“Nó khó chịu lắm đấy. Dù vị thì rất ngon nhưng đã ba ngày liên tục rồi? Ý tao là mày cứ thử tưởng tượng rằng mình chỉ được ăn đồ ngọt mỗi ngày mà xem.”
Haa….lại nữa rồi đấy…
Một buổi sáng mùa xuân, tôi và thằng bạn thân Shota đang cùng nhau đến trường trên con đường trồng đầy những cây anh đào ở hai bên như mọi khi.
“Có khi nào Suzune đang cố tình vỗ béo tao không nhỉ…”
Và vẫn như mọi lần, tôi lại phải lắng nghe thằng Shota nói những lời khoe khoang được che giấu sau tiếng than phiền về cô em gái của của nó.
Có vẻ hôm qua như em gái của Shota - Suzune, đã làm bánh quy thì phải. Chắc chắn nó phải rất hạnh phúc khi được thưởng thức bánh quy nhà làm của em gái như vậy. Dù ngoài miệng thì bảo là khó chịu nhưng biểu cảm thì lại không hề nói dối một chút nào khi nó đã cười toe toét suốt từ nãy đến giờ.
“Ngon thế còn gì. Nếu là tao thì không có chuyện phát chán khi ăn bánh quy do Suzune làm mỗi ngày đâu, kể cả là đồ ăn em ấy nấu cũng được.”
Shota trông rất vui sướng trong một lúc nhưng rồi lại cố tình thở dài. Để rồi nó giơ cả hai tay lên như thể muốn nói rằng “Tao chịu thua”.
“Mày thực sự không hiểu được đâu. Đúng là nó cũng khá xinh đẹp nhưng nó là em gái tao đấy, nhớ chứ? Ý tao là tao đang lo cho tương lai của con bé khi không còn thằng anh trai này ở bên nữa.”
Không, tao lo cho tương lai của mày khi phải sống một mình khi không có em gái ở cùng hơn đấy.
Với suy nghĩ đó trong đầu, tôi thúc nhẹ vào người thằng bạn, “Mà, hẳn là vậy nhỉ.”
Từ cuộc hội thoại vừa rồi thì chắc hẳn ai ai cũng thấy được rằng thằng bạn thân nhất của tôi - Shota Minazuki là tên siscon chính hiệu. Hay nói trắng ra là tên này bị bệnh đến nơi rồi.
Dù sao thì tình yêu mà nó dành em gái là thứ không thể nào sai khác đi được. Đến mức việc nghe nó kể lể về cô em cũng đã trở thành một hoạt động thường nhật của tôi luôn rồi. Nhưng thú thực thì dẫu cho cả hai đứa là bạn thân nhưng nghe nó luyên thuyên ngày này qua ngày khác thì cũng khó chịu lắm chứ. Thật là hết cứu mà khi nó vốn là một đứa rất tốt và cũng rất vui khi nói chuyện cùng.
Tôi chẳng hiểu tại sao nó lại cảm thấy cần phải khoe khoang về em gái của mình nữa.
Suzune Minazuku là tên cô em gái của Shota.
Em ấy là một học sinh cao trung năm hai, tức là nhỏ hơn bọn tôi 1 tuổi và cũng là người khá nổi tiếng ở trường. Không hề quá đáng khi bảo rằng tất cả những thằng đực rựa trong trường đều biết đến tên của em ấy.
Lý do chính là bởi ngoại hình.
Nói một cách đơn giản là xinh đẹp. Em ấy xinh đến mức ngay từ lúc đặt chân vào trường thì tất cả những idol của trường lúc đó đều mất đi vị thế gần như ngay lập tức. Vẻ ngoài thanh lịch khiến người ta có thể lầm tưởng rằng đó là một nàng tiểu thư nào đó của những ngôi trường khác, và đó cũng chính là lý do mà em ấy càng nổi tiếng hơn trong giới nam sinh.
Nhưng nếu mà có một cô em gái như vậy chắc tôi cũng sẽ phô trương cho bàn dân thiên hạ biết như tên này thôi.
"Onii-chan!"
Một giọng nói vang lên từ phía sau khiến cả tôi và Shota đều quay lưng lại cùng một lúc.
Ở đó chính là nàng idol tối cao của trường - Suzune Minazuki.
Em ấy nhìn từ tôi sang Shota rồi mỉm cười và chạy lại chỗ bọn tôi khiến lớp váy khẽ đung đưa.
Nụ cười mà tôi ngưỡng mộ khi nó còn rực rỡ hơn cả bầu trời xanh và trước khi kịp hoàn hồn thì em ấy đã đứng ở ngay trước mắt bọn tôi rồi.
Tôi chơi với thằng Shota này cũng được hơn 5 năm rồi nên hiển nhiên cũng biết em ấy khoảng chừng đấy thời gian, tuy nhiên tôi vẫn vô tình giật mình khi em ấy đột ngột đến gần như vậy.
"Chào buổi sáng, Senpai."
Suzunee đang cúi đầu chào tôi một cách lịch sự. Có lẽ chính cái cách cúi đầu nhã nhặn với cả người quen như này càng khiến em ấy giống một quý cô hơn.
Đôi mắt to tròn, sống mũi cùng với khuôn miệng nhỏ tạo nên một sự cân đối tuyệt vời dù có mang đến chút nét ngây thơ. Bộ đồng phục mà em ấy đang mang đã được là ủi cẩn thận đến mức một hạt bụi cũng không còn, khác hẳn với cái áo khoác mà tôi đang mặc… Nhìn vào em ấy mới khiến tôi nhận ra bản thân mình luộm thuộm đến mức nào.
“Oh, chào buổi sáng, Suzune-chan.”
Khi tôi chào lại thì Suzune cũng quay sang phía ông anh trai Shota của mình.
“Onii-chan, anh quên bento này! Em đã mất công làm mà anh còn dám bỏ quên nó!”
Suzune-chan bĩu môi một lúc rồi nhanh chóng lấy lại nụ cười khi lấy hộp bento ra từ trong túi của mình rồi đưa nó cho Shota.
Một hộp bento nhà làm mà phần lớn lũ con trai trong trường sẽ sẵn sàng nuốt hết mà không để sót lại bất cứ thứ gì.
Shota đang mỉm cười nhưng có lẽ như vì e ngại ánh mắt của tôi mà cậu ta ngay lập tức bĩu môi rồi lấy nó từ tay em ấy và nhét vào túi như một lẽ dĩ nhiên. Sau đó cậu ta quay lưng bỏ đi với vẻ mặt thờ ơ.
Nhìn thấy Shota làm vậy khiến tôi không khỏi cảm thấy có chút tội nghiệp Suzune, tuy nhiên em ấy có vẻ cũng chẳng phàn nàn gì về thái độ của anh trai mà chỉ đi theo sau lưng cậu ta.
Sau khi bước đi một vài bước, Shota đột nhiên dừng lại.
“À đúng rồi, anh quên khuấy đi mất.”
Và rồi khi Suzune ngước lên xem để xem có chuyện gì khi cậu ta lại nói như vậy.
“Suzune, hôm nay sau khi tan học em có rảnh không? Thực ra mẹ nhờ anh đến cửa hàng thú cưng ở thị trấn bên cạnh để mua một ít đồ ăn cho Mei khi về, nhưng anh lại quên mất tên gói thức ăn của Mei mất rồi. Thế nên xin lỗi nhưng em đi cùng anh được không, Suzune?”
“Huh? Cái này…nó…”
Suzune chỉ đáp một cách mơ hồ khiến Shota nhìn em ấy với vẻ mặt có phần kiêu căng “Nếu em muốn nói gì thì cứ nói rõ ra xem nào.”
“Thực ra em đã hứa với Miyuki rằng hôm nay sẽ đến làm đồ ngọt cùng với cô ấy rồi. Vì cô ấy làm đồ ngọt giỏi hơn em rất nhiều nên em định nhờ cô ấy chỉ dạy…”
Suzune đáp lại bằng chất giọng có chút run rẩy khiến tôi cảm tưởng như bản thân đang xem phim về mối quan hệ giữa một cặp vợ chồng thời xưa vậy, khi nó hoàn toàn không hề dễ chịu chút nào.
Lông mày của Shota nhíu lại trước câu trả lời của Suzune nhưng cuối cùng cậu ta cũng hiểu và chỉ đáp lại rằng “Mà nếu như vậy thì đành chịu nhỉ.”. Thế là Suzune quay sang phía tôi và mỉm cười rạng rỡ.
“Senpai, hôm nay lại phiền anh rồi ạ.”
Lý do em ấy nói câu đó với tôi rất đơn giản và dễ hiểu. Đó là do cô gái hôm nay sẽ chỉ dạy cho em ấy cách làm đồ ngọt chính là em gái của tôi. Miyuki cũng là một cô gái cùng tuổi với Suzune nhưng nó lại học ở trường khác. Mặc dù thế nhưng cả hai vẫn thường xuyên đi chơi cùng nhau và việc em ấy đến nhà tôi cũng chẳng còn xa lạ gì nữa rồi.
Tuy nhiên, cứ mỗi khi em ấy đến nhà là Miyuki lại cấm tôi ra khỏi phòng mình.
“Còn anh thì sao… anh không biết phải mua loại nào cả…”
Shota vuốt mặt có chút không bằng lòng khi Suzune từ chối lời mời của nó. Hiển nhiên là do cậu ta không hề biết mèo nhà mình hay ăn loại thức ăn nào nhưng Suzune đã nhanh chóng lấy điện thoại ra và nói với anh trai “Thế thì.”
“Em đã chụp một bức ảnh về cái đó khi đến lượt em đi mua đấy.”
Và thế là em ấy mở khóa điện thoại của mình để cho ông anh trai xem bức ảnh.
Tôi cũng lơ đãng nhìn sang chỗ đó nhưng ngay khi Suzune vừa mở màn hình điện thoại lên thì tôi nhận ra rằng ánh mắt của em ấy tỏ ra có chút ngạc nhiên trong khi má thì ửng đỏ.”
"Hyah!"
Em ấy giật bắn lên như thể bị thứ gì đó hù dọa khiến chiếc điện thoại thông minh tuột khỏi tay trong một thoáng.
Nó rơi xuống chạm vào mũi giày của em ấy rồi lăn đến dưới chân tôi. May là nó rơi bằng mặt sau nên màn hình không hề bị vỡ. Tuy nhiên khi tôi cúi xuống để nhặt thì hiện ra trên màn hình là một thứ mà dù không hề muốn nhìn thì nó cũng đang đập vào mắt tôi.
"Cái-?!"
Khoảnh khắc nhìn thấy màn hình, cả người tôi như đông cứng lại.
Đùa…thôi…đúng…không?
Tôi biết nhìn vào điện thoại của người khác là chuyện rất bất lịch sự. Thế nhưng thứ đang hiện ra trên màn hình là thứ hoàn toàn khác xa so với hình tượng của Suzune ở trong mắt của tôi, vậy là tôi bất giác nhìn chằm chằm vào nó quên luôn cả việc nhặt lên.
“Em xin lỗi!”
Ngay lúc đó, Suzune nhanh chóng cúi xuống và nhặt chiếc điện thoại đang nằm trên mặt đất lên rồi cho nó vào túi ngay lập tức như thể muốn che giấu.
Tôi kinh ngạc nhìn Suzune. Không biết em ấy có nhận ra ánh mắt của tôi khi quay đi mặt đi như vậy không nhưng má của em ấy đang đỏ bừng lên.
Thế là mặc kệ ông anh trai ở phía sau, cả hai chìm vào bầu không khí ngượng ngịu một lúc rồi em ấy đột nhiên mỉm cười ái ngại và nói rằng “À, hôm nay em phải trực ban nên em xin phép đi trước”, sau đó cúi đầu và bước nhanh về trường…
Cứ như thể em ấy đang cố chạy trốn khỏi tôi vậy…
“Cái quái gì vậy…?”
Ông anh trai của Suzune - người chẳng hề biết gì lên tiếng khi nhìn theo bóng lưng của cô em.
Tuy nhiên tôi lại biết rất rõ tại sao em ấy lại đỏ mặt rồi nhanh chóng bước đi như để bỏ trốn khỏi nơi này.
Bởi vì thứ vừa hiện ra trên màn hình điện thoại của em ấy… là một cuốn tiểu thuyết ecchi.
Không thể nào. Tại sao em ấy lại mở một thứ như vậy trên điện thoại? Dù không tỏ ra hốt hoảng như Suzune nhưng bên trong tôi cũng đang cuống hết cả lên.
Chẳng nghi ngờ gì nữa. Đó là một trang web chuyên dùng để đăng tải tiểu thuyết ecchi. Nhưng tại sao một thứ như vậy lại xuất hiện ở điện thoại của Suzune?
Lẽ nào nó vô tình mở ra khi rơi xuống ư? Không, không thể nào. Ngoài ra thì em ấy rõ ràng là tỏ thái độ ngay khi thấy tôi nhìn vào nó chứng tỏ em ấy biết thứ gì đang nằm ở trên màn hình.
Việc một trang web như vậy được mở ra trên điện thoại của em ấy hẳn là khiến tôi rất bất ngờ. Tuy nhiên đó không phải là điều duy nhất khiến tôi ngạc nhiên.
Nếu như tôi nhớ không nhầm thì trang web đó có dòng chữ “NTR em gái bạn thân."
Không nghi ngờ gì nữa.
Bởi vì tôi chính là tác giả của tiểu thuyết ecchi đó.