Shogun to Kuroneko

Chương 1: Mèo Đen Tina




Tôi muốn có một con mèo.

Cuối cùng thì tôi cũng đã mua được ngôi nhà mơ ước của mình, một ngôi nhà nhỏ với một mảnh sân vườn. Tuy sống một mình sẽ rất cô đơn nhưng tôi không quen thuộc với con người đến mức có thể sống chung với người khác.

Tôi muốn có một con mèo.

Thế nhưng cuối cùng thứ mà tôi có được… là một phù thủy chán ghét con người.

“Anh vụng về thật,” cô ấy nói.

“Không cần cô phải nói” tôi nói.

Hai đống vỏ cà rốt của tôi và cô ấy nằm trên bàn.

Cùng một loại cà rốt, cùng một loại dao. Ấy vậy mà vỏ mà tôi gọt lại dày gấp sáu lần vỏ của cô ấy. Tôi phải thừa nhận rằng thật kỳ lạ khi mà một số vỏ tôi gọt gần như to bằng củ cà rốt. Nhưng khi cổ nhìn tôi với vẻ mặt khinh thường như vậy khiến tôi bực mình nên tôi đá vào chân cô ấy.

“Ui da. Anh muốn tôi nghiền anh ra bã à?”

"Tôi sẽ lột da cô trước."

“Sao anh có thể lột da người khác khi mà anh thậm chí còn không thể gọt vỏ cà rốt hả? Cựu sát thủ.”

"Im đi. Tôi sẽ giao nộp cô cho vương quốc, đồ phù thủy.”

Tôi trừng mắt nhìn cô gái trông có vẻ như 13 hay 14 tuổi. Mặc dù ánh nhìn của tôi không ảnh hưởng gì đến cô ấy. Cô ấy nói mình 26 tuổi, bằng tuổi với tôi, nhưng với ngoại hình như vậy thì chắc hẳn phải có gì đó bất thường với phù thủy.

Các pháp sư bị áp bức ở vương quốc này, vì vậy cô ấy sẽ gặp nguy hiểm nếu có ai đó phát hiện ra. Hoặc có thể cô ấy sẽ cho nổ tung tất cả mọi thứ và bỏ chạy.

Người ta nói rằng có năm phù thủy đáng sợ ở trên lục địa này. Và mặc dù cô ấy trông như một cô bé, cô ấy lại là một trong số họ.

※※※

Nếu ai đó hỏi tại sao tôi lại từ bỏ làm sát thủ, tôi sẽ trả lời: 'vì nó quá đen tối'. Nhưng tất nhiên không ai hỏi tôi điều đó và tôi cũng không định nói cho ai biết.

Trước đây, tôi luôn giấu mặt mình, kiểm tra xem có ai đang theo dõi mình hay không và chỉ ăn trưa khi đã lẫn trốn. Lối sống không lành mạnh này kéo dài suốt mười năm, tôi nghĩ vậy là đủ rồi. Tôi chỉ muốn đắm mình dưới ánh mặt trời một cách yên bình.



May mắn là, người nhận nuôi tôi đã qua đời và vì tôi luôn nghe theo lời dạy của ông nên không một đồng nghiệp nào biết mặt tôi. Vì vậy, vào một ngày nọ, không vì một lý do cụ thể nào cả, tôi nghĩ rằng đã đến lúc và rời đi.

Rời đi là một chuyện tốt, thế nhưng… tôi không thể làm được việc gì hết. Tôi đã bị sốc nặng. Có lần tôi thử làm việc ở quán bar, ngay ngày đầu tiên tôi đã đánh nhau với một vị khách và bị đuổi việc. Ngoài ám sát ra thì tôi vụng về ở mọi khía cạnh khác trong cuộc sống…

Thế nên khi đến vương quốc này, tôi phải tham gia kì thi sĩ quan quân đội nếu muốn có ăn. Mặc dù trường phái của tôi là bất chính nhưng tôi rất tự tin với khả năng sử dụng kiếm của mình và nội dung bài thi là các thí sinh sẽ chiến đấu với nhau, nên thậm chí còn tuyệt vời hơn!

Làm mạo hiểm giả cũng là một lựa chọn, thế nhưng tôi muốn sống một cuộc sống yên bình cùng với một con mèo, trong một ngôi nhà nhỏ với mảnh sân vườn… vì vậy tôi cần một công việc ổn định. Tôi không muốn đi đào bới những tàn tích hay chiến đấu với quái vật. Tôi muốn sự bình yên. Bình yên là nhất.

Đáng lẽ là như vậy…

Thế thì tại sao tôi lại sống cùng với cô phù thủy này?


※※※

“Anh đừng có giúp tôi nữa, đi ra chỗ khác đi làm ơn. Chúng ta sắp hết nguyên liệu rồi,” cô ấy nói.

“Đừng có mà ra lệnh cho tôi, cái bếp này là của tôi và ngôi nhà này cũng là của tôi!”

“Vậy anh có biết sau khi cắt nguyên liệu thì phải làm gì tiếp theo không?”

“…”

Con nhóc này… thực sự thì cô ấy đã quá già để có thể gọi là một con nhóc nhưng nó rõ ràng là một con nhóc. Ngoại trừ ngoại hình ra thì tất cả mọi thứ của cô ấy đều không dễ thương một chút nào. Ai lại nuôi dạy một đứa trẻ để nó lớn lên trở thành một người như thế này?

“Anh làm ơn qua bên kia đi, Lu,” cô ấy nói trong khi cướp lấy con dao từ tay tôi.

Và chỉ trong nháy mắt nó đã biến mất. Đáng sợ vãi!

Tôi không muốn phải chứng kiến thêm một hiện tượng bất thường nào nữa nên tôi miễn cưỡng quay về chỗ ngồi của mình… 30 phút sau, một món ăn hấp dẫn đã được dọn lên bàn ăn.

Tôi lặng lẽ đưa một muỗng vào miệng.

… Chết tiệt, ngon vãi. Tôi không biết món này là của quốc gia nào nhưng nó rất ngon. Nhưng tôi cảm thấy quá khó chịu để nói ra điều đó.


Sau đó, tôi tiếp tục ăn sạch đĩa của mình trong im lặng.

Làm thế nào mà một phù thủy có thể nấu ăn và pha trà giỏi như vậy? Có lẽ phù thủy chỉ là vẻ bề ngoài còn thực chất thì cô ấy là một cung nữ?

Tôi uống tách trà cô ấy phục vụ sau bữa ăn (điều mà tôi coi là lẽ dĩ nhiên) và xác nhận lại những điều tôi ghét ở cô ấy cho đến khi tôi nhớ đến một chuyện.

“À phải! Nghe này."

"Tôi đang nghe đây."

“Cuối cùng thì tôi cũng đã mời được cô Dyna đi hẹn hò với mình.”

“Đi xuống địa ngục à?”

“Tôi sẽ chém chết cô.”

Cô Dyna là một cung nữ duyên dáng, cô ấy là ánh dương của tôi và cô ấy làm việc trong lâu đài cùng với tôi. Không như con nhóc khó ưa luôn đưa ra những nhận xét mỉa mai này, cô ấy khác hoàn toàn. Chủ yếu là về cơ thể. Giống như bộ ngực tuyệt đẹp và cặp hông tròn trịa của cô ấy… à, dù sao thì, cô ấy cũng nổi tiếng với các sĩ quan khác trong lâu đài bởi nụ cười dịu dàng mà cô ấy dành cho mọi người.

Cuối cùng thì! Thời của ta cũng đã đến!

Hỡi các đồng chí thân mến của tôi ơi, đừng giận tôi chỉ vì tôi đã đi trước mọi người. Tôi chỉ tiến được đến nước này là nhờ vào việc tôi đã theo dõi cô ấy hàng ngày, từ bước xây dựng một bảng chú giải nội tâm về những điều cô ấy thích và không thích.

"Biến thái."


“Đừng có mà đọc suy nghĩ của tôi!”

“Tôi không đọc được nó, nhưng nó hiện rõ lên trên khuôn mặt của anh.”

"Dù sao thì! Hãy cho tôi biết tôi cần phải nói những gì vào ngày hôm đó đi!”

“'Tôi là một kẻ ngu ngốc, vô dụng, xin hãy để tôi sống ở một góc nhà bạn và xin hãy chu cấp cho tôi.' Thấy sao?"

“Tôi có thể tự mình kiếm tiền!”


“Vậy ra đó là quan điểm của anh…” Cô phù thủy thở dài và đảo mắt.

Đừng làm ra vẻ như cô lớn tuổi hơn tôi. Chúng ta bằng tuổi nhau!

“Chẳng phải sẽ rất kỳ lạ nếu tôi không làm ra tiền sao. Cô nghĩ ai đang chu cấp cho mình?

“Tôi có thể tự trang trải sinh hoạt phí của mình.”

"Ồ."

Tôi không biết gì về chuyện đó! Quê vãi! Tôi sẽ xin lỗi trong tâm trí mặc dù không nói ra.

Có lẽ cô ấy cũng biết được chuyện đó, cô phù thủy chải mái tóc đen dài của cô ấy và nhún vai.

Tôi nhìn cô ấy với vẻ ngạc nhiên. Nhưng … nếu côấy có tiền để tự nuôi sống bản thân thì tại sao côấy lại sống với tôi? Đôi mắt to, đen như mèo của cô ấy về phía tôi.

“Tina,” tôi nói.

"Gì thế?"

“Hãy cho tôi lời khuyên thực sự đi. Mạng sống của tôi phụ thuộc vào cuộc hẹn lần này.”

"… Được."

Cô phù thủy bay lên và bắt chéo chân.

Tại sao cô lại không có đuôi? Tôi biết cô có một chiếc đuôi màu đen, cô chỉ đang giấu nó đi thôi.

Tôi muốn có một con mèo.

Đó là suy nghĩ đầu tiên của tôi khi mà cuối cùng tôi cũng đã mua được ngôi nhà mơ ước của mình.

Thế nhưng cuối cùng thì thứ mà tôi có được lại là một cô phù thủy chán ghét con người và thành thật mà nói, cuộc sống như thế này có lẽ cũng không tệ.