Chương 4
Li biệt lâu ngày chẳng thành bi*
Dịch: Hallie/ Beta: Raph
---
Thẩm Kính Tùng vịn cổ hắn theo bản năng. Cảm giác ấm áp nhẵn mịn dưới lòng bàn tay làm da thịt như muốn tan chảy, cảnh vật trước mắt cũng bị thiêu cháy thành một màu trắng xóa. Cho dù máu thịt đã cháy hết, y vẫn muốn tiếp tục vuốt ve, dùng môi lưỡi để âu yếm. Nhưng y lại chẳng dám dùng sức, thậm chí không dám động đậy, sợ hắn sẽ như hạt cát trôi ra khỏi lòng bàn tay, sợ hắn không thích y chạm vào. Y chỉ dám hít sâu một hơi, để phế phổi thấm lại mùi hương của hắn, sau đó run rẩy không ngừng.
Thứ y nghe thấy, nhìn thấy, ngửi thấy, chính là Tiểu Phi của y, là Tiểu Phi còn sống sờ sờ của y.
Cho đến giây phút này, Thẩm Kính Tùng mới thật sự sống lại, không phải từ lúc có cơn nghẹt thở khi nãy, mà là kể từ ngày nào đó của năm năm trước, khi y nghe tin hắn chết.
Chết đi rồi sống lại, mất đi rồi có được, Thẩm Kính Tùng đánh thức tình cảm to lớn hơn cả tình yêu trong mình. Cuộc đời còn lại chẳng cầu chi nữa, chỉ mong sống chết được bên nhau.
Y ôm ấp một tình yêu rõ ràng thông suốt, nhìn thẳng vào mắt Ngọc Trần Phi.
Trong ánh đèn nhạt màu chất chứa vô vàn tâm sự, một là sự dịu dàng như nước chảy, một là nỗi mịt mờ như băng sơn.
Đáng tiếc, xa nhau lâu ngày chẳng thành bi.
***
Ngọc Trần Phi bế y lên xe ngựa, xung quanh tức thì xuất hiện vài bóng đen.
Thẩm Kính Tùng bình thản dặn dò ngoài cửa: "Không cần theo nữa, xin chuyển lời với Già Lăng quân, Thẩm Kính Tùng làm nhục sứ mệnh, chuyện của Dược sư quốc xin hãy mời cao minh khác. Còn nữa, làm phiền các vị giúp ta an táng chiến mã, chi phí do phủ Nguyên soái trả."
Đuổi xong cái đuôi, y mỉm cười nhìn Ngọc Trần Phi: "Tiểu Phi, đệ muốn đi đâu? Ta có thể giúp gì được không?"
Ngọc Trần Phi nhìn sâu vào mắt y, nắm lấy tay y, ngón cái di chuyển trong lòng bàn tay y, thiết họa ngân câu, nhanh gọn dứt khoát.
Đầu ngón tay của Ngọc Trần Phi tựa như có dòng điện, làm y không khỏi giật giật, run rẩy co bàn tay lại, trong lòng cũng mềm nhũn như bùn ấm, nhão nhẹt một bãi. Hậu quả của đầu óc trống rỗng chính là không nhận ra nổi hắn đã viết cái gì...
Thẩm Kính Tùng mặt dày xin lỗi: "Có thể viết lại một lần nữa không?"
Ngọc Trần Phi hít nhẹ một hơi, nhắm mắt một chốc, lúc mở mắt ra sắc mặt trở lại lạnh nhạt.
Thẩm Kính Tùng nghĩ, hành động nhỏ này giống y như Dao nhi lúc gặp phải tên ngốc đã nói "Ta phải kiềm chế". Khác biệt ở chỗ, Dao nhi lúc nào cũng nở nụ cười mỉm khoan dung, còn phụ thân nó lại là đếm ngược thời gian nhẫn nhịn.
Ngọc Trần Phi nắm tay y chặt hơn mấy phần, viết chữ "Dược" lên tay y như muốn đâm vào thịt.
Thẩm Kính Tùng trầm tĩnh: "Tiểu Phi, nói cho ta biết, rốt cuộc là ai muốn bảo tàng của Dược sư quốc? Nếu là đệ muốn, ta không hỏi gì nữa."
Ngọc Trần Phi gật đầu tỏ ý: Là ta muốn.
Thẩm Kính Tùng cười bình thản, nói: "Là đệ muốn thì tốt."
Đêm nay y đã cười rất nhiều, làm cho Ngọc Trần Phi có một cảm giác xa lạ phức tạp. Trước đây Thẩm Kính Tùng không cười nhiều, lúc mới gặp thỉnh thoảng cười khổ, khi thì bất lực, khi thì tuyệt vọng. Sau đó tiếp xúc với Ngọc Trần Phi lâu ngày, y dần cười chân thành nhiều hơn, lần nào cũng xấu hổ bức rức, giống như đang thẹn thùng. Thời gian trôi qua, vừa làm cha vừa làm mẹ, tính tình yên bề gia thất, mỉm cười điềm tĩnh ôn hòa, tựa như đứng trong hang núi lam chiều nhìn thấy khói lửa nhân gian từ xa, giúp người lữ khách lẻ loi một mình tìm được lối về.
Ngọc Trần Phi chìm đắm trong nụ cười mỉm của y, dấy lên một cơn lạnh gáy đã lâu không gặp, làm cả thù hận thấu xương nhất thời buông cờ nghỉ trống, chỉ muốn ngủ yên một giấc dài đến thiên trường địa cửu.
***
Người yêu mất ngủ trường kì, Thẩm Kính Tùng rất nhanh đã phát hiện chuyện này.
Đường đi từ thành Kiếm Thủy vào sa mạc đã hơn năm ngày. Thẩm Kính Tùng ngồi cùng một xe với hắn, lẳng lặng rúc bên chân hắn, hệt như con chó hoang được nhặt về, không dám cọ nguậy, chỉ biết im lặng ngồi cạnh chủ nhân.
"Tiểu Phi." Đêm nay, y kìm lòng không đặng, trầm giọng hỏi: "Không ngủ được à?"
Ngọc Trần Phi nằm xoay lưng lại với y, hơi thở bình ổn, liên tục, giống như đã ngủ say. Nhưng Thẩm Kính Tùng biết rõ, đây chỉ là tạm điều khiển hơi thở để duy trì tinh lực, để sử dụng vận động ban ngày, nhưng chẳng có cách nào để cứu rỗi tinh thần mệt mỏi.
Trong lòng Thẩm Kính Tùng buồn vô cùng. Y biết rõ trước đây người yêu thích ngủ thế nào, ngủ một giấc đến giữa trưa, sắc mặt hồng thuận, hàng mi đen rũ xuống, khóe miệng hơi cong lên, ngủ rất ngon giấc. Có lúc sợ ánh sáng quá mạnh hay thời tiết quá lạnh, hắn còn chui vào trong lòng Thẩm Kính Tùng, mặc cho Thẩm Kính Tùng xoa vò đầu tóc hắn thế nào cũng không gọi dậy được.
Ái nhân từ lâu đã chẳng còn là chú mèo được sống trong nhung lụa, ăn ngon mặc đẹp. Hắn không còn ham ngủ, không còn sợ lạnh, không còn kén chọn nữa. Những thói quen nhỏ nhặt thay đổi còn mang ý vị thâm trường hơn cả vết thương chua chát trên cổ hắn, tựa như sau con nước chảy xiết mới lộ ra lòng sông hoang tàn.
Thẩm Kính Tùng nghĩ y sai rồi. Mấy năm qua, Ngọc Trần Phi sống không tốt chút nào. Băng lạnh ba thước, chẳng có ngày nào ấm.
Ngọc Trần Phi im lặng xoay người lại, nằm thẳng. Lúc ngủ hắn không đeo mặt nạ. Nghiêng mặt nhìn như đường nét phác họa tinh tế dưới ánh trăng thâu. Lông mi dài rậm tựa như gom góp tuyết sương, dưới mắt mang sắc xanh đen tiều tụy. Thẩm Kính Tùng nhìn thế nào cũng không thấy đủ, càng nhìn càng thấy đau lòng.