Sếp Tôi Là Một Kẻ Cuồng Yêu

Sếp Tôi Là Một Kẻ Cuồng Yêu - Chương 61: Tưởng rằng họ đang yêu nhau




Edit&Beta: VyVy



...



Buổi sáng sau khi đánh răng, Phương Chu Diêu trợn mắt nhìn gương, nhìn trái phải nhìn một cái răng trắng này của anh.



Bên phải vì lý do có một chiếc răng hổ, răng không gọn gàng và trông không thoải mái.



Anh không thích cái răng hổ này, lúc còn nhỏ, luôn luôn giống như chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, có việc không có việc gì liền ấn cái răng hổ nhô ra này, rất muốn đặt nó bằng phẳng, muốn có một hàm răng chỉnh tề.



Bây giờ cũng vậy.



Dư Phiêu Phiêu nói mơ thấy anh bị gãy răng, sáng sớm gõ cửa phòng anh kiểm tra răng.



Nhưng cô không biết, nhìn trong gương, cái răng hổ khiến anh thập phần ghét bỏ.



Phương Chu Diêu nghĩ: Để thực sự có thể làm rơi chiếc răng không đồng đều này, cũng tốt ...



...



Đây là một buổi sáng thứ hai, sau khi hát một bài hát vào cuối tuần, thứ hai đến trường Phương Chu Diêu và Dư Phiêu Phiêu trực tiếp trở thành nhân vật tiêu điểm trong mắt cả lớp!



Hai người bọn họ cùng nhau đến lớp học, cùng nhau đi đến vị trí của mình ngồi xuống trong ánh mắt chú ý của các bạn cùng lớp...



Điều gì đến cũng sẽ đến.



Hai người họ vừa ngồi xuống, Hoàng Bảo Bảo lập tức ngồi ở hàng ghế đầu liền quay đầu nhìn chằm chằm hai người bọn họ, ánh mắt hơi nheo lại, ẩn chứa bát quái hồn nồng đậm.



Phương Chu Diêu đều xấu hổ chết đi, Dư Phiêu Phiêu vẫn mỉm cười chào hỏi: "Chào buổi sáng. ”



"Hắc hắc ~ hai người ~ video ca hát kia ~ quan hệ kia ~" Ánh mắt Hoàng Bảo Bảo hôm nay đối rất khác với hai người bọn họ.



Thật ra không chỉ có cô, đại khái cả lớp đều tự nhiên cảm thấy, hai người bọn họ nhất định là yêu đương!



Trong thời niên thiếu này rất dễ dàng để dậy thì sớm, học sinh trung học cơ sở yêu nhau không phải là một điều kỳ lạ. Bất quá tình yêu của học sinh trung học, quá mức ngây ngô non nớt, phần lớn kết cục đều là chết non.



Dư Phiêu Phiêu nhìn ra ý đồ hiểu lầm từ ánh mắt Hoàng Bảo Bảo, cô vẫn bình tĩnh bình tĩnh giải thích: "Đó là bài hát tôi viết, điệp khúc hai người. Vừa vặn cuối tuần cậu ấy ở nhà ba ba, liền để cho cậu ấy phối hợp một chút. Sau khi đăng lên internet, hiệu quả là khá tốt, cậu thấy nó dễ nghe?"



"Dễ nghe a!" Hoàng Bảo Bảo gật đầu, nhưng ý thức được đề tài bị dẫn lệch, lập tức lại bắt cóc trở về, "Chờ đã, cho nên hai người bây giờ là bạn nam nữ rồi?"



Phương Chu Diêu khi đó yên lặng đỏ mặt, khẩn trương đến mức không thể nói chuyện.



Cho nên, vẫn là Dư Phiêu Phiêu đang giải thích, "Không phải, chỉ là bạn tốt."



"Ồ?!" Hoàng Bảo Bảo nhướng mày, biểu tình nghi ngờ.



Tại sao cô ấy không tin!



Dư Phiêu Phiêu cười nói: "Thật không phải. Làm thế nào chúng tôi có thể yêu nhau, ba của cậu ấy cũng là ba tôi."



Hoàng Bảo Bảo nhíu mày, "Không được sao?"



Nhưng cũng không phải con ruột a...



Khi đó, Phương Chu Diêu cũng hướng Dư Phiêu Phiêu ném ánh mắt nghi ngờ, anh cũng không hiểu lý lẽ này.



Không, phải không?



Nhưng bọn họ không phải anh em a!



Anh mới không cần cô em gái này!



Từ chối!




Dư Phiêu Phiêu bên này cười gật đầu, "Không được, ba mẹ cậu ấy sau này muốn tái hôn, chúng tôi chính là người một nhà. Cậu không cần phải suy nghĩ quá nhiều."



Hoàng Bảo Bảo: "Ồ..."



Sắc mặt Phương Chu Diêu khi đó đã không còn tốt lắm.



Anh vẫn không nói gì, tâm tình lại xuống đến đáy cốc, một cỗ buồn bã buồn bã ứ đọng ở ngực, làm cho anh cảm thấy rất không thoải mái.



Chỉ chốc lát sau, Dương Nhạc Nhạc cũng tới.



Cô ấy cũng giống như Hoàng Bảo Bảo, tiến hành một trận bức hỏi Dư Phiêu Phiêu, Phương Chu Diêu, nhất định phải thừa nhận hai người bọn họ đã là mối quan hệ bạn bè nam nữ.



Dư Phiêu Phiêu cũng dùng lý do tương tự để nói cho Dương Nhạc Nhạc, Dương Nhạc Nhạc rốt cuộc cũng là đứa nhỏ, lập tức bị lý do này chặn đến không biết trả lời.



Mà tâm tình của Phương Chu Diêu cũng được cô giải thích hết lần này đến lần khác, càng ngày càng không tốt...



Hôm nay anh, nói ít bất thường.



Sau đó, trong giờ học, Dư Phiêu Phiêu đi vào phòng vệ sinh.




Phương Chu Diêu hưng trí thiếu khuyết tật nằm sấp trên bàn, hai mắt mê mang nhìn về phía trước...



Phía sau, Dương Nhạc Nhạc dùng bút chọc anh, Phương Chu Diêu cũng không phản ứng.



Dương Nhạc Nhạc cũng không dễ dàng bỏ cuộc như Hoàng Bảo Bảo, cô là người thích phá vỡ nồi cát hỏi đến cùng!



Vì thế thừa dịp Dư Phiêu Phiêu không có ở đây, Dương Nhạc Nhạc phỏng vấn Phương Chu Diêu...



Cô hỏi: "Bàn trước, cậu có thực sự không thích Phiêu Phiêu? Cậu không muốn nói chuyện yêu đương với cậu ấy sao?"



Phương Chu Diêu Không thèm để ý tới cô.



Dương Nhạc Nhạc lại nghi hoặc: "Cậu ấy xinh đẹp như vậy, còn biết chơi guitar viết bài hát, tại sao cậu không thích cậu ấy?"



Phương Chu Diêu lật một cái bạch nhãn...



Rõ ràng là cô không thích anh!



Phương Chu Diêu hiện tại trong đầu đều hoài nghi, cô đối xử tốt với anh như vậy, có phải là nguyên nhân cô coi anh là anh trai hay không?



Ah, không muốn chấp nhận, không phải như vậy ...



Đầu bút Dương Nhạc Nhạc tiếp tục chọc Phương Chu Diêu, "Bàn trước, vậy rốt cuộc cậu ấy có tỏ tình với cậu không?"



Phương Chu Diêu rốt cục nhịn không được ngồi thẳng người, quay đầu lại không kiên nhẫn nói: "Dương Nhạc Nhạc cậu phiền a! Cậu ấy không thích tôi, tại sao cậu ấy lại tỏ tình với tôi?!"



"Cậu ấy khẳng định thích cậu, cậu có tin hay không!" Dương Nhạc Nhạc giọng điệu chắc chắn, giống như đóng gói vé nói: "Tôi ngồi phía sau cậu, tôi còn có thể nhìn không ra! Cậu ấy thường nhìn trộm cậu trong lớp học! Đặc biệt là khi cậu ngủ trong lớp, đôi mắt của cậu ấy luôn dán trên khuôn mặt của cậu! Cậu ấy không thích cậu, tôi ăn c*t!"



Phương Chu Diêu: "Dương Nhạc Nhạc cái miệng thối này, có bản lĩnh cậu nói bậy thêm vài câu!"



Ừm, um...



Nói thêm vài lời nữa...



Anh còn muốn nghe ~



...



VyVy: Cảm ơn đã ủng hộ