Chương 13:
Thiên hoa loạn trụy, tam tiễn thiên hạ*
Dịch: Hallie/ Beta: Raph
---
Đầu tháng hai, cuối cùng đã đến vương đình Tây U, thành Phù Đồ.
Tuyết đọng sớm đã tan hết, nhưng mặt đất vẫn cứng như đá. Gió Bắc quét qua, làm mấy ngàn lá cờ mặt hổ báo nối tiếp nhau thành mây đen trải khắp bình nguyên. Từ xa nhìn đến, thứ càng khí thế bức người hơn chính là chiến trận mà hoàng tộc Tây U bày ra để tiếp đón đại quân khải hoàn.
Ngọc Trần Phi ghìm cương ngựa đứng phía xa trên sườn núi, híp mắt đánh giá, thở dài cười nói: "Lần này Nhị ca lại đoán đúng rồi."
Đại quân Tây U bệnh tình triền miên, mùa đông mấy năm nay đều ở cung Nam Lộc Hành núi Xuân Thần dưỡng bệnh, để lại Nhị vương tử Ánh Xuyên ngồi lên giám quốc.
Ánh Xuyên từng nói, chuyến này Ngọc Trần Phi viễn chinh, binh lực vương thành lỏng lẻo, tất nhiên có vài người anh em cha chú không an phận, hắn cũng có thể nhân cơ hội này nắm lấy cán, một lưới bắt trọn. Nay Ngọc Trần Phi quét mắt qua mấy lá vương kì hoa văn khác nhau kia, quả nhiên đã bớt đi vài lá.
Có điều lúc này việc Ngọc Ánh Xuyên cho người ra đón, tỏ vẻ thân thiết, cũng chỉ là cảnh lướt qua mà thôi. Ai mà vui vẻ đứng hóng gió lạnh chứ!
Cảnh chính tất nhiên vẫn là tiệc khánh công ăn uống thỏa thê.
Dưới lều vàng trải mấy trăm thước thảm da dê trắng tinh. Trên thảm kê chiếc bàn thấp, trên bàn có bơ và thịt xé phay. Bên cạnh là một hàng các hoàng tộc Tây U tai to máu mặt.
Trong tiếng đàn đầu ngựa* du dương, thị nô nối đuôi nhau tiến vào, tay bưng hũ bạc chén bạc, dưới khăn là rượu sữa ngựa thơm nồng.
[*Hình ảnh Mã đầu cầm/ Đàn đầu ngựa]
Lại nghe thấy tiếng tì bà tuyệt diệu, mười sáu thiên ma nữ khoác chuỗi ngọc men theo bước vào, tay ngọc rải cánh hoa, dáng múa thướt tha, tay áo lướt như bay.
Dẫn đầu là một cô gái đầu đội Phật quan ngà voi, thiên y như mây, xoay nhanh đến chỗ Bạch Long Hầu bên cạnh Nhị điện hạ, ngón tay lật lại, đưa ra một cành sen vàng.
Bạch Long Hầu nhận lấy hoa, cười sảng khoái, đứng lên xuống sàn nhảy cùng thiên nữ đó.
Hai người đều là tuyệt sắc khuynh quốc, ánh sáng lấp lánh, tay áo phất phơ trong gió, hoa rơi lả tả, mĩ lệ không thể tả.
Nhạc đến đoạn dồn dập, Ngọc Trần Phi thầm vận kiếm khí, phất tay áo tung hoa rơi như du long, lượn quanh bàn tiệc, đẹp như tiên cảnh.
Hết một khúc nhạc, gió lặng hoa ngừng, Ngọc Trần Phi kéo lấy thắt lưng người đẹp, hôn một cái lên mặt nàng, trêu chọc: "Người đẹp nhạc hay, nàng càng lúc càng biết dụ dỗ người khác rồi."
Lúc này ở dưới đài vẫn đang hoa mắt chóng mặt, không thể tự kiềm chế. Hai người ngồi trên ghế chủ tọa bừng tỉnh trước, vỗ tay tiên phong.
Trong tiếng vỗ tay vang dội như sấm, ánh mắt long lanh của Ngọc Trần Phi quét qua Ngọc Ánh Xuyên, dừng lại trên mặt một người ngồi bên cạnh hắn, nụ cười trên mắt lạnh đi.
Người đó là một thiếu niên cỡ mười ba mười bốn tuổi, mắt xanh tóc vàng, mặc đồ trắng của ngoại quốc, "Mộ Lan thích Bạch Long Hầu xinh đẹp." Y hệt như một đứa trẻ con, chỉ biết dùng từ đặt câu đơn giản, phát âm cũng ngọng nghịu, nghe có chút đáng yêu.
Ngọc Ánh Xuyên nghe thế bất ngờ mỉm cười.
Ngọc Trần Phi cụp mắt: "Tạ Thái tử hậu ái."
Thiếu niên nói năng không rõ này chính là thái tử Địch quốc nằm bên bờ Tây Xích Thủy.
Múa xong khai yến, tùy tùng mổ xẻ dê nướng nguyên con ngay trước mặt mọi người. Đương lúc rượu thịt say sưa, Ngọc Ánh Xuyên hỏi bâng quơ: "Tiểu Phi, có niềm vui riêng à?"
Ngọc Trần Phi nhếch mày, cười thâm thúy: "Đương nhiên." Sau đó có tiếng vỗ tay truyền đến, rất nhanh Huỳnh Hỏa kị binh đã áp giải hơn trăm thiếu nữ người Cảnh đến. Những thiếu nữ này được đổi một bộ váy yếm tinh tươm, được chải chuốt sáng sủa, đứng lần lượt cạnh nhau, như cơn gió xuân đêm về, hoa nở đầy khắp chốn hoang vu.
"Nhìn người đẹp mặc váy vàng kìa..." Các vương tôn quý tộc trên bàn tiệc nhướn dài cổ, bình phẩm từ đầu tới chân, đã có sẵn lựa chọn từ sớm.
Ngọc Ánh Xuyên nhìn các thiếu nữ đó, thái độ bình thản: "Tiểu Phi, có phải là thiếu..."
Ngọc Trần Phi có dự cảm không giấu được, liền lè nhè: "Thiếu à? Đệ quên mất... Người đâu, đưa tên tiện nô đó lên."
Các quý tộc ngồi bên dưới nghe lén hai người họ nói chuyện, âm thầm cười ra hiệu cho nhau: Quả nhiên, Bạch Long Hầu xảo quyệt có giấu của riêng!
Nhưng không biết mĩ nhân được hắn chọn trước là quốc sắc thiên hương thế nào?
Không khỏi có chút chờ mong.