Selene Trong Lòng Anh

Chương 4








Trì Thanh có một đôi mắt thực sự rất đẹp.



Giang Tuyết Huỳnh phát hiện ra điều này vào năm lớp 9.



Cô làm bạn cùng bàn với Trì Thanh hai tuần, số lần trò chuyện có thể đếm trên đầu ngón tay. Vốn dĩ Giang Tuyết Huỳnh đã có hơi chướng ngại về mặt giao tiếp, hiển nhiên càng không biết nói gì với Trì Thanh.



Mãi đến tiết Thể dục vào chiều thứ Hai, thầy giáo Thể dục cho cả lớp tự chia tổ, tiến hành cuộc thi chạy đua hai người - ba chân.



Giang Tuyết Huỳnh gần như thót tim, cô sợ không tìm được đồng đội.



Từ nhỏ đến lớn cô vào Nam ra Bắc theo ông bà Giang đi làm công, chuyển trường như cơm bữa. Cũng chính vì nguyên nhân này mà dù mối quan hệ của cô với các bạn học không tệ nhưng luôn có cảm giác khó hòa nhập với tập thể.



May mà Kha Tiểu Tiêu chủ động đi về phía cô.



Sau một lúc lộn xộn, các học sinh của lớp 9A3 đều đã tìm được đồng đội, ngoại trừ Trì Thanh.



Giang Tuyết Huỳnh ngẩn ra. Lớp 9A3 có tổng cộng ba mươi tám học sinh, cộng thêm cô vừa chuyển trường tới là ba mươi chín người. Có nghĩa là trước khi cô chuyển tới, ba mươi tám người chia vừa đủ cho mười chín tổ trong lớp. Cô đã chiếm mất suất của Trì Thanh.



Giang Tuyết Huỳnh không khỏi nhìn về phía Trì Thanh. Thiếu niên rất bình tĩnh, không hề cảm thấy bị người ta cô lập có gì ghê gớm.



Kha Tiểu Tiêu nói: “Cậu không phải quan tâm đ ến cậu ta đâu, vốn dĩ cậu ta cũng không cần phải học tiết Thể dục mà.”



Không cần phải tham gia tiết Thể dục nghĩa là sao?



Chẳng mấy chốc, Giang Tuyết Huỳnh đã hiểu ý của Kha Tiểu Tiêu.



Có lẽ do không ai lập đội với anh nên thầy giáo Thể dục bảo Trì Thanh tới chỗ bồn hoa ngồi nghỉ ngơi.



Cuộc thi diễn ra được nửa chừng, khi sắp đến lượt của Giang Tuyết Huỳnh thì một loạt tiếng xì xầm bỗng vang lên.





Giang Tuyết Huỳnh chỉ thấy Trì Thanh bỗng trượt xuống từ trên bồn hoa, ngồi dựa lên thành bồn hoa thở hồng hộc như cá mắc cạn.



Đám người bùng nổ.



“Thầy ơi thầy mau qua đây đi ạ!”



“Thầy ơi! Trì Thanh lại lên cơn hen suyễn rồi!”



Mọi người bắt đầu nháo nhào ngó về phía Trì Thanh, tuy nhiên không một ai chịu tiến gần thêm một bước.



Thiếu niên như chú cá bị túm đuôi quăng lên bờ, bị mọi người vây quanh bàn tán, phải vùng vẫy giành giật lại sự sống trong ánh mắt sợ hãi xen lẫn ghét bỏ của mọi người.



May mà thầy giáo môn Thể dục nhanh chóng ổn định lại tinh thần, vừa giúp anh hít vào thở ra, vừa giục các học sinh nam chạy về phòng học lấy bình xịt hen suyễn và đến phòng y tế gọi nhân viên y tế của trường học.



Trì Thanh hít thở dồn dập, từng nhịp thở như trâu bò mới vực, khiến Giang Tuyết Huỳnh và Kha Tiểu Tiêu nghe được không khỏi siết chặt nắm tay, cổ họng nghẹn lại, lồ ng ngực khó chịu theo.



Kha Tiểu Tiêu thì thầm với cô: “Cổ họng tớ cũng khó chịu quá, bỗng dưng thấy buồn nôn ghê.” Bình xịt hen suyễn vừa tới, thiếu niên lập tức chộp lấy sử dụng, liều mạng hít hơi sương vào, không màng tất cả cướp lấy chất thuốc, một lát sau mới dần bình ổn lại.



“Ai dìu Trì Thanh đến Phòng Y tế nào?” Thầy Thể dục hỏi.



Sân thể dục lặng ngắt như tờ, không ai trả lời.




“Có ai đứng ra xung phong nhận việc không?”



Trái tim Giang Tuyết Huỳnh như bị một bàn tay bóp chặt lấy.



Bạn đã từng có trải nghiệm thế này chưa? Lên xe buýt rồi không dám mở miệng nói xuống xe, cách mấy trạm dừng trước điểm đến bắt đầu lo âu, trong lòng tự nhủ liên tục. Rõ ràng là một chuyện rất đơn giản, chỉ cần mở lời nói câu ‘Bác tài, cho cháu xuống ở bến tiếp theo’ là được. Vậy mà cố gắng sao cũng không thốt ra nổi bất kỳ âm thanh nào.



Ngay lúc này đây.



Rõ ràng chỉ cần cô giơ tay nói một tiếng ‘Để em’ là được.



Hai chữ đơn giản vậy thôi mà. Cớ sao hai cánh môi lại dính chặt vào nhau, đôi môi giật giật, cổ họng tắc nghẹn đến không thốt ra được tiếng nào.



Kha Tiểu Tiêu nói: “Thầy Thể dục hỏi câu kì ghê, có ai chịu dìu Trì Thanh đâu.”



... Rõ ràng biết lời này của Kha Tiểu Tiêu không ổn, vì sao cô vẫn không dám đứng ra?



Dường như thầy Thể dục cũng phát hiện ra chuyện này, dứt khoát phân công hai học sinh nam tới dìu Trì Thanh.



Hai học sinh nam đó có vẻ không tình nguyện lắm nhưng vẫn chấp nhận.



Giang Tuyết Huỳnh học tiết Thể dục này như người mất hồn. Hết tiết, cô vô thức tìm lý do tách khỏi Kha Tiểu Tiêu, tự mình đi đến Phòng Y tế.



Phòng Y tế rất yên ắng, một tấm mành trắng che khuất tầm mắt.



Nhân viên y tế trường học nói: “Ồ, cậu bé bị hen suyễn kia đang ở bên trong.”



Giang Tuyết Huỳnh tìm được Trì Thanh một cách dễ dàng.



Anh đang dựa lên đầu giường, quay đầu nhìn dây thường xuân ngoài cửa sổ.



Tướng tá thiếu niên chưa nảy nở, tay chân vô cùng mảnh khảnh.



Nhợt nhạt, gầy gò, yếu ớt.



Thấy Trì Thanh, đầu óc Giang Tuyết Huỳnh trì trệ mất nửa giây.



Rốt cuộc cô lấy đâu ra dũng cảm để tới đây vậy.



Thế nhưng Trì Thanh đã nghe thấy tiếng động mà cô tạo ra, khẽ quay sang nhìn cô.





Giang Tuyết Huỳnh lấy hết can đảm, hỏi: “Cậu sao rồi? Ổn hơn chút nào chưa?”



Ánh nhìn của anh không dừng lại trên người cô quá lâu. Trì Thanh xuống giường, đi đến trước mặt cô, nói: “Tránh ra.”



Giang Tuyết Huỳnh sửng sốt nửa giây, vẫn chưa kịp hoàn hồn.



Thiếu niên lạnh nhạt nâng mí mắt lên: “Tránh ra.”



“Cậu đang chặn đường tôi.”



Bỗng dưng gặp phải sự đối địch mãnh liệt, đầu của Giang Tuyết Huỳnh thấy ong ong, máu khắp người xông thẳng lên mặt: “Cậu có ý gì?”




Thiếu niên liếc cô, tiếp tục lên giọng, cố tình thuật lại câu nói: “Chỉ nhờ cậu rời bước vì cậu chắn đường tôi thôi.”



“Tại tôi… tôi quan tâm đ ến cậu mà!” Giang Tuyết Huỳnh như bị người ta tát một phát, tủi thân đến độ đỏ ửng mũi.



“Vậy xin hỏi cậu là ai? Tôi cần cậu quan tâm sao?”



Giang Tuyết Huỳnh đứng sững như trời trồng, cô như bị một linh hồn khác có lòng tự tôn kiểm soát cơ thể, cố gắng nói bừa điều gì đó khiến mình không rơi vào thế yếu: “Chúng ta là bạn cùng bàn.”



“Thế thì sao?” Trì Thanh hỏi lại, giong điệu vẫn lạnh lùng xa cách ngàn dặm: “Bạn cùng bàn tượng trưng được cho điều gì? Hay là sau hai tuần ngồi bên cạnh nhau, cậu có tình cảm với tôi rồi?”



Anh đi lướt qua cô, ra khỏi Phòng Y tế.



Giang Tuyết Huỳnh siết chặt nắm tay, nhìn bóng dáng Trì Thanh rời đi, nước mắt đong đầy nơi khóe mắt.







Chiều hôm ấy, Giang Tuyết Huỳnh hơi lơ đễnh.



Giáo viên dạy môn Toán gọi cô trả lời câu hỏi, đầu óc cô chẳng nghĩ được gì.



Cảm nhận được những ánh mắt của bạn bè trong lớp đang đổ dồn vào mình, Giang Tuyết Huỳnh vừa xấu hổ vừa bối rối, sự tủi thân vô cớ kia bỗng chốc tràn ra, khiến khoé mắt cô đỏ ửng.



Do là học sinh mới chuyển đến đây học nên cô không muốn để lại ấn tượng xấu trong lòng các bạn cùng lớp, dẫu các bạn thực chất cũng không quan tâm đ ến điều này.



Bạn nữ không quá quen thân ở bàn trước có ý tốt nhắc nhở cô, tiếc rằng bạn ấy nói nhỏ quá nên cô không nghe được rõ ràng.



Mặt đỏ tới mang tai, cô chợt nhớ về bài thi 120 điểm đỏ chót của Trì Thanh.



Tuy nhiên có vẻ Trì Thanh không cảm nhận được sự xấu hổ và bối rối của cô. Anh cụp mắt, không nhìn bảng đen, dường như đang hơi mất hồn.



Sự yên lặng của cô cuối cùng cũng khiến Trì Thanh ngước mắt lên nhìn thoáng qua cô.



Sau đó, trước mặt cô, anh háo thắng giơ tay, nói ra đáp án chính xác.




Đây nào phải giải vây cho cô.



Cô càng giống tấm nền cho sự thông minh của Trì Thanh hơn.



Giáo viên dạy môn Toán cho Trì Thanh ngồi xuống xong cũng không làm khó cô, trái lại an ủi cô một câu, đưa bậc thang cho cô.



“Thầy thấy phong cách học tập ở trường cũ của em hơi khác so với Nam Thành.”



Trì Thanh ngồi xuống, lập tức nhìn sang chỗ khác, vươn cổ tay gầy gò dưới lớp áo đồng phục to rộng ra, ngón tay thon dài xoay bút giữa không trung, không hề nhận ra việc lấy bạn cùng bàn ra làm đá kê chân có gì sai.



“Trì Thanh bị dở hơi à?” Tan tiết, Kha Tiểu Tiêu dùng giọng nói đầy căm phẫn nói với cô.



“Cậu đừng ngồi với cậu ta nữa. Chờ tới kỳ thi tháng sau tớ nhờ thầy cô đổi chỗ cho cậu.” Kha Tiểu Tiêu nói.





Giang Tuyết Huỳnh không phản bác, lấy thái độ cam chịu đồng ý với đề nghị của Kha Tiểu Tiêu.



Thực ra cô không thấy Trì Thanh cố tình nhằm vào mình. Anh như thể đang miệt thị từng người một cách bình đẳng, hệt chú nhím tấn công một cách ác liệt với mọi đối tượng bên ngoài. Thậm chí Giang Tuyết Huỳnh còn nghi ngờ Trì Thanh chẳng nhớ nổi tên của cô là gì.




Thái độ kênh kiệu không ai sánh nổi này của anh rất dễ gây thù với nhiều người. Tan học, Giang Tuyết Huỳnh bắt gặp Trì Thanh bị bao vây ở tường vây quanh trường.



Học sinh nam cầm đầu là học sinh lớp cô, cô có ấn tượng, hình như cậu ta tên Ngô Tiệp. Ngô Tiệp sở hữu vóc dáng cao to, quen biết khá nhiều bạn trong lớp. Học sinh nữ cũng là thành viên lớp cô, tên Phương Hiểu Linh, vẻ ngoài rất xinh xắn, tóc đen mắt to, hôm nào cũng trang điểm nhẹ trước khi đi học. Nghe nói bọn họ là ‘học sinh cá biệt’, có quen biết với khá nhiều côn đồ ở ngoài trường.



Lúc này, Ngô Tiệp và mấy học sinh nam đang bao vây Trì Thanh. Do ở khá xa nên Giang Tuyết Huỳnh không nghe rõ họ đang nói gì.



Hình như đang mắng cái gì mà ‘thằng phế vật’, ‘đồ ngu’.



Kha Tiểu Tiêu nôn nóng muốn mua trà sữa, kéo cô đi.



Giang Tuyết Huỳnh thấy Trì Thanh liếc qua rồi nhanh chóng rủ mắt, làn da trắng đến nỗi như đang sáng lên dưới ánh hoàng hôn.



Thân hình quá ốm yếu mảnh khảnh, quả thực chẳng bõ bèn gì với Ngô Tiệp.



Lạ ở chỗ rõ ràng anh là bên bị đánh, đang ở thế yếu nhưng vẫn lạnh nhạt với dáng vẻ không ai sánh bằng.



Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Trì Thanh bất ngờ ngước mắt nhìn.



Một thoáng nhìn của anh khiến Giang Tuyết Huỳnh ngừng thở.



Đó là cái liếc mắt khó diễn tả bằng lời lẽ.



Dưới tóc mái dài lòa xòa, Trì Thanh có một đôi mắt cực kỳ… cực kỳ… cực kỳ đẹp.



Da anh trắng, lại luôn cụp mắt, dáng người gầy gò nên khó tránh khỏi việc tạo cảm giác nhạt nhẽo, xa cách.



Thế nhưng cái liếc mắt ấy thật giống cánh bướm vỗ nhẹ, khiến mọi thứ trở nên sáng ngời.



Cặp mắt quá đỗi lạnh nhạt của thiếu niên cứ vậy lao thẳng vào mắt cô.



Không nghiêng không lệch, không tránh không né.



Rõ ràng trong mắt không chứa bất cứ cảm xúc gì, vậy mà vẫn thu hút đến lạ.



Nắng chiều rực rỡ làm nổi bật sự lạnh lùng tựa băng tuyết vĩnh cửu của thiếu niên.



Mới đầu, Giang Tuyết Huỳnh còn không biết làm sao cho phải. Song, sau lần chạm mắt ấy, cô bỗng phát hiện người này như vốn chẳng cần người khác lén nhìn và thương hại.



Tự anh đã tạo thành một thế giới nhỏ của riêng mình để tự do phát triển, hoàn toàn không quan tâm đ ến thứ gì gọi là cái nhìn của người ngoài.



Quả nhiên, Ngô Tiệp nổi đóa.



Giang Tuyết Huỳnh rời mắt đi, thiếu niên cũng nhìn xuống theo.



Giang Tuyết Huỳnh ngừng lại một lúc, nỗ lực ngăn bản thân chú ý tình hình đằng đó, vội vàng cất bước đi cùng Kha Tiểu Tiêu.