Shangri-La - Xuân Nhật Phụ Huyên

Chương 33




Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

***

Chương 33:

Không hề nhắc đến quy tắc, đó chính là, bất kể thế nào, cứ tới trước là thắng, đi ra sao, trên đường dùng thủ đoạn gì cũng không ai quản...

***

Viên Việt bắt đầu cải tiến lại xe máy của anh.

Mùa đông của Y thành nhiệt độ không quá thấp, nhưng rất ẩm thấp, gió lạnh quất tới từng cơn như muốn đông lạnh chết người, cái lạnh rúc vào tận xương. Viên Việt đành phải đẩy xe vào phòng khách, trên mặt đất có trải một tấm vải chống nước lớn, làm việc luôn trong phòng.

Thỉnh thoảng Tưởng Dung lấy đồ đưa đồ cho anh, còn không thì sẽ ghé sấp trên sô pha nghiêm túc nhìn anh, nhìn đường cong lông mày sắc bén mỗi khi anh cau mày, đường cằm bén ngọt mỗi lúc anh chăm chú, gân xanh lồi ra khi anh dùng sức, chờ mong anh thỉnh thoảng ngoảnh lại hôn mình. Tưởng tượng trong đầu, nếu là mùa hè, Viên Việt để trần nửa thân trên mặc quần yếm lao động cả người đẫm mồ hôi sửa chữa xe máy thì phải đẹp trai cỡ nào chứ.

Thỉnh thoảng Viên Việt sẽ gọi điện thoại cho Thạch Đầu, trò chuyện đôi câu về việc cải tiến xe máy. Cái gì mà động cơ, bộ ly hợp... Tưởng Dung không hiểu cho lắm, cũng không biết có phải bởi vậy mà trong lòng cậu luôn có chút lo sợ hay không, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ung dung bình tĩnh của Viên Việt, cậu lại yên lòng.

Có một buổi sáng, Tưởng Dung dậy rất sớm, Viên Việt cũng đã không ở trên giường, trong chăn vẫn còn hơi ấm. Cậu đứng dậy, thấy Viên Việt gọi điện thoại dưới tầng, cau mày.

Viên Việt quay đầu lại nhìn thấy Tưởng Dung đi chân đất đứng trên cầu thang, anh cúp máy, đi tới dắt cậu về trên lầu, hai người lại cùng chui vào chăn.

"Sao vậy ạ?"

Hình như Viên Việt ngẩn người, một lát sau mới phản ứng lại: "Ừ?"

"Em hỏi anh đó, sao rồi, xảy ra chuyện gì à?"

"Không sao, nói chuyện với Hứa Nhất Tâm thôi."

Tưởng Dung cũng thuận theo anh không hỏi nữa, chờ đến chiều mới len lén trốn lên gác xép, gọi điện thoại cho Hứa Nhất Tâm.

"A lô."

"A lô, anh Hứa ạ."

"Làm gì đó, thân thiết quá thể." Giọng Hứa Nhất Tâm biếng nhác, như vẫn chưa dậy.

Tưởng Dung không để ý đến lời trêu chọc của anh, hỏi: "Anh có thể nói cho em biết ngày đua mà anh Viên và Triệu Nhất hẹn nhau được không?"

"Thứ hai chứ gì nữa." Hứa Nhất Tâm đáp không chút do dự.

Chắc chắn là hai người đã thông đồng với nhau chỉ để lừa gạt mình, khẳng định là không phải hôm ấy. Vì sao không cho mình đi chứ, đứng im nhìn xem cũng không được à? Tưởng Dung hít sâu một hơi rồi nói: "Không phải thứ hai đúng không, lừa em làm gì."

Hứa Nhất Tâm ở đầu dây bên kia khựng lại, mãi sau mới lên tiếng: "Ổng sợ em đòi đi."


"Tại sao em không được đi, xem cũng không cho xem nữa hả?" Tưởng Dung ấm ức, giọng điệu nặng hơn.

"Ầy dà không phải," Trong giọng nói của Hứa Nhất Tâm lộ ra một chút lo lắng, "Em cho rằng năm đó Diêu Hủy bị ngã như thế nào? Lúc đua xe ở đường vòng quanh núi họ phải chở theo một người ở yên sau, lúc quẹo cua càng gấp thì càng dễ lật xe, nên người ngồi sau phải càng nhẹ càng tốt, nên Viên Việt sợ em đòi đi."

Tưởng Dung: "Vậy anh ấy định dẫn theo ai?"

Hứa Nhất Tâm: "Vốn dĩ anh bảo là để anh, ổng không chịu, thật ra Tân Nghiêu thì càng phù hợp hơn. Anh khuyên mãi, ổng bảo sẽ không mang bất kỳ ai trong mấy người tụi anh hết. Nếu Viên Việt không tìm thấy người thích hợp, rất có thể lúc đó Triệu Nhất sẽ nhét người cho ổng, liệu có ngáng chân chơi xấu không thì không biết."

Tưởng Dung nghe mà kinh hãi, nhất thời không biết phải nói gì.

Hứa Nhất Tâm: "Anh thì hi vọng em đi, em nhỏ người và nhẹ cân, với lại mang em theo, Viên Việt sẽ không liều mạng đua nữa, có thua cũng không sao, nhất định phải an toàn không xảy ra chuyện gì mới tốt."

Tưởng Dung hỏi: "Rốt cuộc là ngày nào?"

"Chủ nhật."

Đợi đến chủ nhật, Viên Việt nói muốn đưa cậu về nhà, chuẩn bị để hôm sau đi học.

Tưởng Dung cũng không nói gì nhiều, thuận theo ý anh, chạy xe tới khu nhà của Tưởng Dung, đi dạo một đoạn dọc theo bờ sông, gió lạnh thổi vù vù, Viên Việt nhét tay Tưởng Dung vào túi áo mình, hai người không ai nói chuyện.

Đến lúc chia tay, Tưởng Dung nhéo nhéo lòng bàn tay Viên Việt, nói: "Anh phải cẩn thận."

Viên Việt ngẩn ra một lúc mới hiểu được, mím môi cười: "Ừ được rồi."


Ngọn núi ở ngoại ô nhìn ra toàn cảnh thành phố, trên núi có một con đường quanh co bị bỏ hoang, vốn dĩ chẳng có mấy ai lui tới, chỉ có một số ít người lái xe lên núi ngắm mặt trời mọc vào cuối tuần, sau này có một lần mưa to, núi sạt đất bùn xuống lấp ngang đường, sau khi sửa lại thì không lưu thông nữa, dần trở thành tụ điểm cho dân chơi xe thỉnh thoảng tới đua.

Trên núi rất lạnh, lúc Viên Việt lái xe đến giữa sườn núi thậm chí còn có mưa nhỏ, đường khá trơn, nhưng ở đó đã đầy người, mười mấy chiếc motor phân khối lớn màu sắc khác nhau đỗ ở đây, cùng mở đèn pha, chiếu sáng con đường núi đen ngòm, tiếng động cơ ầm ầm vang lên không ngừng, như thể tiếng reo hò cổ vũ, nối tiếp vang vọng, bầu không khí rất sôi nổi.

Triệu Nhất ngồi trên chiếc motor màu xanh lá của gã, cực kỳ bắt mắt, nhìn thấy Viên Việt bước xuống xe, gã huýt sáo một tiếng chối tai, lớn lối: "Cuối cùng cũng tới, còn tưởng mày bùng hẹn!"

Hôm nay Viên Việt mặc áo jacket đen, quần bó sát và bốt đi xe chuyên dụng, tôn lên dáng người cao lớn thẳng tắp. Anh gỡ mũ bảo hiểm xuống, lắc lắc đầu, cảm thấy có giọt mưa nhỏ vụn hắt vào mặt, anh nhìn xung quanh, có gương mặt lạ cũng có gương mặt quen, trên mặt họ đều mang vẻ hoặc kích động hoặc hưng phấn hoặc đùa cợt. Anh không để ý đến Triệu Nhất, hỏi một thanh niên đứng dựa vào cây ở ven đường: "Đua thế nào?"

Thanh niên kia đi ra khỏi bóng khuất của cây, đội một chiếc mũ lưỡi trai trên đầu, trên tay cầm một lá cờ không lớn lắm, đáp: "'Rất đơn giản, đua dọc theo đường, tới đỉnh núi trước là thắng."

Không hề nhắc đến quy tắc, đó chính là, bất kể thế nào, cứ tới trước là thắng, đi ra sao, trên đường dùng thủ đoạn gì cũng không ai quản. Cậu ta là người tổ chức, không ai có ý kiến, Viên Việt cũng gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Triệu Nhất vỗ cô gái đội mũ bảo hiểm mặc áo da bó sát người ngồi ở yên sau, cười hỏi Viên Việt: "Mày không mang người đến à? Tao chọn cho mày một cô nhé?"

Viên Việt đang định trả lời, tự dưng bên cạnh có một người đi tới, dáng người nhỏ nhắn, hếch cao cằm.

"Anh ấy mang tôi theo."

Ánh mắt mọi người dồn về phía Tưởng Dung vừa cất tiếng. Viên Việt ngẩn người, nhìn Tưởng Dung đi về phía anh, tóc xoăn của cậu bị gió núi thổi rối tung, cậu bị tất cả mọi người quan sát nhưng không chút sợ hãi, vẻ mặt ung dung và bình tĩnh, một tay cầm theo mũ bảo hiểm Viên Việt mua cho cậu. Khuôn mặt tuy còn trẻ con ngây thơ, nhưng cũng đã có sự khí phách rất riêng của thiếu niên, ánh mắt quật cường và tự tin.

Viên Việt lặng lẽ nhìn cậu, hỏi: "Sao em lại tới đây?"

Tưởng Dung lanh lẹ trèo lên xe, chống vào bả vai Viên Việt đứng dậy, nói: "Trừ em ra anh còn muốn mang theo ai?"

Viên Việt không khỏi có chút căng thẳng, bất giác anh lại nghĩ tới Diêu Hủy, bàn tay siết chặt lấy tay cầm của xe một cách mất tự nhiên, khán giả vây xem đã lục tục đi lên đích đến ở đỉnh núi, mưa vẫn rỉ rả như cũ.

Tưởng Dung đặt đầu lên vai Viên Việt, mặt dán mặt với anh, chia sẻ nhiệt độ ấm áp, khẽ khàng: "Thật ra em cũng hơi sợ, ngồi ở yên sau có cần yêu cầu kỹ thuật gì không anh?"

Viên Việt nghiêng đầu nhìn Tưởng Dung, đối diện với ánh mắt ngậm ý cười sáng long lanh của cậu, tất cả lo lắng và căng thẳng chợt tan thành mây khói.

"Không có yêu cầu gì, đạp thật vững vào chỗ để chân, ôm chặt một chút, tin tưởng anh."

Tưởng Dung vội vàng gật đầu, thấy ngũ quan lập thể đẹp tuyệt của Viên Việt càng thêm anh tuấn và đáng tin cậy dưới ánh đèn pha của xe máy, cậu hơi nghiêng qua hôn lên má anh. Viên Việt cảm thấy gương mặt mình âm ấm, anh bèn tìm kiếm bờ môi của Tưởng Dung, hai người trao nhau một nụ hôn đi kèm nước mưa ẩm ướt.

Tiếng huýt sáo và la hét hưng phấn của khán giả liên tục vang lên.

Thanh niên cầm cờ kia nhìn thoáng qua điện thoại, nói: "Đến giờ rồi."

Viên Việt đội mũ bảo hiểm cẩn thận cho Tưởng Dung, anh cũng đội mũ bảo hiểm lên, đeo găng tay bảo vệ, cúi người giữ tay nắm xe máy, cảm thấy Tưởng Dung vòng tay quàng qua hông mình, lực độ khiến người ta yên tâm.

Triệu Nhất cũng song song với anh, chờ đợi hiệu lệnh xuất phát.

Khán giả đã rời đi hết, đường núi không bóng người, chỉ có tiếng động cơ xe máy của hai người vang lên ầm ầm.

Có thể nhìn thấy mưa bụi lất phất qua ánh đèn chiếu, bầu không khí hết sức căng thẳng.

Hết chương 33.