Sí Dã

Chương 21




Vừa bước vào trong phòng Nam Nhứ nhanh chóng bị Tề Tiêu đẩy lui về phía sau, Tề Tiêu đứng ở phía sau tấm mành, anh cẩn thận nghe ngóng những âm thanh truyền từ bên ngoài vào.

Cô vừa muốn đứng dậy thì đã bị anh ra hiệu ngăn cản lại, Tề Tiêu sắp dựa sát lại gần cô.

Anh đưa lưng về phía cửa, ánh mắt cô lướt qua vai anh, nhìn về phía sau tấm mành, có một đôi chân lộ ra dưới tấm mành, anh vội vàng ôm chặt lấy cô.

Mặc dù ở trong tư thế này, hai người khó có thể mở miệng nói chuyện với nhau, nhưng bọn họi đều đang đề cao sự cảnh giác đến mức tuyệt đối với những thanh âm phát ra ở bên ngoài, cửa phòng nửa khép nửa mở, ở gần đó còn có một căn phòng nhỏ nữa, nó có diện tích khoảng bốn năm mét vuông, tiếng động truyền từ căn phòng đó ra khiến cho người ta phải đỏ cả mặt.

Ánh mắt của cô và anh giao nhau, hai người vô cùng ngượng ngùng nên đành phải vội vàng né tránh ánh mắt của nhau.

Anh bỗng nhiên khẽ nhếch môi cười.

Hai quyền khó địch lại bốn tay, ở bên ngoài, tiếng ồn ào xen lẫn với tiếng bước chân nặng nề ngày càng gần hơn, có người sắp nhấc tấm mành lên để tìm bọn họ, tiếng thét chói tai đầy hoảng sợ không dứt bên tai, tim của Nam Nhứ như đang bị bóp nghẹt, tiếng tim đập thình thịch như tiếng trống gõ loạn nhịp.

Người phụ nữ lớn tuổi, trên mặt trát một lớp phấn dày vội vàng kêu lên, ngăn cản động tác của những người đang tiến tới đây, những người đó lấy súng chĩa vào bà ta, người phụ nữ chỉ có thể im miệng.

Lúc bọn họ xốc tấm mành lên, bọn họ chỉ nhìn thấy một người phụ nữ tóc tai tán loạn và một người đàn ông có thân hình rắn chắc.

Dựa vào cái tư thế và động tác kia thì không cần nói cũng biết là hai người đang làm cái gì.

Người nọ chửi thầm một câu rồi quay đầu đi sang phòng khác để tìm tiếp, Nam Nhứ thấy người kia đã rời khỏi đây rồi, cô mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Anh và cô kề sát vào nhau, tóc của cô bị anh làm cho rối tung, trải trên chiếc gối thêu hoa hồng, làn da cô trắng nõn giống một đóa hoa trắng tinh khôi đang nở rộ với hương thơm của vẻ đẹp và sự quyến rũ…

Bốn mắt nhìn nhau, ánh sáng nơi đáy mắt giống như một ngọn lửa, sức nóng mãnh liệt đến bỏng cả người. Bọn họ đồng thời né tránh ánh mắt của nhau, nhìn sang nơi khác, tìm một vị trí để có thể đặt tầm mắt được.

Mãi đến khi tiếng bước chân càng ngày càng xa, anh mới đứng dậy, cầm lấy áo khoác mặc vào một cách lưu loát, anh đi tới trước cửa, xốc tấm mành lên, tạo ra một khe hở nhỏ, cẩn thận quan sát mọi thứ ở bên ngoài.

Nam Nhứ sửa soạn xong, cô đi đến bên cạnh anh, dùng giọng nói nhỏ tiếng nhất để hỏi anh:”Những người đó là ai vậy?”

“Đó là người của Đạo Đà.”

“Anh ta sẽ không bỏ qua cho em.”

“Không ai muốn buông tha cho em, kể cả ông Liêu, không một ai muốn em sống sót và rời khỏi đây.”

“Anh ta sẽ không truy cứu trách nhiệm của anh chứ?”

“Ngoài mặt thì không có vấn đề gì.”

Bên ngoài thì tỏ vẻ không truy cứu, nhưng sau lưng lại xuống tay với anh, Tề Tiêu cười lạnh lùng.

Nam Nhứ dựa vào cánh cửa mỏng manh, vách ngăn ở đây chỉ được dùng loại gỗ bình thường, cánh cửa rộng nửa mét, treo thêm một tấm rèm vải thêu hoa trắng để che chắn, có rất nhiều người đi qua đi lại.

Tiếng thở dốc liên tục đi vào lỗ tai cô, lần đầu tiên cô đến loại địa phương này, khó tránh khỏi có chút xấu hổ, anh lại giống như bị điếc tai, không nghe thấy gì cả, vẫn cứ thản nhiên như cũ.

Bên ngoài, tiếng ồn ào và tiếng bước chân không hề đứt đoạn, hai người chỉ có thể tạm thời trốn ở chỗ này trước, những âm thanh kia nhanh chóng xa dần, hai người ở phòng bên cạnh đã đi ra ngoài, người đàn ông chửi rủa liên tục, nói những câu linh tinh như làm mất hết cả hứng thú, hai người đợi thêm lát nữa, tiếng bước chân của người phụ nữ ở đến gần cánh cửa, cô ta đứng ở sau rèm cửa và nói to.

Cô nghe không hiểu cô ta đang nói gì, Tề Tiêu đáp lại, sau đó kéo cô đi ra ngoài.

Bàn tay của anh đặt trên vai cô, ôm hờ, anh hỏi người đàn ông kia bằng thứ ngôn ngữ mà cô không thể hiểu được.

Người kia chỉ về phía góc phố, sau đó đưa tay về phía anh, Tề Tiêu lấy ra mấy tờ tiền rồi ném cho người phụ nữ, anh ôm cô bước nhanh về phía cửa.

Đi ra khỏi cửa là một con hẻm hẹp, trong ngõ nhỏ có một bé trai và một bé gái đang đứng, cô nhìn thấy bé trai gầy gò kia vươn tay về phía cô, Tề Tiêu lạnh lùng liếc thằng bé, thằng nhóc kia sợ tới mức rụt tay lại, âm thầm cụp mắt xuống.

Trong lòng cô không đành lòng, nếu như có điều kiện tốt hơn một chút, hoặc là môi trường sống của quốc gia tốt hơn một chút, thì sẽ không có ai phải đi làm loại chuyện này.

Tề Tiêu vừa cẩn thận quan sát tiếng động ở bốn phía, vừa nói thầm với cô: “Thu hồi lòng trắc ẩn của em lại đi, là do bọn họ tự nguyện kiếm tiền bằng cách này, trên người bọn họ đa số đều đang mang bệnh, nếu em không muốn chết thì hãy tránh xa bọn họ một chút đi.”

Cô biết anh muốn tốt cho cô, nhưng mà anh là một người dù có ý tốt cũng không muốn nói thẳng ra, luôn tỏ vẻ lạnh lùng và khiển trách cô.

“Ngày đó, anh mắng em.” Cô bỗng nhiên nói.

Tề Tiêu hơi ngẩn ngơ, không ngờ cô lại nói ra một câu như vậy, anh ôm vai cô, hơi cúi đầu nhìn cô.

Nam Nhứ nói, bắt chước câu nói kia của anh: “Cô, mẹ nó, câm miệng cho tôi.”



Tề Tiêu bật cười, Nam Nhứ cũng nở nụ cười.

Câu nói đó là lần nói chuyện riêng tư cuối cùng của bọn họ, câu chuyện chấm dứt trong cơn giận dữ của anh, cô cho rằng lần này cô được Lận Văn Tu cứu, anh và cô sẽ không có ngày gặp lại nhau nữa.

Thì ra, cô vẫn không thể thoát khỏi sự truy sát của đám tay sai của ông Liêu.

Bên cạnh căn phòng ẩm thấp và cũ kỹ có các quầy hàng bán vải may quần áo, Tề Tiêu cúi xuống lấy tiền từ trong ví ra đưa cho bà lão hai tờ, anh lấy một đôi giày thêu hoa phù hợp với văn hóa của địa phương này từ trong đống đồ trải trên tấm ván gỗ ở trên quầy hàng nhỏ.

Sau đó anh ngồi xổm xuống và đặt nó dưới chân cô.

Khi cô nhấc chân lên, anh nắm lấy cổ chân cô, lau sạch bụi bẩn và mảnh vụn ở trong lòng bàn chân.

Ánh mắt Nam Nhứ rơi trên đỉnh đầu anh, khóe môi cô cong lên, tuy độ cung không sâu, nhưng ánh mắt cô sáng long lanh, giống như ánh đèn đêm nay, chiếu sáng tỏ lòng người.

Hai người xuyên qua con hẻm, Nam Nhứ túm lấy áo Tề Tiêu, bổ tới phía trước, người đang nấp ở góc tường mềm nhũn, ngã xuống đất.

Tề Tiêu tặng cho cô một ánh mắt khen ngợi, cô nhíu mày.

Mới đi quanh một vòng sắc trời liền tối xuống, thành phố dưới ánh đèn neon xen kẽ nhau, dưới bóng đêm, trông nó có vẻ cực kỳ đẹp, trong đám người nhộn nhịp, anh và cô sóng vai đi về phía trước, xuyên qua dòng xe tấp nập…

Bên đường, một chiếc xe đang chạy nhanh thì bỗng nhiên dừng lại, cửa xe đột nhiên mở ra, để lộ ra khuôn mặt của một người phụ nữ có mái tóc dài, nở một nụ cười bới người đứng bên ngoài chiếc xe, Nam Nhứ vừa nhìn đã nhận ra, đây chính là người mà Tề Tiêu nhắc đến, cô ta là người của anh.

Tề Tiêu vừa định đẩy cô lên xe thì cô liếc thấy một cái bóng quen thuộc, nhanh chóng quay đầu đuổi theo, Tề Tiêu nhìn thấy, cũng đuổi sát theo sau.

Người đàn ông cúi đầu, anh ta mặc một bộ áo đen, mũ lưỡi trai kéo thấp xuống, anh ta ẩn nấp trong đám đông.

Nam Nhứ nhận ra người này, chính là người ngày hôm đó dụ cô đuổi theo đến con hẻm kia, sau đó lại đi theo dõi cô, khiến cô sém chút nữa dẫm lên cái bẫy của Địch Tạp và Anna.

Người này là tay sai của Anna, nếu để cho gã ta nhìn thấy mình đang ở cùng Tề Tiêu vào lúc này, Tề Tiêu ắt phải hung hiểm vạn phần.

Thì ra, không chỉ có một nhóm người của Đạo Đà, còn có người của Anna nữa.

Bọn họ cũng không hy vọng cô còn sống rời khỏi đây, Nam Nhứ không để ý đến mình đang ở trong nguy hiểm, cùng kẻ địch đuổi giết khắp nơi, cô chỉ có một ý nghĩ, nhất định phải bắt được người này, nếu không Tề Tiêu sẽ bị bại lộ.

Cô xách váy nhanh chóng chạy tới, người đàn ông áo đen phía trước có tốc độ cực nhanh, sau khi Nam Nhứ thay giày, tốc độ của cô nhanh hơn vài phần, mắt thấy người đàn ông đang cầm điện thoại trong tay, muốn gọi điện thoại.

Nam Nhứ tiện tay lấy bình rượu bán trên đường phố, ném trúng vào người phía trước.

Đầu người đó bị đập trúng, thân thể té ngã một cái, tốc độ chỉ chậm đi vài giây, Nam Nhứ nhanh chóng đi tới phía sau anh ta.

Cô đưa tay bắt lấy người đàn ông, người đó có phản xạ cực nhanh, xoay người vung nắm đấm về phía cô, Nam Nhứ né tránh, tay trái đấm một phát trúng cằm anh ta, khuỷu tay tên áo đen đụng vào vai cô, cô kiên cường ăn một cú huých này, năm ngón tay cô đã nắm lấy cánh tay anh ta.

Chiêu thức tung ra hơn mười hiệp, Tề Tiêu chạy theo kịp, năm ngón tay anh bóp bả vai người kia, lực mạnh như kìm sắt, trên vai anh ta đau đớn giống như bị bóp nát, người kia rơi xuống thế yếu trong nháy mắt.

Tề Tiêu đấm liên tục, dưới những nắm đấm hung ác ấy, tên áo đen bị đánh mà không hề có lực đánh trả, thân thể lung lay như sắp gục xuống. Tuy rằng anh không có ấn tượng đối với người này, nhưng nếu Nam Nhứ đuổi theo thì nhất định là có lý do riêng của cô.

Nam Nhứ dùng ánh mắt ra hiệu với anh, Tề Tiêu nhặt điện thoại lên nhìn thoáng qua, bên kia đầu dây điện thoại chính là Anna.

Anh xách người đàn ông đến bên đường, xe ô tô lùi về phía sau, người phụ nữ bên trong ném ra một sợi dây thừng, Tề Tiêu trói người đàn ông lại, tìm một miếng vải nhét vào miệng anh ta, sau đó trực tiếp ném anh ta vào cốp xe.

Tề Tiêu nói với người phụ nữ trong xe: “Giao cho cô xử lý đó.”

Người phụ nữ gật đầu, thông qua gương chiếu hậu, cô ta nhướng mày với Nam Nhứ.

Người phụ nữ này có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, đôi mắt to, mặt trái xoan, miệng nhỏ mềm mại, mái tóc dài hơi lượn sóng, thoạt nhìn vô cùng quyến rũ.

Lại không nghĩ, thân phận bí mật của cô ta lại nguy hiểm như vậy, đáy lòng cô bội phục, thậm chí là kính ngưỡng cô ta.

Cô mỉm cười với cô ta, một nụ cười chân thành.

Đàn em của Lận Văn Tu đứng trước mặt anh ta, cúi đầu chịu đòn nhận tội.

Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế dài bằng da màu cà phê sẫm, trên tay cầm một quyển sách, anh ta lật từng trang sách, không nói một lời.

Người mà ông chủ muốn đưa đi thì nửa đường bị người ta bắn tỉa, người lúc này còn chưa tìm được, sống chết chưa rõ.



Cho dù là sống hay chết thì hai người bọn họ đều không thoát khỏi tội thất trách.

Trong không gian yên tĩnh, ngay cả một tiếng hít thở cũng không nghe thấy được, không ai dám mở miệng, bởi vì nhiệm vụ thất bại thì chính là thất bại, không có lý do gì cả.

Sau một thời gian dài, một trong những người đàn ông rút súng ra khỏi thắt lưng và trực tiếp chĩa vào vai của mình.

Vệ sĩ phía sau Lận Văn Tu vội vàng mở miệng: “A Cát.”

“Lận tiên sinh, thuộc hạ phụ lời dặn dò của ngài, cam nguyện chịu một phát súng này.”

Một lúc lâu sau, Lận Văn Tu khép sách lại, lạnh nhạt mở miệng: “Bỏ đi, đi xuống đi.”

Mạng là của cô, có thể trốn ra từ trong ổ quỷ Tam Giác Vàng mà vẫn sống sót, anh ta tin tưởng rằng cô sẽ không dễ dàng chết như vậy.

Nam Nhứ ngồi trong xe, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi thành phố, chạy về phía vùng ngoại ô xa xôi, cô và anh sóng vai ngồi ở ghế sau, vị trí hơi cách xa nhau một chút, trên tay anh còn có một vết máu, sau khi lau đi, cô túm lấy váy của mình, xé ra miếng vải sạch nhất ở bên trong, nhẹ nhàng phủ lên, Tề Tiêu không nhúc nhích, ánh mắt bình tĩnh nhìn động tác của cô.

Động tác của cô rất nhẹ, giống như sợ làm anh đau, thật ra anh không thấy đau, anh đã quen rồi.

Tề Kiêu sờ túi, phát hiện không có thuốc lá, bèn mở miệng hỏi người lái xe phía trước để xin thuốc, người phụ nữ kia rút ra một hộp thuốc lá chưa khui, ném cho anh.

Cô không biết trên hộp viết chữ và vẽ hoa văn gì, chắc là thương hiệu ở địa phương, Tề Kiêu xé ra vỏ bọc gói thuốc, rút ra một điếu, cửa sổ xe hạ xuống hơn phân nửa, gió đêm thổi tới, quét qua người cô.

Xe dừng lại ở một ngọn núi yên tĩnh, Tề Tiêu xuống xe, Nam Nhứ xuống cùng với anh.

Anh nhìn cô, cô biết rằng cô sẽ phải đi khỏi đây.

Đối với cô mà nói, cô hẳn là nên vui mừng cho cuộc chia ly này, nhưng trong lòng cô lại dâng lên nỗi chua xót làm phai nhạt niềm vui, cực kỳ chua xót.

Ánh mắt anh dừng lại trên vai cô, một nắm đấm ngày đó, anh xuống tay không nhẹ, lúc này cô đã bị bầm tím: “Còn đau không?”

Nam Nhứ khẽ nở một nụ cười: “Không đau. Còn anh thì sao, anh có đau không?”

Vết thương trên người cô cô biết, lúc trước khi anh cởi quần áo ra, cô cũng nhìn thấy vết máu đã khô trên vai anh. Mấy ngày trôi qua, không cần nghĩ cũng biết, vết thương không hề được anh để ý đến, anh đang ở nơi nguy hiểm nhất, hơi không cẩn thận một chút liền có thể bị người bắt được điểm chí mạng.

Thay vì trả lời cô, anh nói: “Sau khi ra khỏi đây, hãy quên tất cả mọi thứ ở đây.”

Giọng nói của anh cực kỳ trầm, giống như áp suất thấp trong không khí trước khi mưa, ngột ngạt và lạnh lẽo.

Ánh mắt Nam Nhứ khẽ lóe lên, cô mở miệng, hỏi anh: “Cũng bao gồm cả anh sao?”

Anh gật đầu và khẽ ừ một tiếng.

Giọng nói của anh đầy chắc chắn, không cho phép cô phản bác, anh bảo cô hãy quên anh, cô hiểu, cô hiểu được tất cả và nhanh chóng che giấu nỗi bi thương đang tràn ra từ đáy lòng, cô gật đầu một cách nặng nề: “Được.”

“Đi đi thôi.”

Nam Nhứ gật gật đầu: “Cẩn thận.”

“Ừ.” Anh sẽ làm như vậy.

Nam Nhứ đi theo phía sau người kia về phía giữa ngọn núi, đi mấy chục bước, cô đột nhiên quay đầu, Tề Kiêu còn đứng ở đó, duy trì tư thế như ban nãy, lưng anh cao ngất, vĩnh viễn sắc bén giống như đao thép, anh đang nhìn cô.

Cô chạy về phía anh, đứng trước mặt anh, anh nhìn lại, cô nói:”Anh phải sống cho tốt đó.”

Anh mỉm cười.

“Sống cho tốt, anh hứa với em đi.”

Giọng của cô nặng thêm vài phần, thậm chí, có một chút run rẩy.

Anh gật đầu, anh hứa với cô, anh nhất định sẽ sống tốt.

Nam Nhứ xoay người rời đi, đột nhiên phía sau truyền đến thanh âm trầm thấp của anh: “Đừng để anh nhìn thấy em thêm lần nào nữa.”

Thân thể cô hơi cứng đờ, cố nén nỗi đau đớn từ tận đáy lòng, quay đầu lại hướng về phía anh và nở một nụ cười.

Nam Nhứ đi theo “Hoàng Oanh”, ánh mắt đen nhánh của Tề Kiêu nhìn về hướng cô rời đi, mãi đến khi bóng dáng cô hoàn toàn biến mất, anh hút hai điếu thuốc, tàn thuốc dường như đang làm bỏng tay anh, anh xoay người rời đi, bóng hình anh khuất dần trong đêm tối…