Selene Trong Lòng Anh

Chương 40-41




Chương 40



Giang Tuyết Huỳnh: "Nói cảm ơn thì không cần…"



Cô còn chưa nói xong một câu, đã bị Trì Thanh kéo cô sang một bên.



Thiếu niên lãnh đạm nhìn xuống cô nửa giây rồi nói: “Cậu điên rồi hả?”





Các bộ phận trên cơ thể Trì Thanh đang căng chặt.



Nhìn vào đôi mắt lạnh lùng kia, Giang Tuyết Huỳnh sững người trong giây lát, đại não vốn đã có chút chậm chạp vừa mới bị vắt kiệt của cô lại bắt đầu chậm rãi vận hành.



"…"



Hình như lời nói vừa rồi của cô có hơi sỗ sàng quá thì phải.



May mà Trì Thanh không có ý định so đo với cô.



Thấy phản ứng của cô, anh thu hồi ánh mắt và đi thẳng ra cửa.



Cô còn chưa đuổi kịp, Trì Thanh dừng ở cửa nửa giây, quay đầu nhìn cô.



Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng như đá, có thể phá vỡ cả ngọc.





"Đi rồi." Đọc Full Tại



Khung cảnh trước mặt này gần như trùng khớp với cảnh tượng từng xảy ra ở trường trung học cơ sở.



Trước đó, Trì Thanh cho cô cảm giác tự cao tự đại coi trời bằng vung, cho tới bây giờ Giang Tuyết Huỳnh cũng không nghĩ tới có ngày mình có thể pha trò với anh như thế, thật là thân thiết khắng khít.



Hai người từ từ đi xuống tầng, sau đó bước ra khỏi cửa điện ở cổng trường.



Lúc này, học sinh tụ tập ở cổng trường cũng đã giải tán bảy tám phần.



Quán trà sữa vốn đắt khách ngày thường cũng thưa vắng người qua lại.



Vì không cần phải xếp hàng chờ đợi, Giang Tuyết Huỳnh liền đi qua mua một ly trà chanh Thái.



Cùng lúc đó, Trì Thanh cũng mở miệng.



"Bảy phần đá."



Trì Thanh: "Năm phần đường, nhiều…"



Nghe thấy khẩu vị không giống ngày trước của cô, anh nhìn cô một cái: “Cuối cùng cũng đổi khẩu vị rồi à?"



Giang Tuyết Huỳnh mím môi: “Ừ…"



Thật ra bởi vì lúc trước Trần Lạc Xuyên hay gọi như vậy, nên cô cũng đã theo thói quen gọi khẩu vị giống cậu.



Có thể là do kỹ năng che giấu của cô còn chưa đến nơi đến chốn, hoặc là bởi vì Trì Thanh vốn đã nhạy bén.



Anh liếc nhìn cô, đột nhiên nói: "Trần Lạc Xuyên à?"



Giang Tuyết Huỳnh sửng sốt: “Cậu…"



Làm sao Trì Thanh biết?



Giọng nói của nhân viên vang lên với quầy pha chế: "Full topping, năm mươi phần trăm đường."



Bởi vì ít người, nhân viên cửa hàng cũng pha chế rất nhanh.



Nhân viên giao ra hai ly, Trì Thanh đưa cho cô ly trà sữa, còn anh giữ lại ly trà chanh kiểu Thái cho mình.



"Đổi đi."



Những lời cố gắng che đậy và giải thích đều bị chặn lại trong cổ họng.



Biết người này rất mẫn cảm, lúc này càng nói sẽ càng lâm vào thế bí, thế nên Giang Tuyết Huỳnh dứt khoát không lên tiếng nữa, ngoan ngoãn nhận lấy ly trà sữa kia.



Vừa vào miệng, cô đã không khỏi thở ra một hơi dài, mi mắt cong lên.



Thật là lâu rồi không được uống, ngon quá.



Trì Thanh cũng không nói lời nào.



"Thế nào?" Cô quay đầu hỏi ý kiến anh. Đọc Full Tại



Thật ra lúc trước Trì Thanh cứ nói cô gọi trà sữa quá lạnh.



Nhưng cơ thể cô vốn thể nhiệt và thiếu máu, nên rất sợ nóng và thích lạnh, nên cô coi lời nói của anh như gió thoảng bên tai.



Lúc trước Trì Thanh không ngăn cấm sở thích ăn kem của cô nhưng Trần Lạc Xuyên thì kêu cô thay đổi sở thích này.



Trì Thanh cũng ý thức được điểm đó, nhấp một ngụm mà không nói gì.



Sau một lát, anh mới bình thản trả lời câu hỏi của cô, giọng thiếu niên vô cùng lạnh lùng, chậm rãi như móc câu nhỏ.



"Vị dở thật."



Giang Tuyết Huỳnh: "..."



Chuyện này dường như còn chưa kết thúc.



Lại nói: "Còn rất chua."



Giang Tuyết Huỳnh: "..."



"Hơn nữa còn chát."



Sau khi uống hai ngụm, anh ném nó vào thùng rác một cách tàn nhẫn.



"Thứ này với cái tên Trần gì đó cũng có thể nuốt được à?"



Giang Tuyết Huỳnh tay cầm trà sữa, im lặng nửa giây: “Vừa rồi rõ ràng cậu còn nhớ rõ tên cậu ấy mà."



"Vậy sao?" Trì Thanh cụp mắt xuống, lau nước dính trên đầu ngón tay, bình thản nói: “Vậy chắc là tôi bị mất trí nhớ gián đoạn rồi."







Nhưng nói thì nói vậy,



Trì Thanh không tiếp tục đi sâu vào mối quan hệ của cô với Trần Lạc Xuyên nữa, ngược lại khiến Giang Tuyết Huỳnh thở phào nhẹ nhõm.



Cô có thể kể cho Thẩm Manh Manh nghe chút ưu sầu và ngọt ngào trong thời gian yêu thầm. Trì Thanh dù sao cũng là người khác phái, có vài chuyện vẫn thích hợp nói với con gái hơn.



Anh không hỏi nhưng không biết vì sao, Giang Tuyết Huỳnh theo bản năng cảm thấy thật ra những chuyện này cũng không gạt được anh.



Vẫn còn một quãng đường nữa mới đến bến xe buýt, cả hai vẫn sánh bước đi bên cạnh nhau.



Ánh đèn ở góc đường giống như là ngôi sao chìm vào bầu trời đen như mực, mọi thứ ở phía sau hai người dần chìm vào bóng đêm.



Gió đêm đầu thu đã hơi se lạnh nhưng thiếu niên đi bên cạnh lại như ánh nắng vàng rực rỡ. Ánh sáng chiếu lên hàng mi cong vút, đôi lông mày hơi nhếch lên, đôi mắt thì trong veo, xương quai hàm sắc bén…



Cho dù đi trên đường có nhiều người đi lại, anh cũng là người chói mắt nhất.



Mà Trì Thanh hiển nhiên đã rất quen với ánh mắt của mọi người, vẻ mặt anh rất bình thường.



Trạm xe buýt gần trong gang tấc, thiếu niên lại thình lình mở miệng, giọng nói phiêu tán trong gió đêm.



"Thật ra tôi cảm thấy Trần Lạc Xuyên không thích hợp với cậu lắm."



Cái gì?



Giang Tuyết Huỳnh dừng bước, có chút không kịp phản ứng.



Chờ cô lấy lại tinh thần, nhịp tim của cô ngay lập tức tăng vọt lên 180 nhịp một phút.



Anh nói những lời này, chẳng lẽ đã thật sự phát hiện cô có ý đồ đó đối với Trần Lạc Xuyên sao?



"Cái gì thích hợp hay không thích hợp cơ?" Tim cô đập như trống bỏi nhưng bề ngoài vẫn ra vẻ ngây thơ.



"Ý tôi là, nếu cậu thật sự muốn tìm bạn trai, không bằng suy nghĩ một chút…"



Tim lại đập thình thịch, Giang Tuyết Huỳnh căng thẳng đến mức suýt nữa toát mồ hôi, ánh mắt nhìn chăm chăm vào cánh môi anh, sợ anh nói ra lời gì sẽ chọc thủng tâm tư yếu ớt giống như bong bóng xà phòng của cô.



Sắc trời quá mờ, cô chỉ có thể nhìn thấy cánh môi Trì Thanh giật giật, câu nói tiếp theo bị bao phủ trong gió đêm.



Một lúc sau, thiếu niên đột nhiên cụp mắt xuống: "Bỏ đi."



Giang Tuyết Huỳnh: "..." Thiếu chút nữa hù chết cô rồi, một câu bỏ đi là xong ư, cảm thấy thích hợp sao?



Rõ ràng Trì Thanh đã mất hứng nói chuyện, Giang Tuyết Huỳnh chần chờ nửa nhịp, sợ rằng mình nói ra thì anh sẽ lại khơi ra chủ đề này, vì vậy cô chỉ còn cách kìm nén mọi câu hỏi của mình.



Rất nhanh xe buýt đến trạm, là chiếc xe hướng nhà Trì Thanh, nên Trì Thanh lên trước, cô đứng ở trạm xe buýt nhìn thấy anh xách ba lô lên xe.



Cách một lớp thủy tinh trên cửa sổ xe, Giang Tuyết Huỳnh vẫy tay với anh.



Thiếu niên đứng trong đám người, nhìn cô một cái, trong xe người đông nhốn nháo nhưng khí chất của anh vẫn nổi trội, dáng vẻ đầy lạnh lùng, ánh đèn neon nhàn nhạt chiếu vào mắt anh, bốn phía giống như ngăn cách ra một mảnh.



Trong nháy mắt, tầm mắt hai người giao nhau, Trì Thanh bỗng nhiên giật mình, hạ thấp mi mắt cúi người ở trên cửa sổ xe hà hơi một hơi, duỗi ngón tay viết chữ gì đó.



Hình như là một từ tiếng Anh, do không có thời gian nên anh viết rất nhanh, vài nét được vẽ ra, khá nguệch ngoạc.



"I carry yo…" Đọc Full Tại



Chữ phía sau cô chưa kịp thấy rõ, chiếc xe chậm rãi khởi động, rất nhanh đã rời khỏi trạm xe buýt.



I carry you…



Carry... cái gì?



Sau khi trở về nhà, đối mặt với cuốn sách bài tập đang mở, Tuyết Huỳnh nghĩ nát óc cũng chỉ có thể liên tưởng đến tín hiệu kêu gọi đầu hàng trong trò chơi điện tử cấp quốc dân.



"I will carry you."



"…"



Cô không ngừng suy nghĩ trong tuyệt vọng.



A a a, làm bài tập về nhà vẫn là quan trọng hơn.



Đầu tiên là đem quyển truyện tranh thiếu chút nữa g iết chết cô cất vào tủ, lúc này cô mới cầm bút lên, toàn tâm toàn ý đắm chìm trong đống bài tập trước mặt.



Hôm nay quá nhiều bài tập.



Trường học không có cái gọi là lớp trọng điểm, nhưng trên thực tế lớp A1 và lớp A2 đều là lớp trọng điểm của ban Khoa học tự nhiên.



Mới học kỳ đầu tiên, những thiếu sót của cô trong một số môn học dần dần lộ ra, cô cảm thấy có chút bất lực.



Trong lúc đó, bà Giang có mang vào cho cô ít trái cây, bà ấy không đi ngay, ngược lại ngồi xuống hỏi cô về điểm số, quan tâm cô có theo kịp tiến độ học tập hay không.



"Học kỳ sau sẽ được phân ban. Con đã nghĩ về những môn muốn học chưa?"



Giang Tuyết Huỳnh ngẩn ra, chợt không chút do dự, kiên định nói: "Môn Văn ạ."



Đây là điều cô đã quyết định ngay từ khi bước vào Trung học phổ thông. Mẹ cô cũng biết, cô từ nhỏ đã học lệch nên không can thiệp gì vào quyết định của cô.



"Văn cũng được, con ăn trái cây đi, ăn xong đem dĩa xuống để vào bồn rửa cho mẹ."



Bà ấy khom lưng dọn dẹp trong phòng cô một chút, thuận tay mang thùng rác trong phòng cô đi.



Bà Giang vừa đi, Giang Tuyết Huỳnh nhìn đống bài tập trên bàn hơi giật mình, có chút thất thần.



Khoa học tự nhiên có tương lai tốt hơn khoa học xã hội là chuyện hiển nhiên nhưng bản thân cô học hành thế nào, cô rõ hơn ai hết.



Trường trung học phổ thông và trung học cơ sở không giống nhau.



Cô có thể thi đậu vào trường Trung học phổ thông số Hai, được phân đến lớp A2, đều nhờ vào sự giúp đỡ của Trì Thanh.



Cũng chỉ dừng lại ở đấy thôi.



Từ nhỏ cô đã học lệch, khoa học tự nhiên cấp trung học phổ thông không giống với trung học cơ sở, không phải chỉ dựa vào cố gắng là có thể đạt được thành tích tốt.



Không có gì lạ khi mọi người cố gắng hết sức nhưng không đạt được điểm số như kỳ vọng.



Ngược lại, từ nhỏ cô đã được giáo viên bộ môn Văn hết sức ưu ái, bài văn nào cô viết cũng đạt được điểm cao, học thuộc bài lại nhanh hơn các bạn cùng lứa tuổi một đoạn.



Nhưng mà Trì Thanh nhất định là thích học Lý, chắc rằng đến lúc đó cô phải chuyển khỏi lớp A2 rồi.



Nghĩ tới đây Giang Tuyết Huỳnh mím môi.



Những lời này cô còn chưa nói với Trì Thanh. Càng không biết khi Trì Thanh biết sẽ có phản ứng gì.



Thời gian chia xa gần ngay trước mắt. Đọc Full Tại



Nghĩ đến những thứ này vẫn khiến cô quá khó chịu, cô cố gắng hết sức gạt bỏ những ý nghĩ hỗn độn này ra khỏi đầu, cúi đầu cắn một miếng lê, tiếp tục giải bài toán trước mặt.




Câu này cô đã làm khoảng mười phút nhưng dòng suy nghĩ vẫn còn rất lộn xộn, mơ hồ giống như có thể nghĩ ra được một chút nhưng lại như trở về con số không.



Bỏ qua những điều không thể trước, sau khi lò mò một lúc, Giang Tuyết Huỳnh quyết đoán lấy điện thoại di động ra nhắn với một người vừa mới chia xa không bao lâu để nhờ giúp đỡ.



[Có ở đó không?]



Cô mới vừa gửi qua, Trì Thanh liền trả lời cô, chẳng những rất nhanh còn sắc bén hỏi ngược lại: [Có bài tập không biết làm?]



[… Anh Thanh quá đỉnh!]



[Gửi đi.]



Tin nhắn đầy lạnh lùng, đúng là Tom Sue có một không hai, quả thật lấp lánh chói mắt.



* Tom Sue, ám chỉ nhân vật nam chính được tác giả hình tượng hóa một cách siêu thực.



Sau khi loay hoay, Giang Tuyết Huỳnh bật chế độ chụp ảnh, nhắm ngay ngắn, chụp một phát và gửi qua Trì Thanh,



Cô yên lặng đợi hai ba phút, quả nhiên, Trì Thanh tiếp tục trả lời cô bằng một tấm hình.



Đó là một tờ giấy nháp với nét chữ nguệch ngoạc, các nét như rồng bay phượng múa nhưng các bước giải bài toán lại rất chi tiết, thậm chí còn có phần nhắc nhở về các điểm kiến ​​thức quan trọng cần lưu ý.



Đối chiếu ảnh Trì Thanh gửi tới, Giang Tuyết Huỳnh điền đáp án vào. Đoán chừng Trì Thanh cũng đang làm bài tập, thế nên cô không quấy rầy anh.



Anh làm bài tập rất nhanh nhưng phải đi làm thêm mỗi tối. Giang Tuyết Huỳnh nhớ rõ thầy Lưu vẫn rất coi trọng anh, trong khoảng thời gian này hình như còn dẫn anh tham khảo một số đề thi, muốn anh tham gia cuộc thi gì đó.



Đối chiếu tờ giấy Trì Thanh viết cho cô, Giang Tuyết Huỳnh lấy ra phần được đánh dấu kiến thức trọng điểm của phần bài tập này và lần lượt làm các câu tiếp theo tương tự.



Đến gần mười giờ, đoán chừng Trì Thanh cũng sắp làm xong bài tập, cô lại lần nữa chọc anh.



Thật ra cô rất muốn hỏi anh rốt cuộc đã viết gì trên cửa sổ xe.



Nhưng lúc viết, Trì Thanh cụp mắt, toàn bộ quá trình không nhìn cô, cảm xúc rất khó tả, cô lại hoài nghi đây là sở thích của anh, không có ý nghĩa đặc biệt gì cả.



Thế nên, thứ cô đánh máy trong ô thoại lúc này lại là câu: [Này, đại hội thể dục thể thao sắp tới cậu định đăng ký gì đấy?]



Trì Thanh trả lời lại ngay. Đọc Full Tại



Màn hình hiện lên đối phương đang soạn, nửa giây sau tin nhắn đến, anh hỏi ngược lại cô: [Còn cậu?]



Cô cũng không che giấu nên trả lời: [Nhảy xa, còn cậu?]



[Chạy 1500 mét.]



Lời này vừa hiện ra, Giang Tuyết Huỳnh nhìn chằm chằm, suýt nữa cho là mình nhìn lầm.



[1500 mét?]



Cô nhớ rõ Trì Thanh bị hen suyễn,



Mặc dù không chạy được 3000 mét, nhưng 1500 mét cũng không tính là một môn thể thao dễ dàng.



Sẽ rất mệt mỏi, có nhiều thử thách về sức chịu đựng và ý chí, như 3000 mét, hầu như không có ai nguyện ý đăng ký, thuộc về bộ môn mà đại đa số mọi người không quan tâm, Trì Thanh đăng ký cái này có thực sự ổn không?



[Thật sự không có vấn đề gì chứ?] Giang Tuyết Huỳnh hỏi.



[Không sao.] Giọng điệu khá nhẹ nhàng: [Hồi nghỉ hè đã từng chạy nhiều lần rồi.]



Giang Tuyết Huỳnh: “...”



Cô từ bỏ truy hỏi Trì Thanh, ngược lại nhắn cho Chúc Kiêu Dương: [Trì Thanh đã đăng ký chạy 1500 mét, cậu biết không?]



Chúc Kiêu Dương cũng nhanh chóng trả lời: [Sao thế?]



Giang Tuyết Huỳnh: [Nói thật tôi có chút lo lắng.]



[Yên tâm đi.]



Chúc Kiêu Dương nghĩ thoáng hơn cô nhiều.



[Cậu ấy đăng ký thì trong lòng tất nhiên đã nắm chắc, đã ở cùng nhau thời gian dài như vậy, chẳng lẽ cậu còn không biết tính cách của cậu ấy? Không phải loại người sĩ diện đâu.]



[Không phải cậu ấy bị hen suyễn sao?]



[Ừ thì có nhưng ngoài kia cũng có những người mắc bệnh hen suyễn chạy marathon đấy, cậu không thấy cơ bụng của cậu ấy sao?]



[?]



Đang yên đang lành sao lại nhắc tới cơ bụng?



Chúc Kiêu Dương rõ ràng đang khá kích động, liên tiếp nhắn vài biểu tượng cảm xúc quá khích.



[Chậc chậc chậc, tôi nói chứ, ngay cả tôi cũng phải thừa nhận, cơ bụng của anh Thanh đúng là thanh đao giết người.]



[Khi còn bé cậu ấy rất ốm yếu đấy, cậu biết không? Cũng bởi vì vậy, từ nhỏ đã bắt đầu tập bơi, mỗi sáng sớm mặc kệ mưa gió đều tập chạy bộ. Cái cơ bụng đó, ôi, không phải vận động viên cũng không luyện được thế đâu.]



Giang Tuyết Huỳnh: [... Đây có được coi là một loại an ủi không?]



Cùng lúc đó, Chúc Kiêu Dương ở trước màn hình điện thoại, nghĩ: ... Bạn thân mến à, tôi thật sự đã cố hết sức rồi, chỉ có thể giúp cậu đến nước này thôi.







Sáng sớm hôm sau, Giang Tuyết Huỳnh lại một lần nữa xác định hạng mục Trì Thanh đã đăng ký, thật đúng là chạy 1500 mét, hơn nữa còn là người duy nhất trong lớp, tinh thần dâng hiến thật chân chính.



Cô trả lại bảng báo danh cho lớp phó Thể dục, trùng hợp ở chỗ đối phương lại là Đoàn Tường.



Đoàn Tường khá đẹp trai, tính cách không xốc nổi, bình thường Giang Tuyết Huỳnh không tiếp xúc gì với Đoàn Tường, mặc dù chơi với nhau nhưng cũng không tính là quá quen thuộc.



Cô vừa trả lại, Đoàn Tường nhận lấy bảng báo danh, đột nhiên hỏi một câu: “Giang Tuyết Huỳnh, cậu biết Diệp Điềm Linh xảy ra chuyện gì không?"



Giang Tuyết Huỳnh có chút không kịp phản ứng: “Sao thế?" Đọc Full Tại



Đoàn Tường: "Tôi vừa hỏi Mỹ Tử, Mỹ Tử cũng không chịu nói."



Đoàn Tường chắc hẳn đang nói về chuyện bức thư tình.



Đó là chuyện riêng tư của Diệp Điềm Linh, Giang Tuyết Huỳnh cũng không nói nhiều, cô đáp qua loa: "Tôi cũng không rõ lắm, dù sao bình thường tôi cũng chỉ chơi với Manh Manh thôi."



May mà Đoàn Tường không nghi ngờ gì: “Cũng đúng."



Thật ra chuyện tỏ tình của Diệp Điềm Linh không tính là bí mật gì nữa, rất nhiều nữ sinh trong lớp đã mơ hồ ngửi thấy mùi rắc rối. Hôm nay vừa vào lớp, Giang Tuyết Huỳnh cũng cảm giác được tâm trạng không ổn đến từ Diệp Điềm Linh, xung quanh có một số bạn học cũng đang an ủi cô ta.



Mà cô thì không có nhu cầu tham gia chuyện náo nhiệt này, hơn nữa còn rất chướng mắt.




Nghĩ đến lời nói của Trì Thanh, Giang Tuyết Huỳnh sững sờ nằm ​​trên bàn, vươn một ngón tay, cụp mắt xuống và nhẹ nhàng vẽ những vòng tròn trên bàn.



Cô không thể phủ nhận những lời Trì Thanh nói không đúng,



Nhưng bây giờ làm sao đối mặt với Diệp Điềm Linh cũng là một thử thách tương đối lớn đối với cô.



Cô chưa kịp nghĩ ra cách giải quyết vấn đề thì Thẩm Manh Manh đã kéo cô lại gần an ủi, thật ra là muốn nghe ngóng chuyện thì đúng hơn.



Mắt Diệp Điềm Linh hơi sưng lên, trạng thái rất tệ nhưng tinh thần của cô ta trông vẫn ổn.



Lúc cô đi qua vừa lúc nghe được Diệp Điềm Linh nói:



"Trì Thanh nói cậu ấy có người mình thích rồi."



Chương 41



Câu nói này chắc chắn là một quả bom nặng ký, khiến Tuyết Huỳnh và Thẩm Manh Manh cùng choáng đầu, như bị sét đánh.



Thẩm Manh Manh kinh hãi nhìn cô: "Thật sao?"



Giang Tuyết Huỳnh cũng bối rối tiêu hóa thông tin này: "… Tớ cũng không biết."



Thẩm Manh Manh: "Không phải cậu quen biết cậu ấy à?"



Giang Tuyết Huỳnh đáp: "… Cũng không quen thân đến mức có thể chia sẻ tâm sự, cậu tỉnh táo chút đi."



"Cũng đúng." Thẩm Manh Manh cảm thấy có lý: "Tớ cảm thấy Trì Thanh thoạt nhìn cũng không giống như người có thể kể cho người khác nghe suy nghĩ của mình. Người này vừa nhìn đã biết là một tên hướng nội."



Trì Thanh thích người khác, điều đó có nghĩa là không phải Diệp Điềm Linh không đủ tốt, mà là cô ta đến muộn một bước.



Có thể đây là cách để các cô gái giữ vững lòng tự trọng của mình.



Quả nhiên, các bạn gái đang an ủi không ngờ lại nghe được câu chuyện phiếm thú vị như vậy, lực chú ý của họ bị thu hút, lần lượt hỏi: "Thật sao?"



"Cậu ấy có nói là ai không?"



"Có phải ở trường chúng ta không? Lớp nào nhỉ?"



Những lời an ủi của các cô gái rất chân thành nhưng cũng giống như một đàn chim sẻ nhỏ đang ríu rít, cố gắng nhặt nhạnh mấy câu chuyện tầm phào.



Thẩm Manh Manh chọc cô: "Tại sao tớ cảm thấy Lâm Mỹ Tử đang liếc cậu vậy?"



Giang Tuyết Huỳnh thừa dịp nhìn sang, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Lâm Mỹ Tử. Trong mắt cô ấy hiện lên sự kinh ngạc, do dự và dò hỏi.



Nhưng không hỏi gì cả.



Có lẽ cô ấy cho là cô biết nội tình gì đó.



Giang Tuyết Huỳnh không nói gì, giả vờ như không nhìn thấy.



Trên thực tế, cô cũng ngạc nhiên và bối rối không kém gì Lâm Mỹ Tử và những người khác.



Chẳng lẽ Trì Thanh cố ý nói dối Diệp Điềm Linh để an ủi cô ta? Nhưng điều này cũng không thể, với sự kiêu ngạo từ trong xương của anh, Giang Tuyết Huỳnh luôn cảm thấy Trì Thanh khinh thường việc bịa ra những lời dối trá như vậy để lừa dối mọi người.



Đang thảo luận, Diệp Điềm Linh đột nhiên nhắc đến cô, do dự hỏi: "Giang Tuyết Huỳnh, cậu cảm thấy Trì Thanh sẽ thích người như thế nào?"



Trong mắt những cô gái không biết nội tình, câu nói này có vẻ hơi không đầu không đuôi.



Giang Tuyết Huỳnh cố gắng nhớ lại xem có cô gái nào thường đi lại gần anh không, kết quả là không phát hiện gì.



“… Tôi cũng không chắc lắm.”



Vậy kiểu con gái nào có thể lọt vào mắt xanh của người này?





Chỉ cần nghĩ đến sự lãnh đạm và thờ ơ thường ngày của thiếu niên kia, Tuyết Huỳnh đã không thể tưởng tượng được anh sẽ thích ai, và khi thích một người sẽ như thế nào.



Nếu như tình huống là thật, vậy anh lừa gạt quá giỏi, ngay cả cô và Chúc Kiêu Dương cũng hoàn toàn không biết gì cả.



Vấn đề này đã thành công trở thành tâm điểm bàn luận của các cô gái hôm nay. Sau giờ học, nhóm nhỏ thường đi vệ sinh cùng nhau đã biến thành một đội quân lớn mạnh mẽ và hùng hậu, đi qua hành lang rất bắt mắt.



Giang Tuyết Huỳnh đi cùng Thẩm Manh Manh, Lâm Mỹ Tử nói chuyện với Diệp Điềm Linh.



Bước lên cái bóng và đi về phía trước, khi Tuyết Huỳnh nghĩ đến Trì Thanh lại không khỏi nghĩ đến Trần Lạc Xuyên.



Yêu thầm có nghĩa là bất kể khi nào và ở đâu, bất kỳ chi tiết nhỏ nhặt hay tầm thường nào cũng có thể liên tưởng đến sự tồn tại của người đó.



Trần Lạc Xuyên có người thích rồi ư?



Có phải cậu thích Tiền Phi Phi không?



Cô nên làm gì nếu cậu có người mình thích đây?



Suy nghĩ một hồi, đội quân lớn đột nhiên gặp một đội nhỏ khác trong hành lang.



Sau khi ra khỏi nhà ma vào ngày hôm đó, Giang Tuyết Huỳnh chưa từng gặp lại Trần Lạc Xuyên. Lớp A2 và lớp A3 mặc dù gần nhau nhưng hai người chỉ thỉnh thoảng trò chuyện câu được câu không trên mạng.



Thiếu niên thỉnh thoảng gửi cho cô một hoặc hai bức ảnh cậu chụp.



Cô khen cậu chụp ảnh đẹp.



Chỉ thế thôi.



Nội dung của cuộc trò chuyện vô cùng ngắn gọn.



Cô không dám vô cớ tìm cậu, sợ mục đích của mình quá rõ ràng, sẽ bị người khác phát hiện.



Vì vậy, khi thiếu niên như một tia sáng xuất hiện trong tầm mắt. Giang Tuyết Huỳnh vô thức giảm tốc độ, nhịp tim chậm lại, sau đó nhanh chóng tăng tốc.



Khi Trần Lạc Xuyên dừng lại, hơi ngạc nhiên mỉm cười gọi cô dừng lại, nhịp tim của cô trong nháy mắt đã vượt qua mức cao nhất.



"Giang Tuyết Huỳnh? Chúng ta lại gặp mặt rồi."







Dòng thời gian dường như đã chậm lại, từng cơn gió, từng tia nắng vào lúc này đều trở thành sự tồn tại vô cùng xa lạ, ánh nắng thiêu đốt tấm lưng người ta, tiếng máu chảy không ngừng vang vọng trong màng nhĩ.



Giang Tuyết Huỳnh đột nhiên cảm thấy cô thực sự không phải là người yêu thầm hợp cách, bởi vì mỗi lần dường như đều là Trần Lạc Xuyên gọi cô trước.



Thiếu niên dường như luôn tràn đầy sức sống và năng lượng, luôn nở nụ cười rạng rỡ, đôi lông mày cong cong, bước chân nhẹ nhàng chạy trên đường.



Bên cạnh luôn có mấy người bạn thân thành nhóm thành tốp.



Giống như một con chó con được phơi nắng, bộ lông rất ấm áp. Chỉ cần nhìn thôi đã cảm thấy toàn thân tràn đầy năng lượng.



Tiếng nói của Trần Lạc Xuyên không lớn lắm nhưng cũng đủ để khơi dậy sự chú của tất cả mọi người trong hành lang .



Lớp A2 và lớp A3 quá gần, các cô gái ít nhiều đều đã nghe thấy tên của Trần Lạc Xuyên lớp A3.



Xét về độ nổi tiếng, Trần Lạc Xuyên thực ra không kém hơn Trì Thanh là bao.



Bình thường trong lớp Giang Tuyết Huỳnh rất ít nói, không ai có thể nghĩ cô lại quen Trần Lạc Xuyên.



Người biết rõ nội tình là Thẩm Manh Manh lúc này mới là hưng phấn nhất.



Nhân tố buôn chuyện trong cơ thể cô ấy vừa được huy động đang sục sôi, trông cô ấy còn vui vẻ hơn cả cô: "Huỳnh Huỳnh! Đang gọi cậu đấy!"



Diệp Điềm Linh có chút kinh ngạc.



Vào ngày ở công viên giải trí Giang Khẩu, sự chú ý của Diệp Điềm Linh đều tập trung vào Trì Thanh, vì vậy đương nhiên cũng không chú ý đến tương tác giữa Trần Lạc Xuyên và cô.



"Cậu biết cậu ấy à?" Diệp Điềm Linh kinh ngạc hỏi, biểu tình trên mặt giống hệt như kinh ngạc khi biết cô quen với Trì Thanh.



Các bạn nữ cũng hỏi: "Huỳnh Huỳnh, cậu còn biết Trần Lạc Xuyên sao?"



“Biết.” Giang Tuyết Huỳnh thận trọng, uyển chuyển đáp lại. Cô ngẩng đầu, gật đầu với Trần Lạc Xuyên, lộ ra một nụ cười xem như chào hỏi. Nhưng bộ não đang chạy rất nhanh muốn tìm câu gì đó để nói, không đến mức rơi vào tình trạng xấu hổ.



Lúc này, Giang Tuyết Huỳnh mới chú ý tới cổ tay áo đồng phục học sinh của cậu thiếu niên lộ ra một cổ tay trắng nõn gầy gò, trên tay ôm một chồng sách bài tập, trên sách còn có một chiếc đồng hồ đeo tay, thoạt nhìn như thể định đi đến văn phòng.



"Cậu…" Cô hỏi dở nửa chừng.



Trần Lạc Xuyên cười nói: "Tôi đến văn phòng."



Tuy rằng từ khi đi ra khỏi nhà ma chưa từng gặp lại cô nhưng thái độ của Trần Lạc Xuyên đối với cô vẫn như những người bạn thực sự.



“Đây là đơn đăng ký sao?” Nhờ có câu trả lời của Trần Lạc Xuyên, cô mới có thể thuận lợi tiếp tục chủ đề này.



“Ừ.” Thái độ của cậu thiếu niên này rất thoải mái, dáng người cao lớn, khi nhìn cô thì hơi cúi đầu xuống, trên đôi mày thanh tú hiện lên một nụ cười nhẹ: "Đơn đăng ký tham gia đại hội thể thao, cậu đã đăng ký chưa?"



“Rồi, tôi thi nhảy xa.” Bị thái độ của Trần Lạc Xuyên ảnh hưởng, Giang Tuyết Huỳnh cố tỏ ra tự nhiên hơn: "Còn cậu thì sao?”



Đôi khi suy nghĩ của con người ta không thể tự mình khống chế được. Giờ phút này đứng trước người con trai mình thầm mến, Giang Tuyết Huỳnh khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung.



Ví dụ như, tại sao lần nào cậu cũng có thể gọi tên cô một chính xác trong đám đông.



Hay ví dụ như, phải chăng ấn tượng của Trần Lạc Xuyên với cô cũng có một chút khác biệt?



Nhưng mà cũng chỉ là suy nghĩ thôi.



Nếu Trần Lạc Xuyên thực sự có ấn tượng khác với cô thì sẽ không tự nhiên và dịu dàng như bây giờ. Chính vì cậu không lo lắng, nên cậu mới có thể thẳng thắn, trong sáng và chân thành.





Những suy nghĩ linh tinh này ùa về trong đầu khi chạm phải khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên, khiến cô không biết nên mừng hay lo, vui hay buồn.



Chớp mắt, Giang Tuyết Huỳnh cố gắng hết sức chuyển sự chú ý của mình trở lại cuộc trò chuyện.



"Tôi đăng ký chạy 1500 mét." Trần Lạc Xuyên cho cô một câu trả lời ngoài dự kiến.



Chạy 1500 mét?



Quả nhiên, câu trả lời này thuận lợi đánh lạc hướng suy nghĩ của cô. Giang Tuyết Huỳnh không khỏi giật mình, trên mặt vô thức hiện lên một chút hoang mang.



Đây không phải là cùng hạng mục với Trì Thanh sao? Chẳng lẽ hai người họ sẽ cạnh tranh trên cùng một sân đấu?



“Làm sao vậy?” Trần Lạc Xuyên cũng chú ý tới sắc mặt cô thay đổi, có chút khó hiểu.



"Không có gì…"



Thẩm Manh Manh và Diệp Điềm Linh vẫn đang đợi cô.



Tuy rằng mọi người đều không nói chuyện, trông rất kiên nhẫn nhưng để người ta đợi lâu cũng không tốt.



Cô vừa định nói ra, người bên cạnh Trần Lạc Xuyên được gọi là ‘anh Siêu’ nhìn cô vài lần, rồi đột nhiên nói: "Đúng rồi, cậu có biết Trì Thanh đã đăng ký gì không?"



"Tôi không rõ lắm." Trước mặt Diệp Điềm Linh và Lâm Mỹ Tử, Giang Tuyết Huỳnh thực sự không muốn tiết lộ chuyện mình và Trì Thanh có mối quan hệ thân thiết.



Vì vậy, sau khi suy nghĩ một lúc, cô dứt khoát tỏ ra không quen biết.



Không ngờ, vẻ mặt của Lương Siêu càng trở nên kỳ lạ, kinh ngạc hỏi: "Sao cậu lại không biết, không phải cậu là bạn gái của Trì Thanh sao?"



Những lời này vừa dứt, chỉ một thoáng, gió đã ngừng thổi.



Lâm Mỹ Tử vẫn đang nói chuyện với Diệp Điềm Linh, đột nhiên im lặng, Diệp Điềm Linh cũng đột nhiên ngậm miệng, nhìn sang.



Sự hối hả và nhộn nhịp trong hành lang cùng nhau biến mất.



Bốn phía tĩnh mịch không tiếng động.



...







Sức mạnh của câu này rất rõ ràng.



Giang Tuyết Huỳnh nằm mơ cũng không ngờ rốt cuộc cô đã làm cái gì mà khiến cho anh Siêu này hiểu lầm đến thế. Càng chết người hơn là, anh Siêu vừa nói như vậy, tất cả mọi người xung quanh đều không hẹn mà cùng im lặng.



Các cô gái mỗi người một biểu cảm khác nhau nhìn về phía cô.



Không khí gần như đông cứng lại.



Nhưng Lương Siêu dường như không nhận thấy sự kỳ lạ của bầu không khí, hỏi lại:



"Cậu không phải là bạn gái của cậu ấy à, cậu không biết?"



"Tôi không phải…" Giang Tuyết Huỳnh vừa muốn phủ nhận, sau lưng đột nhiên có một mùi hương quen thuộc lướt qua, giống như tuyết mùa đông nơi núi rừng xa xăm.



"Này! Trì Thanh!" Có một bạn gái tinh mắt trông thấy anh, sửng sốt một chút rồi dẫn đầu phá vỡ sự im lặng.



Giang Tuyết Huỳnh quay đầu lại nhìn sang, không biết từ lúc nào Trì Thanh đã xuất hiện sau lưng cô, đang nhìn về phía cô.



Trong tay cậu thiếu niên cầm một lon Coca Cola, vừa từ căng tin trường trở về, nhìn thấy một màn giằng co kỳ quái trên hành lang nên đi tới.



Bắt gặp ánh mắt của cô, đôi lông mi của thiếu niên hơi cụp xuống. Anh đứng trước mặt cô, ngăn cách cô với Lương Siêu và Trần Lạc Xuyên.



Giọng nói của chính chủ rất lạnh lùng, nghe không vui cho lắm, hoàn toàn không quan tâm đ ến ánh mắt của mọi người: "Đang nói gì vậy?"



"Có gì không thể trực tiếp hỏi tôi à?"



Lon Coca Cola xoay tròn trong lòng bàn tay khớp xương rõ ràng, hơi nước lạnh giá chảy xuống các đầu ngón tay.



"..."



Yên tĩnh.



Sự xuất hiện của Trì Thanh thật sự đã khiến độ drama của chuyện này tăng vọt.



Mặc dù Giang Tuyết Huỳnh cảm thấy ngoài ý muốn, cũng thầm thấy nguy hiểm nhưng để đảm bảo an toàn nên cô không hé răng. Đây không phải là nơi thích hợp để nói chuyện.



Nhưng cô cũng không thể ngăn người khác nghĩ nhiều.



Các nữ sinh không nói gì, tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa cô và Diệp Điềm Linh, thần sắc có chút bất định, dường như đang nghĩ đụng phải hiện trường drama như nồi lẩu thập cẩm giống phim truyền hình được chiếu lúc tám giờ.



Trong số đó, người ít bị ảnh hưởng nhất là Lương Siêu không hề ngạc nhiên, vẫn tiếp tục. Thái độ của cậu ấy vẫn rất tự nhiên: "Ồ, tôi vừa hỏi bạn gái cậu xem đại hội thể thao cậu đăng ký cái gì."



Trì Thanh hoàn toàn không trả lời trực tiếp câu hỏi này. Không biết là không nghe rõ hay không quan tâm, vô thức bỏ qua.



Đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng vào Trần Lạc Xuyên: "Cậu thì sao?"



Trần Lạc Xuyên lặng lẽ nhìn anh: "Tôi đăng ký chạy 1500 mét."



Đoạn, cậu quay sang Lương Siêu nói: "Đừng nói mò nữa, hai người bọn họ không phải một đôi."



Vừa dứt lời, không biết là ai thở phào một hơi trước, đánh vỡ sự yên tĩnh chung quanh.



"Thật là, làm tôi sợ muốn chết."



"Còn tưởng là tứ giác tình yêu gì đó chứ!"



"Tôi nói rồi mà. Làm sao Huỳnh Huỳnh và Trì Thanh có thể là một cặp đang yêu nhau được chứ."





"Cậu tin Huỳnh Huỳnh và Trì Thanh còn không bằng tin Trì Thanh và Điềm Linh real."



Vốn dĩ khác nhau một trời một vực, hoàn toàn khác biệt, rất khó liên hệ hai người với nhau.



“Điềm Linh thì sao?” Có người hỏi.



Bầu không khí đóng băng vì một câu nói của Trần Lạc Xuyên mà lưu động trở lại.



...



Thẩm Manh Manh thoáng chần chừ liếc nhìn Diệp Điềm Linh.



Diệp Điềm Linh cụp mắt, tránh đi ánh mắt của mọi người. Không biết cô ta đang suy nghĩ cái gì mà không đáp lại sự mong đợi của mọi người.



Lương Siêu vẫn không bỏ cuộc: "Sao cậu biết người ta không hẹn hò?"



Giọng điệu Trần Lạc Xuyên bình thản: "Thì tôi biết thôi."



Lông mi Giang Tuyết Huỳnh lay động.



"..." Tuy rằng lời giải thích Trần Lạc Xuyên khiến cho cô thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng khiến cho cô ý thức được có điểm không đúng.



Lương Siêu còn chưa kịp nói thêm gì, cô đã vội ngước mắt lên đính chính: "Cậu hiểu lầm rồi, tôi thật sự không có quan hệ gì với Trì Thanh."



Theo lẽ thường, Trì Thanh, một trong những bên liên quan, cũng nên giải thích để cứu vãn sự tình sau khi cô nói xong.



Mọi người đang chờ đợi một câu trả lời thích hợp.



Trì Thanh giống như không phát hiện điều gì, chỉ hơi cụp mi, không phát biểu bất kỳ ý kiến gì đối với lời giải thích của cô.



"..."



Mọi người nhìn nhau.



Phản ứng này...



Các cô gái lần lượt thở phào nhẹ nhõm trước đó cũng có chút do dự mà dao động.



… Không thể nào?



… Không phải thật sự có gì đó chứ?



Với thái độ có phần lạ lùng, bầu không khí vốn đang có chút thoải mái lại vô tình khôi phục căng thẳng.



Lần này, mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt không phải ảo giác hay hiểu lầm là có thể giải thích được.



“…” Ngâm mình trong đó, Tuyết Huỳnh vô thức cong đầu ngón tay, trong lòng vô cùng bất an.



Cơn gió lướt qua hành lang.



Dưới ánh mắt quan sát của mọi người, cậu thiếu niên nắm chặt lon nước, dừng một chút, bấy giờ mới bình tĩnh nhìn Lương Siêu: "Ồ, vậy thì tôi cũng giống cậu ta."



"Có vẻ như chúng ta thi đấu cùng một hạng mục rồi nhỉ?" Câu này là nói với Trần Lạc Xuyên.



Đôi mắt màu hổ phách khúc xạ ánh sáng mặt trời, trong vẻ lạnh lùng ẩn chứa chút sắc bén, giống như ánh sáng chập chờn trong mùa đông có tuyết rơi đầu mùa.



Trần Lạc Xuyên không xa lạ gì với ánh mắt này.



Cậu cũng không nhìn đi chỗ khác, mà nhìn thẳng vào mắt Trì Thanh một cách chuẩn xác: "Chắc thế. Vậy đến lúc đó, mong được cậu giúp đỡ và chỉ bảo!"



Từ ngữ rất uyển chuyển và ôn hòa nhưng giọng điệu nhàn nhạt, không thể nói rõ khách sáo cỡ nào.



Hai thiếu niên với phong cách khác nhau nhưng không kém phần quyến rũ, đối mặt nhau trên hành lang dài, không ai nhường ai.



Ngay cả Lương Siêu cũng cảm nhận được mùi thuốc súng giữa hai người.



Nhờ phúc là hai người này quá bắt mắt, sự chú ý của các cô gái cũng đã chuyển sang tranh chấp giữa hai người, bắt đầu thầm thì thảo luận.



"Hai người bọn họ trước đó có thù oán gì sao?"



Câu trả lời là, không có câu trả lời.



Không ai biết tại sao hai người này lại không vừa mắt nhau.



Có lẽ là bởi vì lớp A2 và lớp A3 quá gần nhau, hơn nữa hai người này đều có tiếng tăm trong trường, nên tự nhiên muốn tranh đấu.