Sếp Diêm Sao Thế?

Chương 78




Diêm Đông Lâm vừa nói xong, bầu không khí vốn đang căng thẳng lập tức chuyển biến theo hướng đi quái lạ.

Cậu nói xong rồi mặt liền nhăn nhó, khoảng thời gian đứng ở giữa, bị hai bên cùng tấn công trái phải khiến cậu cảm thấy mình khó mà vượt qua nổi thêm một ngày nào nữa.

Nhưng nếu cậu không tiếp tục cố gắng, cậu dám cam đoan, cả cuộc đời này của anh trai cậu đừng mong có được bạn già.

Chẳng lẽ cậu không muốn ra ngoài vui chơi sao?! Chẳng lẽ cậu không muốn ra ngoài sung sướng hả?!

Nhưng cái nhà này không có cậu thì không được.

Sau khi phát biểu hết, Diêm Đông Lâm yên lặng dời bước chân ra sau lưng Tô Chiết, anh trai cậu thương cậu là sự thật, nhưng anh ấy đánh cậu cũng là đánh thật.

Nghe được câu trả lời từ em trai, cơ mặt Diêm Quan Thương giật giật, cố gắng đè cơn xúc động trong lòng xuống.

Tô Chiết bước một bước lên phía trước, che kín cho Diêm Đông Lâm, gương mặt đeo cặp kính viền bạc kia vẫn phong độ nhẹ nhàng như thường ngày: "Sếp Diêm, chuyện lần này phần lớn trách nhiệm đều ở chỗ của tôi ạ".

Đôi con ngươi tựa đêm sâu thăm thẳm của Diêm Quan Thương bình tĩnh nhìn anh. Ngoại trừ những vấn đề trong công việc, hắn không hiểu rõ cậu trợ lý này cho lắm. Ngày thường ngoài chuyện liên quan đến công ty ra, hai người họ không có quá nhiều tiếp xúc với nhau.

Không liên hệ cá nhân, số lần trò chuyện không ít nhưng không lần nào không nói đến công việc.

Ngày trước hắn tuyển dụng Tô Chiết bởi vì năng lực của anh xuất sắc, còn lại hắn hoàn toàn không biết gì. Mặc dù sau khi Tô Chiết bắt đầu nhận công việc, hắn đã cho người điều tra bối cảnh, nhưng hắn ghét hỏi những thứ rườm rà, chỉ hỏi người này sạch sẽ chứ.

Đến mức đến tận ngày hôm nay, ấn tượng của Tô Chiết với hắn chẳng qua chỉ là một thuộc hạ xuất sắc, hắn đánh giá cao năng lực làm việc của anh, nhưng cũng dừng lại ở đó mà thôi.

Về vấn đề cá nhân của người ta, hắn chỉ biết anh tên là Tô Chiết. Vấn đề liên quan đến tình trạng gia đình, tốt nghiệp trường nào, ngay cả chuyện năm nay anh bao nhiêu tuổi hắn không biết chút nào, mà hắn cũng lười hỏi.



Hắn không hỏi quá khứ của người khác, cũng không cho phép người khác xâm phạm cuộc sống riêng tư của mình.

Tầm mắt Diêm Quan Thương dừng trên mặt Tô Chiết, đây là lần đầu tiên hắn tỉ mỉ quan sát đối phương, ấn tượng sâu sắc nhất của hắn là người này có đeo kính, giống như đôi kính mắt này mới là bản thể thực sự của anh.

Tướng mạo Tô Chiết tươi sáng, có đầy đủ đặc điểm riêng biệt của nam giới, gương mặt góc cạnh rõ ràng, nhưng cũng là tướng mạo tao nhã lịch sự hiếm gặp. Lông mày đen nhưng không đậm, kính viền bạc đeo trên sống mũi cao, đường nét gương mặt không có sức tấn công, nhưng không được tính là hiền lành, hai khí chất lộn xộn hòa cùng một chỗ, làm cho người ta cảm thấy người này có khoảng cách xa xôi khó mà chạm tay đến được. Thế nhưng trên người đối phương lại có khí chất lễ độ ôn tồn, ăn nói lịch sự, làm cho người ta vô thức muốn kéo gần khoảng cách.

Nếu đặt ở trong một trường học, thì giống như một cậu bạn cán bộ lớp chuyên về vấn đề học tập.

Đồ tây mặc trên người chỉnh tề lịch sự, từ trên xuống dưới không nhìn ra một nếp nhăn, cúc áo cổ và ống tay áo chỉnh tề gọn gàng, ngoại trừ cổ tay trái có đeo một chiếc đồng hồ thì hai tay không mang thêm trang sức nào khác. Diêm Quan Thương lại quan sát đến dáng người của Tô Chiết.

"Cậu hộ lý đó cao ngang tầm trợ lý Tô đấy".

"Nửa năm qua trợ lý Tô không ở trong công ty".

Ánh mắt nguy hiểm giống như sói ác ẩn nấp trong núi của người đàn ông nheo lại, ánh lên ánh sáng xanh lục.

Hắn không phải kẻ ngu.

Điểm đáng ngờ và trùng hợp trên người Tô Chiết quá nhiều.

Nhưng hắn lại không tin Diêm Đông Lâm có lá gan lừa dối hắn.

Trước đó trong văn phòng chỉ có hai người, hắn hỏi Diêm Đông Lâm về tướng mạo cậu hộ lý nhỏ, lúc ấy Diêm Đông Lâm nói cậu không rõ, về sau khi hắn bắt cậu vẽ mới có người đi vào.

Diêm Đông Lâm cảm nhận được ánh mắt sắc của anh trai lia đến người mình, chột dạ cúi đầu không dám đối mặt.

Nhưng không phải cậu không muốn nói, là đại sư dặn dò người thân không được chủ động tham gia vào tình duyên của anh trai, bằng không việc sẽ hỏng. Thế nên cậu chỉ có thể đơn giản đứng bên làm một người bảo vệ tình yêu, cam đoan ngày nào cũng làm cho hai người họ tiếp xúc với nhau, thuận tiện nói mấy lời tốt với trợ lý Tô, sớm ngày chào hàng bán được anh trai đi.

Hiện giờ cậu không khác gì trò hư bên cạnh Nguyệt lão, sau khi Nguyệt lão cắt đứt sợi tơ nhân duyên của anh trai rồi, cậu lại lén lút đến tóm chặt hai đầu buộc thành một cái nút thắt.

Nhưng ánh mắt của anh trai quá đáng sợ, Diêm Đông Lâm bị dọa đến mức hận không thể có một cái hang động ngay dưới bàn chân, để cậu lập tức biến mất khỏi chốn này.

Tô Chiết đứng bên liếc nhìn Diêm Đông Lâm một cái, thấy cậu càng ngẫm nghĩ càng sợ hãi, lại cất tiếng nói thêm: "Sếp Diêm, trách nhiệm chuyện này là ở chỗ tôi".

Diêm Đông Lâm cảm kích nhìn anh, ôi trời ơi, đây là người đàn ông tốt đẹp ở đâu ra vậy.

Trợ lý Tô mặt đẹp dáng chuẩn, trợ lý Tô lý tưởng của nhân gian!!!

Câu khẩu hiệu này không phải là lời vô ích, nhưng đây là cái nồi chung, nếu không phải lúc nãy cậu nhận tội trước thì chắc chắn Tô Chiết sẽ không lấy cậu ra làm lá chắn đâu.

Diêm Đông Lâm nhô đầu ra khỏi lưng Tô Chiết: "Không, là lỗi của em đấy".

Diêm Quan Thương lạnh lùng mở miệng: "Đến bộ phận bảo vệ làm nửa tháng".

Diêm Đông Lâm lập tức rụt đầu trở lại: "Vậy thì vẫn là lỗi của anh ấy đấy ạ".

Diêm Quan Thương:...

Tô Chiết:...

Nếu thừa nhận phải đến làm trong phòng bảo vệ, phòng bảo vệ ở tầng một, ngày nào cũng phải làm việc ở cửa chính của công ty, bị ai trông thấy, cậu Diêm như cậu sẽ bị người ta chê cười chết à!

Cậu có thể không có tôn nghiêm, nhưng cậu không thể không có mặt mũi!

Tô Chiết là trợ lý đặc biệt của anh trai, là người giúp việc quan trọng của anh ấy, chắc chắn anh trai sẽ không để anh Tô Chiết đi ra bộ phận bảo vệ đâu.

Cái thái độ bùn nhão không thể trát tường của Diêm Đông Lâm, Diêm Quan Thương sớm đã quen.

Hắn lườm Tô Chiết một cái, cảnh cáo bảo: "Không được phép có lần sau".

Tô Chiết: "Vâng".

Diêm Quan Thương lại đảo mắt vòng quanh Tô Chiết vài lần, lúc này mới cất bước đi ra ngoài.

Diêm Đông Lâm đuổi theo, buổi chiều hôm nay cậu có hẹn với đám bạn xấu của mình: "Anh ơi, em muốn xin anh nghỉ nửa ngày để..." ra ngoài đi chơi.

Diêm Quan Thương bực bội: "Cút nhanh đi".

Diêm Đông Lâm nghe xong, nhanh chóng vui sướng lăn.

Chờ khi cửa phòng nghỉ đóng lại, sắc mặt Tô Chiết mới biến đổi thành nét mặt hơi khó coi. Ban nãy đối phương hỏi nửa năm qua anh ở chỗ nào, đại não anh trong thoáng chốc giống như biến thành TV không có tín hiệu ù ù ong ong.

Bỏ qua khuyết điểm cực kỳ rõ ràng trong sinh hoạt hàng ngày, Diêm Quan Thương có năng lực làm việc cũng đầu óc vô cùng xuất sắc và khôn khéo. Người trong giới kinh doanh, năng lực phán đoán ắt không thể không có, hắn không muốn tìm hiểu chứ không phải là không thể không tìm hiểu được.

Những kẻ trước đó từng lợi dụng sơ hở kiếm chỗ tốt từ hắn hắn đều biết, người có năng lực lọt vào mắt xanh của hắn, hắn sẽ chơi cùng, còn lại hắn lười nhìn, nhắm một mắt mở một mắt, dù sao thứ hắn yêu thích là ngắm nhìn những kẻ bị hắn gây áp lực lộ ra dáng vẻ tham lam nghèo túng.

Hiện tại Tô Chiết rất rõ ràng, Diêm Quan Thương đã đặt anh vào loại người phía trước.

Lòng bàn tay không khỏi toát mồ hôi, anh có thể đi được đến ngày hôm nay, địa vị này không thể thiếu một tay bồi dưỡng của Diêm Quan Thương. Cấp trên dạy bảo cho người dưới, Diêm Quan Thương chưa bao giờ nương tay, Tô Chiết cũng chưa bao giờ biết cúi đầu. Anh biết xã hội tàn khốc, anh không làm được thì tự nhiên sẽ có người khác làm được.

Diêm Quan Thương chỉ cần một trợ lý đặc biệt, còn người trợ lý này là người nào, thân phận gì, người đàn ông đó không quan tâm.

Nếu Diêm Quan Thương muốn chơi cùng anh, chưa chắc anh đã tốt hơn vị tổng giám đốc muốn nhảy lầu lúc trước chỗ nào, mặc dù anh không yếu ớt đến vậy, nhưng chắc chắn cũng bị hắn lột một lớp da.

Thế nhưng ánh mắt ban nãy đối phương nhìn anh, anh lại không phát hiện ra được cảm xúc của hắn, không giống như đang nghiềm ngẫm chơi đùa với con mồi, mà là thứ cảm xúc anh không thể nói ra được.

Tô Chiết rót cho mình một cốc nước, uống một hơi cạn sạch, thở một hơi dài rồi mới ra khỏi phòng nghỉ.

Diêm Quan Thương ngồi im trong văn phòng, Chu Trạch Tường đứng dậy nhìn thời gian: "Tao đi trước đây, lúc nào rảnh lại sang chỗ mày".

Diêm Quan Thương: "Ừ".

Người đàn ông nhìn ra ngoài cửa sổ, Tô Chiết đang có hiềm nghi rất lớn, nhưng chỉ bằng vào vài manh mối thì vẫn chưa thể nói lên điều gì.

Mặc dù hắn không hiểu nhiều về Tô Chiết, nhưng đối phương làm việc có chừng mực, cái gì nên làm cái gì không nên làm đều rõ.

Hắn ghét nhất chuyện công lẫn lộn với chuyện tư, cũng không cho phép người làm công tiến vào cuộc sống riêng tư của hắn. Tô Chiết làm việc với hắn nhiều năm, không có khả năng không hay biết chuyện này, hắn không tin Tô Chiết có lá gan đến làm hộ lý cho hắn.

Nhưng...

Hắn không khỏi nhớ lại lần đầu tiên gặp cậu hộ lý nhỏ, đối phương đến cùng với bà Diêm, lúc mở miệng tự giới thiệu, hắn mới chỉ nghe một câu đã cảm thấy giọng nói này quen thuộc, mở lời liền thốt ra cái tên Tô Chiết.

Lúc ấy đối phương phủ nhận nói mình không phải, sau đó nói rằng cậu ấy ngưỡng mộ hắn, nũng nịu cầu xin hắn cho ở lại.

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Tô Chiết: "Sếp Diêm, cà phê của ngài".

Người đàn ông không khỏi dò xét anh một vòng, khí chất Tô Chiết nhã nhặn, dáng vẻ đúng chuẩn một đóa hoa thanh cao không gì có thể nhúng chàm.

Ánh mắt đảo quanh, người quy củ thế này sẽ biết nũng nịu chứ?

Diêm Quan Thương chưa từng nhìn thấy, lúc này hắn đang ngồi trên ghế sofa, ngón tay thon dài tùy ý gõ nhịp, không mở miệng bảo người đi. Tô Chiết quy củ đứng bên cạnh hắn, dáng người thẳng tắp, mắt rũ xuống, không đối mặt với người.

"Nói một câu nghe xem nào".

Tô Chiết: "Vâng, thưa sếp".

Nói xong rồi đó.

Diêm Quan Thương trầm giọng, "Bóp họng mà nói".

Đáy lòng Tô Chiết chấn động, cố ý làm giọng thô đi: "Sếp Diêm".

Quả nhiên đối phương đã nghi ngờ anh, Tô Chiết vừa nói xong thì hắn không lên tiếng nữa.

Diêm Quan Thương: "Làm nũng một cái xem".

Tô Chiết sững sờ: "Dạ?"

Diêm Quan Thương tùy ý nói: "Bảo cậu làm nũng thử".

Tô Chiết đẩy kính mắt, nhất thời cơn xấu hổ dâng lên đầu, không hiểu đây là đam mê gì của Diêm Quan Thương vậy.

"Sếp, tôi không làm được".

Diêm Quan Thương: "Trước giờ tôi chưa từng nghe được câu nói này từ trong miệng cậu".

Tô Chiết:... Chó.

Nhưng thân phận hiện giờ của anh không phải hộ lý, chẳng biết tại sao không còn thân phận ấy nữa, bảo anh làm nũng, cả cơ thể Tô Chiết đột nhiên thấy rất xấu hổ.

Thân phận trợ lý đặc biệt là một phần ràng buộc của cuộc sống và tương lai của anh.

Trợ lý Tô nghiêm túc lịch sự, phong độ có lễ nghĩa, chuyện như nũng nịu thế này hoàn toàn không thể liên tưởng được đến trên người.

Diêm Quan Thương không thúc giục, cứ tự nhiên ngồi chờ. Ánh mắt hắn đánh giá Tô Chiết, từ đôi mắt đến bờ môi, lại đến vành tai không biết do xấu hổ hay không cam lòng mà đã biến đỏ.

Nhưng gương mặt không thể hiện cảm xúc gì, vẫn chững chạc đàng hoàng như thường ngày. Mỗi tội đối phương càng tỏ ra như vậy, Diêm Quan Thương càng cảm nhận được đặc điểm của cậu hộ lý nhỏ trên người đối phương.

Mặc dù hắn không thể nói rõ được lý do tại sao, cũng không chứng minh được.

Nhưng nếu cậu hộ lý nhỏ không muốn, vậy thì cậu ấy sẽ lừa gạt cho qua, không chịu làm thế.

Còn trợ lý Tô trước giờ chưa từng nói không với hắn.

Diêm Quan Thương cứ vậy ngồi chờ, trong lúc nhất thời khuôn mặt giống Trương Phi kia lại càng tệ hại hơn.

"Sếp Diêm".

Diêm Quan Thương nhướng mày.

Tô Chiết không ngăn được thói quen hình thành suốt nửa năm qua, bàn tay nắm thành quyền, vô thức phản kháng: "Tôi không có năng lực như vậy, tôi không làm được".

Khóe miệng Diêm Quan Thương cong lên, nở nụ cười ác độc.

Không phải đã rõ rồi sao.