Selene Trong Lòng Anh

Chương 57: Phim Cult




Khi xe taxi đến, anh cũng leo lên xe.



Nhưng hai người ngồi hai bên, để chừa phần giữa trông như rãnh biển Mariana.



Từ lúc lên xe Giang Tuyết Huỳnh đã dồn hết sức lực và lấy hết can đảm chờ Trì Thanh mở miệng. Nhưng sau khi lên xe người thiếu niên lại kéo thấp khẩu trang xuống, suốt cả quá trình đều giữ im lặng không chịu giao tiếp.



Giang Tuyết Huỳnh ngượng ngùng chờ đợi một lúc, cuối cùng không đợi được đến lúc Trì Thanh giở trò làm khó dễ đành thả lỏng người, quay đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ xe.



Đôi mắt cô lần theo dòng sông phản chiếu ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ, trông nó rất đẹp.



Cô vốn tưởng mình sẽ giả câm vờ điếc suốt đoạn đường như vậy, nhưng không ngờ tới nửa đường Trì Thanh bất ngờ lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ.



“Cậu có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ đông chưa?”



Giang Tuyết Huỳnh vội vã sắp xếp lại các từ ngữ trong đầu, ngay cả khi bị thầy Lưu gọi dậy trả lời bất ngờ cô cũng không căng thẳng thế này: “Tôi vẫn chưa nghĩ về nó, chắc là chỉ ở nhà chơi game, chuẩn bị các đề cho kỳ tới. Còn cậu thì sao?”



“Cái gì không biết có thể hỏi tôi.” Trì Thanh bất ngờ nói.



Giang Tuyết Huỳnh ngập ngừng: “… Được.”



“Cũng không khác cậu lắm.” Người thiếu niên cúi đầu: “Nhưng tôi có một đợt huấn luyện. Có thể kỳ nghỉ đông này tôi sẽ tới Ngô Thành một chuyến để thăm người thân.”



“Muốn cái gì thì có thể nói với tôi, đến lúc đó tôi sẽ mua về cho cậu. Đặc sản quê nhà cũng được.”



“Cảm ơn.” Giang Tuyết Huỳnh cũng cụp mắt xuống, nhìn lòng bàn tay đang siết chặt vạt áo, cô nói: “Nhưng tôi cũng không rõ Ngô Thành có cái gì, nên chắc không cần phiền phức vậy đâu.”



“Ồ.” Thiếu niên nhẹ giọng đáp.



Đúng lúc này, tài xế taxi bất ngờ lên tiếng giải cứu hai người khỏi bầu không khí trầm mặc đáng sợ.



“Tới rồi, là đây phải không? Có muốn đi thẳng vào không?”



Giang Tuyết Huỳnh thở phào một hơi, giống như vừa được đại xá, cô nói: “Không cần, chú cứ dừng ở đây là được.”



Cô xuống xe trước, đi vài bước về phía cổng khu dân cư.



Đi tới đi lui bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, tranh thủ lúc tài xế chưa lái xe đi, cô vội vàng quay ngược lại, nhìn Trì Thanh ngồi trong xe.



Khi bắt gặp ánh mắt của cô, người thiếu niên khẽ chuyển sự chú ý đi nơi khác.



Giang Tuyết Huỳnh không kịp nghĩ nhiều, cô bước nhanh về phía trước, hít sâu một hơi, gõ cửa sổ xe: “Cố lên, đợt huấn luyện ấy.”



Trì Thanh hơi sững sờ, bấy giờ mới ngẩng đầu nhìn cô, khẽ ừ một tiếng.



Giọng người thiếu niên hơi lạnh nhạt, giống như lập lời thề.



Anh thấp giọng nói: “Sẽ.”



Sau đó lại tiếp tục: “Về đi.”



Giang Tuyết Huỳnh: “Vậy ngủ ngon nhé.”



“Ngủ ngon.”



Trước khi xe taxi chạy ra khỏi khu dân cư, Giang Tuyết Huỳnh cảm nhận được có ánh mắt ai đó luôn dõi theo bóng lưng cô.



Giang Tuyết Huỳnh không biết lý do vì sao, khi cô bước đi dưới ngọn đèn đường màu vàng nhạt, nhìn bông tuyết mịn rơi dày đặc như lông ngỗng trắng, đột nhiên cô nhớ lại ngày khai giảng ở trường THPT số hai hôm đó.



Trì Thanh cũng đứng dưới gốc cây xa xa chờ cô.



Tia sáng thưa thớt xuyên qua những tán lá cây long não, cuối cùng phản chiếu trên khuôn mặt trắng như ngọc của người thiếu niên.



Có lẽ vì nóng nên anh kéo chiếc khẩu trang màu đen xuống, khẽ ngẩng đầu nhìn lên, màu mắt anh thực sự rất nhạt, hàng lông mi dài mềm như cánh ve.



Hình ảnh ấy khiến người ta không tự chủ được mà liên tưởng đến tiếng ve kêu râm ran ngày hè cùng cái nắng nóng như lửa đốt.



Đôi mắt người thiếu niên bình lặng, trong veo như thuỷ tinh.



Học kỳ đầu tiên của trung học kết thúc, dường như mọi thứ đã có sự thay đổi.



Nhưng lại giống như mọi thứ đã được vận mệnh sắp đặt hết từ trước, chung quy cũng chưa từng có gì thay đổi.







Nếu nói trong kỳ nghỉ đông chắc chắn Trì Thanh sẽ giải vô số các câu hỏi trong đề thi thì kỳ nghỉ đông của Giang Tuyết Huỳnh cũng chẳng nhẹ nhàng.



Trong những kỳ nghỉ đông trước đây, hầu như cô toàn ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh, thời gian biểu vô cùng lộn xộn. Lúc tỉnh dậy cô sẽ chơi vài ván game, rồi lại làm bài tập về nhà trong kỳ nghỉ đông, hoặc lên mạng nói chuyện phiếm với bạn bè.



Có thể do bị ảnh hưởng từ Trì Thanh nên khát vọng học tập trong kỳ nghỉ đông này của cô tăng vọt.



Có lẽ vì cô thấy Trì Thanh quá ưu tú, bản thân mình không nên lãng phí khoảng thời gian quý báu này để ăn no chờ chết.



Vì mối quan hệ giữa hai người họ nên cô chưa từng chủ động hỏi bài Trì Thanh.



Mà Trì Thanh lại chủ động hỏi cô rất nhiều lần.



Giang Tuyết Huỳnh chọn mấy bức ảnh đầu đuôi chẳng rõ gửi qua, chỉ một lát sau đã nhận được tin nhắn ảnh từ Trì Thanh.



Vẫn là nét chữ rồng bay phượng múa đó, anh giải thích tường tận từng bước làm, thậm chí còn khoanh tròn những nội dung trọng tâm có thể kiểm tra.





Vào đêm giao thừa, Giang Tuyết Huỳnh đã chủ động gửi cho Trì Thanh một dòng tin nhắn [Chúc mừng năm mới].



Cô vừa gửi, tin nhắn chúc mừng của Trì Thanh cũng xuất hiện: [Năm mới vui vẻ.]



0:00



Khi kim giờ và kim phút chỉ cùng một điểm.



Lúc Giang Tuyết Huỳnh đang cố nghĩ chủ đề nào đó để nói chuyện, một lát sau Trì Thanh đã gửi cho cô một video.



Đoạn video quay cảnh chú chó Golden Retriever đang gặm chiếc bánh hamburger đồ chơi.



Nó không quá lành, đôi mắt đen lúng liếng, lè lưỡi với nụ cười tự mãn.



Trong video vang vọng tiếng nói của Trì Thanh, kêu Bì Bì chúc tết.



Có thể Trì Thanh đang cầm thứ gì đó trên tay, Bì Bì vừa nghe đã lập tức buông chiếc bánh hamburger đồ chơi ra khỏi miệng, ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn vào màn ảnh rồi chắp tay cúi đầu với điệu bộ ngây thơ chất phác.



“Con chó ngốc.”



Người thiếu niên khẽ cười, giọng nói hờ hững hoà cùng âm thanh náo nhiệt của đêm xuân, chỉ nghe được loáng thoáng chứ không quá rõ.



Sau đó, màn hình quay cuồng một lát, đến khi nó ổn định trở lại cũng là lúc Trì Thanh hướng ống kính lên bầu trời đêm.



Hình như cách đó không xa có ai đang bắn pháo hoa.



Máy ảnh rung lắc dữ dội, chỉ để lộ một góc sườn mặt của Trì Thanh.



Làn da trắng nõn của người thiếu niên in hằn thứ ánh sáng nhạt màu ấm của pháo hoa.




“Chúc mừng năm mới.” Lần này là một câu chúc hoàn chỉnh do chính miệng anh nói.



Đoạn video dài chưa đến một phút khiến Giang Tuyết Huỳnh không nhịn được phải cười rộ lên.



Vừa dứt lời, tin nhắn chúc mừng của mấy người Thẩm Manh Manh, Chúc Kiêu Dương và Trương Thành Dương ùn ùn kéo đến.



Thẩm Manh Manh: [Mẹ nó.]



[Cái trước đó.]



[Tiểu phẩm ấy.]



[Xấu hổ đến nỗi tớ không thở nổi.]



Giang Tuyết Huỳnh ngẩng đầu nhìn lướt qua màn hình: [Chỉ là cuộc chiến giữa mẹ chồng nàng dâu thôi mà, cuối cùng vẫn là chúc Tết! Chúng ta cùng nhau làm vằn thắn?]



Thẩm Manh Manh: [Đúng đúng đúng, cứu mạng SOS!]



Chúc Kiêu Dương: [Chúc mừng năm mới, chúc em gái xinh tươi của chúng ta năm nào cũng đủ cơm ăn áo mặc.]



Nói đến Chúc Kiêu Dương, mặc dù Giang Tuyết Huỳnh không học chung lớp với anh ấy, nhưng vì đều là những OTAKU* trong thầm lặng nên họ luôn duy trì mối quan hệ bạn bè trên mạng xã hội.



*OTAKU: miêu tả những người có sở thích mãnh liệt, đặc biệt là trong anime và manga, trò chơi video hoặc máy tính.



Ban đầu Chúc Kiêu Dương vẫn gọi cô bằng tên đầy đủ, nhưng đến khi quen thân bắt đầu xưng là em Huỳnh, mấy tháng trước thì chuyển sang amazing, mà bây giờ lại đột biến thành cô em xinh tươi.



Giang Tuyết Huỳnh: …?



[Vậy cũng xin chúc cậu không bao giờ bị sụp nhà!]



Chúc Kiêu Dương: [Này!]



Về cơ bản thì tin nhắn của Trương Thành Dương xuất hiện cùng lúc với Chúc Kiêu Dương.



[Chúc mừng năm mới!]



[Có còn liên lạc với Thanh chó không?]



Giang Tuyết Huỳnh: …



Trương Thành Dương tỏ ra nghiêm túc: [Tớ nghĩ thế này…]



[Nhiệm vụ học tập của anh Thanh căng thẳng như vậy.]



[Tốt nhất chúng ta nên…]



[An ủi cậu ấy nhiều hơn chút.]



Giang Tuyết Huỳnh: … Thật ra cô đã biết trước rằng chuyện giữa mình và Trì Thanh sẽ không thể qua mắt Trương Thành Dương.



Bị Trương Thành Dương nhắc nhở như vậy, Giang Tuyết Huỳnh bỗng ý thức được có lẽ cô đã quá “tị hiềm” trong thời gian này.



Liếc nhìn người dẫn chương trình đang cười tươi rói trên màn hình TV, Giang Tuyết Huỳnh ngẫm nghĩ một chút, sau đó chủ động gõ cửa sổ chat của Trì Thanh một lần nữa.



Đối phương trả lời rất nhanh.



[?]




Vẫn là động tác lạnh lùng quen thuộc này.



Sau khi suy nghĩ một lúc, cô định tìm đề tài không tẻ nhạt nhất.



[Cậu xem Gala đêm xuân chưa?]



Đối phương trả lời rất nhanh:



[Không.]



Giang Tuyết Huỳnh: “…” Ban đầu cô nghĩ bọn họ có thể cùng nhau phàn nàn về đêm Gala nhạc xuân nhưng câu trả lời của anh khiến cô không biết nên tiếp tục thế nào!



Trong khi cô còn chưa tìm ra đề tài nào khác để nói chuyện, Trì Thanh đã gửi một tấm ảnh cap màn hình tới.



Đó là ảnh chụp màn hình về một bộ phim điện ảnh.



[Đang xem phim.]



[Bề Ngoài Hắc Động]



Giang Tuyết Huỳnh mở điện thoại, bắt đầu tìm kiếm.



[Phim Cult sao?]



Đừng nhìn vẻ ngoài lạnh nhạt thường ngày của Trì Thanh, dáng vẻ mệt mỏi chán chường mà luôn toát lên sự mạnh mẽ hơn người, điệu bộ ăn cơm gió uống nắng mà lầm tưởng. Cô nhớ rõ hình như anh khá thích xem mấy bộ phim kiểu Cult, hay phim Giallo gì đó.



*Phim Cult: phim về tôn giáo, đạo phật.



*Phim Giallo: phim kinh dị, giết người bí ẩn, khai thác tình d*c và ít thường xuyên hơn là các yếu tố kinh dị siêu nhiên.



Hầu hết mấy bộ phim thể loại này luôn mang hơi hướng bạo lực đẫm máu, đủ loại đi kiếm hay các tình tiết quỷ đị, nói chúng là khác một trời một vực với người thiếu niên có vẻ ngoài thờ ơ ít nói thường ngày.



Do bị ảnh hưởng từ Trì Thanh, thậm chí đến cả cô cũng vô thức xem tới mười bộ.



[Ừm.]



Điểm douban không cao lắm, chỉ có



Dù sao cũng không có chuyện gì làm, vậy nên cô dứt khoát vào Baidu gõ phim xem với Trì Thanh.



Khúc dạo đầu là vũ trụ kinh dị với đủ loại hương vị khác nhau, khoa học viễn tưởng k hủng bố cộng với thần học tôn giáo cực kỳ hấp dẫn. Nhưng khi bộ phim phát triển về cuối lại chỉ toàn những cảnh bạo lực và đẫm máu vô nghĩa, dường như có thể diễn tả được một thảm họa kinh người.



Giang Tuyết Huỳnh: “…”



Ngay cả nằm mơ cô cũng chưa từng nghĩ khi cô và Trì Thanh đang là học sinh lớp mười, cả hai sẽ cùng trải qua ngày đầu tiên của năm mới bằng những yếu tố đẫm máu và bạo lực thế này.



Có thể vì không khí vui tươi mà Tết Nguyên Đán mang lại, ngay cả mối quan hệ giữa cô và Trì Thanh cũng trở về trạng thái như trước.



Thỉnh thoảng có thể gửi cho nhau một hai đoạn video vui đùa với chó, hoặc là cùng nhau đấu game, trao đổi về những bộ phim điện ảnh kinh điển đã từng xem.



Nhưng dường như nhiệm vụ học tập của Trì Thanh thực sự nặng nề, ngay cả ăn Tết anh cũng chỉ dành cho mình ba ngày nghỉ.



Đến ngày đầu tiên của đợt huấn luyện, anh chụp một bức ảnh gửi cho cô: [Tới rồi.]



Hoặc là: [Vừa mới tan học.]



Hình ảnh đi kèm là một vầng trăng lưỡi liềm đứng một mình trên trời đêm quạnh quẽ.



Nếu không nữa thì sẽ là một tờ đề màu đỏ.




Người thiếu niên nói theo kiểu nhẹ nhàng bâng quơ: [Bài thi hôm nay tôi làm cũng không tệ.]



Đến khi tuyết rơi ở căn cứ, Trì Thanh còn chụp một bức ảnh tuyết rơi gửi cho cô, ống kính bị mất nét nên hình loè vô cùng.



Vẫn là cách nói chuyện ngắn gọn, súc tích ấy: [Tuyết rơi rồi.]



Giang Tuyết Huỳnh nằm trên giường ôm gối, nhìn tuyết rơi lả tả giữa những tòa nhà cao tầng.



Trên TV đang chiếu tác phẩm kinh điển nhất trong lịch sử phim Cult - ‘Thánh Sơn’.



Nhân vật chính của bộ phim được xây dựng cực kỳ giống ‘Tên trộm Chúa Jesus.’



Giang Tuyết Huỳnh thu lại tầm mắt, gõ chữ trả lời:



[Tôi đang xem ‘Thánh Sơn’.]



[Cảm giác thế nào?]



Giang Tuyết Huỳnh thẳng thắn: [Không hiểu lắm.]



Trì Thanh ngập ngừng khoảng mấy giây, sau lại trả lời cô: [Cậu chờ một chút, lát nữa tôi sẽ gửi bình luận của đạo diễn cho cậu.]



Giang Tuyết Huỳnh tiếp tục gõ chữ: [Nhắc tới mới nhớ, không ngờ cậu cũng thích xem phim này.]



Thoạt nhìn thiếu niên trắng trẻo dịu dàng, là một cậu bé có tính cách trong sáng nhẹ nhàng, Giang Tuyết Huỳnh thấy giống như Trì Thanh vậy, cũng thích mấy kiểu tinh tế hoà nhã.



Một lúc sau, đối phương trả lời: [Khi tôi còn nhỏ, trong nhà có một đống băng ghi hình bàn về mấy cái lộn xộn linh tinh, Trì Kiến Bạch bận bịu việc làm ăn nên cũng không quản. Tôi đã xem hết, xem nhiều thành quen.]




Giang Tuyết Huỳnh nhìn lướt qua màn hình TV.



Cảnh sát giế t chết thanh niên du hành. Kẹo, hoa tươi, dưa hấu, trái mâm xôi, phàm là bất cứ thứ đồ cổ quái hiếm lạ gì bạn có thể nghĩ đến đều trào ra từ bụng nhóm thanh niên.



Trước những năm tám mươi, chín mươi, mấy loại phim hạng B kinh phí nhỏ lan tràn khắp mọi mặt trận. Có lẽ không thể xem chúng như phim điện ảnh Cult nếu đánh giá nghiêm khắc, nhưng có một số ít bộ phim cũng chứa tính chất giống phim Cult.



Vốn tưởng sau đêm Giáng Sinh bọn họ sẽ không còn liên lạc nhiều nữa, không ngờ tới khi vào kỳ nghỉ đông đầy tuyết, cả hai lại hăng say trò chuyện về những bộ phim điện ảnh kinh phí nhỏ này.



Chỉ có điều, cô và Trì Thanh rất ít bày tỏ quan điểm về phim điện ảnh, cả hai cũng hiếm khi đi quá sâu vào chủ đề của một bộ phim nào đó. Đây cũng là điều mà cô cảm thấy thoải mái nhất khi trò chuyện với Trì Thanh. Cho dù tầm hiểu biết của cô về lĩnh vực này dài ngắn đến đâu chăng nữa, người thiếu niên đã sử dụng cách nói chuyện hài hoà nhất, những điều không cần thiết nói anh chưa từng nói, mà anh cũng không thích lên mặt dạy đời, lải nhải không thôi.



Hai người dành phần lớn thời gian để xem phim cùng nhau, có chỗ nào không hiểu cô sẽ lên mạng tra cứu, phân tích, sau đó lại ném sang một bên.



Cô vốn đang định miêu tả đơn giản về cái cái nhìn của mình, không ngờ màn hình điện thoại bất ngờ hiện cuộc gọi tới



Là Trần Lạc Xuyên.



Giang Tuyết Huỳnh do dự nửa giây, sau đó nhắn tin trả lời Trì Thanh: [Tôi đi nghe điện thoại.]



Cô chưa kịp nhìn phản ứng của Trì Thanh, bởi vì giọng nói của Trần Lạc Xuyên đã truyền từ ống nghe tới.



Tất nhiên, vào buổi tối đêm giao thừa cô cũng nhận được tin nhắn chúc mừng từ Trần Lạc Xuyên.



Nhưng dù vậy, khi giọng nói như đang cười của cậu thiếu niên truyền qua ống nghe, cô vẫn cảm thấy trái tim mình đập nhanh một nhịp.



“Chúc mừng năm mới.”



Cô mím đôi môi khô khốc, đáp: “Chúc mừng năm mới.”



“Hai ngày tới cậu rảnh chứ?” Trần Lạc Xuyên không dài dòng, nói chuyện rất thoải mái hào phóng, thẳng thắn đi vào vấn đề.



Giang Tuyết Huỳnh để ý tới âm thanh “kẽo kẹt” khi người ta dẫm lên tuyết trong ống nghe.



“Cậu đang ở ngoài đường sao?”



“Đúng vậy.” Có vẻ Trần Lạc Xuyên đang cười: “Tôi tới đường Vân Hi để xem xét địa hình, khi nhìn thấy tiệm lẩu mở cửa vô tình nghĩ tới cậu.”



Trước đó Trần Lạc Xuyên từng hỏi cô muốn ăn gì.



Cô nghĩ tới nghĩ lui, hỏi Trần Lạc Xuyên có ăn được đồ cay không, cuối cùng là chọn ăn lẩu. Bữa ăn đơn giản đó học sinh có thể mua được, hơn nữa bầu không khí cũng ấm áp, khá tốt cho người có chứng sợ xã hội như cô.



Giang Tuyết Huỳnh ngẫm nghĩ thời gian biểu của mấy ngày này: “Mấy ngày tới tớ rảnh, cậu quyết định đi?”



Cũng may Trần Lạc Xuyên không mắc chứng sợ lựa chọn như cô. Nghe âm thanh ở đầu dây bên kia truyền đến, cô đoán có lẽ bên phía Trần Lạc Xuyên đang rất náo nhiệt. Tiếng còi xe inh ỏi, tiếng người bán hàng rong la hét thất thanh hay những tiếng cò kè mặc cả, hoặc những tiếng lách cách từ nồi chảo ven đường, chúng cọ xát vào nhau tạo thành sự huyên náo.



Khoảng một lát sau, hơi thở nhẹ nhàng trong trẻo của cậu thiếu niên luôn vang vọng trong ống nghe.



“Ừm… Thứ ba thì sao?”



Nhịp tim Giang Tuyết Huỳnh như ngừng lại, cô vội vàng đưa điện thoại ra xa lỗ tai một chút: “Có thể, tôi không bận gì hết.”



Có thể là cậu thiếu niên vừa quẹo vào một ngõ nhỏ tương đối yên lặng, những âm thanh ồn ào huyên náo nhỏ dần, nhưng tiếng nói cười trong trẻo lại càng rõ ràng hơn: “Vậy tối thứ hai tôi sẽ gọi lại cho cậu.”



Dứt lời, đầu dây bên kia im bặt, không biết vì lý do gì Trần Lạc Xuyên không cúp máy, mà cô thì vẫn tiếp tục chờ đợi.



Hơi nóng từ lòng bàn tay truyền đến khiến điện thoại nóng lên.



… Còn gì để nói nữa không?



Giang Tuyết Huỳnh hít một hơi thật sâu, khẽ nuốt nước miếng, cố hỏi với giọng điệu tự nhiên: “Nhắc mới nhớ, cậu làm tốt bài kiểm tra cuối kỳ chứ?”



“Sao tự nhiên lại hỏi cái này?”



“Chỉ là…” Tất nhiên cô biết tìm đề tài này có hơi vô lý nhưng cũng phải thông cảm cho chứng sợ xã hội của cô chút chứ!



“Chỉ hỏi bừa thôi.” Cô lúng túng.



Cũng may cậu thiếu niên không hề tỏ ra phản cảm với hành động của cô, ngược lại còn bật cười thành tiếng: “Cậu biết không, cậu giống hết mấy chú bác người thân tới nhà tôi chơi hôm trước đấy.”



Khi tiếng cười rầu rĩ từ ống nghe truyền đến, dường như điện thoại cô hơi rung nhẹ.



Trần Lạc Xuyên cười khiến mặt Giang Tuyết Huỳnh nóng bỏng, cô quẫn bách đến nỗi chỉ hận không thể tìm thấy cái hầm rồi chui vào ngay giây tiếp theo.



Nhưng có chủ đề đó dẫn dắt, cuộc nói chuyện đằng sau diễn ra rất tự nhiên mà trôi chảy.



Đối với học sinh thì phàn nàn một hai câu về chuyện học tập cũng là điều bình thường.



Cuối cùng, ngay cả Giang Tuyết Huỳnh cũng không nhớ rõ rốt cuộc mình đã nói chuyện với Trần Lạc Xuyên bao lâu, đến khi cúp máy cô vẫn thấy tim mình đập loạn xạ, chân như dẫm phải bông gòn, thời gian kéo dài hơn chút.



Khi nhìn màn hình điện thoại mới biết cả hai trò chuyện gần nửa tiếng đồng hồ.



Đây là lần đầu tiên cô nói chuyện phiếm qua điện thoại với ai đó lâu như vậy. Không biết đây có được gọi là “Nói chuyện điện thoại” không?



Cuộc thảo luận về ‘Thánh Sơn’ với Trì Thanh vẫn đang bỏ ngỏ, anh gửi cho cô lời bình luận của đạo diễn.



Giang Tuyết Huỳnh khẽ mở màn hình điện thoại, mím môi, ngơ ngẩn.



Nhưng dường như có làm thế nào cô cũng không tìm lại được trạng thái khí thế ngất trời như trước đây.