Shangri-La

Chương 20




Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

***

Chương 20:

em nhớ anh nên em đứng lại, đứng ở nơi đại mạc biên cương,

em nhớ anh nên em đứng lại, đứng ở thoáng tháng bảy vấn vương...

***

Tưởng Dung yên lặng đứng đó, thấy miệng Viên Việt giật giật nhưng lại không nói câu nào, chỉ nhìn cậu, tâm tình trong mắt tĩnh lặng khó nhận ra, không biết anh đang nghĩ gì.

Hồi lâu sau, Viên Việt vươn cánh tay không cầm thuốc lá, mở ra, nhẹ nhàng áp vào má Tưởng Dung, lòng bàn tay khô ráo ấm áp phủ lên nửa gương mặt cậu, ngón cái khẽ cọ qua khóe mi Tưởng Dung, ẩm ướt.

Tai Tưởng Dung nóng phừng lên, không biết đây là như nào, ánh mắt sượt qua vai Viên Việt thấy có người đứng trong lối đi nhỏ, ôm cánh tay dựa vào tường đang nhìn sang bên này, cậu thẹn quá đẩy tay Viên Việt ra, cúi đầu vòng qua anh, chạy ù té đi, sượt qua Hứa Nhất Tâm đang lẳng lặng nhìn họ.

Viên Việt ngồi xuống ghế gỗ trong sân, chân choãi dài ra, tựa lưng vào ghế, ngẩng đầu nhìn ánh nắng sau trưa xuyên qua tán lá xanh biếc, tuy hôm nay nắng đẹp, nhưng hơi oi bức, có lẽ đêm nay sẽ mưa.

Hứa Nhất Tâm đi tới, ngồi xuống cạnh anh.

Viên Việt lại móc một điếu thuốc, ném qua. Hứa Nhất Tâm bắt được, cũng không châm, ngậm lên môi.

Hai người ngồi yên lặng một lát, cuối cùng Hứa Nhất Tâm là người hết kiên nhẫn trước, mở miệng hỏi: "Như này là thích thật rồi? Hả?"

"Nhóc con còn nhỏ, không lâu dài được đâu." Viên Việt biết Hứa Nhất Tâm hỏi về anh, nhưng anh không trả lời thẳng, mà nói một câu như thế này, không biết là nói cho Hứa Nhất Tâm nghe, hay là nói cho bản thân anh nghe.

Hứa Nhất Tâm cũng học điệu bộ duỗi chân lười biếng dựa vào ghế, híp mắt nói: "Dường như ông luôn thích kiểu này, bất luận là nam hay nữ, đều có điểm chung là quá nhiệt tình, Diêu Hủy cũng vậy."

Viên Việt nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Không giống nhau."

Hứa Nhất Tâm: "Ông nói không giống thì ờ không giống vậy."

Viên Việt: "Thật sự không giống."

Hứa Nhất Tâm: "Đêm nay lên hát không? Lâu lắm rồi ông không tới, chắc chắn mọi người sẽ bắt ông hát."

"Không hát," Viên Việt giơ tay lên, mu bàn tay che trên đôi mắt, ngăn ánh nắng, "Bắt tôi hát là tôi chuồn đấy."

Sau khi mặt trời xuống núi, mọi người cùng nhau ăn cơm tối xong, bắt đầu lên đường đi tới chỗ mà Tân Nghiêu gọi là "Ngõa Xá" (*). Trên đường Tạ Tấn và Vu Tiểu Lân liên tục kể cho Tưởng Dung nghe chiều nay hai đứa đi chơi những đâu, Tưởng Dung đã vực được tinh thần, lắng nghe chăm chú.

(*) Ngõa xá: theo baidu được biết, vào thời Tống – Nguyên hưng thịnh nhất, nơi tổ chức các hội diễn nghệ thuật dân gian được gọi là "câu lan ngõa xá" (勾栏瓦舍), là một hiện tượng văn hóa quan trọng trong lịch sử phát triển hí kịch Trung Quốc. Ngõa xá là khu vui chơi giải trí của thành thị, hay còn được gọi là ngõa tử, ngõa thị. Nơi được bố trí để biểu diễn trong ngõa xá gọi là câu lan. Ngõa xá có quy mô lớn thì phải số lượng câu lan phải lên tới vài chục.

Nghe rồi lại úp sấp bên cửa sổ xe nhìn ra cảnh đường phố bên ngoài. X thành ven biển, gió mặn thổi vào, xua đi đôi phần oi bức.

"Ngõa Xá" náu giữa một loạt biệt thự nhỏ mang phong cách Châu Âu, mặt tiền trông giống một quán cà phê không đáng chú ý, bên ngoài treo một cái bảng gỗ, viết tên, ở lối vào đã có một hàng dài đợi xếp hàng vào trong, có bảo vệ đứng ở cổng đóng con dấu vào mu bàn tay mọi người.

Bảo vệ nhìn thấy Tân Nghiêu, vội đi tới chào hỏi rồi dẫn cả nhóm đi vào từ cửa bên hông.

Đèn đóm bên trong không quá sáng, có một sân khấu nhỏ làm bằng gỗ, lớn hơn Bạch Tháp khá nhiều, cũng có quầy bar, trừ những cái đó ra thì không gian rất rộng rãi, đã có mười mấy người đi vào, đứng nói chuyện phiếm râm ran với nhau. Trên tường toàn là hình vẽ Graffiti, còn dán rất nhiều khung ảnh, Tưởng Dung tò mò nhìn thử, là ảnh chụp các ban nhạc, thậm chí trong đó còn có một tấm nhóm nhạc của Viên Việt cùng nhau chụp ảnh trên sân khấu của Ngõa Xá.

Tưởng Dung đứng lại nhìn cho rõ, tụt lại phía sau mọi người, cậu kéo Viên Việt qua, để anh cúi xuống với mình, nhìn tấm ảnh kia.

Ngón tay Tưởng Dung chỉ vào, hỏi: "Đây là anh à?"

Viên Việt nhìn lại cẩn thận, thấy bản thân mình thời trẻ đứng cạnh Tân Nghiêu, guitar chống trên mặt đất, nhếch mày nhìn ống kính, vẻ mặt không kiên nhẫn, trên xương gò má còn có vết máu đọng, anh gật đầu: "Ừ."

Tưởng Dung cũng phát hiện ra vết máu ứ đọng kia, cậu hỏi: "Mặt anh sao vậy?"

Viên Việt nghĩ lại: "Không biết hôm đó đánh nhau với ai, đánh xong thì đến biểu diễn."

Tưởng Dung kinh ngạc: "Đánh nhau? Ủa tại sao?"

Viên Việt đứng thẳng dậy, đút tay vào túi, hờ hững đáp: "Cần gì lý do, mày nhìn đểu tao, tao nhìn lại mày, thế rồi đánh nhau thôi."

Tưởng Dung phì cười, cười đến nỗi hai mắt cong cong.

Viên Việt: "Chẳng phải em không muốn nói chuyện với tôi à?"

Tưởng Dung vội vàng nín cười, chạy theo người đằng trước.

Người dẫn đường đi họ đi thẳng lên một chiếc cầu thang nhỏ, lên tầng hai, nói là tầng hai thật ra là một gác lửng nhỏ, đối diện với sân khấu, có sô pha có bàn, không cần chen chúc mà vẫn có tầm nhìn đẹp.

"Hôm nay đủ người đấy," Người dẫn đường cũng cạo trọc đầu, trên da đầu có hình xăm, nhìn rất thân quen với cả nhóm, "Lên hát đi."

Hứa Nhất Tâm gật đầu nhưng không nói gì, Thạch Đầu theo hầu hai đứa nhóc choai choai bay nhảy từ trưa đến tận chiều tối, mệt rã rời khoát khoát tay, Viên Việt thì không nói lời nào.

Tân Nghiêu nhảy lên, bám lấy vai người bạn kia: "Đi đi nào, xuống dưới chơi."

Chầm chậm, khoảng trống trước sân khấu dần đầy ắp người, trong Ngõa Xá vang lên một điệu nhạc có cảm giác tiết tấu cực mạnh, đèn tối đi, chỉ còn lại sân khấu sáng đèn. Tưởng Dung ghé vào lan can kim loại của gác lửng, nhìn người người nhốn nháo phía dưới, Tân Nghiêu đang ngồi xếp bằng trên sân khấu, bên chân đặt đàn tam của cô, cô đang nói chuyện với nữ guitarist tết bím tóc, Hứa Nhất Tâm ngồi sau dàn trống, cầm dùi trống xoay cực kỳ điệu nghệ.

Tạ Tấn đã chuồn xuống dưới lẫn trong đám đông từ lâu, cậu cao ráo, không lo bị ai cản tầm mắt, đứng dựa vào tường.

Vu Tiểu Lân cũng bị bầu không khí sôi động lây nhiễm, kích động đến độ mặt đỏ rần, nói với Tưởng Dung: "Chúng mình cũng xuống dưới đi."

Tưởng Dung nhìn Viên Việt đang vùi trong góc sô pha nghịch điện thoại, hơi do dự. Thấy thế, Thạch Đầu đứng lên, nói: "Để anh đưa nhóc xuống, bên dưới nhiều người, nhỡ bị xô ngã."

Vu Tiểu Lân hơi hơi thất vọng, nhưng rồi vẫn hớn hở đứng dậy, đi theo Thạch Đầu xuống cầu thang. Thạch Đầu to con, mở đường dễ như bỡn, tìm một cái ghế chỗ quầy bar, để Vu Tiểu Lân bé xíu đứng lên nhìn.

Buổi biểu diễn sắp diễn ra, Hứa Nhất Tâm gõ từng nhịp trống như có như không, khán giả ồn ào la hét hưng phấn.

Tưởng Dung không nhịn được, ngồi sát lại gần Viên Việt, rút điện thoại của anh đi: "Chúng ta xuống dưới chơi đi anh."

Viên Việt cướp điện thoại về, nói: "Đã bảo là không nói lời nào cơ mà."

Tiếng đàn của Tân Nghiêu đã vang lên, Tưởng Dung vội nói: "Xin anh, em xin anh luôn đó, đi nào đi nào."

Viên Việt cười khẽ, đứng dậy đưa cậu đi.

Ca khúc mở màn của Tân Nghiêu là một ca khúc Tưởng Dung từng nghe, vốn rất nhẹ nhàng, lại được họ biến tấu thành vừa mạnh mẽ vừa sôi động, nhịp trống dày đặc.

Nơi đây có rất nhiều người cá tính, nhưng dù vậy Tân Nghiêu vẫn là người giàu năng lượng nhất, mái tóc xoăn lọn xõa tung đến thắt lưng, thậm chí lúc hát đến đoạn cao trào còn giẫm một chân lên ghế, tranh thủ đang nhạc dạo, quay sang hôn lưỡi với tay chơi guitar nữ bên cạnh, tay cô đè gáy người ta lại, nghiêng đầu, mái tóc che đi môi lưỡi quấn quýt nồng nàn.

Khán giả hét rầm lên từng đợt từng đợt, Tưởng Dung đứng trong đám đông, cơ thể ùa lên từng cơn khô nóng, chóp mũi đã đẫm mồ hôi, kích động đến độ hận không thể cùng hét thật to cho thỏa, cậu lùi ra sau một bước, không cẩn thận giẫm lên chân Viên Việt đang đứng ngay phía sau, Viên Việt xuýt xoa một tiếng bên tai cậu, tay anh đỡ lưng cậu lại, khẽ nói: "Đứng cho vững."

Tưởng Dung dời chân, ngẩng đầu lên nhìn Viên Việt, thấy mặt anh được ánh đèn trên sân khấu rọi sáng.

"em muốn đạp gió rẽ sóng, giẫm nát cát vàng và biển xanh

thay vì hiểu lầm nhau, chúng ta hãy can đảm tiến lên anh nhé."

Hứa Nhất Tâm ngồi sau dàn trống, gõ hăng say, tay áo thun kéo lên vai, lộ ra cánh tay trắng trẻo, lúc dồn sức lớp cơ bắp hơi mỏng căng lên, mồ hôi chảy dọc thái dương, cằm và cổ, chui vào trong áo. Nhưng ánh mắt của anh lại rất sáng trong, hơi hếch đầu, cau mày mím chặt môi, nhịp trống hòa cùng nhịp tim, như muốn gõ thẳng vào lòng người.

Tạ Tấn nhìn anh, miệng hơi hé ra, không thể dịch chuyển ánh mắt, vành tai nóng rực lên.

"em cam nguyện anh là kẻ dối trá, tự huyễn hoặc bản thân

cười là thần ngụy trang, cười là cố nén đau thương."

Tưởng Dung ngẩng đầu, nhìn thấy Viên Việt cũng cúi đầu nhìn cậu. Ánh đèn chung quanh mờ ảo chấp choáng, tiếng thét chói tai và tiếng ca nội lực như bị ngăn cách xa ngàn dặm.

Là Viên Việt cong eo cúi xuống trước, anh nhìn Tưởng Dung chăm chú, đóng đinh cơ thể cậu tại chỗ, nhưng không ghim được trái tim cậu, nhịp tim của Tưởng Dung hòa theo tiếng trống và tiếng hát, như sắp nhảy văng khỏi lồng ngực.

Khuôn mặt của hai người dần dần lại gần, hơi thở phả lên mặt đối phương, Tưởng Dung không nhịn được, hơi nhón chân lên, ấn môi mình lên môi Viên Việt, bị chút râu mới mọc trên cằm anh đâm vào, ngứa từ môi ngứa đến trong lòng.

Bốn bề đều là người, nhưng quả thực là không có ai để ý đến hai người bọn cậu.

Viên Việt khẽ thở than một tiếng bé đến nỗi không nghe rõ bên tai Tưởng Dung, anh mé miệng, ngậm lấy môi dưới của Tưởng Dung, khẽ nghiến làn môi mềm giữa hàm răng.

Tưởng Dung cảm thấy tay Viên Việt siết lấy eo mình, môi dưới bị cắn mút liếm láp, sau đó là đầu lưỡi anh, vừa nóng vừa ướt, chui vào trong miệng cậu, trêu ghẹo đầu lưỡi cậu.

Cậu thấy linh hồn mình sắp sửa bay lên, bản thân không còn tồn tại trong khoảnh khắc này.

Tiếng hát bên tai chợt nổ tung như sấm rền.

"hãy để em đi về phía anh, đi về phía giường của anh,

hãy để em nhìn thấy anh, nhìn thấy vết thương của anh,

em nhớ anh nên em đứng lại, đứng ở nơi đại mạc biên cương,

em nhớ anh nên em đứng lại, đứng ở thoáng tháng bảy vấn vương."

(*) ca khúc Vào tháng bảy (七月上)- JAM

https://youtu.be/wr1-fuOx-pc

Hết chương 20.

?: tưởng tượng bài hát này được mix lại theo phong cách rock, thêm giọng ca nội lực của Tân Nghiêu và nhịp trống của Hứa Nhất Tâm là thấy sôi sục =))))))))