Sen Trong Hồ Trăng Bên Thềm

Chương 8: Đến Điện Dưỡng Tâm




A Minh ngơ ngác nhìn cung điện vàng son lộng lẫy trước mặt, nhìn hình điêu khắc con rồng ôm trụ gỗ và tấm bảng ghi ba chữ 'Dưỡng Tâm điện' như rồng bay phượng múa. Nó hiện tại không thể nói nên lời, ngôn ngữ được lập trình trong hệ thống hệt như giọt nước rơi vào sa mạc, nhanh chóng khô cạn.

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra đây?

Đầu tiên là Lăng Diệp Lan đột nhiên trở thành cung nữ, tiếp đó là đến Đằng Vân cung giúp việc gặp Tần Niệm Khuynh, sau khi hung thủ gây ra sự cố cho Lân vương bị bắt cô được người ta gọi đến Dưỡng Tâm điện?

Ủa là sao?

Phải biết Dưỡng Tâm điện là nơi sinh hoạt hằng ngày của vua đó! Giờ Bắc Giang không chủ người sống trong đó không ai khác là Tần Niệm Khuynh! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì cơ chứ?!

A Minh cảm thấy dạo này nó dùng dấu chấm hỏi hơi nhiều, hơn nữa dung lượng vẫn còn nhiều mà cứ như quá tải lâu ngày!

Lăng Diệp Lan ngó lơ cái não muốn phình ra vì quá tải của nó, không chút ý tứ giải thích chuyện này. Cô đi theo cung nữ hầu tại điện Dưỡng Tâm vào trong chính điện. Đứng ở đó chờ một hồi mới thấy Tần Niệm Khuynh đi ra.

"A! Ngươi đến rồi à?" Tần Niệm Khuynh đang mặt khuôn mặt nghiêm túc nói với cung nữ thiếp thân cái gì đó, lúc quay đầu thấy Lăng Diệp Lan lập tức nở nụ cười.

A Hạnh cầm xấp tấu chương trên tay ngoái đầu nhìn sang, đôi mày lá liễu nhíu lại: "Đây là vũ nữ mà công chúa từng nhắc đến?"

"Đúng vậy!" Tần Niệm Khuynh tuy vui vẻ nhưng vẫn để ý đến lời của nàng ấy: "Đừng gọi cô ấy là vũ nữ, không ai thích bị gọi như thế đâu."

A Hạnh thu lại ánh mắt, hơi cúi người: "Vâng, nô tỳ biết lỗi!"

Tần Niệm Khuynh chỉ nhắc nhở chứ không có ý trách phạt, sau khi nàng ấy nhận lỗi lập tức đi đến bên cạnh Lăng Diệp Lan.

A Hạnh giương mắt nhìn nàng đang đi đến bên cô, trong mắt hiện lên cảm xúc gì đó rất phức tạp, vừa như là đề phòng vừa như là lo lắng, còn có thể chút chán ghét. Tần Niệm Khuynh thân là công chúa cao quý, mọi thứ bên cạnh nàng phải là tốt nhất và an toàn nhất. Giờ đột nhiên xuất hiện một nữ tử xuất thân từ thanh lâu thân cận với nàng, bọn họ thân là đầy tớ phải lo lắng cho chủ của mình.

A Hạnh thở dài, công chúa của bọn họ lương thiện và đơn thuần như thế chỉ sợ có kẻ xấu mượn cớ hãm hại mà thôi. Mong rằng cái người tên Lăng Diệp Lan này sẽ không gây hại cho nàng.

"Ngươi… à không!" Lăng Diệp Lan vội vàng quỳ xuống hành lễ: "Tham khiến công chúa!"

"Đứng lên đi." Tần Niệm Khuynh đích thân đỡ nàng, còn quan tâm hỏi han: "Mấy hôm nay ngươi sống trong cung thấy thế nào? Đã quen chưa?"

A Minh hoảng sợ, sao Tần Niệm Khuynh và kí chủ của nó trông cứ như quen thân từ lâu thế này?!

Lăng Diệp Lan đứng lên nhưng vẫn cúi đầu: "Vâng, đã quen rồi ạ."

Tần Niệm Khuynh nhìn cô một lúc rồi dắt cô đến đến giường thấp bên cửa sổ ngồi xuống: "Ngươi đã tìm được manh mối nào về muội muội ngươi chưa?"

Lăng Diệp Lan buồn bã lắc đầu.

"Ta cũng đã cho người điều tra cung nhân nhưng không tìm thấy ai phù hợp với những gì ngươi tả cả." Tần Niệm Khuynh gọi người đến pha trà, sau khi chuyển một ly trà nóng đến trước mặt cô mới tiếp tục nói: "Có lẽ sau khi vào cung muội muội ngươi đã đổi tên nên người của ta không tìm ra. Tính theo tuổi tác chỉ trừ phi phạm phải tội nặng bị hành hình hoặc bị đuổi thì chắc hẳn cô ấy vẫn còn trong cung thôi."

Nói xong nàng ngước mắt nhìn Lăng Diệp Lan, thấy cô vẫn luôn mang vẻ mặt u sầu lập tức trấn an: "Nhưng ngươi đừng quá lo lắng, nếu đã còn ở trong cung thì sẽ sớm ngày tìm ra thôi mà."

Tìm thấy mới đáng sợ đó! Lăng Diệp Lan nhủ thầm, ngoài mặt gật đầu: "Vâng ạ, cảm tạ công chúa giúp đỡ."

"Diệp Lan này, ngươi đã được người của cung nào gọi đến làm việc chưa?" Hiện tại trong cung còn rất ít biệt viện và cung điện nào có chủ, những nơi ở trống ấy chỉ cần vài cung nhân trông coi quét dọn nên nàng đoán chắc cô chưa được phân đi nơi nào làm việc đâu.

Quả nhiên Lăng Diệp Lan lắc đầu.

"Vậy thì tốt!" Tần Niệm Khuynh mỉm cười: "Vậy ngươi đến Dưỡng Tâm điện làm việc nhé?"

Lăng Diệp Lan và A Hạnh cách đó không xa vô cùng kinh ngạc, đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía nàng. Sao… sao nàng lại ưu ái cô đến vậy?!

"Ta đã đưa một vài người ở điện Dưỡng Tâm sang Đằng Vân cung làm việc, dù sao nơi này cũng đang thiếu người nên ngươi đến nhé?" Tần Niệm Khuynh dường như chẳng nhận ra không khí trong phòng đã trở nên khác thường.

Ngay khi nàng vừa nói xong A Hạnh đã thốt lên: "Công chúa! Sao người có thể tùy tiện chọn một cung nữ mới vào đến điện Dưỡng Tâm làm việc được?!"

"Vì sao không thể?" Tần Niệm Khuynh nhíu mày.

"Để bảo vệ người cung nhân hầu hạ bên cạnh người đều phải qua rất nhiều khâu chọn lọc! Sao có thể đột nhiên để cô ta đến?!" Còn không biết cô ta có âm mưu gì hay không đấy! Nhỡ cô ta làm hại công chúa thì sao đây?!

Tần Niệm Khuynh híp mắt cười: "Ta biết Diệp Lan sẽ không làm hại ta đâu."

Lăng Diệp Lan ngơ ngác nhìn nàng, rồi đột nhiên cô nhận ra điều gì đó, khóe môi thoáng nhếch lên. Hiểu rồi! Tần Niệm Khuynh cũng đang chịu ảnh hưởng của vạn nhân mê.

Tuy không hiểu rõ cách hoạt động và công dụng của kỹ năng 'Vạn nhân mê' nhưng cô có thể thấy những người bị ảnh hưởng bởi kỹ năng ấy sẽ luôn xem cô là người tốt đẹp nhất thế gian này, không nghi ngờ, không lừa dối và sẽ toàn tâm toàn ý dùng mọi điều tốt đẹp nhất đối đãi với cô.

Lăng Diệp Lan nở nụ cười thật tươi: "Vâng! Tiểu nữ sẽ đến Dưỡng Tâm điện hầu hạ công chúa!"

"Ta nghe Tiểu Nhung nói muội vừa thu nhận một cung nữ không rõ lai lịch khiến A Hạnh tức điên lên?" Lân vương Tần Tất An đặt chén thuốc đã cạn xuống bàn, xung quanh vẫn còn vương mùi thuốc đắng.

Tần Niệm Khuynh cầm thảm bông đắp lên chân Tần Tất An: "Vâng, nhưng ca ca không cần lo lắng đâu. Diệp Lan rất tốt, cô ấy sẽ không làm hại ta."

"Sao muội có thể chắc chắn như thế?" Tần Tất An hơi hiếu kỳ. Muội muội của hắn tuy lương thiện và đơn thuần nhưng không phải kẻ ngốc, vả lại từ khi bắt đầu học tập để nắm lấy vương quyền trên chiếc ghế rồng nàng đã cẩn trọng hơn rất nhiều. Hắn không tin nàng có thể ra quyết định một cách tùy tiện không chút cân nhắc như vậy.

Phải chăng là do nàng rất thân quen nữ tử kia hay ở người đó có gì khiến nàng tin tưởng tuyệt đối?

"Không biết nữa, muội có cảm giác cô ấy sẽ không làm hại mình." Tần Niệm Khuynh khẽ cười: "Cô ấy mang đến một cảm giác rất yên bình, cứ như hương sen lượn lờ bên vũng bùn vậy, thanh khiết và thơm ngát đến nỗi muội không còn nhận ra bên dưới là vùng lầy hôi thối."

Tần Tất An kinh ngạc, còn có người như thế sao?

Tần Niệm Khuynh cười: "Thật kỳ lạ đúng không? Trước kia muội chưa từng gặp ai như thế cả."

Đôi mắt nàng chợt sáng lên: "Hay huynh gặp cô ấy thử một lần xem? Muội chắc huynh cũng sẽ cảm nhận được điều đó!"

Tần Tất An thấy nàng vui vẻ nên cũng không nỡ phá hủy đi niềm vui ấy, hắn gật đầu: "Được, ta sẽ gặp cô ấy xem sao."

Tần Niệm Khuynh gọi cung nhân bên ngoài truyền Lăng Diệp Lan vào.

Cô mang theo tâm trạng hồi hộp không biết gì đi vào trong, đoán rằng Lân vương và Tần Niệm Khuynh đều ở đây nên không dám nhìn nhiều mà quỳ xuống hành lễ: "Tham kiến công chúa! Tham khiến Lân vương!"

"Bình thân." Tần Niệm Khuynh bảo: "Ngươi ngẩng đầu lên cho Lân vương nhìn rõ nào."

Lân vương muốn gặp cô? Nhưng để làm gì chứ?

Lăng Diệp Lan ngẩng đầu lên, ngay khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của Tần Tất An liền ngây ngẩn và rõ ràng khi Lân vương nhìn thấy cô cũng sững sờ.

Cô nghĩ thầm trong bụng, hoá ra đây là đứa con thứ hai của Tần Vĩnh đế, cũng chính là ca ca của cô. Khí chất cao quý khi vừa nhìn lập tức nhận ra đây là hậu duệ của thiên tử, giống như Tần Niệm Khuynh vậy. Ể? Nhưng Tần Niệm Khuynh đâu phải con của Tần Vĩnh đế? Vậy ra cái khí chất đó được hình thành do sống trong hoàng cung lâu ngày à?

Tần Tất An thoáng nhíu mày, trái tim đột nhiên đập chậm dần, nặng nề hệt như có cả tấn đá chèn lên. Không biết vì sao khi nhìn thấy cô hắn lại có cảm giác đau thương và cái gì đó rất khó tả. Rốt cuộc là vì sao? Vì sao lại thương tiếc cô? Còn cảm xúc không thể hình dung kia rốt cuộc là gì?

"Ca ca, huynh có thể cảm nhận được chứ?" Giọng nói của Tần Niệm Khuynh đánh thức hắn.

Tần Tất An gật đầu, bàn tay trắng nõn trong vô cùng yếu ớt giơ lên: "Ngươi lui ra ngoài đi."

Tự nhiên gọi người ta vào rồi lại bảo người ta lui ra? Hai người này bị gì thế? Lăng Diệp Lan mang theo đầu đầy chấm hỏi rời đi.

Sau khi cô lui ra ngoài căn phòng chìm trong yên lặng một hồi Tần Tất An mới thở dài nói: "Đúng như muội nói, nữ tử này mang đến cho người khác cảm giác thật kì lạ."