Shangri-La

Chương 13




Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

***

Chương 13:

nhưng nhìn người khác yêu nhau sao lại mê hoặc đến thế,

***

Sau khi về đến nhà, Viên Việt giục Tưởng Dung tắm rửa đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ. Tưởng Dung nằm lỳ trên giường, xoay mở đèn nhỏ cạnh giường, lục album ảnh trong điện thoại. Dạo này cậu chụp lén được không ít ảnh của Viên Việt, lật từng tấm từng tấm, chợt trong lòng hơi hụt hẫng. . Ngôn Tình Tổng Tài

Cậu vô thức cho rằng, thuận lợi đi vào nhà Viên Việt ở vậy tiếp theo hẳn là hai người sẽ từ từ quen với việc ở chung, có ấn tượng tốt về nhau, sau đó thì yêu đương, làm chuyện ân ái, sẽ có khó khăn trắc trở, nhưng cuối cùng sẽ là một kết cục tốt đẹp, chẳng phải tình tiết trong tiểu thuyết luôn phát triển như thế sao?

Nhưng Viên Việt là trai thẳng, hơn nữa còn coi cậu là con nít.

Tưởng Dung chôn đầu vào trong chăn, cuốn mình thành một cục, quay qua quay lại mấy trăm lượt, thở dài một hơi.

Bỗng nhiên, dưới nhà vang lên tiếng gõ cửa, vài tiếng, không thấy ai ra mở. Tưởng Dung đứng dậy, xuống dưới nhà, trong phòng khách không có ai, phòng tắm có tiếng nước, Viên Việt đang tắm. Cậu nhìn từ mắt mèo ra ngoài, cổng ngoài sân không đóng, đứng bên ngoài là cô gái chiều nay ôm hôn Viên Việt ngoài cửa quán bar.

Tưởng Dung với gương mặt vô cảm kéo cửa ra.

Cô gái ngoài cửa trang điểm đẹp đẽ, ngực to eo nhỏ, áo ba lỗ khoét sâu lộ ra rãnh ngực hun hút, nhìn cửa được mở ra là định đi vào trong, Tưởng Dung chặn một tay ngang cửa ngăn cô gái lại, ngoài miệng cười nhưng trong lòng thì không: "Dì ơi, dì tìm ai thế?"

"Cậu là ai," Cô gái kia nhíu mày, khoanh tay, "Tôi tìm Viên Việt."

"Dì à," Tưởng Dung lặp lại lần nữa, "Anh ấy không có ở nhà, lần sau dì lại đến nhé."

Đang lúc hai người giằng co, tiếng nước trong phòng tắm đã dừng lại từ lúc nào.

"Tưởng Dung, đi lên ngủ."

Tưởng Dung quay đầu lại, thấy Viên Việt đang đứng phía sau, không mặc áo, trên người toàn là bọt nước, chỉ mặc một chiếc quần rộng rinh, vắt khăn tắm trên cổ, cau mày, hình như có chút không vui.

Tưởng Dung càng không vui, tâm trạng có chút giống với lúc còn bé đánh nhau với bạn học, mẹ chạy tới nhưng việc đầu tiên là trách mắng cậu. Mũi cậu ê ê, cố gắng nhịn xuống, hít mũi một cái, ra vẻ trấn định đáp lại một tiếng "dạ", rồi quay người lên tầng.

Sau khi đi lên, Tưởng Dung vừa tủi thân vừa tức giận, vốn định không thèm quan tâm trùm đầu đi ngủ cho nhanh, nghĩ một hồi vẫn bật dậy, kiếm cái túi bút trong balo, lấy ra một chiếc, xuống cầu thang, đứng ở chiếu nghỉ tầng hai, thò đầu ra ngó xuống dưới nhà.

Viên Việt ngồi trên sô pha, áo của cô gái kia đã xốc lên, tách chân quỳ gối hai bên người anh, tay Viên Việt đỡ ngang hông cô.

Tưởng Dung thầm cười lạnh, gỡ nắp bút ra, quăng xuống cầu thang. Chiếc bút kia lăn từng xuống từng bậc, lạch cà lạch cạch, tiếng động vang rõ mồn một trong phòng khách trống trải.

Viên Việt nghe tiếng nhìn lại, thấy một cái bút lăn lộc cộc đến gần sô pha, va vào một phát rồi dừng lại. Tưởng Dung đi theo nó, điềm nhiên như không có chuyện gì, cúi người nhặt bút lên, đứng đó nhìn hai người.

Cô gái kia hơi xấu hổ, kéo áo xuống, ra khỏi đùi Viên Việt, ngồi ở một bên. Viên Việt ngồi vắt chéo chân, nửa người dưới đã cứng đanh, đội vải quần lên. Anh nhìn Tưởng Dung, nhắm mắt thở dài, bực bội vươn tay vò mái tóc vừa mọc ra được chút xíu của mình.

"Thức khuya học bài, bị rơi bút." Tưởng Dung nhìn chằm chằm Viên Việt, xụ mặt giải thích, "Học sinh xuất sắc cũng phải ôn bài."

Tưởng Dung tự cho là mình rất lạnh lùng rất tuyệt tình, cầm bút xoay người bỏ đi thẳng.

Viên Việt biết Tưởng Dung đang nghĩ gì, anh nhìn bóng lưng của cậu, nghĩ đến màn hình điện thoại của cậu là ảnh của mình. Cô gái bên cạnh thấy Tưởng Dung đã đi, ôm cánh tay Viên Việt bắt đầu làm nũng tiếp, thấy Viên Việt vẫn ngẩn người nhìn về phía cầu thang, cô vươn tay xoay mặt Viên Việt qua, rướn tới hôn anh.

Chưa được một phút, lại có đồ lăn xuống cầu thang, là mô hình quả địa cầu dùng để học địa lý, lăn còn kinh hơn cả bút, lục cục quanh phòng khách nửa vòng.

Tưởng Dung cũng lượn nửa cái phòng khách theo quả địa cầu, nhặt lên, nói: "Ôn địa lý."

Bị cắt ngang hai lần, cô gái kia tức giận vô cùng, đứng lên, chỉ tay vào Tưởng Dung: "Cậu có chuyện gì vậy hả!"

Tưởng Dung không nói không rằng, cầm quả địa cầu nhỏ trong tay, cài vào giá đỡ, xoay từng vòng từng vòng, vành mắt đỏ ửng, tay áo ngủ hơi dài, che quá mu bàn tay, lộ ra những ngón tay thanh mảnh, ngoan vô cùng.

Viên Việt đứng thẳng dậy, kéo cái tay đang chỉ vào Tưởng Dung của cô gái kia xuống, nói: "Em về trước đi."

"Lần sau hẹn khi nào?" Cô kinh ngạc quá đỗi, nghĩ bụng vất vả mãi mới hẹn được Viên Việt, Viên Việt nổi tiếng là không hẹn người lần hai, không biết sau này còn có cơ hội hay không.

Viên Việt kéo cô ra ngoài cổng, tuyệt không lưu luyến: "Muộn rồi, tìm người tới đón đi."

Đóng cổng lại, lúc Viên Việt quay đầu, Tưởng Dung vẫn đứng tại chỗ, không rên một tiếng. Viên Việt tắt đèn phòng khách đi, chỉ để lại một ngọn đèn áp tường nhỏ, dỗ: "Đi ngủ đi nào."

Tưởng Dung nghẹn một bụng tức, khô cằn nói: "Không ngủ."

Viên Việt đi tới, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay thon gầy của Tưởng Dung, dắt cậu lên tầng. Tưởng Dung giãy vài cái, giãy không thoát, đành trở lại gác xép theo anh.

Viên Việt dắt cậu về giường, mở đèn bàn lên giúp cậu.

Tưởng Dung ngồi trên tấm nệm dày, ôm đầu gối, cắn cắn môi, nhìn ánh đèn cam dịu hắt lên sườn mặt của Viên Việt, cậu nói: "Em thích anh."

Viên Việt không ngờ cậu lại nói thẳng ra như vậy, anh buông tay khỏi công tắc đèn, đứng tại chỗ, nói một tiếng: "Ừ."

Tưởng Dung cúi đầu: "Sao anh lại thế chứ..."

Viên Việt đáp gọn: "Nhưng tôi không thích em."

Tưởng Dung lấy tay áo hung hăng lau khóe mắt, hỏi tiếp: "Thế anh thích ai?"

"Không thích ai cả." Viên Việt ngồi xổm xuống, để ánh mắt ngang tầm với Tưởng Dung, "Em còn nhỏ, em không biết..."

Tưởng Dung cáu anh: "Em không nhỏ, tuổi tác không nhỏ, phía dưới cũng không nhỏ, anh đừng ngậm máu phun người!"

Viên Việt dứt khoát ngồi xếp bằng xuống sàn nhà, hỏi cậu: "Em thích tôi thật sao, em thích tôi vì điều gì?"

Tưởng Dung nghĩ nghĩ.

Trước hết, thích Viên Việt là vì anh đẹp trai, đi xe máy phân khối lớn, bờ môi mỏng nhếch lên, cau mày, hung dữ đánh đuổi đám lưu manh vặt chặn đường ăn cướp trong ngõ nhỏ.

Cái này quá nông cạn quá trẻ con, không nói được.

Còn thích điều gì nữa, thích dáng vẻ Viên Việt không làm gì được cậu, chăm sóc cậu, nấu cơm cho cậu, quét dọn gác xép cho cậu.

Này cũng không thể nói, thích một người mà lại thích được anh ấy chăm sóc mình ư? Quá ích kỷ. Lúc Viên Việt mắng cậu, lúc lạnh nhạt với cậu, thì cậu không thích nữa à?

Tưởng Dung nghĩ tới nghĩ lui, miệng há ra lại khép lại, khép lại lại mở ra, nhất thời không biết nói thế nào.

"Ngủ đi." Viên Việt vươn tay vỗ vỗ đầu cậu, nói.

Trong lòng Tưởng Dung càng khó chịu hơn, khó chịu hơn cả khi nhìn thấy Viên Việt hẹn làm tình với người khác, vậy mà cậu không biết mình thích Viên Việt vì cái gì.

Cậu chôn đầu vào đầu gối, nói khẽ: "Em có thể tới quán bar làm thêm không?"

Bước chân Viên Việt khựng lại, quay đầu nhìn cậu, thấy Tưởng Dung co cả người thành một cục, như cây xấu hổ bị ngón tay chạm vào, lại như bé nhím con vo tròn người lại khi gặp nguy hiểm, cuối cùng anh vẫn thở dài, đáp: "Tới đi."

Tưởng Dung đợi Viên Việt đi xuống rồi mới chui vào trong chăn.

Lôi tai nghe ra, cắm vào điện thoại, bịt kín tai, bật bừa một ca khúc lên nghe.

"nên yêu như thế nào, trong sách chưa từng ghi."

Tưởng Dung tăng âm lượng lên một chút, che đi tiếng bước chân dưới tầng của Viên Việt.

"nhưng nhìn người khác yêu nhau sao lại mê hoặc đến thế,

hỏi khi nào thì nho mới chín,

bạn phải lẳng lặng đợi chờ, và rồi cứ thế

dù rằng mất mùa thất thu cũng phải bảo vệ đến cùng."

(*) Ca khúc "Khi nho chín" (葡萄成熟时) của Trần Dịch Tấn ()

https://youtu.be/xdqtxq9JPNI

Hết chương 13.