Shangri-La

Chương 9




Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

***

Chương 09:

Sau đó anh phát hiện ảnh màn hình khóa cũng là anh...

***

Viên Việt mở cửa, đầu tiên là cầm balo của Tưởng Dung bỏ vào nhà, sau đó bế người dậy, dùng bả vai đóng cửa lại.

Viên Việt cảm thấy Tưởng Dung nằm trong ngực mình nóng hầm hập như cái lò sưởi, hơi thở nóng rát bám vào làn da lộ ra ngoài cổ áo anh, vừa ướt vừa nóng.

Anh cẩn thận đặt Tưởng Dung lên ghế sô pha, vừa định đứng dậy đi lấy chăn và thuốc, Tưởng Dung mơ màng hừ hừ mấy tiếng, chân xiên thẳng ra ngoài sô pha, rũ xuống đất, nửa người trên trồi ra khỏi ghế, như thể xoay người một cái là té lăn xuống đất.

Viên Việt cau mày nghĩ nghĩ, thở dài bất đắc dĩ, lại bế Tưởng Dung lên lần nữa, đi lên trên tầng.

Anh thật sự không thể ngờ rằng, không chỉ không cắt đuôi Tưởng Dung được, mà còn phải cho cậu xâm lấn phòng ngủ của mình.

Phòng ngủ của Viên Việt gần như là chưa từng có ai đi lên, cho dù là hẹn người đến làm tình giải quyết nhu cầu sinh lý thì cũng chỉ làm trên ghế sô pha, hoặc phòng tắm, hoặc trên mặt thảm ở phòng khách. Không phải là bệnh thích sạch sẽ, mà chỉ là kháng cự việc người khác xâm nhập không gian riêng tư của mình.

Giường trên tầng hai rất lớn, ga giường màu đen lạnh lẽo, chăn gối cũng là màu đen, Tưởng Dung vùi cả người trên đó, chăn phủ đến cằm, đắp kín bưng. Viên Việt tìm nhiệt kế, nhét vào dưới nách giúp cậu, lại tìm khăn lông sạch nhúng ướt bỏ vào tủ đá để làm lạnh, vén tóc mái ướt sũng của cậu lên, đắp khăn lên trán cho Tưởng Dung.

Nhiệt độ không quá cao, hơn 38 độ, nhưng Tưởng Dung làm khổ người ta vô cùng, chắc hẳn hồi bé rất khó nuôi, lúc kêu dậy uống nước thì rõ ngoan, sau khi ngủ thì không chút an phận, không phải vươn tay thì là duỗi chân, rồi lại trằn trọc đạp chăn ra.

Chỉ mới đi xuống dưới nhà tắm gội một cái, Viên Việt vừa về đã thấy Tưởng Dung úp sấp trên chăn, mặt đỏ tưng bừng, toàn thân là mồ hôi. Viên Việt lại đắp kín chăn cho cậu, nhét toàn bộ tay chân cậu xuống dưới. Bàn tay Tưởng Dung nới lỏng, có thứ gì đó rơi "cạch" xuống đất, lăn vài vòng.

Viên Việt nghe thấy thì nhìn lại, cầm lên quan sát, hóa ra là một cục đá hình trái tim màu nâu đỏ, bề mặt nhẵn nhụi sáng bóng, được lòng bàn tay Tưởng Dung ủ ấm, như một quả tim thực thụ, tràn trề nhựa sống.

Trong tay không còn viên đá, Tưởng Dung nhắm mắt mò mẫm quanh giường, cau mày mếu máo. Viên Việt vội nhét trả viên đá vào tay cho cậu, rồi lại lần nữa quấn kín cậu trong chăn.

Tưởng Dung toát mồ hôi cả người, quần áo ướt sũng dính dấp, không chút thoải mái, càng không ngừng đạp chăn ra. Viên Việt định ngủ tạm một đêm ở sô pha dưới nhà, nhưng bận trước bận sau không thoát thân nổi, buồn ngủ đến nỗi chỉ muốn xúc Tưởng Dung ra khỏi chăn, quẳng về tầng một.

Cuối cùng không có cách nào, Viên Việt kéo Tưởng Dung dậy, lột sạch cả người cậu, quấn cậu vào trong chăn. Để chừa ra một đoạn, anh đè sấp lên giữ, Tưởng Dung cụng cựa mấy lần thấy không thoát nổi, đành yên phận, không bao lâu sau lăn ra ngủ bất tỉnh nhân sự. Viên Việt thở dài một hơi, cứ nằm sấp thế mà ngủ.

Hôm sau Viên Việt bị chuông báo đánh thức, móc điện thoại trong đống quần áo ném trên đất của Tưởng Dung ra, nhấn tắt chuông, rồi lôi một tay của Tưởng Dung dưới cái chăn cuốn như kén tằm, nhấn ngón cái cậu lên màn hình để mở khóa, mở phần danh bạ liên lạc, thay cậu gửi tin nhắn xin nghỉ ốm cho giáo viên.

Đến khi đặt điện thoại lên mặt bàn, Viên Việt nhìn kỹ lại, người trên màn hình chính rõ ràng là anh.

Ảnh chụp từ xa, hơi mờ. Trong tấm ảnh, xe máy phân khối lớn đỗ ở một bên, Viên Việt thì khom người ngồi trên lan can bờ sông, tay áo thun ngắn xắn lên vai, trời chiều bao phủ, quanh thân thể anh có một vòng ánh sáng mông lung như phủ một lớp lông nhung li ti.

Viên Việt có cảm giác xấu hổ khi phát hiện ra nội tâm của người khác, bèn vội vã khóa màn hình lại.

Sau đó anh phát hiện ảnh màn hình khóa cũng là anh.

Là lúc mới cạo tóc hồi năm ngoái, Hứa Nhất Tâm dùng máy ảnh DSLR chụp cho anh, ảnh đen trắng cận cảnh sườn mặt, được chụp lúc đang hút thuốc, da đầu hơi xanh bởi cạo tóc, khẽ nhíu lông mày, đường cong lông mày sắc bén, sống mũi thẳng tắp, xương cằm như đao gọt, yết hầu nhô cao, quá nửa bao phủ trong màn khói thuốc trắng, ánh mắt có chút mơ hồ.

Không biết Tưởng Dung kiếm được ảnh ở chỗ nào.

Viên Việt sững sờ mất một lúc.

Không có người đè chăn, Tưởng Dung nhắm mắt nhắm mũi lăn lộn.

Viên Việt vội bước tới nắm lấy góc chăn kéo người về, cuốn chặt như cũ, hệt như cuộn sushi.

Viên Việt nằm xuống giường, nghiêng đầu, thử đặt tay lên trán Tưởng Dung, hình như đã hạ nhiệt, còn sốt nhẹ.

Tưởng Dung nhắm nghiền mắt, vì mắt to, mí mắt rất dài, lông mi an tĩnh rủ xuống, da môi hơi khô, hơi hé, tóc xoăn xoăn màu nâu đậm phủ trước trán, ngoan cực kỳ. Cái tay nãy mở khóa điện thoại vẫn lộ bên ngoài, làn da được chăn mền màu đen tôn lên nên càng thêm trắng, cổ cũng lộ ra, có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh lờ mờ bên gáy, khiến người khác không nhịn được chỉ muốn cắn một cái.

Buồn ngủ vô cùng, Viên Việt bị giày vò cả một đêm, nhìn chăm chú Tưởng Dung một lúc, rồi mí mắt đánh nhau, chìm sâu vào giấc ngủ.

Người tỉnh giấc sau đó là Tưởng Dung.

Cậu ngủ mơ cả đêm, đầu tiên là mơ thấy Viên Việt cưỡi xe máy biến mất trong ánh tà dương, còn cậu thì vươn tay Nhĩ Khang hô hào chạy theo. Sau đó cậu bị bọc lại bằng giấy bạc, bọc kín mít, đặt lên vỉ nướng, thỉnh thoảng lật giấy bạc ra quét thì là lên trên, quấn lại nướng tiếp.

Lúc tỉnh lại cậu liếc mắt là thấy Viên Việt đang nằm sấp bên cạnh mình, mặc áo ba lỗ và quần ở nhà, đường cong cánh tay và bả vai như núi non chập trùng, nét nào nét nấy đều đáng giá để cậu nhìn hoài không chán. Sau đó cậu nhận ra thân thể đang bọc trong chăn của mình là cởi trần trùng trục, chỉ để lại quần lót, mặt phừng cái đỏ chót, như kiểu chuẩn bị sốt trở lại.

Toàn thân Tưởng Dung bị quấn quá chặt, chỉ động đậy được cái đầu, ngó qua thì thấy đồng phục của mình bị vứt trên mặt đất, trên tủ đầu giường để khăn ướt, phích nước nóng, cốc và nhiệt kế.

Cậu cố sức lăn lăn ra ngoài, rút phần chăn dưới người Viên Việt ra, Viên Việt bất mãn hừ một tiếng, lật người nằm ngửa lên.

Lần này mặt Tưởng Dung càng đỏ hơn.

Vì Viên Việt chào cờ buổi sáng.

Quần mặc ở nhà rộng rãi bị đội nhô lên thành một túp lều, vạt áo bị cọ xốc lên, lộ ra một chút rãnh cơ bụng, hình xăm trên đùi bò lên xương hông và tuyến nhân ngư, lộ ra một chút thoắt ẩn thoắt hiện.

Tưởng Dung mau chóng lách ra khỏi chăn, khép chân mặc đồng phục vào. Nghĩ nghĩ, lại chạy xuống dưới nhà, lấy áo ngủ trong balo của mình ra thay, rồi lại chạy lên tầng, rũ chăn ra, đắp lên người Viên Việt. Mình thì cẩn thận chui vào từ một bên khác, nằm trên giường, giữa hai người cách nhau khoảng nửa mét.

Đằng sau lưng bị thứ gì đó cấn vào, Tưởng Dung sờ qua, cầm lấy hòn đá hình trái tim của mình, nhẹ nhàng đụng đụng môi, nhét vào dưới gối.

Sau đó khẽ khàng, khẽ khàng nhích về phía Viên Việt, cho đến khi bụng dán vào tay anh, cậu mới hài lòng nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Hết chương 09.