Selene Trong Lòng Anh

Chương 32-33




Chương 32



Bầu không khí dường như tạm thời đình trệ vào khoảnh khắc này.



Lâm Mỹ Tử ngơ ngẩn: "Các cậu…"



Dường như cô ấy muốn nói gì đó nhưng lại im bặt.



Cũng vào lúc này, Trì Thanh thoáng nhìn Lâm Mỹ Tử và buông tay ra một cách rất tự nhiên và bình tĩnh.



Xúc cảm nhàn nhạt khi chạm vào da thịt biến mất, Giang Tuyết Huỳnh giống hệt như một con rối bị đột ngột nhấn công tắc, cơ thể cứng ngắc dần dần thả lỏng, vội vàng thở hổn hển.



Tất cả là do vẻ mặt kỳ lạ của Lâm Mỹ Tử, suýt chút nữa khiến mạch suy nghĩ của cô bị lệch đi.



Sau khi bình tĩnh lại, cô vội ngước mắt lên, cảm ơn Trì Thanh và Trần Lạc Xuyên một cách nghiêm túc và tự nhiên nhất có thể.



"Cảm ơn, nếu không thì vừa nãy chắc chắn tôi sẽ bị ngã rồi."



Cô đang dùng cách này để nói với Lâm Mỹ Tử rằng vừa nãy họ chỉ không hẹn mà cùng dìu cô, không có máu chó gì hết.



Chỉ là hình như thể hiện quá đà, còn giọng nói thì cố tình... thái quá.



Nhà ma quá tối, cô cảm thấy hình như Trần Lạc Xuyên đang cúi đầu liếc nhìn mình với ánh mắt rất chuyên chú, lại có vẻ như chỉ là ảo giác nhất thời.



Bàn tay đặt trên vai cô, ngón tay hơi siết chặt dần buông lỏng.



Lúc này thiếu niên mới khẽ đứng thẳng dậy, mỉm cười với cô với dáng vẻ cởi mở và phấn khởi như thường ngày.



Cậu nói: "Chuyện nhỏ không tốn sức gì, đừng khách sáo."



Lương Siêu và Tiền Phi Phi vội chạy bước nhỏ, đuổi kịp họ.



Giang Tuyết Huỳnh có thể nghe thấy Tiền Phi Phi đang hỏi: "Làm sao vậy?"



Trần Lạc Xuyên khựng lại một lúc mới trả lời: "Không có gì."



Lúc này Lâm Mỹ Tử mới định thần lại và mỉm cười với Giang Tuyết Huỳnh nhưng không đề cập đến chuyện mình hiểu lầm vừa nãy: "Vừa nãy bị cúp điện đã khiến các cậu sợ hãi lắm phải không? Mọi người đều đang tìm các cậu đấy, Trì Thanh, Huỳnh Huỳnh, chúng ta đi thôi?"





"Ừ."



Mặc dù nói vậy nhưng Lâm Mỹ Tử vẫn trưng ra vẻ mặt suy tư trên đường đi, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Giang Tuyết Huỳnh và Trì Thanh.



Vẻ mặt của Trì Thanh rất bình thản, tỏ vẻ thế nào cũng được.



Giang Tuyết Huỳnh thẳng lưng, bước nhanh hơn và giữ khoảng cách với Trì Thanh một chút.



Thiếu niên cụp mắt, kéo chiếc khẩu trang bằng ngón tay trắng nõn.



Tiếng cười giễu cợt rất khẽ rất nhỏ đột nhiên vang lên bên tai Giang Tuyết Huỳnh, dường như chỉ là ảo giác của cô. Đến khi cô thuận theo tiếng cười nhìn sang, thiếu niên đã nhìn thẳng về phía trước mà không có bất kỳ cảm xúc nào, trái tim của cô đột nhiên loạn nhịp, khuôn mặt nóng ran như thiêu đốt, bỗng dưng nhớ đến mảnh giấy nhỏ mà Trì Thanh đã đưa ra trước ánh mắt của mọi người.



"Trong mắt cậu, quan hệ giữa hai chúng ta không thể cho người khác biết đến mức nào?”



"Mà đáng để cậu che giấu như vậy?"



"Giang Tuyết Huỳnh."



Ngay cả khi Trì Thanh không nói một lời nào trong suốt quá trình thì cô cũng có thể nhận ra rõ ràng rằng vừa nãy anh đang chế giễu "màn trình diễn" khoa trương và giả tạo của mình.



Dường như đang nói từng chữ một với cô rằng nếu trong lòng không có gì giấu giếm thì hà tất phải giữ khoảng cách trước mặt mọi người, cứ như thể đang yêu đương lén lút?



Trong hành trình tiếp theo, Giang Tuyết Huỳnh vừa cố gắng hết sức để giữ khoảng cách với Trì Thanh vừa không dám từ bỏ nguồn nhiệt duy nhất trong bóng tối, vì vậy cô bất chấp khó khăn, bước nhanh hơn và đuổi theo.



"Tôi…"



Cô há miệng, vô thức muốn giải thích.



Nhưng vừa thốt lên được một tiếng thì lại không biết nên bắt đầu từ đâu, cô nên giải thích điều gì? Tiếng cười giễu vừa nãy của Trì Thanh sao?



Trong lúc cô đang ngập ngừng, thiếu niên chợt lên tiếng, giọng nói không quá nhiều cảm xúc thăng trầm.



"Sợ hãi đến vậy à?"



Lối đi của nhà ma quá hẹp, không thể tránh khỏi vai của cô va vào bờ vai gầy gò và nghiêm nghị của thiếu niên khi đi bộ.



Khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau, Giang Tuyết Huỳnh có thể cảm nhận được Trì Thanh thoáng khựng lại nhưng không tránh xa ra.



Cô không rõ điều mà Trì Thanh đang hỏi là Lâm Mỹ Tử hay là nhà ma.



"Cũng không phải." Giang Tuyết Huỳnh lắc đầu, cuối cùng vẫn chọn câu trả lời thứ hai: "Thật ra thứ tôi sợ không phải là nhà ma."



"?" Anh cầm khẩu trang rồi nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng như băng tuyết vùng sơn cước xa xôi.



"Tôi sợ sự tưởng tượng của mình." Giang Tuyết Huỳnh chần chừ: "Cậu nói xem liệu có con ma nào trà trộn vào trong này không? Dù sao thì hoàn cảnh ở đây cũng khá thích hợp."



Trì Thanh: "..."



Giang Tuyết Huỳnh tự lẩm bẩm: "Tôi thường thích xem phim kinh dị không đáng sợ như Gọi hồn, Ác quỷ trở về, chủ yếu là sợ phim ma Trung, Nhật, Hàn, Thái."



"Sao vậy?" Trì Thanh hờ hững hỏi: "Cậu sợ ma mà còn phân chia Đông Tây à?"



Giang Tuyết Huỳnh mặt dày thừa nhận: "Chính xác."



"Thật ra..." Thiếu niên đột nhiên cụp mắt, kéo dài giọng nói: "Tôi là đạo sĩ."



Lần này đến lượt Giang Tuyết Huỳnh bối rối: "?"



"Tôi biết phong ấn và xua đuổi ma quỷ, cậu tin không?"



"..."



Không phải là cô không tin mà là điều này khiến người khác không thể tin được.



"Mặc dù chưa trưởng thành không được quy y, không có giấy chứng nhận đạo sĩ nhưng khi tôi còn nhỏ, có một ngọn núi ở gần quê của tôi, trên núi có điện thờ của đạo sĩ, tôi đã học đạo giáo một khoảng thời gian với đạo sĩ ở trên núi."



Giọng điệu quá thẳng thắn, khiến Giang Tuyết Huỳnh nhất thời bối rối không biết có phải anh đang nói nhảm hay đang nghiêm túc.



Thiếu niên đột nhiên buông bàn tay đang cầm khẩu trang xuống, các khớp ngón tay cử động linh hoạt, ép thành một tư thế kỳ lạ, vẫn không quên phối âm.



"Lâm."



"Binh."





Thiếu niên gần ngay trước mặt cụp mắt xuống, ánh sáng yếu ớt chiếu vào hàng mi vừa mảnh vừa dài, giống như một sợi dây tóc yếu ớt, ánh mắt cô vô thức bị lôi kéo.



Nghe âm sắc trong trẻo của anh vang lên, giọng nói mạnh mẽ.



“Đấu.”



“Giả.”



“Giai.”



“Trận.”



“Liệt.”



“Tiền.”



“Hành.”



“Biến.”



Anh liếc xuống, ra hiệu cho cô nhìn vào cái bóng trên mặt đất.



Giang Tuyết Huỳnh thuận theo ánh mắt của Trì Thanh nhìn xuống, không khỏi sững sờ, sau đó bật cười thành tiếng.



Vậy mà trên mặt đất lại có bóng của một con chó.



Hai ngón tay cái áp vào nhau của chàng trai khẽ động đậy.



Đôi tai của con chó trên mặt đất cũng động đậy.



"Biến thành chó con." Trì Thanh biếng nhác đứng thẳng lưng và thu tay lại: "Có phải không lừa được cậu không?"



Sợ hãi đã bị quét sạch vào giờ phút này, Giang Tuyết Huỳnh không nhịn được cười, dở khóc dở cười: "Phép thuật của tiểu đạo trưởng thật cao cường."



Tiếc rằng Trì Thanh không hề trúng chiêu nịnh hót này của cô.



Thiếu niên thoáng nhìn cô, dường như đang xác nhận trạng thái của cô, sau khi chắc chắn cô đã thả lỏng, anh bèn đưa tay ra kéo và nhỏ giọng nói: "Đi thôi."



Sau khi thể hiện sự dễ thương, anh đã thay đổi sắc mặt với tốc độ ánh sáng, trở lại dáng vẻ vừa chảnh vừa lạnh lùng không bạn đồng hành vừa nãy.



Có lẽ để phù hợp với không khí rùng rợn, ma quái của nhà ma nên đèn được bật tắt liên tục.



Đôi vai va chạm vào nhau, khi cánh tay lắc lư cũng không thể tránh khỏi việc cọ xát, khiến gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay.



Thật sự rất ngứa, gân xanh hơi nhạt nổi lên giống như con bọ nhỏ chạy dọc lòng bàn tay và chui vào tim.



Giang Tuyết Huỳnh có thể cảm nhận được đốt ngón tay của Trì Thanh hơi co lại, dường như không thoải mái.



Vì vậy, cô vội vàng kéo giãn khoảng cách với anh.



Không ngờ thiếu niên lại thoáng khựng lại, đột nhiên túm lấy cổ tay của cô, trở tay nhẹ nhàng nắm lấy.



Giang Tuyết Huỳnh nín thở, có thể dễ dàng nhìn thấy cả cơ thể cô lại cứng đờ một lần nữa.



Anh khẽ nắm tay cô, không hề túm chặt, ngón tay hơi cong lên.



Khuôn mặt đẹp trai trắng trẻo mơ hồ trong bóng tối chập chờn, không nhìn rõ biểu cảm.



Ánh sáng và bóng tối lờ mờ hòa quyện vào nhau, những ngọn lửa ma trơi màu xanh lục lấp lánh bay lên bay xuống, nhảy múa tung tăng.



Cô còn chưa kịp lên tiếng, khi ánh sáng dần tràn vào ngôi nhà ma đủ để soi sáng mọi người, anh bèn buông tay cô ra.



Lý trí nói với anh rằng có lẽ anh không nên tiếp tục.



Nhưng khi ma trơi đầy trời và yêu ma điên cuồng nhảy múa, dường như con thú bị nhốt trong lòng có thể phá tan chiếc lồ ng, có một chút cơ hội để buông thả và hít thở.



Vì thế, khi ánh sáng mờ đi một chút, màn đêm có thể che giấu rất nhiều thứ.





Anh không không phải suy nghĩ đến điều gì cả, không nghĩ về những gì cô nghĩ, không nghĩ Trần Lạc Xuyên đã khiến cô xúc động thế nào.



Thiếu niên khẽ kéo cô đi qua ma trơi, xuyên qua bóng ma lay động.





Giang Tuyết Huỳnh ngẩn người, trái tim đập dồn dập, không khỏi nghĩ ngợi rằng nếu anh thật sự được sinh ra ở thời cổ đại, anh thật sự là một đạo sĩ nhỏ sống trong thời đại của thần ma và yêu quái thì sẽ có dáng vẻ như thế nào?



Chắc hẳn thiếu niên sẽ như tiên tư ngọc cốt, trắng nõn tuấn tú, mặc áo đạo bào đen như mực.



Anh dẫn theo cô, vung trường kiếm tiêu diệt yêu quái.



Vì vậy, khi cơn gió lạnh gào thét, nó tạo ra một vài cơn gió mạnh, ngọn lửa ma trơi giống như hàng ngàn ánh sáng rực rỡ.



Mộ hoang, xương trắng sẽ trở thành lầu gác của tiên gia.



Kiếm quang sáng ngời, nhất thời rơi xuống như tuyết, tỏa sáng như tuyết pha lê.



Cứ như vậy cùng đi ngang qua đường hoàng tuyền, qua cầu nại hà, qua biển khổ vô biên địa ngục nơi tất cả chúng sanh đau khổ vật vã.



Cô cứ muốn nói điều gì đó nhưng trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy có lẽ mình đã quá tính toán.



Cô vẫn luôn biết rõ ràng rằng mặc dù bình thường anh luôn tỏ vẻ lạnh lùng như vua chảnh nhưng thiếu niên vẫn luôn dịu dàng, bên ngoài lạnh lùng bên trong nóng bỏng, còn vô cùng có cảm giác về ranh giới.



Hoặc là sự phong độ và săn sóc nhất thời trong bóng tối không nên trở thành điều mờ ám và nan giải vì cô lên tiếng vạch trần.



Chỉ là lòng bàn tay đầy mồ hôi, không tránh khỏi vạch trần sự chột dạ của cô.



Đối với tình bạn, vẫn là vượt quá ranh giới.



Bàn tay đan vào nhau thoáng động đậy, Giang Tuyết Huỳnh không chắc liệu Trì Thanh có nhận thấy vết mồ hôi trên lòng bàn tay cô hay không.



Cô vô thức theo dõi phản ứng của anh.



Trì Thanh không nhìn cô, chỉ biết chăm chú vào màn "tái hiện" cảnh địa ngục tầng mười tám cách đó không xa.



Một cái nồi lớn được dựng lên cách đó không xa, những người tr@n truồng đang than khóc ai oán và bị tra tấn trong nồi súp khổng lồ.



Vài con ma nhỏ da xanh tóc đen đốt lửa, giơ giáo và nĩa thép, không ngừng đẩy những người cố gắng trèo ra khỏi nồi vào trong nồi.



Mạch đập giữa các đầu ngón tay khá nhanh, nhất thời khó phân biệt được của cô hay là của anh.



Tim Giang Tuyết Huỳnh nóng như lửa đốt, đập càng lúc càng nhanh, không biết vì sao đột nhiên cảm thấy luống cuống, giống như nếu cô không buông tay thì cô sẽ sắp nhìn thấy một bí mật mà mình không thể thừa nhận.



Sau khi lùi ra phía sau một bước, Giang Tuyết Huỳnh muốn thoát khỏi tay của Trì Thanh, thoáng liếc mắt nhưng vô tình nhìn thấy bức tượng chân thực được tạc trên vách hang.



Trên tường, Đại đế Bắc Âm Phong Đô đang trừng mắt, khí thế uy nghiêm, sinh sát quỷ hồn, ngăn chặn kẻ xấu.



Trì Thanh dường như bị thu hút bởi sự hoảng loạn đột ngột của cô, anh nhìn theo ánh mắt của cô.



Có một câu thơ nói rằng "Yêu một người giống như tạo ra một tín ngưỡng, phụng sự một vị thần có thể gục ngã bất cứ lúc nào".



Thiếu niên im lặng một lúc, thở ra đều đặn và lặng lẽ nhìn bức tượng của Đại đế Phong Đô với ánh mắt bình tĩnh. Ánh sáng lập lòe trong đôi mắt sáng màu nhảy múa không thể nhận thấy.



Tâm nóng như bị nung nấu.



Bóng tối có thể phóng đại nhịp tim.



Gió núi trong hang gào thét, mà tình yêu đinh tai nhức óc lại ở nơi im lặng nóng bỏng.



Nhưng thần linh không nói lời nào.



Thần linh không biết nói gì hết.



Chương 33





Bên trong ngôi nhà ma, bước chân của cô gái vừa nhanh nhen vừa hoạt bát.



Tiền Phi Phi túm góc áo của Trần Lạc Xuyên, mỉm cười mà nói rất nhanh: "Vừa nãy không tìm thấy cậu, dọa chúng tôi sợ chết mất."



Lương Siêu lập tức xen vào: "Đúng vậy, Phi Phi cứ tưởng rằng cậu bị ma lôi đi rồi đấy. Cậu xem kìa, Phi Phi quan tâm cậu chưa kìa."





Tiền Phi Phi trợn trừng mắt: "Cậu không nói thì cũng không ai tưởng cậu bị câm thì phải? Anh Siêu?"



Tiền Phi Phi nhìn phản ứng của Trần Lạc Xuyên nhưng lại thấy chàng trai hơi lơ đãng, liếc nhìn năm bức tượng quỷ đế trên tường, tâm hồn treo ngược cành cây!



Úc Lũy, Thần Đồ, Triệu Văn Hòa, Vương chân nhân…



Tiền Phi Phi thoáng sửng sốt, trong lòng dần dần nảy sinh nghi hoặc.



"Trần Lạc Xuyên?"



"Hả?" Thiếu niên bỗng hoàn hồn.



Tiền Phi Phi khựng lại một chút: "Có phải cậu cảm thấy… chẳng có gì thú vị không?"



Trần Lạc Xuyên bối rối. Đọc Full Tại





"Chỉ là tôi thấy cậu hơi lơ đãng." Tiền Phi Phi nói.



"Không có gì." Trần Lạc Xuyên khẽ nhăn mũi, nhìn bức tượng, và ngay sau đó lại mỉm cười: "Tôi chỉ cảm thấy những thứ này giống y như thật, khá đáng sợ."







Sau khi họ ra khỏi nhà ma thì trời đã gần tối, khó khăn lắm mọi người mới cùng ra ngoài chơi một chuyến nên không có ai định rời đi.



"Sẽ có bắn pháo hoa vào ban đêm đó." Lâm Mỹ Tử nói.



"Thời gian vẫn còn sớm mà." Lâm Mỹ Tử nhìn vào bản đồ và nói: "Hẳn là vẫn có thể chơi thêm vài trò chơi gì đó."



Nhóm Giang Tuyết Huỳnh tạm biệt với nhóm Trần Lạc Xuyên ở cửa nhà ma.



Hình như Trần Lạc Xuyên muốn nói gì đó với cô, khi lời đến bên miệng lại nuốt trở về, cậu chỉ chào hỏi và tạm biệt cô chứ không nói gì nữa.



Thái độ thậm chí có thể nói là hơi xa lánh so với lúc đầu.



Giang Tuyết Huỳnh mím môi, mỉm cười đáp lại.



Nhóm người Lâm Mỹ Tử, Tưởng Nhạc Thiên đã nói đến việc đi ngắm hoàng hôn trên vòng đu quay.



Người ta nói rằng Giang Khẩu có cảnh hoàng hôn đẹp nhất ở Nam Thành.



Khi hoàng hôn buông xuống chìm vào nước sông, sông rộng mây thấp, mặt sông lấp lánh, nhuốm màu đỏ cam nhợt nhạt.



Xa xa, những chiếc thuyền chở hàng lớn nhỏ đang chạy trên sông, thỉnh thoảng có tiếng còi dài xé gió đêm mùa hè.



Vòng đu quay là hai người một tổ, theo nhân viên sắp xếp, thế nhưng Lâm Mỹ Tử lại không chọn Đoàn Tường mà bỗng nhiên hỏi: "Huỳnh Huỳnh, hay là cậu ngồi với tớ đi?"



Giang Tuyết Huỳnh đang suy nghĩ đến điều gì đó nên khi bị gọi tên, cô vẫn chưa phản ứng lại, hơi khó hiểu hỏi: "Gì cơ?"



"Hả? Vì sao vậy?" Thẩm Manh Manh là người đầu tiên dị nghị: "Cậu không ngồi với Đoàn Tường sao?"



Lâm Mỹ Tử nói: "Tớ có chuyện muốn nói với Huỳnh Huỳnh."



Lâm Mỹ Tử nhìn Giang Tuyết Huỳnh, hỏi ý kiến của cô: "Huỳnh Huỳnh, ý cậu thế nào?"



Ánh mắt của Lâm Mỹ Tử rất thản nhiên, Giang Tuyết Huỳnh nhanh chóng hiểu được ý của Lâm Mỹ Tử.



E rằng Lâm Mỹ Tử muốn hỏi về quan hệ giữa cô và Trì Thanh trong ngôi nhà ma.



So với cô, Lâm Mỹ Tử là người đầu tiên chơi với Diệp Điềm Linh. Trong thời gian huấn luyện quân sự, hai người tình cờ ở cùng ký túc xá.



Cho dù giữa bạn bè cũng có chia ra mức độ nặng nhẹ, bên nào nặng bên nào nhẹ thì không cần phải nói thêm.



Nhưng cô không bằng lòng, Giang Tuyết Huỳnh khẽ mím môi. Đọc Full Tại



Có lẽ nghĩ như vậy không nên nhưng thái độ của Lâm Mỹ Tử vẫn khiến cô cảm thấy hơi vướng mắc trong lòng.



Giang Tuyết Huỳnh không cố tình che giấu mối quan hệ của mình với Trì Thanh, thế nhưng cho dù cô và Trì Thanh quen biết nhau từ trước thì đã sao, dù sao thì đây cũng là vấn đề riêng tư của cô.



Khi Giang Tuyết Huỳnh còn chưa kịp lên tiếng, Thẩm Manh Manh đã khoác tay cô và nói: "Nhưng tiws muốn ngồi với Huỳnh Huỳnh mà, không thì lát nữa tớ phải ngồi thế nào, tớ không muốn ngồi với con trai đâu. Thật ra tớ cũng có lời muốn hỏi Huỳnh Huỳnh."



Cô ấy nháy mắt trêu chọc cô nhưng không giống với Lâm Mỹ Tử, Thẩm Manh Manh đang chờ cô giải thích về chuyện của Trần Lạc Xuyên.



Ánh mắt như đang nói nếu cậu không giải thích rõ ràng thì tớ sẽ không để cho cậu chạy thoát.



Giang Tuyết Huỳnh: "..."



Bây giờ cô nuốt lời thì còn kịp nữa không? Hết người này đến người khác đột nhiên khiến cô cảm thấy rất áp lực!



Lâm Mỹ Tử ngây người.



Nhóm người Đoàn Tường, Trương Thành Dương cũng cảm thấy hơi lạ: "Các cậu sao vậy? Giang Tuyết Huỳnh được nhiều người yêu thích đến vậy à?"



"Vậy thì tôi cũng muốn ngồi với Giang Tuyết Huỳnh."



Tưởng Nhạc Thiên hóng chuyện không chê lớn chuyện.



Diệp Điềm Linh trợn trừng mắt: "Tưởng Nhạc Thiên, cậu có thôi đi không hả."



Thiếu niên cười toe toét: "Vậy tôi ngồi với cậu."



Mặt Diệp Điềm Linh hơi đỏ lên, hung dữ lườm cậu ấy một cái. Ánh mắt vô thức liếc nhìn Trì Thanh đang không bày tỏ bất kỳ ý kiến ​​nào.



Sau khi ra khỏi nhà ma, thiếu niên vẫn luôn chẳng có động tĩnh gì, chiếc khẩu trang che hơn nửa khuôn mặt, cụp mắt chơi điện thoại một mình.



Gió đêm nhẹ nhàng thổi góc áo sơ mi đen của anh, đèn khu vui chơi dần dần bật sáng, ánh đèn neon rơi trên người anh khiến làn da của anh trông trắng hơn.



Trì Thanh không có suy nghĩ gì về cách phân chia, bản thân anh cũng không thích lãng phí thời gian về vấn đề này.



Giang Tuyết Huỳnh lắc đầu: "Tôi không không ngồi được không?"



"Đừng mà." Tưởng Nhạc Thiên khuyên cô: "Sao lại không ngồi chứ?"



Cô đương nhiên không thể nói sự thật cho Tưởng Nhạc Thiên. Sau khi suy nghĩ một lúc, Giang Tuyết Huỳnh đã chọn một câu trả lời chiếu lệ nhất nhưng đồng thời cũng đáng tin cậy nhất, nghiêm túc nói: "Tôi cảm thấy hơi mệt, nhà ma đáng sợ quá, tôi muốn hóng gió một chút. Vẫn chưa bình tĩnh lại được, lại ngồi cao như vậy, e rằng tôi sẽ nôn ra mất."



Tưởng Nhạc Thiên: "..."




Thẩm Manh Manh: "Cậu không ngồi thật à? Vậy thì tớ ngồi với ai đây?"



"Xin lỗi, tớ thật sự cảm thấy hơi mệt…" Sau khi sửng sốt một lúc, Giang Tuyết Huỳnh cảm thấy hơi áy náy và suy nghĩ không chu đáo, vì vậy cô bèn thay đổi ý định: "Nhưng có lẽ vẫn ổn, vẫn có thể ngồi một lúc."



"Thôi bỏ đi." Thẩm Manh Manh không để ý cười rộ lên, khác với Giang Tuyết Huỳnh, cô ấy không ngại thể hiện bản thân trước mặt mọi người.



"Tớ ngồi với Điềm Linh cũng được."



Diệp Điềm Linh ngây người: "Hai chúng ta sao?"



Thấy vẻ mặt kỳ lạ của Diệp Điềm Linh, Thẩm Manh Manh khó hiểu hỏi: "Đúng vậy, chẳng lẽ chúng ta ngồi với đám con trai sao?"



Bầu không khí trở nên hơi kỳ lạ. Đọc Full Tại



Chỉ ngồi vòng đu quay mà ai ai cũng có suy nghĩ của riêng mình, hết lần này đến lần khác lôi ra rất nhiều thứ, cứng rắn làm ra mùi vị của trận Tu La.



Lâm Mỹ Tử ban đầu muốn sắp xếp để mình ngồi với Giang Tuyết Huỳnh, Diệp Điềm Linh ngồi với Trì Thanh. Thẩm Manh Manh đột nhiên nói vậy, khiến Lâm Mỹ Tử đột nhiên cứng họng. Không còn cách nào khác, cô ấy đành phải hỏi ý kiến của Trì Thanh.



Suy cho cùng, người này là ngọn nguồn của tất cả những điều này.



Mà ngọn nguồn của tội ác nghe thấy vậy thì tắt điện thoại, ngước đôi mắt màu hổ phách lên và nhìn thẳng vài giây, đưa ra câu trở lời nằm trong dự đoán.



"Tôi không ngồi đâu, không có hứng thú."



Trương Thành Dương: "?"



"Anh Thanh? Cậu không nể mặt tớ sao?"



Trì Thanh lạnh lùng nói trúng tim đen: "Cậu có thứ gọi là mặt mũi sao?"



Trương Thành Dương: "?? Quá đáng quá."



Trì Thanh liếc nhìn Trương Thành Dương một cách thờ ơ: "Chẳng lẽ điều này không phải là sự thật à?"



Trương Thành Dương: "..."



Lâm Mỹ Tử: "..."



"Tôi không ngồi đâu." Lúc này Trì Thanh mới nhìn Lâm Mỹ Tử: "Các cậu cứ chơi vui vẻ."



Lâm Mỹ Tử bất lực gật đầu.



Người này không nể mặt như vậy, cô ấy cũng không thể kéo anh lên vòng đu quay ngồi.



Từ nhỏ đến lớn, Lâm Mỹ Tử cứ nghĩ rằng mình là một người khôn khéo, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, khá giỏi xã giao, đã bắt đầu làm cán sự của lớp khi vào trường học, vẫn luôn thích được là trung tâm và lãnh đạo. Thậm chí có thể nói rằng trong mười năm qua, có rất ít người mà cô ấy không thể xử lý được, ngay cả những người gai góc nhất, cũng cười nói vui vẻ với cô ấy.



Trì Thanh là ngoại lệ, là một thất bại trong kiếp sống xã giao của Lâm Mỹ Tử.



Cảm giác về khoảng cách quá mạnh.



Mặc dù bình thường Trì Thanh khá dễ gần, hỏi đề toán cũng sẽ giải đáp và về cơ bản thì bảo làm gì thì làm nấy, anh chưa bao giờ từ chối bất cứ điều gì.



Ngay cả bây giờ cũng không quên dặn họ chơi vui vẻ.



Nhưng rất khó lại gần, chàng trai vạch ra vạch đỏ ranh giới xã giao với mọi người. Ngoài vạch đỏ thì dù thế nào cũng chẳng sao, nhưng trong vạch đỏ, xin lỗi, không phận sự miễn vào.



Vì vậy Lâm Mỹ Tử đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh trong ngôi nhà ma.



Một mặt, cô ấy rất ngạc nhiên trước Giang Tuyết Huỳnh bình thường là người ít nói, dung mạo không sâu sắc. Mặt khác là ngạc nhiên về thái độ của Trì Thanh đối với Giang Tuyết Huỳnh.



Thái độ đó, nói sao nhỉ…



Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy ai đó lại gần gũi với Trì Thanh như vậy.



Nhóm người Lâm Mỹ Tử đi ngồi vòng đu quay, bây giờ chỉ còn lại Giang Tuyết Huỳnh và Trì Thanh.



Đối phương vẫn trưng ra vẻ không định để ý đến cô, anh mở máy tiếp tục lướt mạng xã hội, cứ như thể tất cả những chuyện vừa xảy ra ở nhà ma chưa từng tồn tại.



Cứ đứng thế này có vẻ hơi ngốc nghếch, Giang Tuyết Huỳnh suy nghĩ một chút, rồi chỉ vào một cái đình nhỏ cách đó không xa và hỏi ý kiến ​​​​của Trì Thanh: "Hay là chúng ta đến đó chờ họ nhé? Hàng ngũ hơi dài nên tôi đoán là chúng ta sẽ phải đợi một lúc đấy."



Anh không đồng ý nhưng cũng không từ chối.



Cái đình nhỏ này giống đài quan sát hơn, nó được xây khá cao, đứng trên đình có thể nhìn rõ ràng cảnh hoàng hôn của sông Trường Giang.



Giang Tuyết Huỳnh vừa ngồi xuống thì nhìn thấy Trì Thanh cúi đầu lấy tai nghe ra.



Cô nhất thời nghẹn lời.



Thật ra cô muốn nói điều gì đó với anh, mặc dù cô không biết nên nói gì cho phù hợp nhưng thái độ này của Trì Thanh rõ ràng là không hứng thú với trò chuyện.



"Tôi…"



Khi cô chưa kịp lên tiếng, lông mi của Trì Thanh hơi động đậy, anh đột nhiên nhét một chiếc tai nghe vào tai cô, chặn tất cả những lời cô muốn nói.



Với những bài học rút ra từ chuyện nhạc Grindcore trước đó, Giang Tuyết Huỳnh nhanh chóng ngước mắt lên: "Nhạc Grindcore à?"



"Muốn nghe?"



Cô không biết mình đang nghĩ gì nhưng ma xui quỷ khiến cô đã giật lấy điện thoại di động của anh, cố gắng ngăn anh đổi bài hát khác.



Thiếu niên nhanh chóng dừng lại, giơ tay lên và cầm điện thoại bằng năm ngón tay, nhìn xuống cô qua hàng mi.



Cô bị anh nhìn đến mức mặt đỏ bừng, nhận ra dường như hành động của mình không phù hợp lắm.



Cô không khỏi cử động hàng mi, chột dạ nhìn sang chỗ khác.



"Giang Tuyết Huỳnh." Thiếu niên cười giễu: "Đây không phải là thói quen tốt đâu."



"Tuy nhiên…" Anh khẽ chuyển chủ đề, đột nhiên nói: "Chỉ cần cậu có thể cướp được, tôi sẽ để cho cậu đổi bài khác."



Ý của anh là gì?



Giang Tuyết Huỳnh thoáng sửng sốt, đây là ám chỉ cô tới cướp điện thoại sao?



Nếu Trì Thanh đã ám chỉ thì Giang Tuyết Huỳnh sẽ thử vươn tay ra cướp lấy.



Không với đến.



Cô lại vươn lên nhưng vẫn không với đến. Đọc Full Tại



Thiếu niên cậy mình cao và tay dài, anh khẽ giơ tay lên, cô liền giống như củ cà rốt treo trước mặt con lừa, vòng quanh điện thoại.



Thậm chí vị vua chảnh này còn nhìn xuống, nhàn nhã nhìn cô.



Bị ánh mắt của anh k1ch thích, Giang Tuyết Huỳnh nhất thời muốn giành chiến thắng, nhân lúc anh không để ý, cô dùng một tay giữ cánh tay của Trì Thanh, một tay với lấy điện thoại di động của anh.



Bất giác, cả người cô gần như bị ép vào trong vòng tay anh.



Ngay cả bản thân cô gái cũng không nhận ra rằng bộ ng ực mềm mại của cô đang đè lên cánh tay anh.




Cơ thể cô gái mới lớn dần bắt đầu phát triển, nếu như xương thiếu niên lúc này cứng nhất thì cơ thể cô gái lại mềm như một đám mây, là xúc cảm hoàn toàn khác.



Các đầu ngón tay móc vào nhau, sau đó có tiếng xèo xèo vang lên, như thể ma sát ra tia lửa nhỏ.



Chạm vào làn da mà cứ như thể bị điện giật, cảm giác ngứa ngáy râm ran chạy dọc sống lưng.



Giang Tuyết Huỳnh chợt nhận ra Trì Thanh bỗng nhiên khựng lại, không động đậy nữa.



Đầu ngón tay anh hơi cong lên như co giật, anh nhanh chóng cụp mắt xuống nhìn cô, đôi mắt vừa nhạt vừa sắc bén.



Liếc nhìn đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô gái, Trì Thanh ngừng thở, cảm giác như tự tạo nghiệt không thể sống, tiến thoái lưỡng nan.



Cổ họng khô khốc như bị nhét bông, có chút không nói nên lời, môi mấp máy, thuận tay ném điện thoại vào trong lòng cô.



"Cầm đi."



… Thế này là xong sao?



Giang Tuyết Huỳnh sững sờ cầm điện thoại và liếc nhìn Trì Thanh.



Thiếu niên dựa nửa người vào cột đình, nhìn màn đêm dần chìm vào dòng sông, khuôn mặt góc cạnh đẹp đẽ của anh hơi lờ mờ.



Đối với người hiện đại, dù sao thì điện thoại cũng là thứ liên quan đến vấn đề riêng tư, là thứ mà trước khi trút hơi thở cuối cùng cũng phải bò dậy định dạng. Giang Tuyết Huỳnh không dám nhìn nhiều, có lẽ là thái độ của Trì Thanh hơi lạ, trạng thái này đã lây cho cô.



Cô vội vàng nghĩ đến một bài hát ngọt ngào mà mấy ngày trước Thẩm Manh Manh thường nghe, sau khi đổi sang bài hát đáng yêu này, cô liền trả điện thoại cho Trì Thanh.



Khi tiếng ca vui nhộn và sống động vang lên, Giang Tuyết Huỳnh đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn.



Sau khi khúc dạo đầu vang lên, một giọng nam dịu dàng bắt đầu hát.



[Hái một trái táo và chờ em đi qua cửa



Đặt vào tay em, giúp em xóa đi cơn khát.]



Không hổ là một bài hát quốc dân rất phổ biến.



Giang Tuyết Huỳnh: "..."



Hình như cô đã nhận ra điều gì đó không ổn.



Đây là một bài tình ca được hát bởi một người đàn ông và một người phụ nữ.



"?" Quả nhiên Trì Thanh rất nhạy bén, anh nhanh chóng ngước mắt lên nhìn lướt qua cô.



Chỉ là anh lười động đậy tay chân, vẻ mặt không thay đổi, vẫn vô cùng lạnh lùng và kiêu ngạo, dường như đang hỏi: Ý cậu là gì?



Giang Tuyết Huỳnh bất chấp tất cả, cứu vãn tôn nghiêm một cách nghiêm túc.



"Bài hát ngọt ngào rất hay, lạc quan vui vẻ."



Trì Thanh không nói gì nữa.



Giọng nữ song ca nghe khá ngọt ngào đáng yêu.



[Như coca vào mùa hạ và cacao vào mùa đông



Anh là đúng người đúng thời điểm.]



Đây đâu chỉ là kỳ lạ, quả thật là quá kỳ lạ.




Trên thực tế, cô cách Trì Thanh rất xa, cô ngồi một bên, Trì Thanh ngồi một bên, giữa hai người họ chỉ có một cái dây tai nghe dài lôi kéo.



Nhưng bài hát tình yêu nhỏ phù hợp cho các cặp đôi này đã được chia sẻ theo cách này.



Cô ngây người, hình như cướp lại lần nữa cũng không ổn lắm.



Thiếu niên lặng lẽ cụp mắt, không hề có ý định đổi ý.



[Là anh đã cho em thấy sa mạc khô cằn cũng có thể nở hoa



Là em khiến anh muốn viết cho em một bản tình ca mỗi ngày.]



Màn đêm cuối cùng cũng chìm vào mặt sông, những tòa nhà cao tầng hòa vào màn đêm, biến thành một hình bóng mơ hồ.



Các phương tiện đường bộ ở phía xa không ngừng đi qua đi lại, đèn xe hội tụ thành một dải ngân hà rất dài.



Lâu đài, vòng quay ngựa gỗ, vòng đu quay và các cơ sở vật chất trong công viên giải trí cũng lần lượt được thắp sáng, không biết nhân viên đã bật đèn sao từ lúc nào đ.



Và cô cứ vậy chia sẻ bài hát ngọt ngào với Trì Thanh. Đọc Full Tại



Gió bên sông thổi rất mạnh, nhưng Giang Tuyết Huỳnh cảm thấy nhiệt độ trên mặt cô tăng lên thay vì giảm xuống.



Khi âm nhạc dần đạt đến cao trào, cả cơ thể cô như bị ném vào lò và đốt cháy lần nữa.



Cô cảm thấy có lẽ mình nên nói điều gì đó để phá vỡ hiện trạng, ít nhất là không để nó tiếp tục kéo dài.



Sau khi cân nhắc hồi lâu, cuối cùng cô cũng mở miệng, giọng khàn khàn đến mức chính cô cũng không ngờ tới.



"Vừa nãy ở trong nhà ma…"



Thiếu niên nãy giờ vẫn lặng lẽ nghe bài hát, cuối cùng cũng thuận theo tiếng nói quay đầu nhìn cô: "Không."



Cô còn chưa kịp nói xong thì anh đã phủ quyết trước.



Giọng nói hời hợt, câu sau nói tiếp câu trước, đến nơi đến chốn.



"Giúp người làm niềm vui, chuyện nhỏ không tốn sức gì."



"Học Lôi Phong, làm việc tốt."



Chặn hết những gì cô muốn nói và những điều cô chưa nói.



"Hoặc là nói…"



"Chỉ không muốn nhìn thấy một kẻ nhát gan nào đó sợ hãi đến mức bị người ta đưa đi ngay tại chỗ trước mặt tôi."



Bầu không khí thật đẹp, nhưng người trước mặt cô vẫn không biết nói tiếng người.



Giang Tuyết Huỳnh: "..."



[Tình yêu phải toàn tâm khắc lên



Anh là Michelanghel



Dùng trái tim khắc họa sự hạnh phúc.]



Bài hát cuối cùng cũng kết thúc.



Đột nhiên, Giang Tuyết Huỳnh cảm nhận được Trì Thanh chạm vào túi của mình.



Hóa ra chiếc túi vải của cô đã bị mở một chút khi cô ở trong ngôi nhà ma.



Không biết khoảng cách giữa hai người đã lại gần hơn từ lúc nào, gần đến mức dường như có thể lấy đi toàn bộ khí ôxy của cô.



Cô cảm thấy hơi khó thở.



Dường như Trì Thanh cũng không hơn gì cô, có lẽ bài hát quá ngọt ngào, giống như mật ong, nó có ma lực làm tan chảy mọi thứ.



Thiếu niên cụp mắt và cúi xuống gần hơn, ánh mắt dừng trên bó hoa cát tường.



Hơi thở phả vào tai cô ẩm ướt và ấm áp.



Giọng điệu vẫn rất lạnh lùng, nhưng giọng nói lại như đường cát tan chảy.



"Đồ nhát gan."



Từng chữ thoát ra giữa môi và răng, gần như trở thành một giọng khàn khàn.



"Đây là gì?"



"Đây là hoa cát tường." Giang Tuyết Huỳnh nhắm mắt lại một lúc, cố gắng giữ bình tĩnh và giữ khoảng cách với Trì Thanh: "Cát tường nước ngoài."



Có trời mới biết vừa rồi cô không định đưa cho anh nữa.



Bầu không khí vốn kỳ lạ, nếu cô lại tặng một bó hoa thì chẳng phải sẽ kỳ lạ hơn sao.



Tuy nhiên, cô không ngờ rằng lại bị anh nhìn thấy.



Giang Tuyết Huỳnh hít vào một hơi sâu, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rút ngay bó hoa ra khỏi túi.



"Soạt" một cái, cô tiến đến trước mặt Trì Thanh.



"Tặng cậu này!"



Sau khi ấp ủ một lát, cô hét lên từ mà mình đã chuẩn bị từ lâu: "Surprise!"



Theo ý tưởng của cô, lẽ ra khung cảnh này phải rất lãng mạn nhưng người nhận hoa đã nhận ra trước, bó hoa lại bị nhét trong túi cả ngày.



Lúc lấy ra, cánh hoa hơi nhăn nheo, cô không phanh kịp, khiến bó hoa cát tường va vào cằm của anh.



Bông hoa bị nghiêng, hoàn toàn héo rũ.



Nhìn cảnh này, Trì Thanh rơi vào sự im lặng kỳ lạ.



Trì Thanh: "..."



Giang Tuyết Huỳnh: "..."



Gió bên sông rất mạnh và ồn ào, thổi mái tóc của Giang Tuyết Huỳnh nhảy múa điên cuồng.



Trì Thanh: "..."



Giang Tuyết Huỳnh: "..."



Có phải là cách cô làm không đúng không, tại sao Trì Thanh lại chẳng có phản ứng gì cả, đừng nói là cảm động hay ngạc nhiên, thậm chí còn không ngạc nhiên.



Một lúc sau, Trì Thanh vẫn không bị lay động rời ánh mắt khỏi bó hoa cát tường nước ngoài, giọng nói bình tĩnh không ngờ: "Tặng tôi cái này làm gì?"



"Sao vậy?"



"Bỗng yêu tôi trong nhà ma à?"



Anh rất tự tin hỏi ba câu liên tiếp. Đọc Full Tại



Bầu không khí mờ ám vừa nãy đã bị một mình anh phá hủy hoàn toàn.



Giang Tuyết Huỳnh nhét bó hoa vào trong ngực anh, ngập ngừng nói: "...Cậu nói chuyện như vậy…"



"?"



"Rất sến."



"..."



"Dù sao, đây là tặng cho cậu, xem như là tôi xin lỗi đi."



Giang Tuyết Huỳnh hít một hơi thật sâu, cảm thấy nhiệt độ trên mặt dần dần giảm bớt, cuối cùng cũng có thể biểu đạt một cách bình tĩnh và nghiêm túc.



"Những điều lúc trước tôi làm thật sự không tốt lắm."



Cô vốn tưởng Trì Thanh sẽ truy hỏi cô rằng chỗ nào chưa tốt và làm thế nào để cải thiện nhưng không ngờ Trì Thanh lại hỏi một câu: "Cậu có biết ý nghĩa của hoa cát tường là gì không?"



"..." Giang Tuyết Huỳnh ngập ngừng: "Tình yêu vô vọng?"



"Đây cũng là điều tôi muốn nói với cậu." Anh cụp mắt xuống và nhét bó hoa cát tường nước ngoài này vào lòng cô, lúc này mới ngước mắt nhìn cô.



"Chỉ là một lời xin lỗi, không cần phải mượn việc tặng hoa để che giấu."



“Cảm ơn.” Lời nói hời hợt nhưng rất lịch sự, anh nói những điều vô nghĩa một cách nghiêm túc. "Nhưng tôi không được phép yêu đương khi chưa tròn mười tám tuổi."



"Cảm ơn." Cuối cùng Giang Tuyết Huỳnh không nhịn được nở một nụ cười thương mại: "Nhưng cậu không nói thì cũng không ai tưởng cậu bị câm đâu."



Một bài hát tiếng anh chậm rãi được chọn ngẫu nhiên trong playlist.



Giọng khàn khàn của nữ ca sĩ cứ thế tuôn trào.



Lúc này, Giang Tuyết Huỳnh và Trì Thanh đều rất lặng lẽ, không ai nói gì nữa.



Chẳng trách công viên giải trí từ lâu đã trở thành biểu tượng của sự lãng mạn và trẻ thơ.



Ở trong một câu chuyện cổ tích dường như cũng có quyền mơ ước.



Nhân lúc cô không để ý, anh quay sang nhìn cô.



"Surprise!" Khoảnh khắc cô gái lấy bó hoa cát tường này ra.



Khóe môi cố hết sức nở một nụ cười hơi gượng gạo, một nụ cười ngượng ngùng nhưng đôi mắt lại sáng đến mức dường như tất cả các vì sao và ánh trăng đều ập vào vòng tay anh.



Khi vòng đu quay quay trên bầu trời, ánh sao treo ngược địa cầu.



Ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối dường như bị xóa nhòa vào lúc này.



Thiếu niên cụp mắt xuống, anh không dám im lặng, chỉ có thể dựa vào những câu nói nhảm nhí và lan man để che đậy sự lo lắng của mình, bởi vì gió đêm sẽ để lộ nhịp tim của anh.



Khoảnh khắc đó, anh thật sự muốn hôn cô.