''Quân đội Vương quốc đã bị đánh bại tại Đồng bằng Bertusburg'', ''Canaan đã thất thủ và Quân giải phóng đang bắt đầu tiến về Thủ đô Hoàng gia.''
Các tin tức giật gân đã được lan truyền như vũ bão ở khắp mọi nơi bởi Quân đội Giải phóng, và nó thậm chí đã đến được Madros ở khu vực phía bắc Vương quốc.
Chỉ huy của Quân đoàn thứ năm, Kerry, khẩn trương tập hợp các sĩ quan quân đội và dân sự để thảo luận về quyết định của họ.
Khuôn mặt của mọi người đều u ám, và họ không thể che giấu sự khó chịu của mình. Hai tay khoanh lại, đôi mắt Kerry nhắm chặt khi ngồi trên ghế.
'' .................Thưa ngài. Bây giờ Canaan đã thất thủ Quân đoàn 1 và phần lớn lực lượng của Vương quốc tả tơi, số phận của Vương quốc lâm vào tình thế bấp bênh. Ngài phải đưa ra quyết định.''
Một sĩ quan ngồi trên ghế lên tiếng. Đưa ra quyết định, vì một điều mà mọi người ở đây đều hiểu: từ bỏ Vương quốc và sát cánh cùng quân đội nổi dậy. Đây là con đường duy nhất đảm bảo cho sự sống của Madros.
''Vậy là, cũng có lúc tới ngày này...''
''Ông già! Vẫn chưa kết thúc đâu phải không!? Yalder và nhóm của ông đang liều mạng và chiến đấu để cứu Madros! Bây giờ đến lượt chúng ta đến cứu họ sao!''
Con trai thứ hai của Kerry, Đại úy Darus Madros, đập rung bàn và đứng dậy. Anh thường không được phép tham gia vào những cuộc họp dựa trên cấp bậc, nhưng anh ta được tham dự với tư cách là con trai của Kerry. Dù bằng cách nào, một ngày nào đó anh sẽ thay anh trai mình và bảo vệ Madros. Anh cần tích lũy kinh nghiệm.
Người anh cả, Denim Madros, đang nắm quyền chỉ huy ở tiền tuyến. Nếu chẳng may anh ta tử trận, Darus có nghĩa vụ phải dành chiến công cho gia đình. Đó là định mệnh của những người sinh ra trong gia đình Madros.
''Thưa ngài Darus. Những gì ngài nói chắc chắn có nghĩa lí. Là một chiến binh, điều đó là chính xác. Nhưng, ngài thất bại với tư cách là người đứng đầu.''
Người sĩ quan phụ trách giáo dục Darus khuyên người.
''Thất bại gì! Để thậm chí vứt bỏ niềm tự hào của chúng ta, tại sao chúng ta phải gia nhập quân nổi loạn-!? Chúng có công lý gì!? Chúng truyền bá ngọn lửa chiến tranh; rồi đổ cho ai là người hành hạ người dân!?''
''Vậy hãy nói cho ta biết, Darus, con có kế hoạch cụ thể nào? Nếu con có, hãy nói đi.Không cần im lặng; cho chúng ta biết ý tưởng tuyệt vời của con để cứu Vương quốc trong khi bảo vệ Madros. Ngay bây giờ. không còn nhiều thời gian.''
Kerry lên tiếng trong một giai điệu như người bố chấn chỉnh con cái. Darus ngập ngừng. Không thể có kế hoạch thuận tiện như vậy.
''........Để câu thời gian, gửi một số bộ binh. Thậm chí chỉ vài người cũng được. Hỗ trợ Quân đoàn 1 cho đến khi họ có thể tập hợp và chiến đấu trở lại!
Để Quân đoàn 5 chúng ta có thể cho họ thấy rằng chúng ta chưa từ bỏ họ!''
''Quân đoàn năm của chúng ta đang phải canh giữ biên giới chống lai Đế quốc tại vịnh. Chúng ta không thể đối phó với một mối đe dọa từ phía sau. Nếu con có kế hoạch cứu Vương quốc, con cũng phải từ bỏ Madros, và một hành động như vậy là không thể đối với ta. Nhiệm vụ của ta là bảo vệ vùng đất và con người Madros. Ta không cần phải nghĩ về kế hoạch này''
''Người sẽ vứt bỏ danh dự và niềm tự hào của mình vì điều đó!''
"Chính xác. Cho dù đó là danh dự, cho dù đó là niềm tự hào,con có thể sống sót với những thứ nhảm nhí như vậy không?Thế giới này chỉ có những kẻ trục lợi chà đạp người khác. Ngay cả khi ta phải uống bùn, ăn bọ và bị khing thường bởi những tên vô lại, ta cũng sẽ bảo vệ Madros. Ít nhất, ta đã từng nhìn thấy tên chiến thuật gia của Quân đội Giải phóng. Người đàn ông đó cần chúng ta ở đây. Có lẽ chúng ta sẽ được đối xử không tệ.''
''...............Khốn -''
Darus đá chiếc ghế của mình và rời đi. Anh cũng thấy mình là một người đàn ông của gia đình Madros. Nhưng, nó có thực sự ổn khi làm như thế? Yalder đã cứu họ khỏi cuộc xâm lược của Đế chế? Và Schera đã dũng cảm vượt qua hiểm nguy, bước vào lòng địch và cứu Madros?
Bây giờ khi họ gặp khó khăn
tại sao chúng ta phải quay lưng lại và chĩa lưỡi kiếm về phía ân nhân của? Chàng trai trẻ Darus không thể đồng ý.
''Dù con có đồng ý hay không, quyết định của ta không Thay đổi. Nếu con không thích, thì hãy đến Thủ đô Hoàng gia. Ta sẽ không ngăn con. Quân đoàn năm sẽ đầu hàng Quân đội Giải phóng, tuy nhiên, với điều kiện chúng ta không tham gia vào cuộc tấn công vào Thủ đô Hoàng gia.''
''Ohh tôi sẽ làm như vậy, cha già chết tiệt- !! Tôi khác với ông và ông anh đáng quyền rủa , tôi là tên ngốc đấy!''
"Làm như ngươi muốn. Nhưng,
không được gọi mình bằng họ của Madros. Không chỉ ta, ngươi sẽ làm phiền mọi người sống ở Madros. Ngươi sẽ sống với tên đơn giản như Darus, và ngươi sẽ chết đơn giản như Darus. Ngươi bị trục xuất. Đừng cho ta thấy mặt một lần nữa.''
''Hah, ông không cần phải nói , lão già thối! Tôi sẽ cho ông thấy tinh thần của tôi-!''
Anh ta đạp cửa đi ra ngoài kèm theo vài gói đồ. Kerry gửi tín hiệu bằng mắt tới một vệ sĩ cao cấp theo sau anh ta. Có lẽ đây có thể được gọi là dấu hiệu cuối cùng thể hiện tình yêu của cha mẹ.
''........Bây giờ thằng ngốc đã rời đi, hãy khởi động lại cuộc thảo luận. Lập tức đi và chào mừng Công chúa của Quân giải phóng. Nói với ngài ấy chúng tôi sẽ giải phóng các tù nhân. Lấy con ngựa nhanh nhất. Chúng ta càng đi nhanh, ấn tượng chúng ta sẽ tạo ra càng tốt.''
"Rõ thưa ngài-!"
''Tuy nhiên, hãy nói rằng chúng ta không thể tham gia bao vây Thủ đô Hoàng gia. Chúng tôi sẽ không đầu hàng đến mức này . Nếu cô ấy nói không, đe dọa rằng chúng ta sẽ chiến đấu. Nếu khu vực này trở thành vùng đất của Đế chế, thì đó cũng sẽ gây bất lợi cho họ. Có rất nhiều nhu cầu chúng ta có thể đàm phán."
Nếu họ phái binh lính đến Thủ đô Hoàng gia và Madros trở nên thiếu người, Quân đội Đế quốc sẽ một lần nữa tiến lại gần. Quân giải phóng sẽ không muốn khu vực này bị chiếm đóng bởi Đế quốc.
"Hiểu!"
"Cuộc thảo luận này đã kết thúc. Mọi người trở về với nhiệm vụ của mình-!"
Kerry tuyên bố, và các sĩ quan quân sự và dân sự đã chào và đứng lên rời đi. Kerry nhìn lên trần nhà với khuôn mặt mệt mỏi, vẫn ngồi trên ghế.
"Chúa ơi, mình đã không nghĩ rằng họ thua. Nếu họ giành chiến thắng tại Canaan, Yalder, chúng ta sẽ có thể gặp lại nhau. Ông thực sự quá xui "
Trong khi ông ta tặc lưỡi, khuôn mặt người chỉ huy anh hùng ngốc nghếch
đó nổi lên trong tâm trí ông.
(Ta phải bảo vệ Madros. Giống như ông có niềm kiêu hãnh kiên cường của mình, tôi có Madros. Tôi không thể khiến mọi người đau khổ vì sự ích kỷ của mình. Yalder, xin lỗi, nhưng tôi không thể đến giúp ông.)
"........................ Giá như, tôi còn trẻ hơn một chút."
Kerry kìm nén ham muốn của chính mình và chịu đựng. Quân giải phóng đã có ủng hộ mạnh. Bây giờ ông không thể đánh cược. Yalder sẽ chiến đấu đến cùng, và sau đó ông ta có thể sẽ chết. Người đàn ông đó là loại người đó. Với niềm tự hào là một chiến binh trong ngực, ông sẽ hy sinh cho Vương quốc.
Vì lợi ích của Madros, Kerry đã cam chịu để cho đồng đội và bạn bè của mình chết.
Chiến thuật gia Diener của Quân đội Giải phóng đã đến Thành phố Arte trung lập cho một cuộc gặp.
Một ngôi nhà trống ở ngoại ô không có dấu hiệu ai sống.
Các quân lính ngụy trang xung quanh. Tại sao họ lại chọn một nơi như ở đây, bởi vì cả hai bên đều ở trong những vị trí mà họ phải che giấu.
Bên cạnh Diener là Vander dưới quyền chỉ huy trực tiếp của anh ta. Anh ta đã được thăng cấp Thiếu tá vì những việc làm của anh ta trong trận chiến trước. Chàng trai trẻ đang đi trên con đường thành công này có lẽ cũng có thể được gọi là cánh tay phải của Diener. Kiến thức, mối liên hệ, nghệ thuật và gián điệp, cũng như chiến lược và chiến thuật đã được anh nắm rõ, và anh đã được đào tạo để anh ta có thể làm trợ lý Diener. Đáp ứng những kỳ vọng đặt vào anh, Vander đã đạt được kết quả tuyệt vời.
''..........Có vẻ như họ đã đến."
"Ta hiểu rồi. Hãy cố lịch sự. Người chúng ta gặp là một người ở "vị thế" khác chúng ta."
Diener lẩm bẩm với một cảm giác mỉa mai. Một người xuất hiện từ cửa sau mặc áo trùm đầu đen, cơ thể che kín mít.
Tên người này là Farzam, tể tướng của Vương quốc. Vì vậy, ông ta có thể tiến hành các cuộc đàm phán với Quân đội Giải phóng, người nên là kẻ thù truyền kiếp của hắn, đã trực tiếp đến nơi này. Ông ta đã thực hiện chuyến đi dưới sự giả vờ quan sát chiến tuyến của Vương quốc.
Một số người mặc đồ đen đứng đằng sau Farzam. Chúng là một đơn vị tình báo và là những kẻ bảo vệ Tể tướng, và những món dùng một lần.
"................. Tể tướng vương quốc, Ngài Farzam, hay tôi nhầm?"
"Người hoàn toàn đúng. Tôi là Thủ tướng Farzam. Và có thích hợp để khi tôi gọi là ngài Diener không?
"Vậy không còn nghi ngờ gì nữa. Ngài đang đứng để làm gì, xin vui lòng ngồi. Mặc dù vậy, tôi không thể cung cấp bất kỳ sự hiếu khách nào ở nơi này."
Diener mời Farzam ngồi xuống một cách thận trọng. Nếu ông ta búng ngón tay, đó sẽ là dấu hiệu cắt cổ Diener ngay lập tức.Cảm nhận được sự thù địch, Vander đặt tay lên thanh kiếm của mình và chuẩn bị. Có những sát thủ che giấu trên trần nhà. Tình huống này rõ ràng dễ xảy ra vì họ là kẻ thù.
"Nhân tiện, công chúa Altura có khỏe không?"
"........Tôi không bao giờ nghĩ rằng sẽ nghe những lời đó từ miệng ngài, thưa ngài tể tướng. Có phải ngài là người đã dụ dỗ người cha của người phụ nữ đó và đưa anh ta đến chỗ chết không?"
Diener hỏi với giọng ngạc nhiên trước câu hỏi không biết xấu hổ của Farzam. Nhưng Tể tướng không có bất kỳ biểu hiện kích động nào.Từ tốn nhẹ nhàng giải thích trước lời buộc tội.
"Thật là một sự hiểu nhầm không vui. Tôi không làm gì hơn là điều tra . Người nghi ngờ người đó và đày
người cha là vị Vua quá cố. Tôi không làm gì cả. Nó làm tôi đau lòng vì người đã hiểu lầm."
"Fufu, đúng như dự đoán từ Tể tướng Vương quốc, miệng lưỡi của ngài khá là hào nhoáng. Ngài đã đẩy bao nhiêu người đến chết với tài năng khéo léo đó?"
"Tôi chỉ trung thành thực hiện nhiệm vụ của mình. Không bao giờ tôi sẽ chứa chấp cái sai. Tôi thề với các vì sao. Không tồn tại con người nào chính trực và sạch sẽ như tôi."
Nhẹ nhàng nói những lời trôi chảy như đã chuẩn bị từ trước. Với ý nghĩ trong đầu sao mày dám giở trò như vậy, Diener định xông tới, nhưng anh đã chống cự. Phải để con khỉ sắp chết nhảy múa để giải trí là cũng cần ngay cả ở một nơi như thế này, phải cho hắn nhảy càng nhiều càng tốt. Diener tiếp tục cuộc trò chuyện.
"Chà, hãy để vấn đề này qua bên. Lời chào của chúng ta đã làm sâu sắc thêm tình bạn đến mức này, vì vậy bây giờ hãy chuyển sang vấn đề chính."
"Có vẻ như Ngài chiến thuật của Quân Giải phóng đang bận rộn. Thật khác biệt đối với những người có động lực ở phía sau họ, như tôi mong đợi."
"Haha Haha, tất cả là nhờ ngài. Công việc của tôi chồng chất như núi, bởi vì những người đáng lẽ phải hoàn thành nó ngay từ ban đầu. Tôi còn không có thời gian để ngủ. Thật sự quả là khó khăn."
Trong khi 2 bên tỏa ra ý định giết chóc, cả hai giơ nanh vào nhau. Đây là cuộc đấu của lời nói .
"Vậy thì không vòng vo nữa.Tôi không có nhu cầu nói chuyện tẻ nhạt. Chúng tôi của Vương quốc Yuze muốn đề xuất các cuộc đàm phán hòa bình với Quân đội Giải phóng."
".....Oh?"
"Vua Kristoff mong muốn trao lại ngai vàng cho Công chúa Altura sau khoảng thời gian tạm thời nửa năm. Sau đó, ông muốn được hứa được an hưởng ở miền bắc. Nhà vua không muốn chiến đấu thêm vô ích nữa."
Farzam đưa ra một lá thư có con dấu của vua trên đó. Tất nhiên, đó là giả mạo. Không có cách nào mà Kristoff sẽ chấp nhận một đề nghị như vậy.
Nhưng, Farzam dự định muốn đề nghị này được thông qua. Để hắn ta có thể cứu sống tên vua và cũng có thể giữ một số quyền lực chính trị. Có thể hắn ta lấy lại quyền hạn của mình đang chờ đợi một cơ hội. Nếu hắn ta là người làm điều đó, nó có thể. Farzam tự tin vào chính mình. Hắn không thể chế ngự một ngọn giáo, nhưng hắn có thể cho nó lên đỉnh với bộ não và lời nói của hắn.
"H'm. Nhưng, tôi không thể chấp nhận điều này. Chúng tôi đã có trong tay Thủ đô Hoàng gia. Không cần phải gia hạn thêm nửa năm sau tất cả. Những gì ngài có thể làm, là nhanh chóng đưa cho chúng tôi lá thư đầu hàng vô điều kiện.Chỉ vậy thôi. Ngoan ngoãn đầu hàng Thủ đô Hoàng gia và bị phán xét như một người đàn ông,thế thì sao ?''
Diener ném lá thư đi. Anh không được cho thấy sự yếu kém trong các cuộc đàm phán. Hơn nữa, Quân đội Giải phóng đã ở một vị trí cực kỳ thuận lợi. Không có bất kỳ lý do nào để chấp nhận một đề nghị ngu ngốc như vậy.
Trong trường hợp đó, tại sao Diener lại đến bàn đàm phán vô nghĩa này?
"Ta hiểu rồi. Chắc chắn, ý kiến của ngài là hợp lý. Nhưng, nếu ngài không chấp nhận đề xuất này, chúng tôi sẽ kháng cự ở Thủ đô Hoàng gia cho đến người cuối cùng. Dòng máu người dân sẽ chảy thành sông, Thủ đô Hoàng gia sẽ bị hủy diệt, và ai sẽ muốn kết cục đó? Hãy suy nghĩ về điều này một cách cẩn thận."
Vấn đề là Thủ đô Hoàng gia. Đó là mục tiêu giải phóng của họ; họ không thể phá hủy nó. Thủ đô Hoàng gia lại trở thành nơi diễn ra trận chiến quyết định cũng sẽ khiến việc đưa vào việc bao vây thành một ý tưởng khủng khiếp. Họ không thể cố tình phá hủy thành phố đô thị vĩ đại nhất Vương quốc mà sau này trở thành nơi ở của họ.
Hơn nữa, khi khu vực hoàng gia lại được bảo vệ . Sẽ thật kinh khủng nếu người dân phẫn nộ chĩa về phía Quân giải phóng. Đối với Quân đội Giải phóng là chính nghĩa, hiện tại họ không thể cho phép bất kỳ thương tích nào xảy ra với những người dân vô tội.
Nếu đất nước không có quân đội, vua chúa khác sẽ xâu xé giành lấy có lẽ sẽ là Đế chế và Liên minh. Đặc biệt là Đế chế, người sẽ hết lòng vui mừng khi có cơ hội tạo ra một vua bù nhìn. Dưới cái tên hỗ trợ, chúng có thể sẽ triển khai binh lính đến thủ đô hoàng gia.
"Ngài đã nói đúng chỗ khiến tôi phải nhức đầu. Diener này đã nói lời không phải với tể tướng. Tôi xin lỗi vì sự bất lịch sự."
"Ta cũng quan tâm đến công dân của Vương quốc. Farzam hèn mọn này sẽ hiến mạng sống của mình cho Vương quốc."
Farzam nở một nụ cười nhợt nhạt.
"Tôi cảm ơn ngài Tể tướng vì lòng tốt của ông. Bây giờ, chúng ta sẽ thỏa hiệp chứ?"
"Đó là những từ tôi muốn nghe nhất. Vui lòng, xin vui lòng cho phép tôi nghe đề xuất của ngài."
Diener đã đề xuất một vấn đề mà Farzam đã không ngờ đến.
"....Chúng..., chúng tôi có kế hoạch bao vây Cyrus và Sayeh vài ngày sau. Trong thời gian đó, tôi muốn Ngài Thủ tướng ngăn các quan chức quân sự và dân sự, và sắp xếp để mở cổng ngay khi chúng tôi đến Thủ đô Hoàng gia."
"Cái gì ý ngài nói như vậy là sao Chúng ta nên thảo luận về hòa bình. Nói với tôi để làm một hành động cực kỳ phản quốc, tại sao—-"
Farzam hoang mang, không hiểu gì cả. Diener nhún vai, và nói một cách thờ ơ thuyết phục.
"Vấn đề đơn giản. Tôi muốn Ngài Thủ tướng trở thành người anh hùng của đất nước. Nếu ngài thực hiện một cuộc đầu hàng không đổ máu để cứu người dân Thủ đô Hoàng gia, mọi người sẽ ca ngợi ông, thưa Tể tướng. Và, cùng lúc thuyết phục Vua và thoái vị, danh tiếng của ông sẽ vang danh không nghi ngờ gì về điều đó. Đối với một người đáng kính như vậy, chúng tôi sẽ phải chuẩn bị một vị trí tương ứng cho ông."
"............"
Mặc dù anh đang che giấu bằng những lời lẽ đẹp đẽ, nhưng quan trọng là yêu cầu phản bội. Ông ta sẽ phải giữ chân quân đội trong khi họ đang tấn công pháo đài còn lại, để làm cho nhà vua thoái vị, và nhanh chóng đầu hàng ở Thủ đô Hoàng gia.Đổi phe, và tôi sẽ chuẩn bị cho thứ hạng và danh tiếng phù hợp, Diener đã nói.
"Công chúa Altura, người sẽ kế vị ngai vàng và vị hôn phu là Hoàng tử Alan, một ngày nào đó sẽ sinh ra một hoàng tử. Người đó sẽ là một ngôi sao của hy vọng, gánh vác với kỷ nguyên tiếp theo của Vương quốc. Người cận thần của ngài ấy, sẽ là ngài, ngài Farzam. Tôi yêu cầu ngài. Người hợp nhất cho cái thiện và ác, chắc chắn sẽ có thể hướng dẫn ngài ấy.''
Diener lấy ra một lá thư có con dấu Altura trên đó. Bây giờ tất cả chỉ là những lời hứa suông, nhưng lá thư này có giá trị mà một ngày nào đó sẽ có kết quả.
''.........Ngài có thể chứng minh rằng ngài sẽ giữ lời hứa đó không?''
''Trước hết, chúng tôi đã chuẩn bị tiền để trang trải mọi thứ. Sử dụng bằng mọi cách, và làm để tránh mọi sự đổ máu vô ích. Ngoài ra, hãy lấy cái này.''
Vander mở một hộp gỗ sang trọng , và nó được đóng với một lượng lớn tiền vàng. Cho kế hoạch. Diener đã cung cấp tể tướng.
Và một điều nữa. Một vật phẩm có thể được gọi là con át chủ bài của anh. Được cất giữ cẩn thận, đó là:
''......Đ-đây là-!''
"Vâng. Một trong những thánh bảo được truyền lại cho hoàng tộc, Chiếc gương mà chỉ những thành viên của dòng dõi vua chúa mới được phép cầm nắm. Tôi dành điều này như là một thay thế cho bằng chứng. Tôi nghĩ ngài hiểu rằng Công chúa Altura cũng có cùng ý định.''
Có hai thánh bảo trong Vương quốc Yuze. Thanh kiếm thuộc sở hữu của gia đình Kristoff Unimat, và còn lại Chiếc gương
của Altura Unicafe. Giá trị của chúng không thể được đong đếm bằng vàng, và chúng thực sự là báu vật quốc gia.Farzam thở không ra hơi. Nếu đó là hàng giả. Hắn ta có thể nói chỉ bằng cách nhìn vào chạm khắc. Farzam là một người đàn ông đã tiếp xúc với nhiều mặt hàng cao cấp và có kinh nghiệm trong việc thẩm định.
"......Tôi đã hiểu. Tôi sẽ cạn kiệt cơ thể và nỗ lực để tránh đổ máu vô ích. Vì lợi ích của người dân."
Cho người dân, những từ đó không phù hợp phát ra bởi miệng ông ta. Vì lợi ích của mình, có bao nhiêu ngàn, bao nhiêu hàng vạn nông dân đã bị hắn ta giết?
Vander đã rất khó khăn để kìm hãm ham muốn giết hắn của mình. Nếu anh không kìm hãm, có vẻ như anh sẽ không ngần ngại chém hắn.
''Thật đáng kính, Tể tướng. Một quyết định chính xác
............. Tuy nhiên,
nếu quân đội từ Thủ đô Hoàng gia làm trái những gì đã bàn ở đây, cuộc trò chuyện này sẽ như thể nó không bao giờ xảy ra. Vui lòng, mong ngài hiểu.''
"Tôi biết. Nhưng, sẽ mất ít nhất một tháng."
''Tôi cũng đã nhận thức được. Chúng tôi sẽ thực hiện một cuộc tiến công rất chậm. Hãy dành thời gian để thuyết phục mọi người ở đó.''
Đàm phán kết thúc. Farzam sẽ từ bỏ các pháo đài để bảo vệ chính mình. Hắn không có ý định tự tử
với tên ngốc đó là Kristoff. Nếu hắn ta có thể ổn định vai thế của một người vì hòa bình, sẽ có nhiều cơ hội để khôi phục lại chức vị.
Quyết định từ bỏ Vương quốc hiện tại, Farzam sẽ phát huy kỹ năng của mình và cố gắng ngăn các quan chức quân sự và dân sự. Đây là điều mà hắn làm ở địa vị của mình, và nó sẽ cực kỳ dễ dàng.
Farzam rời khỏi bởi cửa phía sau. Còn lại Diener và Vander, người trông như anh ta không hài lòng được.
''Thưa ngài Diener. Tại sao ngài lại thực hiện một lời hứa như vậy? Không chỉ vậy, thậm chí đưa hắn bảo vật của Công chúa''
''Nó chỉ là một chiếc gương. Chúng ta có thể làm bao nhiêu cũng được sau này. Nếu chúng ta có thể có được Thủ đô Hoàng gia chỉ bằng vàng và một tấm gương mờ, ta sẽ gọi đó là lịch sử chấn động. Không phải là một giao dịch tồi.''
''Tuy nhiên, ngài lại giao dịch với một tên cặn bã như hắn. Tên đó là căn quyên của mọi chuyện, nguyên nhân sâu xa đằng sau sự hủy hoại đất nước.''
''...............Vander, ngươi có thực sự nghĩ rằng ta đã tha thứ cho tên như vậy không? Một con chó què đó? Ta sẽ cho hắn nhảy múa như tên hề cho đến khi Vương quốc sụp đổ. Hắn sẽ chắc chắn sẽ nhảy nồng nhiệt vì chúng ta. Và sau đó, cuối cùng''
Diener ra hiệu, cắt cổ họng bằng ngón tay. Vander theo phản xạ run lên.
Diener dự định sẽ đặt tất cả trách nhiệm lên Vua Kristoff và Tể tướng Farzam. Và sau đó, anh ta sẽ giết chúng trước khi có thể bất cứ điều gì ngoài nguyền rủa. Anh ta có lẽ sẽ ám sát sau khi hết giá trị lợi dụng. Nó giống như thòng lọng đã ở quanh cổ chúng, chỉ chúng là không biết.
''...........Ngài quả là một người thông thái.''
''Vander, ngươi cũng sẽ trở thành như vậy . Một
tên sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu, mười kẻ chết và hàng ngàn người được cứu sống đó là cách hành động tốt nhất. Ở chiến trường này, không cần phải do dự. Chúng ta phải chủ động.''
Họ sẽ xây dựng lại Vương quốc và cứu nhiều ngàn người. Vì lợi ích đó, họ sẽ hy sinh một số. Điều gì là xấu?
Trong khi giải cứu đất nước, Diener sẽ thực hiện cuộc trả thù của chính mình. Bản thân anh trước đây đã bị vứt bỏ. Anh muốn chúng nếm thử địa ngục.
Diener cười thầm. Anh đã lấy cái tên Diener, chiến thuật gia Quân đội Giải phóng, và đưa họ đến chiến thắng. Sử dụng các kết nối của mình trong đơn vị tình báo mà trước đây anh ta là một phần của, anh ta đã xé nát mạng lưới thông tin Farzam, và nắm quyền kiểm soát.
Tể tướng đã sử dụng họ cho đến khi họ chết, không bao giờ cho chúng 'lí do' . Không có ai thề trung thành với Tể tướng, và thật đơn giản để tách họ ra.
" Bắt đầu ngay bây giờ. Tất cả bắt đầu ngay bây giờ. Vander, chúng ta đi cùng nhau. Chúng ta sẽ thực hiện một cuộc càn quét sạch sẽ và xây dựng một thời đại mới cho Vương quốc. Chúng ta sẽ là nền móng, chúng ta là tương lai."
" Thưa ngài-, hãy cho tôi đi theo ngài."
Diener đứng dậy, nhưng anh ngừng di chuyển. Anh nhớ một nỗi lo khó chịu.
".....Ta vừa nhớ. Thần chết được đồn đại
đang ở đâu?"
"Thưa ngài-, theo báo cáo từ các trinh sát, cô ta hướng đến Pháo đài Cyrus."
"Ta hiểu rồi. Ta nợ cô ta ở Belta. Ta sẽ làm cho thứ ấy biết tội lỗi của mình."
Với nụ cười tàn nhẫn trên khuôn mặt, anh ta nghĩ đến vụ hành quyết Thần chết.
''Ngay sau khi chúng ta trở về, hãy cho lính tiến công Cyrus và Sayeh. Gửi tin và cung cấp một báo cáo đầy đủ cho Công chúa Altura. Tiến công Pháo đài Sayeh. Còn đối với pháo đài Cyrus..."
Diener dừng lời nói của mình ở đó, và đi ra khỏi nhà. Vander, bộ dạng bối rối, đuổi theo anh. Tên hề tể tướng,
cô gái nhỏ không biết vị trí của mình. Anh ta sẽ giết sạch bọn họ. Diener sẽ cho thấy rằng tất cả những người cản trở Quân đội Giải phóng mà anh ta đã xây dựng và đổ huyết mạch của mình vào sẽ chết.
Anh không thể ngừng cười, và anh dùng tay che đôi môi của mình. Vinh quang đang đến gần trước mắt anh. Nó gần đến nỗi anh có thể với tới nếu anh đưa tay ra.
Pháo đài Cyrus, khu căn cứ.
Những người lính chuẩn bị cho trận chiến, sau khi hoàn thành, đang nghỉ ngơi.
Katarina ở trong một góc của căn tin ồn ào, cầm viết trong tay, với mục đích là một thói quen hàng ngày. Đây là một công việc cô ấy đã thực hiện ý thích bất chợt, và nó mắc kẹt với cô kể từ đó. Cảm xúc, suy nghĩ của cô ấy; những điều thú vị, buồn bã, cô ấy đã viết tất cả chúng xuống.
Cô nghe mọi người gọi đây là nhật ký, nhưng Katarina đã không nghĩ như vậy. Cô ấy đang khắc bằng chứng về sự tồn tại của mình.
Katarina không sợ chết, nhưng cô sợ bị lãng quên. Do đó, cô đã khắc sự tồn tại của mình trong cuốn sách này.
Sau khi cô ấy chết, ai đó sẽ đọc cuốn sách này và biết rằng đã từng có một người được gọi là Katarina.Ngay lập tức cô nghĩ đến một "người" nào đó, Katarina, mặt nhăn nhó. Cô ấy không thể kìm hãm cảm xúc của mình giữa yêu và ghét.
Cô đẩy kính lên và chịu đựng thứ cảm xúc gì đó tràn ra. Necromancer, kẻ đã gọi cô trở lại địa ngục này, chị gái kế của cô và người mẹ kế có vẻ ngoài ngây thơ của cô, người đồng thời là cha của cô, kẻ giết người, đã nuôi nấng đặc biệt đối với Katarina. Họ là những mục tiêu cô phẫn nộ, và cũng là con người cô nên cảm ơn.
Và sau đó, người cuối cùng cô nghĩ đến, người đã trở thành một thực thể lớn hơn hai người đó, là thần linh của cô, Schera, người mà cô phải phục vụ. Tất nhiên, cô không oán giận Schera. Cô bị quyến rũ mạnh mẽ bởi lối sống gần như nghiêm khắc của Schera, và không còn gì nữa. Và nếu Schera chết, thật tuyệt nếu cô có thể ở bên cạnh Schera. Cô không chỉ muốn chứng kiến cách sống của cô, mà cả cách chết của cô. Được tôn sùng như một Anh hùng, sợ hãi như một Tử thần, Schera sẽ có khoảnh khắc cuối đời của mình như thế nào? Có phải cô ấy đã phát điên vì có những suy nghĩ như vậy?
Cô thở dài, và ngước nhìn nhìn lên, và Schera nhìn cô, dường như vô cùng thích thú.
Katarina bất giác nhảy dựng lên. Cô ấy đã không cảm thấy ai hiện diện.
"Đ,Đ,Đại tá!?"
"Cô có thói quen rùng mình trong căn tin à? Hay đó là một nghi thức trước bữa ăn tôi tự hỏi. Thật thú vị."
"Đ, mà không phải thế! Đây là, đó là"
"Ta không thực sự quan tâm. Những gì cô quyết định làm trước khi ăn là tùy thuộc vào cô. Vậy, ngươi thực sự đang làm gì?"
".....T, thưa ngài. Tôi đã, đang viết, ..cuốn nhật ký này."
Đó là một cuốn nhật ký, nhưng khi muốn giải thích khác, cô không thể trả lời bằng bất kỳ từ ngữ nào khác đó là một cuốn nhật ký.
Katarina giấu cuốn sách để tránhnổi bật. Nếu Schera muốn xem những gì cô viết, điều đó sẽ rất tệ theo mọi kiểu. Cô chạm vào kính, cố gắng đánh lừa Schera.
Nhưng, Schera không tò mò hơn nữa.
"Ta hiểu rồi. Ta viết khá tệ cả việc viết nhật ký. Có vẻ khó, ...... và còn"
"......... còn?"
Katarina hỏi Schera, người hiếm khi quyết định nói về chính mình.
"Ta không thích nói về quá khứ. Tương tự với tương lai. Ta quyết định chỉ nghĩ về hiện tại. Hoặc có lẽ ta chỉ có thể nghĩ về hiện tại ta tự hỏi. Đó là lý do tại sao ta dở viết nhật ký."
Schera trả lời trong khi ăn đậu thuộc về Konrad đã hy sinh. Biểu hiện của cô ấy xa cách với thế giới và Katarina không thể đọc được cảm xúc của cô.
"....... Đại Tá, đó-"
Katarina tìm kiếm từ để nói. Cô ấy không biết nên nói gì.
"Vậy thì, ta sẽ ở cánh đồng. Hãy liên lạc với ta nếu có chuyện gì xảy ra."
"Đã-Đã rõ"
Ngăn Katarina giơ tay lên chào, Schera nhẹ nhàng vẫy tay và rời khỏi phòng ăn.Mặc dù họ đã cùng nhau chiến đấu đến bây giờ, Katarina hầu như không hiểu được Schera. Cô ấy không biết tại sao Schera chiến đấu đến vậy. Bản thân Schera nói rằng đó là để ăn và để trả thù.
Sau đó, tại sao cô ấy trở nên mạnh mẽ như vậy? Điều gì đã thúc đẩy Schera trên con đường như vậy? Có vẻ như cũng không nhận được câu trả lời ngay cả khi cô hỏi, nhưng Katarina muốn biết một ngày nào đó, cô nghĩ.
"....Chất lượng cây đang tăng trưởng từng ngày. Mình không mệt khi chỉ nhìn vào chúng, và nếu mình được chăm chỉ chăm sóc chúng, hoa sẽ nở . À, mình thật sự mong chờ nó."
Hoa sẽ nở như thế nào? Những bông hoa nhỏ, trắng như cô đã nghe, nhưng đó có phải là sự thật?Trong khi tưới nước cho chúng, Schera đang chăm sóc khoai tây bản thân trong tâm trạng tốt.
Cơn sốt của cô ấy đã không giảm xuống từ ngày hôm đó như có lý do. Cơn buồn nôn của cô chẳng giảm. Nó giống như một cái gì đó đang cố gắng thoát ra khỏi cơ thể cô. Đó là những gì cảm thấy.
Và, vấn đề lớn nhất là sự thèm ăn của cô ấy ,bụng cô trống rỗng. Mặc dù có thể no mình bằng nước giếng và đậu Konrad, nhưng sự thèm ăn của cô là một vấn đề lớn. Cô đã cố gắng làm suy yếu cơn thèm ăn, nhưng vì cô không thể nghĩ ra bất cứ thứ gì tốt,
cô quyết định để tới đâu thì tới. Dù sao thì cô cũng không thể làm gì được.Ngoài ra, cô cũng bận rộn với nhiều thứ. Đến thăm chuồng ngựa, ngắm nhìn những người lính của mình, ngắm nhìn cánh đồng, Schera vô cùng tận hưởng cuộc sống của mình ở Pháo đài Cyrus, nhà của cô ở đây.