Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên
Editor: Xoài
***
Chương 06:
Tưởng Dung được hời còn khoe mẽ, nhấc áo lên để lộ bụng nhỏ mềm mềm, làu bàu kêu khó chịu...
***
Lúc về đến nhà hãy còn sớm, Viên Việt đi thẳng xe vào tận cổng nhà, sau khi dừng xe đợi khoảng mười mấy giây, Tưởng Dung vẫn ôm chặt eo anh không chút động đậy.
Viên Việt dùng gót chân đụng đụng Tưởng Dung.
Tưởng Dung như vừa tỉnh khỏi mộng, vội vàng xuống xe, cởi mũ bảo hiểm ra đưa trả cho Viên Việt, dụi dụi mắt, ngáp một cái, làm bộ như vừa ngủ thiếp đi.
"Cậu sắp siết tôi teo mất một vòng mà còn giả vờ ngủ cái gì." Viên Việt ném qua một câu.
Da mặt Tưởng Dung dày, bị vạch trần cũng không xi nhê, cười khì khì, chờ Viên Việt đẩy xe vào sân, cậu giúp anh khóa cổng lại.
Sau khi vào nhà, Viên Việt đi vào phòng tắm trước, Tưởng Dung nằm trên sô pha, cắm sạc nghịch điện thoại. Hôm nay cậu thật sự là ăn quá nhiều, đầy bụng buồn nôn. Khó chịu vô cùng, đành phải để ý nghe ngóng tiếng nước trong phòng tắm, nghĩ đến cơ ngực cơ bụng bờ mông bắp đùi và hình xăm của Viên Việt, phân tán sự chú ý, tim gan ngứa ngáy.
Đột nhiên, điện thoại để trên bàn của Viên Việt vang lên. Tưởng Dung nghe nghe, tiếng chuông là một bài hát tiếng Anh, người hát là một giọng nữ khàn khàn, hình như là được ghi âm tại hiện trường. Cậu ghé qua nhìn, trên màn hình báo người gọi tới là "Anh Tuấn".
Tưởng Dung gọi với vào phòng tắm bên kia: "Anh Viên, có người tên là Anh Tuấn gọi điện cho anh, có muốn em nghe giúp không ạ?"
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại ngay lập tức, tiếng Viên Việt vọng ra: "Đừng đụng vào điện thoại của tôi, để tôi tự nghe, lát nữa."
Tưởng Dung đang vô cùng chờ mong Viên Việt để trần bọc khăn tắm gì đó đi ra, ai ngờ anh ăn mặc chỉnh tề, quần dài áo ba lỗ, ống quần dài quá mắt cá chân, đi chân đất ra, lộ ra cánh tay, đường cong cơ bắp trên cánh tay chập trùng, vô cùng đẹp mắt, mang theo hơi nước nóng ẩm.
Tưởng Dung thở dài tiếc hùi hụi, nhìn Viên Việt cầm điện thoại lên gọi lại. . Đam Mỹ Hay
Đầu bên kia là Tần Anh, Viên Việt nhấn loa ngoài.
"Tôi hỏi rồi, khoảng thời gian này mẹ Tưởng Dung ra nước ngoài, mang đứa nhỏ qua Mỹ chữa bệnh, không biết bao giờ mới về. Chắc chị ấy có để lại phương thức liên lạc ở Mỹ cho con trai, ông hỏi thẳng Tưởng Dung đi."
Tưởng Dung ngồi xếp bằng trên sô pha, thõng tay nhún vai, dáng vẻ không có gì quan trọng, trên mặt viết rành rành mấy chữ "Em không lừa anh đúng không", rồi ngọt ngào cất tiếng với điện thoại: "Chú út ơi! Con nè! Buổi tối tốt lành nha chú!"
Tần Anh ở đầu dây bên kia ngẩn ra, rồi cũng sang sảng đáp lại: "Ây dô chào buổi tối cháu trai nhé!"
Lông mày Viên Việt nảy lên, tắt loa ngoài, bỏ điện thoại lên tai, cầm khăn mặt đang vắt trên cổ lên lau lóc, nghe Tần Anh tiếp tục lải nhải ở đầu kia.
"Nói chứ tôi cũng nhiều năm không gặp cháu trai rồi, hồi nhỏ bé xíu là một cục ngoan ngoan trắng trẻo, mẹ nó cũng hiền lành, nhưng suy cho cùng làm mẹ đơn thân cũng không dễ dàng..."
Viên Việt quay đầu lại nhìn Tưởng Dung.
Tưởng Dung nằm trên sô pha, cau mày xoa bụng, khoác chân lên tay vịn, đung đưa qua lại, mắt cá chân trắng nõn như tuyết, xương mắt cá thanh tú hơi nhô lên. Đúng là vóc dáng có vẻ thấp bé hơn bạn bè cùng trang lứa.
Bây giờ cũng là một cục bé xíu trăng trắng, còn ngoan hay không thì nói sau.
Viên Việt không yên lòng ừm ờ vài tiếng, Tần Anh ở đầu dây kia chợt trầm mặc, mãi lâu sau mới trầm giọng hỏi một câu.
"Diêu Hủy vẫn ổn chứ?"
Viên Việt cũng trầm mặc hai ba giây, nhất thời trong điện thoại chỉ còn tiếng hít thở của hai người, và tiếng xẹt xẹt do tín hiệu quốc tế không được tốt.
"... Vẫn ổn, hai hôm trước tôi vừa đi thăm cô ấy, vẫn như cũ."
Tưởng Dung vừa vò bụng vừa dùng khóe mắt nhìn chằm chằm Viên Việt, thấy anh đang bình tĩnh chợt sắc mặt nghiêm trọng hẳn lên, không lâu sau thì cúp máy, cầm điện thoại ngẩn ra một lát rồi đi tới.
Tưởng Dung vẫn nằm, tóc mái hơi cuộn sóng lật lên, lộ ra vầng trán đầy đặn mịn màng.
Viên Việt đành ngồi lên bàn trà, chống khuỷu tay lên đầu gối, xoay lại nhìn Tưởng Dung: "Cậu gọi điện thoại cho mẹ cậu đi, gọi sang Mỹ ấy."
"Không có."
"Cái gì?"
Tưởng Dung hít vào một hơi, nói: "Em nói là không có, em không có phương thức liên lạc của mẹ em ở Mỹ."
Hiển nhiên là Viên Việt không tin: "Lấy điện thoại ra tôi xem thử."
Tưởng Dung lật người, hướng mặt vào lưng ghế sô pha, rầu rĩ: "Đã bảo không có là không có mà, lừa anh là chó con."
Viên Việt bèn vươn tay rút điện thoại để trong túi áo đồng phục rộng thùng thình của Tưởng Dung ra, Tưởng Dung sợ quá, vội bật dậy định cướp lại. Viên Việt dựa vào ưu thế chiều cao, giơ điện thoại lên chỗ Tưởng Dung không với tới.
Tưởng Dung nhảy lên mấy lần cũng không với được, liền vòng ra sau bóp cổ Viên Việt, dùng hai chân kẹp lấy eo anh, nhân lúc người ta sơ ý, cướp điện thoại về, không kịp trân trọng cơ hội cận kề da thịt hiếm có này, vội vàng ngồi xuống chỗ cũ, nhét điện thoại xuống dưới mông, nhe răng trợn mắt: "Người lớn mấy anh không biết tôn trọng riêng tư của người khác hả, xấu xa!"
Suýt chút nữa Viên Việt bị Tưởng Dung siết tắt thở, vuốt vuốt cổ, bó tay với cậu.
"Cậu cũng không thể cứ ăn vạ ở chỗ tôi mãi được."
Tưởng Dung nghĩ bụng, thế thì sao, chết em cũng không đi.
Viên Việt hít sâu vài lần, lôi hết kiên nhẫn dùng để dỗ trẻ con ra: "Dù gì thì cậu vẫn phải gọi điện báo bình an cho mẹ cậu chứ?"
Tưởng Dung khựng lại, quật cường mím môi: "Ngay cả gọi điện cho bà ấy cũng không được, báo bình an cái quỷ gì."
Nói rồi, cậu lôi điện thoại dưới mông ra, che màn hình không cho Viên Việt nhìn, mở khóa, nhấn vài cái, mở giao diện danh bạ, tìm số điện thoại ở Mỹ của mẹ cậu, lắc lắc trước mặt Viên Việt cho anh xem, nhấn vào gọi, rồi truyền tới là một giọng nữ ngọt ngào nhưng lạnh lùng nói một chuỗi tiếng Anh.
Kiểu gì cũng không kết nối được.
Trong lúc nhất thời bầu không khí có chút xấu hổ, Viên Việt ho húng hắng, thấy Tưởng Dung cúi đầu, nhìn không rõ mặt mũi. Anh nghẹn một hồi rồi rặn ra một câu: "... Ừ được rồi, vậy cậu không phải chó con."
Tưởng Dung vẫn không thèm để ý đến anh.
Viên Việt nghĩ thầm, quả nhiên vẫn là con nít, khéo khóc rồi đi. Vươn tay định vò vò mái tóc quăn lúc nào cũng lộn xộn của Tưởng Dung, suy nghĩ một chút vẫn là thu tay.
Không ngờ một lát sau Tưởng Dung tự ngẩng đầu lên, quả nhiên mắt đỏ quạch, rơm rớm nước mắt. Viên Việt thở dài bực bội, cảm thấy con nít thật sự quá phiền phức, nhưng lại có chút không đành lòng.
"Anh Viên, em ăn no quá, bụng khó chịu."
"..."
Cuối cùng không biết là tại làm sao, Viên Việt xoa bụng giúp Tưởng Dung.
Tưởng Dung được hời còn khoe mẽ, nhấc áo lên để lộ bụng nhỏ mềm mềm, làu bàu kêu khó chịu.
Tự dưng Viên Việt hỏi: "Tóc cậu là xoăn tự nhiên? Nâu tự nhiên?"
"Đúng á."
Tưởng Dung thuận miệng đáp, nhưng thật ra không hề quan tâm. Cậu thấy động tác tay của Viên Việt hời hợt nhưng vẻ mặt lại chăm chú, anh cúi đầu, xương lông mày nhô ra tạo thành bóng râm che khuất mắt, bàn tay to rộng với khớp xương rõ ràng, ngón tay có vết chai, mang theo độ ấm, cẩn thận xoa tới xoa lui trên bụng cậu, hơi ngưa ngứa, bỗng dưng cậu đỏ mặt.
Cậu vội hất tay Viên Việt ra, ngồi dậy, thấp giọng nói: "Hết khó chịu rồi, cảm ơn anh Viên ạ."
Viên Việt ừ một tiếng, bảo Tưởng Dung tắm rửa đi ngủ, còn anh thì mở cửa đi ra ngoài.
Tưởng Dung chờ nguồn gốc tội lỗi đang căng cứng của mình lắng xuống, rồi úp sấp trên cửa sổ nhìn ra sân, cửa sổ có rèm chống muỗi, cậu thấy Viên Việt ngồi xổm trong sân, rũ mắt xuống, bờ môi khẽ nhếch, thở ra một hơi thuốc, ánh đèn len qua cửa sổ đáp trên gò má anh, góc cạnh rõ ràng.
Tưởng Dung lấy điện thoại ra, nhìn.
Màn hình khóa và màn hình chính của cậu là ảnh Viên Việt.
Hết chương 06.