Selene Trong Lòng Anh

Chương 54: Thổ lộ




Dọc trong hành lang truyền đến một trận gió lạnh, Giang Tuyết Huỳnh lạnh đến mức rùng cả mình.



Cô gái sốt ruột vội xoay người chạy về phía lớp học hỏi mấy người bạn vẫn chưa ra về.



Vừa khéo lúc này có ba nam sinh vừa bước ra, lúc đi ngang qua Giang Tuyết Huỳnh, cậu nam sinh nhìn cô với ánh mắt kì lạ.



“Đây là ai vậy?”



Nữ sinh cười nói: “Còn ai nữa, đến tìm Trần lạc xuyên chứ còn ai nữa.”



Nam sinh: “À, à! Đây là người thứ bao nhiêu tối nay rồi ta?”



“Không biết nữa.” Nữ sinh hỏi: “Đúng rồi! Anh trương, anh có thấy Trần Lạc Xuyên đâu không?”



“Hình như đi cùng Phi Phi rồi.” Nam sinh cũng bật cười nói: “Tôi nói thật nhé, ngày nào cũng có nhiều cô gái đến tìm Trần Cẩu, Phi Phi thật sự không quan tâm hay sao?”



Sắc mặt Giang Tuyết Huỳnh trở nên trắng bệch, sự cố gắng giữ bình tĩnh của cô giường như lúc này đây sắp không trụ vững được nữa.



Tuy mồm miệng hai người này không có ác ý gì nhưng chỉ mấy câu ngắn gọn như thế đã phơi bày tình cảm bí mật của cô trước mặt mọi người, điều đó ít nhiều có lẽ sẽ làm cho cô cảm thấy hơi xấu hổ hoặc có thể nói là khó xử.



Lúc nam sinh nhắc đến Trần Lạc Xuyên và Phi Phi thì câu từ có vẻ rất tự nhiên. Đọc Full Tại



Giang Tuyết Huỳnh nhìn sang chỗ khác, trong lòng cô cũng mơ hồ cảm thấy bản thân mình thừa thãi, giống như người xa lạ không biết xấu hổ mà vẫn cố chấp muốn xen vào.



Cô cố gắng ổn định hô hấp nhưng bàn tay không kìm được mà siết chặt lại.



Trên gương mặt đang tái nhợt cũng vì thế mà dần hiện lên sắc hồng.



Sau khi trêu ghẹo mấy câu, nam sinh khoác ba lô lên vai rời đi, nữ sinh nhìn cô khuôn mặt tỏ vẻ áy náy: “Thật xin lỗi, để cậu đợi lâu rồi, tôi sẽ vào hỏi giúp cậu.”



“Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Giang Tuyết Huỳnh vốn định nói như vậy.



Hoặc có lẽ do trước đây cô quá tham lam.



Lòng tự trọng khiến cô muốn tiến thêm một bước nhưng rồi lại sĩ diện muốn giữ sự thầm mến.



Trên đời này làm gì có chuyện vừa muốn cái này lại mong cái nọ được chứ.



Không đợi cô kịp lên tiếng, đột nhiên vang lên một giọng nói vừa lạnh lùng vừa xa cách, xa đến mức giống như trong mơ vậy.



“Này, Giang Tuyết Huỳnh!”



Không biết phải miêu tả cảm giác này như thế nào, giọng nói vừa chấm dứt Giang Tuyết Huỳnh chỉ cảm thấy trái tim thắt chặt lại, cảm giác tê rần chạy từ sống lưng đến tận xương cụt, lại lan theo từ cánh tay xuống đến những ngón tay.



Cô gần như theo bản năng dựa theo nơi phát ra âm thanh xoay đầu qua nhìn.



Xa xa trong bóng tối, có một người mà cô không thể quen thuộc hơn đang đứng đó.



Cậu thiếu niên với gương mặt lạnh lùng, một tay khoác balo lệch, mí mắt cụp xuống, híp mắt quan sát cô, giọng nói còn lạnh hơn gấp mấy lần so với những bông tuyết đang bay ngoài cửa sổ.



Đã nửa tháng nay Trì thanh chiến tranh lạnh với cô, lúc này giống như từ trên trời rơi xuống, đi ra từ trong bóng tối.



Giờ phút này nữ học sinh lớp ba cũng ngơ ngẩn cả người, hỏi với vẻ kinh ngạc: “Trì Thanh?”



Thiếu niên không quan tâm vào giờ phút này những người khác đang kinh ngạc như thế nào, dừng lại bên cạnh cô, bờ mi dài rũ xuống, hỏi cô: “Cậu làm gì vậy?”



Không biết là vừa bị trêu ghẹo tệ hơn hay bị Trì Thanh bắt gặp tình cảnh xấu hổ thì cái nào tệ hơn nữa.



Nữ học sinh lớp ba có vẻ càng kinh ngạc hơn, ánh mắt cứ đảo quanh cô và Trì Thanh.



Mà tờ giấy cô viết lúc đó giờ phút này cũng chạy đến tham gia cuộc vui, hàng chữ “gửi đến người bạn thân nhất của tôi” cũng không ngừng chạy trong đầu cô.



Trông thấy Trì Thanh đột nhiên xuất hiện, đầu óc Giang Tuyết Huỳnh cũng loạn hết cả lên.



…Lẽ nào cậu ấy đã nhìn thấy?



Suy nghĩ của cô lúc này loạn như một mớ dây gai, trong lúc đang hoang hoảng hốt Giang Tuyết Huỳnh chợt liếc thấy cách đó không xa Trương Thành Dương đang nhìn mình, mấy học sinh nam không hiểu chuyện gì đang xảy ra cũng dừng lại ở đó đợi Trì Thanh.



Một tiếng ầm vang lên!



Trong đầu giống như nổ một tiếng còn hơn cả bom nữa.



Trì Thanh thấy cô chạy đến đưa táo, Trương Thành Dương cũng nhìn thấy. Tất cả bọn họ đều nhìn thấy!



Đừng nói đến đưa táo, ngay cả mặt Trần Lạc Xuyên cô cũng chưa nhìn thấy, ngược lại từ miệng người khác còn biết được Trần Lạc Xuyên và Tiền Phi Phi rất thân thiết.



Nét mặt Giang Tuyết Huỳnh hơi sượng, cảm giác…Giống như một chú chó thất bại trước mặt Trì Thanh vậy.



Sức nóng giống như đang đun nước không ngừng tăng lên, trong chốc lát đầu óc Giang Tuyết Huỳnh trở nên trống rỗng đứng như trời trồng một chỗ.



Mãi đến khi ánh mắt Trì Thanh nhìn cô, cảm giác xấu hổ không thể tả ùa đến.



Lúc này đã quá muộn để suy nghĩ về việc làm như vậy cuối cùng sẽ để lại cho mọi người bao nhiêu không gian tưởng tượng, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.



Giang Tuyết Huỳnh cố làm ra vẻ bình tĩnh tìm đại một lý do nào đó, còn về phần lấy lý do gì thì ngay bản thân cô cũng không nghĩ ra.





Chỉ biết đứng thẳng lưng, bắt buộc bản thân tỏ ra ung dung trước mắt mọi người.



Nhưng vừa ra khỏi tầm nhìn thì gần như ôm cặp chạy bán sống bán chết.



Trong dãy phòng học, học sinh đã ra về gần hết, bóng tối bao trùm trong hành lang có vẻ dài dằng dặc.



Lúc này ngược lại bóng tối lại giúp cô cảm thấy yên tâm.



Giang Tuyết Huỳnh chọn bừa một phòng học nào đó rồi nhanh chóng chui vào, vì vận động mạnh nên trái tim đập dữ dội. Bóng tối phóng đại tiếng thở hổn hển, cũng phóng đại hơi nóng trên mặt cô.



Siết chặt lấy quai cặp, Giang Tuyết Huỳnh hơi mím môi, đầu óc bị gió lạnh thổi đã làm nó lạnh lại, lúc này sự hối hận cũng bắt đầu dâng lên.



Thực ra vừa nãy cô cũng không cần thiết phải thể hiện… quá khích như vậy.



Có điều lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, cảm giác xấu hổ muốn độn thổ đó gần như sắp nuốt chửng lấy cô, lúc đó phản ứng đầu tiên cô cũng chỉ có thể là “bỏ chạy khỏi đó”.



Sau khi đã tỉnh táo hơn, cô mở điện thoại lên, bật đèn pin.



Ánh sáng vừa hiện lên, trong hành lang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.



Giang Tuyết Huỳnh ngay lập tức giống như chim sợ cành cong, dưới chân run rẩy kịch liệt, ánh đèn chiếu lung tung khắp nơi xuyên qua dãy bàn học, Giang Tuyết Huỳnh mím môi vội vàng tắt đèn pin.



Thật ra không cần nói cũng biết người đến là ai. Đọc Full Tại



Ở thời điểm này người có thể đuổi kịp cô chỉ có thể là Trì Thanh.



Lúc này cô cũng không muốn Trì Thanh nhìn thấy mình. Con ngươi của anh rất nhạt, đôi mắt xinh đẹp lại sắc bén, ánh mắt như thế lại càng làm cho cô cảm thấy mình không có chỗ nào để trốn tránh.




Tiếng bước chân dừng lại trước cửa, người thiếu niên không nói gì, cô cũng không nói gì, mặc dù cố gắng muốn nín thở nhưng do chạy làm cho tiếng hít thở bị hỗn loạn đã bán đứng vị trí của cô ở đây.



Cách một cánh cửa, không ai mở lời cả.



Cậu thiếu niên hô hấp nhẹ nhàng, ổn định. Hô hấp của cô cũng bất giác theo từng bước chân của cậu, dần dần bình tĩnh lại, dần dần hòa làm một, nó dường như đặc biệt cố tình để cho cô thời gian trấn tĩnh lại. Đúng lúc này, Trì Thanh đang cụp mắt bỗng mở lời:



“Sao cậu lại xuất hiện ở đó?”



Giang Tuyết Huỳnh hơi sững sờ, giọng nói của anh rất nhẹ nhàng nhưng hơi hạ thấp xuống, giọng điệu mềm mỏng, lại có chút cảm giác dịu dàng, giống như đang dỗ dành trẻ con vậy. Cách nói rất tự nhiên bình tĩnh, giống như từ trước đến giờ chưa bao giờ tránh mặt cô cả.



Giang Tuyết Huỳnh im lặng ôm chặt đầu gối, nhìn bóng dáng gầy gò của người thiếu niên in trên mặt đất.



Trì Thanh bắt chước cô và ngồi xuống sàn nhà ở cửa, hơi dựa nửa người vào cửa, mặc dù anh đang mặc một chiếc áo khoác bông màu đen, nhưng đường nét vai và cổ của anh trông gầy và cao lớn, bóng tối giương nanh múa vuốt bò lên vai anh, nhìn giống như choàng một bộ áo màu mực.



Trên hành lang có đèn nhưng có lẽ nghĩ cho lòng tự trọng của cô nên anh không bật lên.



“Vậy sao cậu cũng ở đây?” Không nhìn thấy mặt nhau nên cô có hơi bình tĩnh lại không ít, thậm chí còn có thể mạnh miệng hỏi lại.



“Tôi vừa nhìn thấy cậu ở đây.” Giọng Trì Thanh đều đều, hình như cũng không muốn nói, cô hỏi lại: “Cậu thì sao?”



Cánh cửa hé mở.



Sau khi tạm dừng ngắn ngủi, Giang Tuyết Huỳnh mơ hồ cảm giác được ánh mắt Trì Thanh đang xuyên qua khe cửa nhỏ hẹp này, giống như rơi vào lòng bàn tay cô, cô có chút mất tự nhiên giật giật đầu ngón tay, thoáng nắm chặt hộp quà màu xanh nhạt trong lòng bàn tay.



Giọng nói có chút khó khăn: “Tôi đến đưa đồ.”



Mặc dù cô nói khá mập mờ uyển chuyển nhưng Trì Thanh hiển nhiên hiểu rõ ý của cô: “Cho Trần Lạc Xuyên à?”



Giang Tuyết Huỳnh: “...” Cái này cô thật sự không biết nên trả lời tiếp thế nào.



“Không cần tặng đâu.” Đột nhiên Trì Thanh cắt ngang.



Dưới tình huống biết rõ tình cảm của cô, ánh mắt người thiếu niên không thay đổi nhìn cô, chợt cụp mắt xuống, dùng một câu nói gần như tàn nhẫn: “Buổi tối lúc ăn tôi đi ăn cơm đã nhìn thấy cậu ta ở cổng trường.”



“Lúc đó cậu ta đang đứng xếp hàng mua trà sữa cho bạn gái.”



Hô hấp của cô lúc này theo bản năng dừng lại, trước đây Giang Tuyết Huỳnh cho là bản thân đã biểu hiện hơi thất thố. Nhưng kỳ lạ thay, sau khi nghe Trì Thanh nói như vậy lòng của cô đột nhiên lại trở nên bình tĩnh.



Bạn gái trong lời của Trì Thanh hẳn là Tiền Phi Phi.



Tiếng gió tuyết gào thét bên tai giờ phút này hình như cũng dần lắng lại, Giang Tuyết Huỳnh giống như còn nghe thấy tiếng hát giáng sinh từ phía đằng xa truyền đến và giọng nói khô khan có chút giả tạo của mình:



“À, thế à?”



Trước kia còn thề non hẹn biển nói muốn Trì Thanh hiểu rõ tình cảm của mình nhưng lúc thật sự đứng trước mặt của anh thì Giang Tuyết Huỳnh lại giống như kiệt sức, chỉ rũ mắt, lẳng lặng nhìn Trì Thanh dưới đất, từng khớp ngón tay rõ ràng.



Màn đêm giống như một dòng suối nhỏ chảy xuôi giữa hai người.



Trì Thanh chống tay trên mặt đất, không đẩy cửa bước vào, giống như đang dùng cách này để quan tâm đ ến lòng tự tôn của cô vậy.



Trên trời sương mù mông lung khẽ treo một vành trăng khuyết đầy tinh tế, ánh trăng trèo lên đầu ngón tay của anh, bên ngoài hành lang tuyết lớn đầy trời.



Sau khi im lặng một lúc, Trì Thanh khẽ nhúc nhích ngón tay, uốn cong chúng lại gõ” cốc, cốc” lên cửa, mở miệng nói. Giọng nói như đánh vỡ tảng băng, từng chữ đánh vào nội tâm: “Giang Tuyết Huỳnh, tặng cho tôi quả táo đó được không?”



Hàng mi của người thiếu niên bị gió thổi bay bay, một chút tuyết rơi xuống, có vẻ quyến luyến dịu dàng.




Chủ động mở miệng đòi hỏi, cũng không hề giống với tác phong từ trước đến nay của cậu.



Nhưng một phần tình cảm không được quan tâm đúng cách, giờ phút này lại là thứ cậu muốn mà không được.



Có lẽ thích ai đó chính là từng chút một lún sâu vào đất cát.



Cậu thiếu niên hạ thấp tấm lưng cao ngạo, cúi xuống chiếc đầu kiêu ngạo.



Trong truyện cổ tích, chị gái lọ lem gọt chân cho vừa giày nhưng lại không đi vừa giày thủy tinh tiến vào cung điện lớn như vậy.



Hôm nay, cũng từng chút từng chút lột bỏ sự kiêu ngạo trên người, chỉ để có thể chạm tới một tia ánh trăng nhàn nhạt không thể nắm bắt kia.



Từ khi phát hiện Trì Thanh có tình cảm với mình đến giờ, Giang Tuyết Huỳnh đã bắt đầu cố gắng tránh né những thứ có mang theo sự mập mờ, phạm vi tiếp xúc thân mật.



Mặc dù Trì Thanh không nói gì nhưng kiểu dính dáng nhỏ nhỏ này nếu không phải người trong cuộc thì rất khó cảm nhận được sóng ngầm dâng trào, công thủ chuyển đổi.



Đề tài này có cảm giác rất nhạy cảm.



Cô không thể chấp nhận được.



Im lặng một lúc, Giang Tuyết Huỳnh lựa chọn một cách rất uyển chuyển: “Tối nay tôi sẽ đặt một quả trên bàn của cậu.”



“Nhưng tôi chỉ muốn quả này.” Giống như sợ cô lại từ chối, Trì Thanh bất thình lình nói: “Vậy cậu đã thấy quả táo tôi đặt trên bàn cậu chưa?”



Quả táo ư?



Giang Tuyết Huỳnh ngẩn người, tối nay đúng thật cô phát hiện một quá táo vừa to vừa đỏ trong trong ngăn bàn, đó không phải là loại táo đỏ thường thấy, ban đầu cô còn tưởng là của Thâm Manh Manh, Trương Thành Dương kín đáo đưa cho cô.



Giang Tuyết Huỳnh mấp máy môi, tận sâu đáy lòng có một cảm giác khó diễn tả thành lời.



Không ngờ lại là của Trì Thanh.



Thiếu niên cụp mắt, nói rõ ràng từng chữ: “Giang Tuyết Huỳnh, có qua có lại chắc không sao chứ?”



Giang Tuyết Huỳnh nhất thời không biết nói gì.



Giống như cảm thấy bầu không khí này có hơi lúng túng, Trì Thanh khép hờ mắt, gương mặt lại càng tuấn tú nhẹ nhàng, như một đóa hoa khiêm tốn.



Nhưng từ ngữ thì như đang ép sát, giống như giấu những mũi dao dưới những cánh hoa: “Cậu nói xem Trần Lạc Xuyên là người như thế nào đi.”



Bỏ qua chủ đề quả táo, cũng không đồng nghĩa sẽ dễ dàng buông tha cho cô.



Cách một cánh cửa giống như có thêm một tấm lá chắn, Giang Tuyết Huỳnh nhẹ chôn đầu trên đầu gối, vốn không định mở miệng nhưng có lẽ dưới âm thanh tuyết rơi quá tĩnh mịch, trái tim cũng trở nên bình yên.



Thổ lộ tiếng lòng hình như cũng trở nên dễ dàng hơn.



Huống chi sớm muộn gì cô và Trì Thanh cũng sẽ nhắc đến Trần Lạc Xuyên, có lẽ địa điểm hôm nay không thích hợp lắm nhưng lại là thời cơ thích hợp.



Lúc này chuyện của Trần Lạc Xuyên và Tiền Phi Phi đã không còn quan trọng nữa.



Trước mặt Trì Thanh và so với Trì Thanh thì giống như không có ai có thể qua mắt được cậu chuyện gì cả.



Dù cho cô không có tình cảm yêu đương nam nữ gì với Trì Thanh nhưng địa vị của anh trong lòng cô cũng không phải là không có.



Đó là tình bạn vĩnh viễn, nói vậy cũng không ngoa tí nào.




Chính vì vậy “không thích” thì nhất định phải nói ra. Đây là đúng với cô mà cũng là cách chịu trách nhiệm đúng đắn với Trì Thanh.



Không muốn tổn thương Trì Thanh nhưng lại không thể không làm thương tổn Trì Thanh.



Cho nên sau khi cân nhắc từng câu, im lặng một lúc, Giang Tuyết Huỳnh mới khẽ nói: “Cậu ấy, rất tốt.”



Cũng do bởi cách một cánh cửa cho nên giờ phút này Giang Tuyết Huỳnh chưa từng nhìn thấy sắc mặt Trì Thanh bỗng nhiên tái nhợt.



Trước khi hỏi vấn đề này, Trì Thanh cũng đã chuẩn bị kĩ càng, cho dù nghe từ miệng Giang Tuyết Huỳnh nói thích Trần Lạc Xuyên bao nhiêu đi nữa thì anh cũng cho rằng mình sẽ bình thản mà chấp nhận được tất cả chuyện này.



Dù sao cậu cũng đã từng đối mặt với rất nhiều lời chế giễu và nghi ngờ.



Nhưng quyết tâm của anh so với trong tưởng tượng của mình còn mỏng manh hơn.



Thiếu niên hơi cụp mắt, cổ họng hơi giật giật, chỉ có hai chữ, vẫn khiến cho ngực anh có ảo giác giống như bị thứ gì đó xuyên thủng.



Ngôn ngữ có sức mạnh, là cứu rỗi cũng có thể giết người. Trước kia, Trì Thanh chưa bao giờ có cảm thụ rõ ràng như vậy.



“Sau đó thì sao?” Anh dừng lại một chút, cố chấp theo ý mình, chậm rãi hỏi tiếp.



Muốn thổ lộ tâm tình của mình đúng là một chuyện rất xấu hổ, cố kìm nén sự xấu hổ, Giang Tuyết Huỳnh tiếp tục nói: “Lúc đi làm thêm hè tôi đã quen cậu ấy…”



Làm thêm hè, là lúc tặng cho anh hộp băng kia.



Có vẻ không cần tốn quá nhiều sức, Trì Thanh đã có thể liên hệ mối liên quan lại với nhau.



“Cho nên là vì tặng cho tôi cái băng đó sao?”




“Đúng vậy.” Giang Tuyết Huỳnh không phủ nhận.



Ánh đèn neon đằng xa chiếu lên gương mặt không chút biểu cảm của người thiếu niên: “Giang Tuyết Huỳnh, cậu thật sự cho rằng tôi rất muốn có những băng trò chơi kia sao?”



Thật ra ngồi trong hành lang nói chuyện với Giang Tuyết Huỳnh lạnh đến mức toàn thân anh đã bắt đầu cứng ngắc, ngay cả giọng nói cũng hơi khô, gần như im lặng lẩm bẩm khẽ cười nói: “Tôi trả lại băng trò chơi cho cậu, đổi lại cậu đừng quen biết với cậu ta được không?”



Đương nhiên cái này chỉ là đang lừa mình dối người, cho nên không có bất kỳ lời hồi đáp nào.



Giang Tuyết Huỳnh không nói gì, theo góc độ của Trì Thanh mà nói thì, từ lúc bắt đầu đã quanh đi quẩn lại do số trời trêu đùa, có lẽ không có gì có thể tổn thương hơn.



Vì cách một cánh cửa cho nên cô cũng không nhìn thấy nét mặt của Trì Thanh.



Nhưng cho dù vậy cô cũng không nói nổi nữa, đành mím môi lại, vội vàng kể lại một lượt chuyện cô và Trần Lạc Xuyên quen biết thế nào, lại rất qua quýt lấy chuyện chỗ đi làm để kết thúc câu chuyện: “Nói tóm lại, thật ra cậu ấy dùng chuyện giúp đỡ người khác làm niềm vui, tính cách cũng rất tốt…”



Ngoài cửa yên tĩnh rất lâu, lâu đến mức lúc Giang Tuyết Huỳnh cảm thấy bất an thì giọng nói của Trì Thanh mới truyền qua cánh cửa, giọng nói rất nhẹ nhàng:



“Cho nên cậu mới vội vàng muốn rời xa tôi?”



Giang Tuyết Huỳnh hơi run lên, ý nghĩa câu nói của người thiếu niên rất mơ hồ, giọng điệu giống như bình thường hay nói chuyện phiếm với cô lại thêm ý chọc cười.



Nhưng dừng lại một chút lại khiến cô có chút không chắc chắn.



Người giống như Trì Thanh, chỉ cần anh muốn thì có thể dựng lên hàng rào, thật thật giả giả, không rõ tình cảm thế nào.



“Không phải vậy.” Cô hơi sốt ruột nói: “Cậu đối xử với tôi cũng rất tốt, hai người không giống nhau…”



“Nhưng mà Trì Thanh…” Nói đến đây, Giang Tuyết Huỳnh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Cậu đối xử với tôi rất tốt.”



Thôi được rồi… Cô giống như bị ai đó dúi vào tay một con dao vậy.



Người thiếu niên luôn luôn kiên cường, luôn lạnh lùng trào phúng chế nhạo mọi thứ, trước mặt mình mặc lên bộ áo giáp cứng cáp nhất, vị vua như Donkihote. Giờ phút này giống như người pha lê yếu ớt nhất, con trai bị lột vỏ lộ ra thịt mềm yếu, lại như sư tử sắp bị làm thịt.



Ở trong mắt người khác thì vững chãi nhưng lại bị cô nắm lấy quyền sinh sát trong tay, cô hiểu rõ ràng cô có thể đánh xuyên áo giáp của anh, không cần tốn nhiều công sức phá hủy sự thờ ơ ngang ngược của cậu, chỉ cần dùng một câu, thâm chí mấy chữ thôi.



Cô không phải kẻ bi3n thái tâm thần, không có đam mê phá hủy những thứ đẹp đẽ.



“Phần lớn đồ tốt đều không chắc chắn, áng mây dễ tán lưu ly dễ vỡ.” Những lời này giống như đang tả Trì Thanh, cũng giống như đang nói quan hệ trước kia của họ.



Cô cũng không muốn phá hoại tình nghĩa giữa hai người, cũng không muốn tổn thương Trì Thanh. Nhưng càng như vậy, mũi dao lại như càng mất khống chế từng chút đâm vào tim của anh, đâm xuyên phổi.



“Giang Tuyết Huỳnh!” Có lẽ phát hiện cô đang tự trách và thấy có lỗi, ngoài cửa đột nhiên nói: “Tôi tốt với cậu cũng không phải để cậu cảm thấy tự trách.”



Trì Thanh nhìn xuống dưới, ánh mắt chạm xuống ánh sáng từ mặt trăng, giọng nói có tỏ vẻ điêu luyện thành thạo.



“Nếu thích mà trở thành một gánh nặng thì nó đối với tôi không có ý nghĩa gì cả.”



“Tôi tốt với cậu chỉ là bởi vì tôi muốn đối xử tốt với cậu thôi.”



Giang Tuyết Huỳnh kinh ngạc, hơi trợn mắt, ôm chặt cặp sách trước ngực, trái tim đập loạn lên.



Một loại dự cảm điên cuồng khuấy động trong lồ ng ngực.



Giống như có một giọng nói dưới đáy lòng đang gào thét, đừng nói, đừng nói, đứng có nói…



Nhưng điều đó cũng không ngăn cản nổi bản tính kiêu ngạo của người thiếu niên, dù lời nói đó gần như là thổ lộ, dù là từ ngữ hẹn mọn khẩn thiết, thái độ của Trì Thanh cũng vẫn bình tĩnh như cũ, đường đường chính chính, thoải mái, mãi mãi không bị bên ngoài kìm hãm.



Ngoài của dừng lại một lúc lâu, sau đó lại vang lên tiếng gõ “cốc, cốc”, ngón tay của thiếu niên đặt trên cánh cửa, giọng nói trong trẻo hơi nghẹn lại.



“Đồ hèn nhát, mở cửa đi.”



Cô không hề đồng đậy.



Trì Thanh dừng lại, dùng thái độ không cho phép từ chối, thẳng thừng lấy tay đẩy cửa ra.



Gió đêm theo khe cửa điên cuồng lùa vào trong. Đọc Full Tại



Giang Tuyết Huỳnh sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, không nói nên lời.



Ánh trăng như tấm áo choàng, thiếu niên đứng lên tự bao giờ, đứng xoay lưng lại với ánh trăng, mái tóc đen bị gió thổi bay tứ tung.



Gió tuyết thổi nhanh hơn, giống như lông ngỗng bay nhẹ nhàng, tuyết đêm bay lên sau lưng an. Toàn thân như hiện ra một vòng sáng mông lung mờ nhạt.



Nhưng làm người khác chú ý nhất là trong bàn tay Trì Thanh vẫn cầm một điếu thuốc đang cháy giở.



Giống như cô bé bán diêm đốt lên que diêm cuối cùng, chiếu lên vô số những hình ảnh xinh đẹp huyền diệu.



Thiếu niên hơi cụp mắt, trong miệng vẫn còn làn khói nhàn nhạt.



Xa xa là làn sương mù xanh xám mờ ảo, những tòa nhà chọc trời chìm trong màn đêm, ánh đèn neon lung linh dường như nhỏ bé đến mức chẳng đáng nhắc đến trong gió tuyết. Nhưng điếu thuốc trước mắt anh đang cháy tùy tiện. Bị gió và tuyết thổi bay, làn khói theo tia sáng bay tứ phía, làm cho đôi đồng tử vốn có màu nhạt lại càng nhạt thêm giống như màu xám khói lưu ly. Cầu vượt gần đó vang lên tiếng ầm ầm trong màn đêm tĩnh lặng. Anh cũng từng chút thổ lộ tình yêu thầm kín của mình vào tai cô: “Giang Tuyết Huỳnh, cậu đừng nghĩ về Trần Lạc Xuyên nữa được không?”



“Hay là cậu thử xem xét đến tôi nhé, có được không?”