căng mịn tròn đầy, mời gọi người ta tới thu thập rồi chà đạp.
Ngọc Trần Phi dùng ngón cái chà sát vào ngón trỏ, nhớ lại cảm giác dâm đãng dưới đầu ngón tay mịn màng. Đột nhiên chuôi ngọc nảy lên, hơi ngẩng đầu. Phản ứng này tự hắn cũng đơ người không hiểu. Trước giờ hắn chưa hề có hứng thú chơi đàn ông, cũng không hiểu nổi cơ ngực rắn chắc của nam nhân có sức hút gì mà khiến hắn kích động như đứa trẻ trâu mới được khai trai. Nhưng hắn vốn là một thanh niên bừng bừng sức sống, thất tình lục dục chạy lên não, chỉ muốn mặc sức phóng túng ngay lúc này. Vì thế hắn khàn giọng nói: "Cởi luôn quần ra đi."
[*Thất tình lục dục: thất tình bao gồm: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục. Lục dục bao gồm sáu loại dục vọng do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Thất tình lục dục chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người.]
Thẩm Kính Tùng cuối cùng cũng biến sắc, như thái sơn sụp đổ, thiên địa chấn động. Đến cả Ngọc Trần Phi đang chìm trong dục hỏa cũng cảm thấy không đúng, hắn nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi: "Cần ta lặp lại lần nữa sao?"
Thẩm Kính Tùng vẫn không động đậy. Lửa trong chậu than bỗng tách một tiếng, ngọn lửa lắc lư, vẻ mặt của Thẩm Kính Tùng cũng sáng sáng tối tối. Lúc tối thì u ám khủng hoảng, lúc sáng thì hoang mang bất lực.