Chương 16:
Trăm hoa khoe sắc mê hồn khách nhân
Dịch: Hallie / Beta: Raph
---
Bộ tộc Tây U trước nay sống ở vùng có đồng cỏ và nguồn nước, đi bộ, ở lều, dùng xe ngựa làm nhà. Đến hai trăm năm trước cướp được thợ xây dựng từ Trung Nguyên, lại được Cảnh Triêu tiến cống và ủng hộ nhiệt liệt, mới xây dựng nhà cửa trên đất tổ bình nguyên Long Huyết, xây nên Phù Đồ thành, chính là vương triều mà người Cảnh luôn mơ mộng đánh chiếm, xuất hiện trong những câu thơ ở biên ải.
Phù Đồ thành không kiên cố như tường thành có mái hiên, kênh rạch, phòng ốc trong cung thất, mà chỉ xây ngàn vạn gò đất để giữ an toàn cho lều bạt, tương đương với doanh trại tập thể ở trung tâm thành thị. Chức năng của tòa thành này đơn giản thế nào thì nghĩ thôi cũng hiểu. Không biết đã cướp bóc của người khác bao nhiêu đời, bao nhiêu năm mới gầy dựng được tòa thành hoàng kim ở chốn mênh mông xa xôi này.
Lều cung của Ngọc Trần Phi ở gần lều chính của hoàng đế, cách khoảng hơn trăm mét, nguy nga lộng lẫy, khoa trương phù phiếm. Nhưng vật có đẹp cũng không sánh bằng phong thái của chủ nhân. Kể từ lúc Ngọc Trần Phi bắt đầu hành tẩu Trung Nguyên đã thuộc lòng nguyên lí "Nữ muốn đẹp phải mặc đồ trắng". Hắn đã da trắng tóc đen, lại mặc thêm áo trắng khoác đen, phối màu đơn giản như tuyết đêm, dáng vẻ đó gọi là lạnh lùng xuất trần. Nay giai nhân thành đô đã về quê nhà, bèn đổi về phục trang của dân du mục, áo đỏ cổ tròn tay hẹp, lưng thắt đai ngọc, giắt dao vàng, chân mang ủng da cổ cao. Bộ dáng đỏ đỏ vàng vàng thế này tiêu sái vô cùng, nhưng cũng mang đôi chút khí khái công tử trẻ tuổi hăng hái cưỡi ngựa xem hoa.
Trời đã vào xuân, gió nam thổi tới, mây xanh nắng vàng, vạn vật sinh sôi nảy nở, con người cũng trổ mầm xuân như động vật. Người Cảnh ở phương Nam trước nay đi chơi tiết thanh minh thường liếc mắt đưa tình, các cô gái thảo nguyên phóng khoáng đã sớm ngỏ ý đêm về đến lều của tình nhân từ lâu.
Tiểu vương tử tuấn tú buổi sáng dừng chân đại ở nơi nào đó cũng thu hút được một đám thiếu nữ mơ mộng, nhưng đêm đến lại từ chối gặp khách. Cái lí gì thế này? Chẳng lẽ đã bị mĩ nhân tuyệt sắc nào độc chiếm?
Đám tình địch không cam tâm, bèn lén đi hóng hớt ở góc lều dưới sự cho phép ngầm của các thị vệ.
Trong lều thế mà chẳng có ả yêu mị nào, chỉ nghe thấy thanh âm dày dặn trầm thấp của một nam nhân trưởng thành, run rẩy cầu xin: "Chậm một chút..."
"Chậm một chút ư? Lát nữa ngươi nắng nứng lên lại giục ta, khó hầu thật đấy!"
Tiếng nước bì bạch, tiếng xác thịt va chạm truyền ra khiến người ta đỏ mặt tía tai.
Giọng của người đàn ông trở nên khàn đặc rồi nhỏ dần, nghe ngọt ngấy như kẹo chỉ tan chảy. "Căng quá, nóng quá, thoải mái quá. Tiểu Phi... Ta sướng quá..." Y lật qua lật lại say mê nỉ non. Đám khách ở ngoài lều nghe mà mặt đỏ ngầu, suy nghĩ bậy bạ. Đám thị vệ mặt lại bình thản, xem ra hẳn là sênh ca hằng đêm, nghe mãi thành quen.
"Ưm... Mút đi, cầu xin ngươi..."
Một tiếng cười phì khiến xương cốt người ta tê rần: "Ngươi phải nói rõ ra, mút ở đâu?"
"Ngực, ngứa quá, muốn ngươi..."
Theo tiếng mút chùn chụt tràn đầy ham muốn xác thịt, tiếng kêu phóng đãng của người đàn ông càng lúc càng điên loạn. Người vây xem chỉ nghe tiếng kêu của y thôi cũng cảm nhận được cảm giác vui sướng thỏa thích như ở cõi tiên, không khỏi nảy sinh ra cảm giác thèm khát.
Bỗng y nức nở rên rỉ: "Đừng! Đừng cắn..."
Đêm dài đằng đẵng, tình xuân hãy còn nồng đậm.
***
Trong lều sắc trời lờ mờ như vừa hửng sáng, Ngọc Trần Phi lại chẳng có ở bên cạnh. Sớm đã quen tỉnh giấc trong cái ôm, Thẩm Kính Tùng nhất thời sinh ra cảm giác hiu quạnh. Sau đó bỗng giật mình, tính tình của y trở nên yếu đuối như thế này từ khi nào thế.
Tự cổ gái ôn nhu là nấm mồ chôn anh hùng, dịu dàng như nước chảy, ngày đẹp như giấc mơ, không nỡ quay về chốn cũ.
Ngoài lều người người nhộn nhịp ồn ào huyên náo, Thẩm Kính Tùng muốn ra ngoài xem thử, bèn đứng lên khoác áo choàng. Đầu nhũ trước ngực bị mút tới sưng đỏ vô cùng mẫn cảm, quần áo cọ nhẹ vào là gồ lên ngay. Bắp đùi mềm nhũn, đế châu bị kéo ra liếm tới mức đã phì to sung huyết, chồi ra khỏi âm thần giống như mụt măng bé xíu, di chuyển một chút đã thấp thoáng có khoái cảm cọ xát khó tả. Khổ sở nhất vẫn là lúc đứng dậy, huyệt đạo tê rần chảy ra bạch trọc đậm màu, quả thật đã bị rót vào quá đầy.
So với tâm lí thì cơ thể này ngày càng bị cải tạo trở nên dâm đãng không thôi.
Y vén rèm lên mới nhận ra lúc này thật ra đã đến giờ Ngọ, chỉ là trời âm u sắp mưa nên mới trông giống như sáng sớm tinh mơ. Suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu y chính là trấn an: Tiểu Phi không phải nửa đêm bỏ ta đi tìm tình mới, mà là sáng nay có việc phải làm. Ngay sau đó lại tự kinh hãi vì tâm trạng ghen tuông y như phụ nữ của mình, lo được lo mất. Ngoài tự chán ghét bản thân còn có điều khó hiểu: Trước giờ y luôn cảnh giác và dậy sớm, tại sao dạo này cứ ngủ nướng mãi thế nhỉ?
Ngoài lều, mây đen phủ lấp thành quách, các thiếu niên quý tộc như kền kền vây quanh một con ngựa Ngũ Hoa chân ngắn. Trên lưng ngựa có một bạch y vũ nữ, chính là thiên nữ Phật quan trong tiệc khánh công hôm nọ. Các thiếu niên dùng roi quất mạnh thân ngựa. Con ngựa bị đau, lắc lư thân mình, mũi chân loạng choạng, phi nhanh như mây. Tuy vẻ mặt nàng sợ hãi, run rẩy, nhưng dựa vào kĩ năng múa nhẹ nhàng thần kì mà đến cuối vẫn không rơi khỏi lưng ngựa.
Thẩm Kính Tùng nhìn nàng múa, nhất thời trong lòng xúc động.
Bỗng nhiên một giọng mũi nặng nề như sấm truyền đến, có người cao giọng gào lên: "Tránh ra, tránh ra! Ta không tin đổi con ngựa này không trị được nàng!"
Bốn tên người hầu thở hồng hộc kéo dây cương dắt một con ngựa, đi vào trong đám người. Mọi người nhìn thấy con ngựa kia, kêu lên ầm ĩ: "Ngươi chơi lớn thế? Sao lại nhớ tới cái thứ quái thai này!"
Đây là một con ngựa vốn chỉ xuất hiện trong truyền thuyết kinh dị, cả người đen tuyền, mắt như chuông đồng, lưng ngựa gồ ghề, gân bám trên xương. Theo như xiếc miệng* nói thì chắc chắn không phải là một con ngựa tốt, hợp quy cách, nhưng nhìn bước đi thong dong, như vén mây phóng điện, ngạo nghễ hiên ngang, lại khiến người nhìn không khỏi sợ hãi.
[*Xiếc miệng, hay "tương thư", là những người chuyên bắt chước tiếng chim, thú và các loại tiếng động khác bằng miệng. Aka beatboxer đời đầu =)) - Raph]
Con ngựa đen kia vốn đang chán ngấy ngó bên này trông bên kia, bỗng nhiên lia mắt đến Thẩm Kính Tùng bên ngoài đám người đang đi lại về phía nó. Hai mắt nó nhất thời sáng rỡ, hí dài một tiếng, giống như sấm chớp nổ vang. Con ngựa ngũ sắc vác nàng vũ nữ run rẩy tứ chi, quỳ rạp xuống đất.
Diệu Lạc Nô mở to mắt, lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng nghẹn ngào như sắp khóc.
Đám thiếu niên đặt nàng ngồi lên con ngựa đen. Nàng sợ hãi ôm chặt lấy cổ ngựa, váy múa buông thõng bên mạng sườn ngựa, hệt như chiếc đuôi dài của khổng tước trắng.
"Diệu Lạc Nô, dù ngươi có thần tiên đến thế nào cũng chỉ là một thứ súc sinh. Súc sinh là để cho gia cưỡi!"
Thiếu niên đầu đàn vừa mắng vừa quất mạnh vào mông hắc mã, "Đi!"
Con ngựa kia không buồn động đậy, nhìn hắn như nhìn một tên ngớ ngẩn, giống như đang nói: "Cho dù là súc sinh thì mi cũng không cưỡi được đâu."
Thiếu niên mất mặt, thẹn quá hóa giận, vung tiếp mấy roi, quất vào mông ngựa, "Ồ! Còn là thứ da dày thịt th...". Hắn chưa kịp nói xong, con ngựa đen đã giơ cao chân sau như muốn đạp nát đầu hắn chẳng khác gì đạp nát quả dưa hấu. Thiếu niên kia hoảng hồn ngồi bệt xuống, lăn qua bò lại tránh né, đám người cũng xôn xao tản ra thành một vòng lớn.
Con ngựa đen há miệng, răng rất chỉnh tề.
Nhưng nó nhảy nhót kịch liệt thế này, vũ nữ cũng nghiêng về phía trước theo, trông như sắp rơi khỏi ngựa. Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Thẩm Kính Tùng đã xoay người lên ngựa, không dùng công phu tuyệt diệu gì, mà chỉ nắm dây cương như bình thường, ôm lấy vòng eo thon của vũ nữ, ghìm lại thế ngựa, cánh tay xoải ra, nhẹ nhàng đưa nàng vũ nữ xuống đất.
"Đừng làm khó nàng nữa." Y nói đơn giản, nhưng ngồi vững vàng trên lưng hắc mã như hung thần kia, mang cơn sấm xuân lật đổ càn khôn cuồn cuộn, khí thế xác xơ, đám thiếu niên quý tộc làm sao mà chịu nổi. Trong đó có một tên lanh lợi bảo y đi ra từ trong lều chính của Bạch Long Hầu, cho dù là ái phi hay ái tướng của tiểu bá vương, thì cũng là người họ không nên đắc tội, nên lập tức ngoan ngoãn gật đầu như gà mổ thóc.
Trông có vẻ rất vui, chỉ có con ngựa đen là nổi giận.
Nó vốn định nhận người trên lưng làm chủ nhân. Người như ngựa, ngựa cũng như người. Nhưng thuần phục ngựa cũng giống như tán tỉnh vậy, thú vị ở chỗ: ngươi muốn leo lên ta, ta không cho ngươi leo lên. Kết quả người này lại leo đại lên cưỡi, chẳng có tí cảm giác nghi thức gì cả, hại nó mất hết đất diễn.
Nó phì một tiếng thật to, điên cuồng lao về phía đồng hoang phía Bắc.