Selene Trong Lòng Anh

Chương 25








Một tuần huấn luyện quân sự đã kết thúc nhanh chóng.



Đã gần một tháng từ khi khai giảng, học sinh lớp A2 cũng dần quen lẫn nhau.



Vóc người của Trì Thanh không cao không thấp, năm nay cao tầm 178cm nhưng còn có xu hướng phát triển cao hơn.



Vóc dáng của con trai tuổi này không phải là ‘cao lên mà phải là ‘nhảy vọt lên, Giang Tuyết Huỳnh nhớ rõ lúc Trì Thanh lớp 10 mới đạt đến 175cm, qua một kì nghỉ hè không gặp đã hơn 3cm, có vẻ anh sẽ cao đến 180cm trong tương lai gần.



Do chiều cao chênh lệch nên chỗ ngồi của cô với Trì Thanh khá xa, so với nói chuyện ở ngoài thì câu “mạng lưới dẫn đường, quan hệ khăng khít” còn phù hợp với trạng thái trước mắt của cô với Trì Thanh hơn.



Một tháng nay, Giang Tuyết Huỳnh đã thấy Trì Thanh ở bức tường bày tỏ trong trường không dưới ba lần, tất cả đều do tình cờ nhìn thoáng qua trên đường.



Trong lúc đó, cô còn gặp Trần Lạc Xuyên một lần.



Hôm đó đã chạng vạng tối, cô đi theo Thẩm Manh Manh rời khỏi phòng học, thấy bên sân bóng rổ có người đang chơi bóng, kì lạ là ở chung quanh có khá nhiều nữ sinh vây xem.



Thẩm Manh Manh nắm tay cô, khuôn mặt tròn nghiêm túc nói: “Chắc chắn là có anh chàng nào đẹp trai rồi! Đi! Chúng ta phải đi xem thôi!”



Sau đó cô đã thấy Trần Lạc Xuyên đang dẫn bóng, cậu thiếu niên mặc đồng phục ngắn tay màu xanh trắng của trường Trung học phổ thông số hai, tay dài chân dài, gân cốt có lực, chạy nhanh như gió.



Trên cổ tay còn đeo một sợi dây màu đỏ, phía trên đó treo một viên Tỳ Hưu nhỏ màu vàng càng bật lên làn da trắng sáng, xương cổ tay lộ rõ.



Cậu vừa chơi bóng với bạn bè vừa cười nói gì đó, nụ cười rạng rỡ phóng khoáng.



Thẩm Manh Manh: “À tớ biết cậu ấy! Hình như học lớp A3, tên là Trần cái gì đó… Cậu ấy cũng hay đến chỗ bức tường bày tỏ lắm.”



Kể cả là Trần Lạc Xuyên, Trì Thanh hay là Đoàn Tường, Lâm Mỹ Tử.



Những thiếu niên thiếu nữ sáng chói từ lúc mới sinh này đã dần dần ra dáng nhân vật quyền lực.



Có vẻ hai người bình thường đang đứng sóng vai ngoài sân bóng rổ cắn kẹo m út vị cam - Giang Tuyết Huỳnh và Thẩm Manh Manh - mới phù hợp với định nghĩa của hai từ ‘thanh xuân.



Dù bọn họ có nghĩ thế nào đi nữa thì rất nhiều năm sau, cuối cùng bọn họ cũng trở thành một vệt sáng trong trí nhớ về thanh xuân của người khác, thắp sáng quãng thời gian cấp 3 nhàm chán của những người bình thường như họ.





“Nhưng mà tớ nghe nói Lâm Mỹ Tử thay bạn trai còn nhanh hơn thay áo.” Thẩm Manh Manh cắn que kẹo, kéo tay cô, vừa đi vừa nói.



“Cậu có biết không?”



Cô gái nói bé lại: “Mấy người khác nói từ lúc cấp 2 thì Lâm Mỹ Tử đã không phải là cái đó…”



“Cái gì?” Giang Tuyết Huỳnh không hiểu kịp.



Thẩm Manh Manh ấp a ấp úng: “Thì là cái kia… cái đó đó.”



Hả?



Li3m xong một nửa cái kẹo, cắn nhân ở giữa, Giang Tuyết Huỳnh bỗng ngẩn người.



Thẩm Manh Manh: “Thì… rất nhiều người đã nói vậy đó.”



“Nói lúc cấp hai cô ấy với hai nam sinh… ừ thì cái gì mà… thuê phòng.”



Giang Tuyết Huỳnh rút que kẹo ra: “Không thể nào? Tớ cảm giác cô ấy không phải người như thế…”



Không biết cô đã nghe loại lời đồn thái quá như vậy bao nhiêu lần rồi, phần lớn đều là ‘thay canh không đổi thuốc*’, không phải là ai đó bị người khác nhìn thấy lúc đi nạo thai thì là bị người khác nhìn thấy khi đang làm chuyện đó.



*Đổi đối tượng không đổi phương pháp.



Trước đó Kha Tiểu Tiêu còn nói với cô rằng một người bà của bạn gì gì đấy là chủ nhiệm khoa phụ sản đã thật sự trông thấy Phương Hiểu Linh bị sảy thai.




Mặc dù chuyện không liên quan đến cô nhưng Giang Tuyết Huỳnh vẫn không nhịn được mà căm phẫn khi nghe thấy nhiều tin như vậy, có lẽ từ nhỏ cô đã xem khá nhiều tiểu thuyết võ thuật và phim hoạt hình nên vẫn là một người máu nóng ở trường THPT số hai.



“Thấy người ta có vẻ ngoài xinh đẹp là nói nhăng nói cuội, không phải ai cũng vậy sao?” Giang Tuyết Huỳnh nghiêm túc nói: “Cậu nhìn mà xem, mấy cái tin đồn này còn ít sao? Con gái nhà người ta chỉ có ngoại hình xinh đẹp, tính cách phóng khoáng, chơi khá tốt với bạn nam khác mà thôi, có làm gì sai đâu?”



Thẩm Manh Manh bị cô nói như vậy cũng cảm thấy tin đồn kia không đúng, nghiêng đầu suy nghĩ nửa giây.



“Hình như cũng đều giống nhau, những trường khác đều truyền đến truyền đi mấy tin này.”



Đi đến cửa hàng trà sữa trước trường học, hai người dừng lại mua trà sữa.



Thẩm Manh Manh: “70% đường, không đá.”



Giang Tuyết Huỳnh: “Trà chanh Thái, 50% đường, không đá, cảm ơn.”



Thẩm Manh Manh nhìn cô một cái: “Huỳnh Huỳnh, cậu không ngán khi uống vị này hàng ngày ư?”



Cô sợ nóng, trước kia đều chỉ uống nhiều đá, nhưng từ khi Trần Lạc Xuyên đưa ly trà sữa kia cho cô, cô đã ‘luận lí thành chương mà thay đổi khẩu vị cô ưa thích.



“Vẫn ngon mà.” Cô che giấu trong vô thức: “Uống dần thì quen thôi.”




Dường như làm như vậy thì cô và Trần Lạc Xuyên lại có một sợi dây liên hệ bí ẩn từ nơi sâu xa nào đó.



Lặng lẽ, vụng trộm, không muốn người khác biết dưới đáy lòng mình đã nổ tung một đóa pháo hoa nho nhỏ.



Hai người không cùng đường về nhà, sau khi rời khỏi cửa hàng trà sữa, Thẩm Manh Manh phất tay tạm biệt với cô.



Giang Tuyết Huỳnh cắn ống hút đi vài bước thì chợt nhớ ra cô đã dùng hết ngòi bút, vậy nên cô đã quay lại tiệm sách ở cửa trường học để mua.



Vừa chọn xong mấy loại cô thường dùng thì có một giọng nói rất êm tai, cũng rất quen tai bỗng nhiên cất lên bên cạnh.



“Tôi cảm thấy loại này dùng cũng được.”



Cô vừa ngước mắt đã thấy đôi mắt tràn ngập ý cười của Lâm Mỹ Tử.



Thiếu nữ chỉ chỉ mấy cái ngòi bút gel màu đen được treo bên cạnh, nói.



Giang Tuyết Huỳnh khẽ giật mình.



Lâm Mỹ Tử? Sao cô ấy lại ở chỗ này?



Cô cũng không quá thân với Lâm Mỹ Tử, căn bản là chưa nói được mấy câu, phần lớn thời gian cô đều thấy Lâm Mỹ Tử ngồi phía sau, tan học cười nhốn nháo, dù là nam sinh hay nữ sinh đều có thể cười nói rất vui vẻ.



Trường THPT số hai cũng không khắt khe về việc học sinh mặc đồng phục, ngoại trừ lúc chào cờ vào thứ 2 bắt buộc phải mặc đồng phục thì mấy ngày khác học sinh đều mặc đồ bình thường.



Giang Tuyết Huỳnh hay mặc đồng phục vì nó dễ chịu bẩn hơn.





Hôm nay thiếu nữ mặc một chiếc váy nhỏ màu đen được cắt xén đơn giản, dung mạo xinh đẹp, làn da lại trắng, rất có khí chất của một nữ thần.



Nhưng mà thứ làm cho Giang Tuyết Huỳnh không ngờ tới chính là biểu hiện của Lâm Mỹ Tử, cô ấy nở nụ cười, nhưng hình như trong nụ cười này lại có ý khác.



Một giây sau, cô ấy chủ động giải đáp nghi vấn của cô.



“Cảm ơn cậu vì vừa nãy đã nói đỡ cho tôi.”



Một hai giây sau Giang Tuyết Huỳnh mới hiểu được Lâm Mỹ Tử đang nói cái gì.



Một tiếng ầm xuất hiện.



Nhiệt độ toàn thân của cô không thể khống chế được mà tăng dần, mặt, cổ và lưng đều bắt đầu nóng lên.




"Cậu cũng nghe được sao?”



Bàn tán sau lưng người khác quả thực là chuyện cực kỳ không nên, kể cả vừa nãy cô nói đỡ cho Lâm Mỹ Tử đi chăng nữa, nhưng bị chính chủ bắt quả tang thì…



Giang Tuyết Huỳnh lập tức xấu hổ đến mức không biết nói thế nào cho phải.



Lâm Mỹ Tử rất hứng thú mà nhìn cô.



Một lúc sau, cô ấy đột nhiên nói: “Thật ra tôi đã quen rồi, chỉ là mấy lời đàm tiếu sau lưng thôi.”



Miệng Giang Tuyết Huỳnh khô khốc, không biết nói cái gì, chỉ đành ừ một tiếng.



Lâm Mỹ Tử nhìn cô một cái, trả lại ngòi bút về vị trí cũ, nở nụ cười: “Đoàn Tường là bạn trai tôi.”



Giang Tuyết Huỳnh lại sững sờ, cứ như vậy, những lời đồn đãi vô căn cứ về chuyện thân mật kia đều đã có lời giải thích.



Nhưng ——



Lâm Mỹ Tử nói với cô mấy cái này để làm gì?



“Hai bọn tôi đã quen từ thời cấp hai, nói chuyện với nhau được ba năm rồi.” Dường như Lâm Mỹ Tử không nhìn ra sự kinh ngạc và bối rối của cô, phối hợp giải thích: “Đều là anh em của cậu ấy, bọn tôi cũng thường xuyên chơi với nhau.”



Giang Tuyết Huỳnh nhẫn nại nghe một hồi, rốt cục không nhịn được mà mở miệng ngắt lời: “Tại sao… lại giải thích mấy cái này với tôi?”



“Không có lí do.” Lâm Mỹ Tử vén mái tóc dài tán loạn ra sau tai, cười nói: “Chỉ là vì khó có người không hiểu tôi vẫn nguyện ý tin tôi.”



Cô ấy trang điểm nhẹ nên không dễ dàng nhìn ra, nâng tay nhấc chân đều toát ra vẻ tự nhiên phóng khoáng, mặc dù dung mạo vẫn còn rất ngây ngô nhưng lại có sự vũ mị nhiệt liệt hiếm có ở tuổi này.



Nói là trang điểm nhẹ nhàng nhưng thực chất cũng chỉ là vẽ lông mày, thoa thêm chút son môi mà thôi.



Hai người cứ đứng trước kệ hàng rực rỡ muôn màu như vậy.



Lâm Mỹ Tử nhìn thoáng qua cảnh đường phố bên ngoài tủ kính.



Người ở cửa trường học đã đi về gần hết, hoàng hôn chìm dần trên đường cái.



Cô ấy bỗng nhiên hỏi: “Cậu thích Trì Thanh sao?”



Long trời lở đất.




Bị mấy vấn đề liên tiếp này nện cho không kịp trở tay, Giang Tuyết Huỳnh sững sờ rồi run lên một cái, đưa ra câu phủ nhận trong vô thức: “Không.”



Sao cô ấy lại nghĩ là cô với Trì Thanh thích nhau được cơ chứ?



Dường như đã nhìn ra nghi vấn của cô, Lâm Mỹ Tử cười cười, nói: “Tôi thấy cậu nhìn sang chỗ Trì Thanh hơi bị nhiều lần rồi đó.”



Cô cũng không biết làm sao để giải thích mối quan hệ của cô với Trì Thanh, Giang Tuyết Huỳnh nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn phải phủ nhận lại lần nữa: “Nhưng mà tôi không có ý khác với cậu ấy.”



Lâm Mỹ Tử vuốt tóc, cười nhìn cô một cái: “Thật ra thích cậu ấy cũng chẳng sao, rất nhiều bạn nữ trong lớp chúng ta thích cậu ấy mà.”



Nhưng rõ ràng là cô không thuộc số đó: “Thật sự tôi không có ý nghĩ khác với cậu ấy.”



Lần này Lâm Mỹ Tử lại nhìn cô một cái, buông xuống lọn tóc vòng quanh ngón tay: “Cậu thích người khác rồi sao?”



Cô gái ở tuổi này, dù là nói chuyện với bạn tốt thì cũng sẽ che che giấu giấu việc thích người khác.



Hiếm có người nào phóng khoáng thong dong như Lâm Mỹ Tử.





Nội tâm Giang Tuyết Huỳnh bỗng nhảy lên một nhịp, mi mắt khẽ run, trốn tránh trong vô thức nhưng vẫn bại lộ mánh khóe.




Lâm Mỹ Tử cười khanh khách: “Vậy là có rồi, quả nhiên… Tôi nói mà, sao có thể không nghĩ tới Trì Thanh được chứ, thì ra là trong lòng đã có người khác.”



Lần này đến phiên hai lỗ tai của Giang Tuyết Huỳnh nóng lên.



Dường như Lâm Mỹ Tử cảm thấy mới lạ, cô ấy không buông tha mà nhìn Giang Tuyết Huỳnh hồi lâu, lát sau mới nói: “Cậu không thích là tôi yên tâm rồi.”



Giang Tuyết Huỳnh bối rối ngẩng đầu.



“Cậu biết Diệp Điềm Linh không?” Lâm Mỹ Tử cười nói: “Cậu ta cũng thích cậu ấy.”



Đương nhiên là cô biết Diệp Điềm Linh, sau khi tham gia huấn luyện quân sự, thầy Lưu đã đổi vị trí chỗ ngồi, cô vẫn ngồi cạnh Thẩm Manh Manh, Lâm Mỹ Tử cao hơn thì ngồi phía sau, Diệp Điềm Linh ngồi ở trước các cô.



Đó là một cái tên rất hợp với tính cách của cô gái ấy, dáng người nhỏ nhỏ, đôi mắt rất to, ngoại hình ngọt ngào.



Thoạt nhìn đã thấy là một cô gái ngoan ngoãn, nhưng không ngờ lại chơi khá thân với Lâm Mỹ Tử.



Lúc này Giang Tuyết Huỳnh mới ngờ ngợ đoán được thái độ của Lâm Mỹ Tử.



Chẳng lẽ cô ấy đang tìm hiểu tin tức, quét sạch chướng ngại cạnh tranh cho chị em tốt sao?



Nhưng mà…



“... Đây là việc nói ra được sao?” Vẻ mặt của cô chần chờ.



Đây là việc liên quan đến bí mật của Diệp Điềm Linh, cô ấy nói toẹt ra với cô thì có sao không?



Lâm Mỹ Tử như bị cô chọc cười, phốc một tiếng đã phì cười ha ha: “Yên tâm, cậu ta không để ý đến cái này, đừng thấy cậu ta vậy mà bị lừa, thật ra cậu ta đổi bạn trai còn nhanh hơn tôi ấy.”



Vừa nói, tay cô gái ấy vừa khẽ giơ lên chọc nhẹ một cái vào mặt cô.



“Phải làm sao giờ, tôi cảm thấy cậu thật là đáng yêu.”



Đây là lần đầu tiên Giang Tuyết Huỳnh bị cô gái khác trêu đến mức mặt đỏ tim run.



Nhưng sau hôm đó, dường như Lâm Mỹ Tử thật sự có hứng thú với cô, mỗi sáng lúc vào lớp sẽ chủ động chào hỏi nếu nhìn thấy cô, khi học thể dục cũng sẽ chủ động ngồi bên cạnh nói chuyện với cô và Thẩm Manh Manh.



Khiến cho Thẩm Manh Manh không thể hiểu nổi, ngược lại còn hơi chột dạ.



“Tại sao Lâm Mỹ Tử bỗng dưng chạy đến nói chuyện với chúng ta thế?”



Giang Tuyết Huỳnh không tiện nói với cô ấy, nếu nói tình hình thực tế thì có lẽ cô ấy sẽ chết ngay trong một giây.



Có Lâm Mỹ Tử dẫn dắt, những cô gái, bao gồm cả Diệp Điềm Linh, đều rất dễ thân cận.



Lâm Mỹ Tử rất giống với Phương Hiểu Linh, có vẻ rất biết đưa đẩy, là một người giỏi pha trò, nhưng lại không giống chút nào.



Trong lớp chọn của THPT số hai, những học sinh nữ đều rõ mục tiêu cuộc sống của mình là gì, Lâm Mỹ Tử chơi thì chơi nhưng xưa nay không có ai thấy cô ấy chủ động gây gổ đánh nhau.



Đồng thời, cô ấy còn rất lanh lợi và khéo léo.



Hình tam giác là hình có kết cấu ổn định nhất, nhưng khi đặt nó ở trong quan hệ giữa người với người thì lại là thứ bấp bênh nhất, trong lúc ‘trêu chọc Giang Tuyết Huỳnh, cô ấy cũng không kéo Thẩm Manh Manh xuống mà luôn duy trì khoảng cách phù hợp với hai người.



Rất nhanh, Thẩm Manh Manh cũng đã sa vào.



Không sai, nguyên nhân chủ yếu là Lâm Mỹ Tử biết trang điểm, đặc biệt còn biết vẽ lông mày.