Sherlock Holmes Toàn Tập (Tập 1)

Chương 93: 93: Vòng Trong Đỏ







Bà Warren ạ, bà không có lý do chính đáng để ưu tư, và về phần tôi, tôi đang lưu tâm đến nhiều công việc nghiêm trọng hơn - Sherlock Holmes nói xong, tiếp tục cúi đầu xuống quyển album lớn.Tuy nhiên bà chủ nhà vẫn bám riết:- Năm ngoái, ông đã thu xếp công việc cho một trong mấy người thuê nhà tôi, cái ông Fairdale Hobbs ấy!- Vâng, một việc không đáng kể.- Ông ấy nhắc luôn về lòng tốt của ông và về cái cách mà ông biết “làm cho ánh sáng phát bóng tối”.

Tôi nhắc lại lời của ông ấy.

Tôi biết rằng hễ ông muốn là được…Holmes nhạy cảm trước những lời “nói khéo” và cũng xúc động trước nhưng lời kêu gọi sự hảo tâm của mình.

Anh thở dài, ngẩng mặt lên, kéo lui cái ghế.- Được, bà Warren.

Tôi lắng nghe bà đây.

Xin phép bà cho tôi hút thuốc… Cám ơn anh, Watson! Nếu tôi không lầm thì bà đang lo lắng vì người mướn nhà cứ ở riết trong phòng.

Có gì đâu, nếu tôi mướn phòng của bà, bà cũng không thấy tôi xuất hiện mỗi ngày!- Có thể lắm, nhưng đây là chuyện khác.

Tôi sợ, thưa ông Holmes, sợ đến nỗi mất ngủ.

Nghe tiếng bước đi nhanh của ông ấy từ sáng tới khuya, nhưng không bao giờ thấy mặt ông ấy.

Chồng tôi cũng bực dọc như tôi, nhưng anh ấy đi làm suốt ngày.

Còn tôi, căng quá.

Tại sao ông ấy giấu mặt? Ngoài cô gái giúp việc, ở nhà không còn ai…Holmes nghiêng ra phía trước để đặt các ngón tay mảnh mai của anh trên vai bà chủ nhà.

Dường như anh có khả năng xoa dịu mọi trường hợp băn khoăn.

Sự sợ hãi biến khỏi đôi mắt của thân chủ: bà bình tĩnh trở lại.- Nếu tôi chăm lo vụ này thì bà phải kể ra tất cả các chi tiết.

Bà cứ thoải mái suy nghĩ, và nhớ lại tất cả đi? Bà có nói rằng người ấy dọn vào nhà cách nay 10 ngày và đã thanh toán tiền ăn, ở đủ 15 ngày.- Thưa ông, ông ấy có hỏi về các điều kiện tôi đề nghị 50 shilling một tuần cho bộ xa-lông nhỏ trong một phòng ngủ đủ tiện nghi trên gác.- Rồi sao nữa?- Ông ấy đáp: “Tôi sẽ trả cho bà 5 bảng một tuần, nếu bà chấp thuận các điều kiện của tôi”.

Ông ta trao cho tôi một tờ 10 bảng, và nói: “Bà sẽ nhận hai tuần một lần, nếu bà chấp thuận, còn không thì thôi, xin kiếu từ!”.- Điều kiện như thế nào? - Holmes hỏi.- Đưa cho ông ta một chìa khóa nhà.

Đâu có sao phải không ông? Nhưng ông ta lại căn dặn thêm: khỏi phải bận tâm, và đừng bao giờ quấy rầy tôi- Các điều kiện như vậy không có gì bất bình thường cả!- Đúng lý thì không.

Nhưng ông ấy ở đã 10 ngày rồi.

Vợ chồng tôi và cả cô gái giúp việc đều không gặp ông ấy.

Chúng tôi chỉ nghe tiếng bước chân lui tới, tới lui, sáng, trưa, chiều, tối.

Trừ buổi tối đầu tiên, ông ấy không bao giờ ra khỏi nhà.- Ủa, ông ấy có ra khỏi nhà vào buổi tối đầu tiên?- Đúng thế, thưa ông, và về rất khuya.

Sau khi trả tiền, ông ấy cho tôi hay trước rằng ông sẽ đi vắng và dặn tôi đừng gài cửa.

Nửa đêm tôi có nghe ông ấy về.- Còn các bữa ăn?- Ông ấy có dặn: Khi nào ông ấy nhấn chuông, chúng tôi phải mang cơm lên, đặt trên cái ghế trước cửa phòng.

Rồi nghe tiếng thứ hai thì dọn sạch.

Khi cần điều gì, ông ấy sẽ kẻ chữ in trên một mảnh giấy để trên ghế.- Kẻ chữ?- Đúng thế, kẻ chữ in bằng bút chì, chỉ ghi các từ cần thiết, không dư, không thừa: hoặc “XÀ PHÒNG” hoặc “BAO DIÊM”, hoặc “TỜ DAILY GAZETTE”.

Mỗi sáng tôi mang điểm tâm và tờ báo lên.- Anh Watson! - Holmes nói lớn rồi tò mò nghiên cứu các miếng giấy con con - Tự giam hãm trong nhà, điều đó không có gì lạ.

Nhưng kẻ chữ in là một việc khác mọi người? Anh nghĩ gì về cái tật kỳ cục này?- Hắn muốn giấu nét chữ.- Tại sao? Người chủ nhà trọ biết nét chữ của mình thì có sao đâu? Ngoài ra, tại sao lại viết cụt ngủn như thế?- Tôi cũng thắc mắc!- Một đề tài lý thú! Chữ được viết bằng bút chì tím, to đầu, loại thường.

Này, để ý, giấy bị xé tại đây, ngay sát chữ, đến nỗi chữ “X” của “XÀ PHÒNG” gần như biến mất.

Cần suy nghĩ, phải không anh Watson?- Một sự thận trọng chăng?- Đương nhiên! Chắc chắn có dấu tay, dấu của ngón cái, có thể làm lộ căn cước của người viết.

Này bà Warren, bà đã nói rằng ông ta là một người có râu, tầm vóc trung bình, da nâu.

Bà đoán xem ông ấy bao nhiêu tuổi?- Thưa ông, không quá ba mươi.- Bà có thể cố gắng moi trí nhớ để cung cấp thêm những chi tiết khác không?- Ông ta nói tiếng Anh rất giỏi.

Theo giọng nói thì hình như là người nước ngoài.- Ăn mặc ra sao?- Rất đàng hoàng.

Một người thượng lưu.

Quần áo màu sẫm, không có gì đặc biệt để lưu ý.- Ông ta không cho bà biết tên à?- Không, thưa ông.- Và không thư từ hay khách khứa gì sao?- Không, thưa ông.- Buổi sáng, bà hay cô gái giúp việc vào phòng đó?- Không, ông ta tự quét dọn.- Đấy là chuyện rất lạ.

Ông ta có hành lý không?- Chỉ có một cái bị to màu nâu.

Thế thôi.- Vậy là không có bất cứ một thứ gì đưa ra khỏi phòng.Bà chủ nhà trọ lấy trong xách tay một phong bì.

Từ đó bà rút ra những que diêm đã cháy và một tàn thuốc để lên bàn.- Mới sáng nay.

Để trên mâm điểm tâm.

Tôi cất giư nó vì tôi nghe nói ông có thể suy đoán một ngàn chuyện từ những cái vô cùng vặt vãnh.Holmes nhún vai:- Không có nghĩa gì cả.

Đương nhiên.

Diêm đã đánh để châm thuốc.

Căn cứ theo phần cháy.

Phải một que thì mới đốt được ống tẩu hoặc một điếu xì-gà.

Mà...!này! Anh chàng có râu quai nón, râu mép, bà có nói thế, phải không?- Đúng, thưa ông.- Lạ lùng? Chỉ có người cạo râu nhẵn nhụi mới hút cái điếu thuốc này.

Nhìn này, Watson! Dù khéo léo đến đâu, bộ râu mép của anh ta cũng sẽ bị cháy!- Có lẽ y hút qua cán.- Không đâu.

Cái đầu điếu còn chất keo rõ ràng.

Tôi đoán rằng người này ăn rất ít, phải không, bà Warren?- Đúng ông ta ăn ít đến nỗi tôi không biết làm sao anh ta sống được!- Hừm.

Có lẽ phải chờ thêm yếu tố mới.

Nói cho cùng, bà không có cớ để kêu ca.

Bà đã nhận tiền cho thuê phòng, mặt khác, ông ta có gây phiền hà gì đâu.

Đó chỉ là người khách trọ bình thường.

Chúng ta không có quyền xâm phạm sự ẩn dật đó, trừ phi ta có cơ sở để quyết đoán rằng đó là cách trốn công lý.

Tôi sẽ theo dõi kỹ.

Bà hãy báo cho tôi tất cả những sự kiện mới và bà có thể tin cậy nơi tôi.Khi bà chủ quán trọ ra về, Holmes suy nghĩ.- Nội vụ rõ ràng có những chi tiết kỳ thú.

Có thể đây chỉ là một trường hợp lập dị, cũng có thể là một câu chuyện có chiều sâu mà thoạt nhìn không thể chất.

Cái ý tưởng đầu tiên xuất hiện trong trí tôi là người hiện trọ không phải là người trả tiền thuê nhà.- Do đâu mà anh nghĩ như vậy?- Chuyện quái lạ là cái lần độc nhất mà người trọ đi ra ngoài ngay sau khi gửi phòng.

Ông ta trở về? Ông ta hay là một kẻ khác? Khi mà tất cả mọi người đều ngủ.

Ngoài ra, người thanh toán tiếng Anh giỏi, còn người này thì viết.

Lối hành văn cụt ngủn có thể nhằm che giấu kiến thức rất nghèo nàn về tiếng Anh.

Tôi vẫn thắc mắc rằng ở đây có sự “tráo người trọ”.- Để làm gì?- Đấy là vấn đề.


Chúng ta sẽ đi theo hướng này...Holmes lấy cuốn sổ lớn trong đó chữa các mục nhắn tin đăng trên các báo lớn của London.- A! - Vừa lật sổ Holmes vừa thốt lên - Quả là một bản hợp xướng rên la than khóc! Một sọt rác chuyện tạp nham! Thằng cha này cô độc, nó không thể nhận thư tín vì sợ lộ bí mật.

Vậy bằng cách nào mà tin tức vào nhà được? Đương nhiên phải qua mục nhắn tin, đây Cái nhắn tin cắt trong Daily Gazette lúc 15 giờ này: “Người đàn bà có con trăn đen tại câu lạc bộ trượt băng Hoàng Tử”.

Mẫu khác: “Đương nhiên Jimmy không muốn làm mẹ đau khổ”.

Hai cái này có lẽ không dính dáng gì tới người vô danh của chúng ta.

“Người đàn bà ngất xỉu trên xe buýt đi, Brixton...” cũng chả ăn nhập gì.

“Mỗi ngày tim tôi thổn thức...!rên khóc”.

Anh Watson ơi.

Rên khóc một cách vô liêm sỉ! À, đây “Nhẫn nại sẽ tìm ra cách liên lạc an toàn.

Chờ đợi ở mục nhắn tin này - G”.

Tin ngày nào? Sau ngày đến của người trọ tại nhà bà Warren hai ngày.

Nghe xuôi tai không? Người vô danh đọc và hiểu tiếng Anh, dù viết không tốt.

Xem coi có gì nối tiếp không? Có đây: Ba ngày sau: “Tôi chuẩn bị để thành công.

Nhẫn nại và thận trọng.

Mây mù sẽ tan - G”.

Rồi bặt hẳn một tuần.

Nhưng giờ đây có chuyện chính xác hơn: “Đường đi đã trống.

Nếu tôi có dịp liên lạc bằng dấu hiệu, thì vẫn theo quy ước cũ - G”.

Đó là trong tờ báo hôm qua.

Còn hôm nay thì không có gì cả, tất cả đều không thể ăn khớp hoàn toàn với người trọ tại nhà bà Warren? Đợi một thời gian ngắn nữa, tôi tin chắc rằng nội vụ sẽ trở nên dễ hiểu hơn.Holmes đã đoán đúng.

Sáng hôm sau, tôi thấy anh đứng quay lưng vào lò sưởi, mặt hớn hở.- Anh nghĩ gì về cái nhắn tin này, Watson? - Holmes vừa hỏi vừa lấy tờ báo trên bàn.

- “Tòa nhà lớn màu đỏ có phủ đá trắng.

Tầng ba.

Cửa sổ thứ nhì bên trái.

Sau hoàng hôn - G”.

Cái tin này thì khá chính xác.

Tôi đề nghị sau khi ăn sáng, chúng ta sẽ đi thám sát trong vùng nhà của bà Warren...!A, chào bà Warren! Sáng nay, bà đem đến cho chúng tôi tin tức gì đâyVẻ mặt giận dữ của bà báo trước là có chuyện mới và chấn động.- Phải cho cảnh sát biết thôi, ông Holmes à.

Tôi không chịu đựng nổi, phải tống hắn ra khỏi nhà.

Tôi muốn hỏi ý kiến ông trước.

Tôi không thể nhịn được nữa! Ông nghĩ xem, ông chồng già của tôi bị tấn công?- Chồng bà bị đánh đập?- Dù sao họ cũng đã mạnh tay với ông ấy!- Ai mạnh tay?- Chính tôi rất muốn biết điều này, nhà tôi làm nhân viên bấm giờ tại công ty Morton và Waylights ở phố Tottenham Court.

Ông phải rời nhà trước 7 giờ sáng.

Sáng nay chồng tôi chưa đi được mười bước thì hai người đàn ông từ sau đi đến, lấy một cái măng-tô phủ đầu ông, ném ông lên một xe ngựa chờ sẵn bên lề đường.

Chúng chở ông đi lòng vòng trong một giờ rồi mở cửa xe, đạp ông xuống đường.

Lồm cồm ngồi dậy, chồng tôi thấy mình đang ở phố Hampstead Heath.

Ông liền lên xe buýt và hiện thời đang nằm dài ở nhà.

Tôi tức tốc đến đây báo cáo.- Rất hấp dẫn.

Ông ấy có quan sát bọn đó không? Chúng ra làm sao? Ông ấy có nghe chúng nói chuyện không.- Không, khi hồn vía đang lên mây thì còn biết gì? Ông cho rằng ông bị bùa, và nhớ mang máng có hai ba người đàn ông trong xe.- Bà cho rằng việc tấn công này có liên quan đến người bí mật cư ngụ trong nhà bà?- Chúng tôi sống tại đó đã 15 năm rồi, có bao giờ xảy ra câu chuyện như thế.

Tôi chán ngấy hắn rồi.

Tiền bạc đâu có giải quyết được mọi chuyện.

Tôi sẽ tống khứ hắn trước tối nay.- Bà hãy chờ một chút.

Tôi bắt đầu thấy nội vụ có thể quan trọng hơn rồi đó.

Rõ ràng là người trọ nhà bà đang bị đe dọa, kẻ thù của ông ta đang rình rập gần nhà, lầm lẫn chồng bà với ông vì sương mù buổi sáng, khi biết đã lầm, họ mới thả ông nhà ra.

Nếu không lầm, thì họ đã làm gì- Vậy thì tôi phải hành động ra sao? - Bà Warren hơi bình tĩnh lại.- Tôi rất muốn gặp người khách trọ ở nhà bà - Holmes nói.- Tôi không biết quý vị làm thế nào mà gặp ông ta, trừ khi phá cửa.

Tôi luôn luôn nghe ông ta khóa cửa sát khi tôi mang điểm tâm lên và đi xuống lầu.- Ít ra ông ấy cũng phải ra cửa để bưng mâm vào.

Chúng tôi ngồi rình ở đâu đó.Bà chủ nhà trọ suy nghĩ.- Thưa ông, đàng trước có cái kho cũ.

Tôi sẽ bố trí một cái gương, đề nghị quý ông nấp sau cánh cửa.- Hay quá! Mấy giờ thì ăn trưa?- Khoảng 1 giờ.- Vậy thì bác sĩ Watson và tôi sẽ đến đó đúng giờ.

Kính chào bà Warren!Lúc 12 giờ 30, chúng tôi đến.

Căn nhà cao bằng gạch màu vàng, nằm tại phố Great Howe, có một đường nhỏ đâm vào mặt đông bắc của viện bảo tàng.

Vị trí gần ngã ba của nó, giúp nó nhìn bao quát con đường cùng các nhà xa hơn của đường này.

Holmes cười nhẹ đưa tay chỉ về một trong các nhà nguy nga: nó nhô ra và dễ chú ý đến.- Thấy không Watson.

Toà nhà lớn màu đỏ có phủ đá trắng.

Đó là điểm hẹn.

Chúng ta biết chỗ, lại biết mật mã thì nhiệm vụ sẽ dễ dàng.

Trên cửa sổ có một tấm bảng đề hai chữ “cho thuê”.

Rõ ràng là một căn hộ trống và kẻ tòng phạm có thể chui vào.

Nào bà Warren, có gì mới mẻ?- Tất cả đã sẵn sàng.

Quý vị có thể lên, tôi đưa đường.Bà đã thu xếp một chỗ nấp tuyệt hảo.

Ngồi trong bóng tối, chúng tôi cũng thấy rõ cái cửa đối diện.

Chúng tôi vừa an vị và bà Warren vừa rời khỏi chỗ chúng tôi ẩn thì một tiếng leng keng văng vẳng báo cho chúng tôi biết rằng người khách trọ kỳ lạ đã kéo chuông.

Một thoáng sau, bà Warren xuất hiện với cái mâm.

Bà đặt nó lên cái ghế cạnh cửa, rồi nặng nề bước xuống cầu thang.Ngồi chồm hổm trong góc cửa ép vào nhau, chúng tôi nhìn đăm đăm vào cái gương.

Đột ngột, sau khi tiếng bước chân của bà Warren xa dần, chúng tôi nghe chìa khóa khua lách cách, nắm đấm cửa xoay, hai bàn tay mảnh mai đưa ra bưng mâm cơm.


Lập tức mâm được trả về chỗ cũ và tôi thấy trong khoảnh khắc, một khuôn mặt hoảng hốt nhìn cái cửa kho hé mở.

Rồi cửa lại đóng, chìa khóa lại khua lách cách.

Tất cả lại yên tĩnh.

Holmes lay tay áo tôi, và chúng tôi rón rén xuống cầu thang.- Tôi chúng tôi sẽ quay lại.

- Holmes nói với bà chủ trọ đang chạy lại hỏi thăm.

- Watson à, về nhà chúng ta sẽ thảo luận thoải mái hơn.Ngồi vào ghế bành, Holmes nói:- Đúng như tôi dự đoán, đã có sự thay thế người ở trọ.

Điều không dự đoán được đó là một người đàn bà.- Bà ấy đã thấy chúng ta?- Ồ, chắc chắn bà ấy có thấy một cái gì đó nên mới hoảng hốt.

Câu chuyện trở nên dễ hiểu, phải không? Một cặp vợ chồng kiếm chỗ tị nạn tại London, để tránh một hiểm họa vừa khủng khiếp vừa gần kề.

Chúng ta có thể đo lường cái hiểm họa theo độ nghiêm ngặt của các cách đề phòng.

Người chồng vì cần làm cho kỳ được một cái gì đó, nên muốn rằng trong lúc đó, vợ ông ta phải được an toàn tuyệt đối.

Bài toán không dễ, nhưng đã được giải quyết một cách hữu hiệu đến nỗi bà chủ nhà trọ hàng ngày mang thức ăn tới mà không biết gì cả.

Các mảnh giấy kẻ bằng chủ in, rõ ràng là để giấu chữ viết của một người phái nữ, vì sợ bị bại lộ.

Do không thể liên lạc trực tiếp được, ông ta phải dùng mục nhắn tin trên báo.

Tối nay thì mọi sự đều đơn giản.- Nhưng mà cái gốc của câu chuyện là cái gì?- Câu hỏi khôn ngoan quá.

Anh quả là người luôn luôn thực tế.

Gốc rễ của toàn câu chuyện là gì? Cái bài toán mà bà Warren đặt ra mỗi lúc một lan rộng, và càng tiến xa càng để lộ những dữ kiện đen tối hơn.

Kể từ phút này, ta có thể khẳng định rằng: một là, sự vụng trộm ái tình bình thường.

Bạn đã thấy nét mặt người đàn bà khi cảm thấy có hiểm họa.

Hai là đã có một sự tấn công lầm lẫn, mà ông chủ nhà trọ là nạn nhân.

Các sự báo động cùng với nhu cầu tối thiết về bí mật cho thấy tính sinh tử của vấn đề.

Mặt khác sự tấn công lầm đã cho ta thấy rằng kẻ thù không hay biết có sự tráo người trọ.

Rất là kỳ lạ, và phức tạp!- Tại sao anh lại bận tâm đến nó làm gì? Được lợi lộc gì?- Nghệ thuật vị nghệ thuật mà? Tôi đã biết rằng đôi khi anh cũng hành nghề y mà không được lời một xu?- Để học hỏi.- Phạm vi của học vấn là bao la.

Phải học mãi, và bài học cuối cùng mới là bài quan trọng.

Cho nên trước một trường hợp có lợi cho học vấn, thì tuy sẽ chẳng được lợi gì về tiền bạc hoặc tiếng tăm ta cũng phải tham dự thôi.

Đêm nay, cuộc điều tra sẽ tiến một bước khá dài.Khi chúng tôi trở lại nhà bà Warren, ánh sáng lù mù của một đêm đông càng dày đặc thêm, ngả thành màu xám xịt, lốm đốm vàng do các cửa sổ và đèn đường.Chúng tôi vào phòng khách của bà chủ trọ.

Đèn tắt, chúng tôi nhìn ra ngoài, xuyên qua cửa kính, bất chợt ở bên kia đường với một ánh sáng lấp lánh trong bóng đêm.- Ai đó đang xê dịch trong phòng.

- Holmes thì thầm dán chặt cái đầu xương xẩu và nhọn hoắt vào cửa kính.

- Đúng thế, tôi thấy rõ cái dáng của người ấy.

Hắn cầm nến trên tay.

Hắn quan sát bên này đường.

Có lẽ hắn muốn biết chắc rằng bà ấy đang chờ đợi.

Kìa hắn bắt đầu đánh tín hiệu kia kìa.

Watson, anh cũng nên ghi các tín hiệu, để chúng ta so kết quả.

Chỉ lóe sáng một lần...!chắc chắn là chữ A.

Nè...!bao nhiêu lần Watson, 20 chăng? Tôi cũng thế, vậy là chữ T...!AT khá dễ hiểu...!Một chữ T khác.

Chắc chắn đấy là khởi đầu của cái từ thứ nhì.

TENTA chấm.

Chẳng lẽ hết rồi sao? ATTENTA? Không có nghĩa gì cả.

Hoặc giả là AT, TEN, TA? Cũng không rõ gì hơn, trừ khi TA là hai chữ cái của tên ai đó.

Kìa, hắn lại tiếp tục Cái gì nhỉ? ATTE...!Sao? Vẫn một lối mật mã? Lạ kỳ, Watson à, vô cùng lạ kỳ.

Lại dừng.

Không.Hắn tiếp tục AT...!sao? Hắn lặp lại lần thứ ba? ATTENTA, ba lần? Hắn sẽ còn đánh lại bao nhiêu lần nữa.

Không, hình như xong rồi.

Hắn rời cửa sổ rồi.

Anh nghĩ sao Watson- Một điệp văn mật mã.Holmes đột ngột cười ép tiếng, biểu lộ sự thông hiểu.- Mật mã không tối tăm lắm đâu.

Tiếng Ý đấy! Chữ A đầu có nghĩa là điệp văn được gửi cho một người đàn bà.

Với chữ này, hắn nói: “Coi chừng! Coi chừng! Coi chừng!”.

Đúng thế.- Phải là một điệp văn rất khẩn cho nên hắn mới lặp lại ba lần.

Chờ xem kìa, hắn quay lại cửa sổ.Lại một lần nữa chúng tôi thấy rõ dáng dấp lờ mờ của một người đàn ông.

Các tín hiệu được gửi tiếp nhưng nhanh hơn, nhanh đến nỗi khó theo dõi.- PERICOLO! Pericolo là gì, Watson? Pericolo là hiểm nguy chứ là gì.

Đúng rồi, đó là một tín hiệu báo động.

Y lặp lại: PERI...!Chuyện gì vậy?Ánh sáng đột ngột tắt, toàn tầng lầu chỉ còn là một băng đen bao quanh cao ốc.

Tiếng báo nguy bị cắt ngang? Ai cắt và cắt bằng cách nào.

Cùng một ý tưởng nảy sinh trong đầu chúng tôi và Holmes nhảy dựng lên.- Nghiêm trọng rồi, Watson ơi.

- Anh la lớn - Một màn gian ác đang diễn ra.

Tại sao bức điện văn bị gián đoạn đột ngột? Ta phải báo cho Scotland Yard.

Nội vụ diễn tiến dồn đập.- Anh muốn tôi đi tìm cảnh sát.- Có lẽ nên chờ cho tình hình rõ nét hơn.


Có thể có một điều gì đó rất rắc rối.

Nào Watson, chúng ta băng qua đường và quan sát cặn kẽ hơn.Trong khi chúng tôi nhanh chân hướng về phố Howe, tôi quay lại nhìn ngôi nhà chúng tôi vừa rời.

Đằng sau cửa sổ trên cao hiện lờ mờ bóng của một cái đầu, một người đàn bà đứng lặng nhìn chòng chọc vào bóng đêm.

Có lẽ đang chờ cái điệp văn bị đứt đoạn.

Trước cổng tòa nhà ở phố Howe, một người đàn ông, cổ áo choàng kéo cao đang dựa vào song sắt.

Khi ánh sáng của đại sảnh rọi vào mặt chúng tôi, ông nhảy dựng.- Holmes! - ông la lớn.- Ủa, Gregson? - Holmes kêu to và bắt tay người thám tử của Scotland Yard - Đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu phải không Gregson? Việc gì vậy?- Cùng một việc thôi, nhưng sao lại có anh can dự vào?- Qua nhiều mối chỉ, khác biệt với các đầu mối của ông nhưng thuộc cùng một cuộn.

Tình cờ tôi bắt gặp các tín hiệu.- Tín hiệu?- Đúng thế, từ cái cửa sổ kia.

Nửa chừng thì bị cắt đứt.

Chúng tôi băng qua đường để tìm hiểu lý do.

Nhưng ông đang thụ lý, tôi không còn lý do để tiếp tục cuộc điều tra.- Chờ một chút! - Gregson nhiệt tình kêu lên - Anh Holmes, tôi thú thật rằng, hễ mỗi khi có anh tham gia thì tôi cảm thấy hăng hái hơn.

Tòa nhà này chỉ có một cửa duy nhất, do đó nó chạy không thoát đâu.- Ai vậy?- Ha! Ha! Lâu lắm chúng tôi mới ghi một bàn thắng.Viên thám tử lấy gậy động trên đất.

Người xà ích, tay cầm roi ngựa, rời xe tứ mã bước qua.- Tôi xin phép giới thiệu ông với ông bạn Sherlock Holmes - Gregson nói với người xà ích - Đây là ông Leverton, thuộc dịch vụ cảnh sát Pinkerton của Hoa Kỳ.- Tôi hân hạnh được biết ông! - Holmes nói.Người Hoa Kỳ với khuôn mặt trẻ, không râu, mảnh khảnh, điềm đạm nói:- Tôi nghe danh ông đã lâu.

Chỉ chờ bắt được thằng Gorgiano này…- Sao? Gorgiano của Vòng Tròn Đỏ.- À, té ra cũng nổi tiếng tại Âu châu.

Tại Hoa Kỳ, chúng tôi đều biết rõ bản mặt hắn.

Hắn chủ mưu khoảng 50 vụ án mạng, nhưng chúng tôi chưa nắm được một bằng chứng cụ thể nào.

Tôi đã bám sát hắn từ New York.

Một tuần nay, tôi theo hắn sát gót.

Tôi chỉ còn chờ một cái cớ để thộp cổ.

Gregson và tôi đã thấy hắn lẩn trốn trong tòa nhà này.

Chỉ có một cửa ra, hắn sẽ chạy không thoát đâu.

Từ lúc hắn vào, ba người đã đi ra, nhưng không phải là hắn.- Ông Holmes có nói với tôi về các tín hiệu - Gregson nói - Tôi tin rằng như thường lệ, ông ấy sâu sắc hơn chúng ta.Holmes trình bày ngắn gọn.

Người bạn Hoa Kỳ bực dọc, xoắn hai bàn tay vào nhau.- Chúng ta bị phát hiện rồi! - Leverton la lớn.- Căn cứ vào đâu?- Hắn đang gởi một điệp văn cho một tòng phạm.

Bè lũ chúng ở London này đông lắm.

Chính vào cái lúc hắn đang báo động thì đột ngột bị gián đoạn.

Điều đó có nghĩa gì, nếu không phải là thình lình hắn thấy bọn chúng mình đứng ngoài đường, hoặc hắn đột ngột biết có một hiểm nguy đang đe dọa nên hắn phải ngừng ngay tức khắc.

Ông nghĩ sao, ông Holmes?- Theo tôi, chúng ta nên leo lên liền và sẽ quyết định.- Nhưng chúng ta không có trát bắt giam hắn?- Hắn ở tại khu nhà bỏ trống trong những điều kiện khả nghi - Gregson đáp.

- Tạm thời thì bấy nhiêu cũng đủ.

Khi bắt hắn rồi, chúng ta sẽ chờ New York tiếp tay để chúng ta nhốt hắn.

Phần tôi, tôi nhận trách nhiệm bắt hắn ngay tức khắc.Các thám tử của nhà nước đôi khi thiếu trí tưởng tượng, nhưng rất thừa dũng cảm.

Gregson leo lên gác, nhẹ nhàng như lúc leo lên cái cầu thang lớn của sở Scotland Yard.

Leverton đi trước, nhưng Gregson đã mạnh tay gạt anh ta qua một bên.

Những hiểm nguy của London phải là đặc quyền của người London.Cánh cửa của căn phòng ở phía trái của tầng ba, lúc đó đang hé mở, Gregson mở toang nó ra.

Tối đen và im lặng.

Tôi bật diêm, châm đèn xách tay của viên thám tử.

Khi ngọn lửa đã sáng tỏ, chúng tôi đồng loạt kêu lên vì ngạc nhiên.

Trên sàn nhà, những dấu chân máu chảy dài từ một căn phòng cửa đóng kín.

Gregson dùng vai tung mạnh cửa, và đưa đèn lồng lên.

Chúng tôi nhón chân, nhìn chăm chăm qua vai ông.Chính giữa căn phòng trống, xác của một người khổng lồ nằm dài trong vũng máu.

Mặt hắn nhẵn nhụi, sạm nắng, méo mó kỳ lạ.

Đầu gối co lại, hai bàn tay xòe ra và đưa cao trong sự co giật trong lúc chết.

Ở cổ, một cán dao màu trắng cắm sâu vào đó.

Cạnh bàn tay mặt của hắn một dao găm cán sừng lưỡi đôi nằm gần một chiếc bao tay da dê đen.- Đúng là Gorgiano Đen! - Viên thám tử Hoa Kỳ la to - Ai đó đã nhanh tay hơn chúng ta.- Còn đây, cây nến cạnh cửa sổ, anh Holmes - Gregson cười đùa.

- Anh làm cái trò quỷ gì đó?Lúc đó, Holmes cầm cây nến cháy đưa qua đưa lại ngay trước cửa sổ rồi nhìn vào đêm tối.

Cuối cùng, thổi cây nến và quăng nó xuống đất.- Tôi tin tôi sẽ đóng góp một điều ích lợi.

- Holmes nói khẽ rồi đứng lặng thinh.Trong lúc hai thám tử nhà nghề khám nghiệm tử thi, Holmes nói tiếp:- Trong lúc các anh chờ dưới đường có thấy ba người đã ra khỏi tòa nhà này? Các anh thấy rõ không?- Rõ.- Các anh có để ý một anh chàng khoảng 30 tuổi, không cao, râu quai nón đen?- Có.

Hắn ra sau cùng.- Đó là hung thủ.

Tôi có thể cung cấp dấu hiệu đặc biệt của hắn vì chúng ta có dấu chân rõ ràng của hắn.

- Vậy là đủ rồi chứ gì?- Chưa đủ, ông Holmes, London có tới mấy triệu người mà.- Quả là chưa đủ.

Do đó, tôi đã mời bà này tới tiếp tay.Tất cả chúng tôi đều quay lại.

Trong khung cửa lớn xuất hiện một người đàn bà cao lớn, rất đẹp.

Đó là người trọ tại nhà bà Warren.

Bà từ từ bước vào, mặt tái xanh vì sợ sệt.

Đôi mắt hoảng hốt nhìn đăm đăm vào kẻ nằm sõng soài trên sàn nhà.- Các ông đã giết nó! - Bà thì thầm - Ồ, các ông đã giết nó?Tôi nghe bà hít không khí thật sâu, rồi nhảy tung lên và vui mừng.

Bà chạy quanh phòng, vừa múa vừa vỗ tay.

Hàng ngàn lời cảm thán bằng tiếng Ý.- Nhưng mà quý vị? Quý vị là cảnh sát phải không? Quý vị đã giết Giuseppe Gorgiano phải không?- Chúng tôi là cảnh sát, thưa bà.Bà nhìn ngơ ngác sục sạo quanh gian phòng, hỏi:- Còn Gennaro đâu? Anh ấy là chồng tôi, Gennaro Lucca.

Tôi là Emilia Lucca, cả hai chúng tôi đều có nguyên quán tại New York.

Gennaro đâu? Anh ấy vừa gọi tôi từ cửa sổ này, và tôi chạy sang ngay mà?- Chính tôi vừa gọi bà - Holmes nói.- Ông? Làm sao kỳ vậy?- Mật mã đâu có gì khó khăn.

Sự hiện diện của bà tại đây rất cần.

Tôi thấy chỉ cần đánh đi cái từ “VIENI” bằng mật mã là bà ra ngay.Người đàn bà Ý nhìn thẳng vào Holmes với một ánh mắt lo âu.- Tôi không hiểu vì sao ông biết được mật mã đó! Anh ấy đã...Bà ngừng ngang và thình lình mặt bà sáng đẹp vì kiêu hãnh và hân hoan.- À, Tôi hiểu rồi! Anh Gennaro đẹp và diệu kỳ của tôi đã che chở tôi khỏi các nguy biến.

Chính anh ấy đã giết con quái vật này! Ôi, anh Gennaro, anh thật là xuất- Thưa bà Lucca.

- Gregson kêu lên vừa đặt bàn tay lên vai bà ta một cách lạnh lùng như cách đối xử với các tên du côn.

- Hiện tại tôi không hiểu rõ bà nói gì, nhưng bà đã nói đủ để tôi có cơ sở đưa bà về Scotland Yard.- Chờ một chút, ông Gregson.

Tôi tin rằng bà này sẽ rất nhiệt tình cung cấp mọi tin tức mà chúng ta cần.

Thưa bà, bà vui lòng hiểu cho rằng chồng bà sẽ bị bắt, sẽ ra tòa vì tội giết người.

Tất cả những gì bà nói có thể được xem là lời khai của nhân chứng.

Nếu bà nghĩ rằng ông nhà đã hành động vì những lý do chính đáng thì bà nên khai đầy đủ.- Giờ đây thằng ác ôn này đã chết, chúng tôi còn gì phải sợ đâu.

- Bà đáp - Nó là một con quỷ, một con quái vật.

Không một ông tòa nào phạt chồng tôi.- Vậy thì, - Holmes đề nghị - Chúng ta hãy đóng cửa này lại để hiện trường vẫn y nguyên và trở về phòng bà, nghe bà nói.Nửa giờ sau, cả bọn chúng tôi ngồi trong cái xa-lông nhỏ.

Bà nói tiếng Anh lưu loát nhưng không chuẩn lắm.- Tôi sinh tại Posilippo, gần thành phố Naples của nước Ý.

Tôi là con gái của Augusto Barelli, trước đây là đệ nhất thẩm phán kiêm dân biểu của vùng.


Gennaro là nhân viên của cha tôi và tôi yêu anh ấy.

Anh ấy không có nhiều tiền, cũng không có cái gì ngoài thân hình đẹp, sức mạnh và tính cương nghị.

Cha tôi không bằng lòng cho chúng tôi lấy nhau.

Cả hai chúng tôi thoát ly gia đình, đám cưới được tổ chức tại Bari, Ý.

Sau đó, tôi bán hết nữ trang để có đủ tiền đi Hoa Kỳ.

Chuyện đó xảy ra cách nay 4 năm.

Từ đó, chúng tôi liên tục ngụ tại New Yord.Lúc đầu chúng tôi gặp may.

Nhờ chống trả một vài thằng du thủ du thực, chồng tôi được lòng và được sự bao bọc của một nhà quý tộc Ý có thế lực.

Tên ông ấy là Tito Castalotte, người góp vốn chính trong công ty lớn Castalotte & Zamba, chuyên nhập khẩu trái cây lớn nhất tại New Yord.

Ông Zamba là một người tàn tật nên ông Castalotte độc thân xem Gennaro như con.

Đáp lại, vợ chồng chúng tôi cũng thương yêu ông ấy như cha đẻ.Chúng tôi đã thuê và sắm sửa một ngôi nhà tại Brooklyn.

Tương lai của chúng tôi có vẻ vững vàng thì bỗng có một đám mây đen bay tớiMột tối nọ, Gennaro đưa về nhà một người đồng hương, tên Gorgiano, cũng sinh quán tại Posilippo.

Hắn là một tên khổng lồ, quý vị đã nhìn thấy.

Trong cái thân xác khổng lồ đó là cả một con người lố bịch, hãi hùng.

Trong căn nhà nhỏ bé của chúng tôi, tiếng của hắn vang rền như sấm và có lẽ hắn chỉ cần huơ tay một cái là tất cả đều nát vụn.

Khi bị hắn nhìn, đối tượng sẽ mất hồn như bị thôi miên.

Thật là một con người khủng khiếp.

Cũng may là, hôm nay hắn đã chết.Hắn tới lui nhiều lần.

Cứ mỗi lần hắn tới thì mặt mày của Gennaro biến sắc.

Người chồng đáng thương của tôi luôn tái mét và câm lặng ngồi nghe hắn nói điên nói sảng về chính trị và xã hội.

Gennaro không nói gì, tuy nhiên tôi là bạn tri âm của anh ấy, tôi thấy có các dấu hiệu lạ thường.

Lúc đầu tôi tưởng đó chỉ là một sự căm giận.

Nhưng dần dà tôi hiểu rằng nó là một cái gì nặng nề hơn.

Đó là sự sợ hãi: một sự sợ hãi sâu xa, kín đáo, rối loạn thần kinh.

Một đêm tôi ôm cổ anh và khẩn khoản nài nỉ anh giải thích cho tôi biết sự việc.Chồng tôi thổ lộ rằng trong lúc chao đảo trước các sự bất công của xã hội, anh đã gia nhập vào băng nhóm Vòng Tròn Đỏ ở Naples, trực thuộc tổ chức Carbohari.

Các lời thề và những bí mật của cái băng này thật khủng khiếp.

Mắc vào đó rồi thì không có cách nào thoát ra được.Khi chúng tôi qua Hoa Kỳ, những tưởng vĩnh viễn trốn khỏi gọng kìm.

Nhưng một hôm, chồng tôi gặp lại chính con người đã kết nạp anh tại Naples, thằng khổng lồ Gorgiano, giết người như ngóe với biệt danh “tử thần” ở miền Nam Ý.

Gorgiano chạy đến New Yord để trốn cảnh sát.

Nhưng tại đây, hắn lại thành lập một chi nhánh của cái tổ chức quái đản đó.

Gennaro đã thổ lộ hết với tôi và cho tôi xem một tờ giấy.

Trên đầu tờ giấy có vẽ một vòng tròn đỏ.

Đó là giấy mời anh dự họp băng vào ngày giờ nào đó.Tôi có để ý mấy lúc gần đây cứ mỗi lần tới nhà, tên khổng lồ thường bắt chuyện với tôi và khi hắn nói chuyện với chồng tôi, đôi mắt khủng khiếp của hắn như cú vọ nhìn tôi đăm đăm.

Một đêm nọ, hắn tâm sự với tôi rằng hắn yêu tôi.

Tôi ở nhà một mình, Gennaro chưa về, hắn đến gần tôi, siết tôi bằng sức gấu, hôn tứ tung và nài nỉ tôi ra đi với hắn.

Tôi đang vẫy vùng thì chồng tôi về.

Anh nhảy bổ tới, nhưng gã súc sinh quật anh ấy ngã quỵ rồi tháo chạy.Đương nhiên, hắn không bao giờ tới nhà chúng tôi nữa.

Nhưng từ đó, chúng tôi đã có một kẻ thù không đội trời chung.

Vài ngày sau thì tổ đảng họp, chồng tôi về nhà với vẻ mặt cực kỳ buồn bã.

Quỹ của băng đảng bắt nguồn từ những cuộc tống tiền những người Ý giàu có.

Chống lại là chết!Castalotte, bạn thân và ân nhân của chúng tôi nhận được giấy mời.

Ông ta không nao núng mà còn báo cảnh sát nữa.

Tổ đảng quyết định trừng phạt.

Ông ấy sẽ bị mưu sát và nhà cửa sẽ bị đặt chất nổ.

Một cuộc rút thăm chỉ định người thi hành án.

Tên khổng lồ mỉm cười khi thấy chồng tôi thọc tay vào túi thăm.

Gennaro rút ra cái lệnh giết người có đóng triện vòng tròn đỏ.

Thế là chồng tôi hoặc phải đi giết người bạn tốt nhất hoặc phải chịu hình phạt của băng đảng.

Suốt đêm đó, chúng tôi ôm lấy nhau, an ủi nhau trước những thách đố hãi hùng đang chờ đợi.

Giờ ra tay đã được ấn định vào hôm sau.

Nhưng tới giữa trưa, vợ chồng tôi xuống tàu đi London.

Tất nhiên chúng tôi đã báo tin cho vị ân nhân và cho cảnh sát để họ bảo vệ sinh mạng cho ông ấy.Phần còn lại, thưa quý vị, quý vị đã rõ.

Chúng tôi biết chắc rằng kẻ thù bám sát chúng tôi.

Tên cướp này quyết báo thù, nhưng chúng tôi biết rõ các trò xảo quyệt của hắn.

Chồng tôi đã khẩn trương thu xếp một chỗ trốn an toàn cho tôi.

Phần anh ấy, anh muốn liên lạc với cảnh sát Ý và Hoa Kỳ.

Chính tôi cũng không biết anh ấy ở đâu, và làm gì.

Tất cả những gì tôi hay biết điều qua mục nhắn tin trên báo.

Nhưng có một lần nhìn qua cửa sổ, tôi thấy có hai người Ý rình rập nên tôi biết rằng tên gian ác đã tìm ra nơi lẩn trốn của chồng tôi.

Cuối cùng chồng tôi nhắn tin cho tôi rằng anh ấy sẽ gửi tín hiệu cho tôi từ một cửa sổ.

Nhưng khi tín hiệu được phát ra, tôi chỉ thấy toàn là những lời cảnh giác rồi đột ngột bị gián đoạn.

Vậy là anh ấy đã biết mình bị thằng khốn nạn bám sát.

Hiện thời, thưa quý vị, vợ chồng tôi không còn gì phải sợ.

Về phía luật pháp, tòa án có kết tội chồng tôi hay không?- Này, ông Gregson – Viên thám tử Hoa Kỳ hỏi.

- Tôi không biết quan điểm của người Anh, chứ ở New York thì tôi chắc chắn chồng bà này sẽ được mọi người khen ngợi.- Bà ấy phải đi theo tôi và gặp ông giám đốc sở.

- Gregson trả lời.

- Nếu cảnh sát được sự xác nhận về bản tường trình của bà ấy, thì tôi tin rằng hai vợ chồng bà đều không có gì để sợ cả.

Điều tôi không thể hiểu nổi, anh Holmes à, ma quỷ nào đưa anh vào vụ này vậy.- Vì muốn học hỏi, ông Gregson! Chúng ta khát khao học hỏi mà! Này Watson, anh lại có thêm một mẩu chuyện bi thương và kỳ dị để làm phong phú thêm bộ sưu tập.

Nhân tiện, chưa tới 8 giờ và người ta đang tấu nhạc tại công viên Covent, đề nghị chúng ta đến đó ngay.Hết.