Selene Trong Lòng Anh

Chương 17-18




Chương 17



Giang Tuyết Huỳnh vốn còn đang lo lắng về sự cố trên diễn đàn sẽ tạo thành ảnh hưởng gì đó với Trì Thanh, nhưng may mắn thay hình như bọn Ngô Tiệp sợ làm ầm ĩ lên nên bài đăng đã nhanh chóng bị xóa, video chỉ lan truyền trong phạm vi nhỏ một thời gian rồi bặt vô âm tín.



Kể từ khi va vào đám người đó, có thể Ngô Tiệp đã bị dọa không nhẹ, cũng không đến bới lông tìm vết nữa.



Thật ra Giang Tuyết Huỳnh cũng rất do dự có nên nói thẳng với cô Hạ hay không, nhưng xét đến tính cách của thiếu niên quá kiêu ngạo, hoặc có lẽ không muốn chuyện này bị truyền ra trước mặt mọi người, cho nên cô vẫn một mực không hé răng.



Cô nên tin tưởng anh có thể giải quyết ổn thỏa tất cả những chuyện này.



Sự thật đã chứng minh rằng suy đoán của cô đã chính xác, an tĩnh được một thời gian, Giang Tuyết Huỳnh nghe nói Ngô Tiệp đã tìm đến một nhóm người định chiến đấu với Trì Thanh.



Tối hôm đó, cô gửi một loạt tin nhắn cho Trì Thanh, mãi hai tiếng sau mới nhận được hồi âm: [? Đây]



[Cậu vẫn ổn chứ?] Cô hỏi cực kỳ dè dặt và bảo thủ.



Một lúc sau, thiếu niên chậm rãi đáp: [Vẫn ổn.]



Chờ đến hai ngày sau quay lại trường, Giang Tuyết Huỳnh mới từ những lời bịa đặt đồn nhảm biết được.



Mặc dù Trì thanh đã đồng ý tới cuộc hẹn, nhưng hôm qua sau khi tan học thì anh cũng không đến.



Người đến là chủ nhiệm giáo dục.



Mà hôm sau đến trường, thiếu niên vẫn bình thản như xưa, khuôn mặt trắng trẻo vẫn sạch sẽ như ngày nào, non nớt đến nỗi ngay cả một vết sẹo cũng không có.



Giang Tuyết Huỳnh: "..."



Có lẽ.



Là cô.



Suy nghĩ mù quáng rồi nhỉ?



Sự việc này đã làm ầm ĩ cả lên, rút củ cải vướng bùn, nghe nói nhà trường muốn ngăn cản Ngô Tiệp và những học sinh khác, trong thời gian đó Giang Tuyết Huỳnh để ý thấy văn phòng của cô Hạ luôn bị một cặp trung niên chặn lại kiên trì lôi kéo Ngô Tiệp cùng xin lỗi.





*Rút củ cải vướng bùn: ý chỉ những phần tử bị bắt từ đó khai ra đồng phạm.



Dù sao cũng là giai đoạn giáo dục bắt buộc, cuối cùng còn bị ghi tội nặng, bị phạt giữ lại trường quản chế.



Đối với vấn đề nợ nần, Trì Thanh không nói cho cô biết cách giải quyết.



Từ vài ba câu nói của anh, Giang Tuyết Huỳnh lờ mờ đoán được đại khái. Khi cha của Trì Thanh kinh doanh lớn, có lẽ ông ta đã mua bảo hiểm cho gia đình bằng một số tiền rất lớn. Cha Trì đã lấy số tiền đó để trả món nợ cấp bách nhất, cuộc sống của nhà họ Trì bỗng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Trì Thanh không còn ngang ngược như trước, cố ý khiến người khác chán ghét, giống như trở lại phong cách thản nhiên và lạnh lùng của thuở ban đầu.



Thời tiết mỗi ngày một lạnh, kỳ thi tuyển sinh cấp ba đang dần đến gần.



Trước kỳ thi cuối kỳ, cả lớp đã mất đi sự xốc nổi trước đó, không còn tâm trí hóng hớt buôn chuyện nữa, chuyên tâm học hành, hoàn toàn trở nên trầm mặc.



Mỗi ngày Giang Tuyết Huỳnh nằm xuống bàn múa bút thành văn.



Từ nhỏ cô đã học lệch, mặc dù thành tích không tệ, nhưng toán lý thật sự có chút trở ngại với cô, cô không còn cách nào khác chỉ có thể dùng phương pháp ngu ngốc nhất là luyện đề mỗi ngày để bù đắp, phần còn lại thì mặt dày đi hỏi Trì Thanh.



Người này thông minh đến mức giống như vì khoa học tự nhiên mà sinh ra vậy, thành tích luôn đứng đầu trong lớp, nhất kỵ tuyệt trần*. Nếu một năm không phải thái độ của anh không tốt, bỏ nhiều bài tập về nhà, Giang Tuyết Huỳnh cảm thấy với đầu óc vốn có của Trì Thanh thì việc trở thành người đứng đầu không phải là vấn đề lớn, đây không phải là do cô ngốc nghếch thổi phồng cường điệu lên, mà là khi làm đề hầu như Trì Thanh không cần suy nghĩ nhiều, bút vừa ngừng là đã đưa ra đáp án rồi, tốc độ luyện đề làm cho người ta vô cùng phẫn nộ.



*Nhất kỵ tuyệt trần: dùng để ví von trong số nhiều người cạnh tranh, có người cực kỳ nổi bật vượt xa những người khác.



Ngoài việc luyện đề với cô, anh còn nhắc nhở cô mua không ít bài tập về nhà, còn gửi mấy trăm mb tài liệu ôn tập giúp cô xây dựng khung kiến ​​thức rất đầy đủ và rõ ràng.



Khi rảnh rỗi Giang Tuyết Huỳnh lướt qua các tài liệu ôn tập, từng cái đều được sắp xếp một cách ngay ngắn rõ ràng. Cô đã thử tìm kiếm trên Baidu nhưng không thể tìm thấy bất cứ thứ gì tương tự, chắc là Trì Thanh đã tự mình sắp xếp sửa soạn cho cô.



Mặc dù Trì Thanh không nói gì, nhưng Giang Tuyết Huỳnh vẫn tạm thời cho rằng đây là lời ‘cảm ơn’ của anh dành cho cô.



"Giang Tuyết Huỳnh." Kha Tiểu Tiêu hỏi cô trong khi xếp hàng ăn cơm: “Gần đây cậu và Trì Thanh đang yêu đương phải không hả?"



Giang Tuyết Huỳnh đang nói với dì trong nhà ăn cô muốn món cà chua trộn đường, nghe đến đây cô cầm đ ĩa sững sờ: “Ai nói vậy?"



Kha Tiểu Tiêu: "Trong lớp có tin đồn hai cậu đang yêu đương."



Trong khoảng thời gian này cô đã không ‘tránh nghi ngờ’ với Trì Thanh, nghĩ đến hành vi ‘tránh nghi ngờ’ trước đây, Giang Tuyết Huỳnh cảm thấy bản thân có lẽ là có hơi chuyện bé xé to, không nhất thiết phải làm lớn chuyện.



Có những lúc con người thường sợ hãi bởi trí tưởng tượng của chính mình, khi bước đến đoạn này mới nhận ra con quái vật nhe nanh múa vuốt mà bản thân từng cho rằng không thể vượt qua đó thực ra chỉ là một con gấu bông cản giữa đường mà thôi.



Cô không hối hận khi tiếp xúc với Trì Thanh.



Mặc dù Kha Tiểu Tiêu đã chiến tranh lạnh với cô mấy ngày nhưng cô không chấm dứt hoàn toàn với cô ấy, cả lớp A3 cũng không chú ý đến cô như cô tưởng tượng.



Miễn cưỡng có thể tồn tại được.



“Không có.” Giang Tuyết Huỳnh hoàn hồn, lắc đầu, kiên quyết bác bỏ tin đồn.



Hai người cầm khay đồ ăn tìm chỗ ngồi.



Rõ ràng Kha Tiểu Tiêu không tin điều đó: “Không thật á?"



"Thực sự không có." Giang Tuyết Huỳnh bất lực đặt khay đồ ăn xuống, dưới ánh mắt dò hỏi của Kha Tiểu Tiêu, cô hơi do dự: “Trì Thanh... không phải mẫu người của tớ."



Buôn chuyện là bản chất của con người, quả nhiên Kha Tiểu Tiêu bị khơi dậy hứng thú, bị cô chuyển chú ý sang chuyện khác: "Vậy cậu thích kiểu thế nào?"



Giang Tuyết Huỳnh dùng đũa gắp một quả cà chua, suy nghĩ rồi nói: "Có lẽ là thông minh dịu dàng?"



Từ khi còn nhỏ cô đã thích những người dịu dàng. Mặc dù các thuộc tính của thế giới hai chiều* luôn biến đổi, nhưng lớp nền dịu dàng vẫn như cũ, khi chơi trò chơi có vẻ thích nhìn kiểu loại hình bác sĩ vú em* hơn.



*Thế giới hai chiều: thế giới anime, truyện tranh.



*Vú em/bố bỉm sữa: dạng nhân vật hỗ trợ trong trò chơi, bơm máu hoặc hồi sinh cho cả đội.



“Nói chính xác thì phải dịu dàng hài hước lại thông minh,” Giang Tuyết Huỳnh không chắc chắn nói thêm: “Có điều tớ cũng không rõ ràng lắm.”



Kha Tiểu Tiêu nghĩ về Trì Thanh, thiếu niên lạnh lùng huênh hoang đó không có chút nào liên quan đến ‘dịu dàng’ cả, thấy vẻ mặt Giang Tuyết Huỳnh nói chân thành như vậy xem ra không giống như là đang trừng mắt nói dối cho qua chuyện.



...



Không phải Trì Thanh không đẹp trai, không phải không thông minh, cũng không phải kém hấp dẫn.





Có thể nói Trì Thanh đã giải quyết vấn đề rất phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ khác ‘sapios3xual*’ của cô.



*Sapios3xual: những người cảm thấy hấp dẫn bởi sự nhạy bén và thông minh của người khác.



Cắn một miếng cà chua, Giang Tuyết Huỳnh chậm rãi hồi tưởng lại quá trình kết thân của hai người bọn họ.



Có lẽ là bởi vì lần đầu gặp mặt chấn động quá lớn, về sau lại xảy ra các loại biến cố, cho nên trái tim thiếu nữ không có thời gian lên men?



Nếu lúc cô vừa chuyển đến Nam Thành nhìn thấy Trì Thanh của ngày trước, thiếu niên ph óng đãng cuồng nhiệt đó, có lẽ cô cũng sẽ thích thầm anh như những cô gái khác, bàn về anh và lặng lẽ giấu kín tình cảm thầm kín đó suốt tuổi thanh xuân.



Người hướng nội thích ru rú trong nhà như cô, có lẽ đến khi tốt nghiệp cũng sẽ không có bất kỳ liên lạc gì với Trì Thanh.



Trì Thanh sẽ không chú ý đến cô, và cô sẽ rất tự hiểu lấy mình không làm phiền quấy rầy anh.



Nhưng bây giờ thỉnh thoảng trong một số khoảnh khắc khi cô thân thiết với Trì Thanh, Giang Tuyết Huỳnh có giảm giác bị ‘giết’, thế nhưng nếu nói cô thích thì có vẻ còn chưa đến.



Có điều nhiệm vụ quan trọng nhất lúc này là kỳ thi vào cấp ba, phong hoa tuyết nguyệt gì đó vẫn nên để xuống nói sau thôi.



So với tình yêu thất thường mơ hồ thời niên thiếu, điểm số sẽ không bao giờ lừa người, khi mùa xuân đến, Giang Tuyết Huỳnh vô cùng ngạc nhiên khi thấy điểm số của mình bất giác đã tiến bộ rất nhiều, lúc này chỉ cách kỳ thi vào cấp ba có ba tháng nữa.



Vào ngày thi, Giang Tuyết Huỳnh cảm thấy bản thân làm bài cũng không tệ lắm, sau khi thi xong tự chấm điểm trong nhóm, hóa học điểm tuyệt đối, môn tiếng anh sai ở phần nghe, kết quả của các môn khác cũng rất khả quan, đáng mừng đáng mừng, đặc biệt là môn vật lý và toán vốn yếu kém cũng đã được hoàn thành xuất sắc, thẳng tiến vào Trường số 2 Nam Thành chắc không có vấn đề gì.



Sau khi đánh giá điểm số nhiều lần, Giang Tuyết Huỳnh không giấu được sự phấn khích trong lòng, cô mở danh sách liên lạc nhìn một lượt, rồi dứt khoát gửi tin nhắn cho ‘thầy giáo’ Trì Thanh của mình.



[Cậu đã tính điểm chưa?]



Phía bên kia đáp lại gần như trong vài giây.



[?]



[Vẫn chưa, sao thế?]



Khó có thể không hoài nghi người này đang canh giữ điện thoại. Giang Tuyết Huỳnh định trả lời, nhưng hộp trò chuyện hiển thị đối phương đang gõ..



[Cậu cảm thấy tôi giống cần phải tính điểm lắm hả?]



[Đối phương đang gõ]



[Bạn học Giang Tuyết Huỳnh?]



Giang Tuyết Huỳnh: "..."



[Xin lỗi, làm phiền thầy Trì rồi.]



[Thành thật mà nói, tôi nghĩ mình có thể vào được trường THPT số hai. Điều đó có nghĩa là chúng ta có thể là bạn học cùng trường mới rồi.]



Nửa giây sau, bên kia nhanh chóng trả lời.



[Vậy tôi có nên chúc mừng bạn học Giang một câu không.]



Giang Tuyết Huỳnh không biết xấu hổ trả lời: [Cảm ơn thầy Trì.]



Nói đến cảm ơn, cô thực sự nên tìm thời gian để cảm ơn Trì Thanh một lần.



Giang Tuyết Huỳnh thầm nghĩ.



Hình như Kha Tiểu Tiêu thi không tốt, nhưng cô gái này không lo lắng, vẫn cứ lắc lư, sôi nổi hoạt bát: "Dù có tệ đến đâu thì cũng tốt hơn mấy người Phương Hiểu Linh."



Ai cũng biết chuyện Phương Hiểu Linh, Ngô Tiệp và Hứa Lê thi lên cấp ba làm bài không tốt, thành tích của những người này vốn đã ở cuối lớp A3, Phương Hiểu Linh không để ý lắm, nghe nói là không có ý định học tiếp nữa, chuẩn bị đến tiệm nail của chị họ mở làm công.



"Hứa Lê có thể sẽ đến một trường dạy nghề." Kha Tiểu Tiêu nói: "Ngô Tiệp thì tớ không rõ lắm, hình như người nhà cũng không muốn để cậu ta học tiếp nữa."



Lúc Kha Tiểu Tiêu nói những lời này, vẻ mặt của cô ấy cực kỳ thật thà, như thể cô ấy nghĩ rằng như vậy cũng không có gì không ổn cả.



Giang Tuyết Huỳnh thở dài, không khỏi hỏi: "Vậy còn cậu, cậu định làm gì?"



Kha Tiểu Tiêu: "Thì cứ học đại vậy, nếu học không nổi thì học một cái nghề gì đó, chẳng hạn mấy kiểu như trang điểm đó, tớ thấy cũng khá tốt."





Thật ra năm nay cô đã khuyên Kha Tiểu Tiêu rất nhiều lần, có điều sự chú ý của cô ấy đặt lên việc học hành rất ít. Khi các bạn trong lớp ít nhiều bắt đầu lo lắng, Kha Tiểu Tiêu cũng không khác gì Phương Hiểu Linh và Hứa Lê, lén đọc tạp chí trong hộc bàn, gần như thức cả đêm để xem phim truyền hình, tiếp tục quan tâm đ ến mấy chuyện trang điểm, phong cách thời trang và tình yêu.



Nghĩ đến lần trước Ngô Tiệp bị giữ lại trường quản chế, Giang Tuyết Huỳnh khẽ mím môi.



Mọi người thường nghĩ rằng kỳ thi tuyển sinh đại học là một bước ngoặt.



Thế nhưng kỳ thi tuyển sinh trung học cũng không kém.



Nhà trường có thể cho học sinh một cơ hội.



Nhưng xã hội thì không.



Xã hội sẽ thay nhà trường đưa ra những phán xét tương đối công bằng cho tất cả những sự biếng nhác, buông thả, mọi sự ngông cuồng mà tự cho mình là ‘ngầu lòi’ ở lứa tuổi này.



Kỳ nghỉ hè chưa bắt đầu được mấy ngày, Kha Tiểu Tiêu gọi điện kêu cô tham gia hội trải nghiệm việc làm mùa hè để trải nghiệm xã hội.



Nói chung ở độ tuổi của họ thì không ai bằng lòng đi cả, hai cô gái khoác tay nhau tìm cả ngày cũng chỉ tìm thấy một công việc phát tờ rơi, thanh toán theo ngày.



Nơi làm việc là một quán trà sữa mới khai trương, phải quảng cáo vài ngày. Trước cửa có rất nhiều bóng bay được trang trí dễ thương, đủ loại chong chóng nhỏ đáng yêu, cách trang trí rất có phong cách được lòng trái tim thiếu nữ.



Kết quả Kha Tiểu Tiêu làm việc xong một ngày đã không chịu nổi mà chạy rồi, Giang Tuyết Huỳnh cảm thấy cô vẫn có thể kiên trì, dù sao ở nhà cô không có nhiều việc phải làm ngoại trừ chơi game và chuẩn bị bài trước.



Tám giờ sáng, Giang Tuyết Huỳnh đúng giờ đến quán trà sữa để điểm danh, nhân viên của quán trà sữa là Chu Hân Như, sinh viên năm nhất Đại học Nam Thành.



Chu Hân Như rất quan tâm tới bọn cô, nhìn thấy cô tới thì cong môi cười: “A, Huỳnh Huỳnh đến rồi à?"



Giang Tuyết Huỳnh ngoan ngoãn chào hỏi, bỗng nhiên phát hiện trong cửa hàng còn có hai ba nam nữ xa lạ đứng đó, hình như là người mới đến, đang cùng nhân viên cũ trao đổi chuyện gì đó.



Các học sinh phát tờ rơi đến rồi đi nhưng Giang Tuyết Huỳnh cũng không để tâm lắm, vừa chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc của mình, Chu Hân Như đột nhiên kêu lên: "Á! Bong bóng!!"



Một cơn gió thổi tung những quả bóng bay trang trí trên cửa.



Nhìn quả bóng bay càng lúc càng cao, Giang Tuyết Huỳnh không chút nghĩ ngợi, lập tức quay đầu chạy ra ngoài kéo lại: "Để em, để em!"



Đúng lúc này, một tiếng "Ầm" bất ngờ vang lên, cô không kịp đề phòng nên đụng phải một vật mềm mềm!




Giang Tuyết Huỳnh: "Xin…"



Lời xin lỗi nghẹn lại trong cổ họng, Giang Tuyết Huỳnh khẽ mở to hai mắt.



Hóa ra thứ cô đụng trúng là một con gấu!



Một con gấu bông ngoại cỡ!



Đôi mắt to đen láy, chiếc mũi đen đen và cánh tay lớn màu hồng.



Dưới ánh mắt kinh ngạc của Giang Tuyết Huỳnh, con gấu bông từ từ giơ cánh tay màu hồng về phía cô, vẫy vẫy hai lần, nắm lấy quả bóng bay màu xanh da trời đang bay lơ lửng trên đầu rồi cởi mũ đội đầu ra.



"Ôi, xin lỗi."



Dưới mũ trùm đầu là một thiếu niên da trắng mắt sáng, cao khoảng mét tám, mặc áo phông trắng, có lẽ vì đội mũ lâu nên mái tóc đen của cậu đã ướt gần hết.



Thiếu niên giơ quả bóng bay lên mỉm cười với cô, mái tóc và những giọt mồ hôi trên khuôn mặt cậu như đang lấp lánh dưới ánh mặt trời.



"Không làm cậu bị thương chứ?"







Chương 18



Đẹp trai quá.



Giang Tuyết Huỳnh đờ đẫn, chậm chạp chớp chớp mắt.



Đây là ấn tượng đầu tiên của cô với thiếu niên.





Thiếu niên trước mặt có một đôi mắt cực kỳ sáng ngời, khi cười giống như ánh mặt trời mùa hè chiếu rọi vào người vậy.



Công bằng mà nói, đây là người đẹp trai nhất mà cô từng thấy sau Trì Thanh.



Nếu Trì Thanh là kiểu anh lớn có cảm giác xa cách ở tuổi thanh xuân, thì chàng trai này giống như một người bạn cùng lớp đẹp trai, bình dị dễ gần, sáng sủa tự tin, có thể vui vẻ chơi cùng với mọi người, sẽ ôm cổ anh em tốt của mình trong giờ ra chơi cười đùa đi qua hành lang, được nửa số bạn học nữ trong lớp yêu thầm.



Ngoại trừ Trì Thanh, Giang Tuyết Huỳnh thực sự hiếm khi kết thân với người khác giới, từ tận đáy lòng cô ngưỡng mộ những xã ngưu* có thể tự nhiên hào phóng chơi với bất kỳ thanh thiếu niên nào.



*Xã ngưu - từ lóng: chỉ những người hòa đồng, không sợ người khác đánh giá, thích gặp gỡ kết bạn dễ hòa nhập vào đám đông.



“Không làm đau cậu chứ?” Người khác giới đối diện hỏi thăm. Đọc Full Tại



Khuôn mặt Giang Tuyết Huỳnh không chịu nổi nóng bừng lên nhưng cô vẫn ngước mắt lên nghiêm túc phủ nhận: "Không có."



“Không sao, không đau.” Chỉ là giọng căng thẳng còn có chút gò bó.





“Vậy thì tốt rồi.” Hình như thiếu niên đã quen với việc con gái đỏ mặt khi đối mặt với mình nên lại cười cười đưa bóng bay cho cô: “Cho cậu.”



Ngay sau đó lại đội mũ lên đầu.



"Em nhìn thấy Trần Lạc Xuyên rồi sao?"



Khi Giang Tuyết Huỳnh trả lại quả bóng bay cho Chu Hân Như, Chu Hân Như nheo mắt cười với cô: “Thế nào? Có phải cực kỳ đẹp trai không? Nếu để chị nói thì khuôn mặt của cậu ấy hoàn toàn không cần đội mũ trùm đầu, mà nên được trưng ra để thu hút khách hàng."



... Hóa ra tên cậu ấy là Trần Lạc Xuyên?



Giang Tuyết Huỳnh quay đầu nhìn về con gấu bông trước cửa đang cố gắng thu hút khách hàng, cũng sâu sắc chấp nhận điều này.



Trong cửa hàng phát hàng loạt bài hát, từ những bản tình ca buồn, đến nhạc rock and roll, đến những bài đồng dao dân ca, với nhiều phong cách khác nhau.



Nghĩ đến nhiệm vụ hôm nay của mình, Giang Tuyết Huỳnh không có tâm trạng mê trai thêm nữa, ôm đống tờ rơi xốc lại tinh thần.



Thế là thiếu niên gấu bông đứng ở đầu kia quán trà sữa phát tờ rơi.



Cô đứng đầu này quán trà sữa phát tờ rơi.



Cả buổi sáng hai người không hề giao tiếp hay tiếp xúc gì.



Có lẽ là do trang phục gấu bông ngay từ đầu đã rất bắt mắt, khi thiếu niên tên Trần Lạc Xuyên phát tờ rơi xong, trên tay cô vẫn còn một chồng dày.



Thiếu niên cởi mũ trùm đầu, khẽ cụp mắt xuống uống nước.



Rất kỳ lạ, nhưng khi uống nước cũng lộ ra mấy phần nghiêm túc.



Hàm dưới hơi ngước lên, cốt tướng ưu việt hơn, làn da mỏng manh trắng mịn, đường nét trôi chảy.



Một chai nước khoáng đã cạn khô chỉ trong một ngụm.



Sau đó, chai nước nhựa bị bóp nát bởi những ngón tay cứng cáp và bị ném vào thùng rác một cách tự nhiên.



Trúng đích tuyệt đối. Đọc Full Tại



Tuy rằng vẻ mặt cậu không biểu đạt cái gì, nhưng Giang Tuyết Huỳnh nhìn thấy ánh mắt của cậu tựa hồ sáng hơn rất nhiều, trên trán giống như viết hai chữ ‘Vui vẻ’ thật lớn.



Giang Tuyết Huỳnh: "..."



Cô cũng muốn nghỉ ngơi.



Rất muốn uống nước.



...



Có lẽ là bởi vì ánh mắt ghen tị và ai oán của cô quá rõ ràng, cậu quay đầu lại nhìn cô, nhất thời sửng sốt.



Bị bắt ngay tại trận, Giang Tuyết Huỳnh cũng sửng sốt, vội vàng xấu hổ quay mặt đi chỗ khác, giả vờ nghiêm túc tiếp tục hỏi người qua đường: "Xin chào, bạn có hứng thú với trà sữa không..."



Phảng phất như cái liếc mắt vừa rồi chỉ là vô tình lướt qua của cô.



Lúc này, vai cô bỗng trầm xuống, bất ngờ bị vỗ nhẹ một cái.



Giang Tuyết Huỳnh giật mình, theo bản năng quay đầu lại, không biết từ lúc nào thiếu niên đã đứng sau lưng cô, nở nụ cười rạng rỡ: “Cần tôi giúp không?"



"Hở?"



Khi đến gần, cô mới nhận ra thiếu niên cao nhường nào.



Trên cổ còn có một sợi dây chuyền bạc, khi cong mắt cười thì tinh thần phấn chấn, lộ ra cảm giác thiếu niên mát mẻ trẻ trung.



Bàn tay đặt trên vai nóng như lửa đốt, tay chân Giang Tuyết Huỳnh cứng ngắc, đầu óc trống rỗng, không biết nên nói cái gì, lóng ngóng từ chối theo bản năng: “Không cần."



Không ngờ thiếu niên lại lợi dụng ưu thế người cao chân dài đã dễ dàng giật lấy tờ rơi trên tay cô, cực kỳ nghiêm túc đưa ra lời khuyên.



"Thật ra cậu không cần hỏi bọn họ có muốn uống trà sữa hay không."



"Cậu có thể nói, xin chào, có thể giúp tôi cầm một tờ rơi này không? Theo như bình thường thì mọi người sẽ bằng lòng tiện tay giúp đỡ chút chuyện dễ như trở bàn tay này."



"Cậu nhìn tôi đi."



Cậu quay người, chặn hai cô gái nhỏ đi cùng nhau và đích thân chứng minh cho cô thấy.



...



“Không…” cần phiền phức như vậy.



Cô mạnh mẽ nuốt mấy từ còn lại vào bụng.



Thiếu niên: "Xin chào, bạn có thể lấy cho tôi một tờ rơi được không?"



Hai cô gái sửng sốt, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, vội vàng nhận lấy tờ rơi trong tay cậu, thậm chí còn đề nghị xin thêm một tờ.



“Lấy cho một người bạn, cô ấy thích uống.” Một cô gái nhỏ giọng biện hộ.



“Cậu thấy không.” Thiếu niên quay đầu lại mỉm cười với cô.



Giang Tuyết Huỳnh: "Thật ra tôi cảm thấy..."



Thiếu niên: "Hửm?" Đọc Full Tại



"Khả năng nhiều là nhờ nhìn mặt."



Thiếu niên hơi sửng sốt: "Phụt."



Không ai không thích được khen, cậu sửng sốt rồi lập tức cười phá lên.



Giang Tuyết Huỳnh: !!! ... Lúc cậu cười còn có cả lúm đồng tiền!



Nụ cười này của thiếu niên lại có chút nhút nhát e lệ trong ánh dương sáng lạn.



"Thế nào, bây giờ cần tôi giúp không?" Thiếu niên nhướn mày hỏi.



Mặc dù cô rất cảm động trước lời đề nghị giúp phát tờ rơi của thiếu niên, nhưng tính cách sợ rắc rối của Giang Tuyết Huỳnh vẫn khiến cô từ chối cậu.



"Tôi cảm thấy…" Cô suy nghĩ một lát, cố gắng làm cho giọng điệu của mình trở nên sống động uyển chuyển hơn: “Tôi có thể thử phương pháp cậu đã dạy trước đã? Không thực hành thử không phải sẽ rất phí phạm sao?"



Rõ ràng thiếu niên đã khá ngạc nhiên.



Dường như cậu không ngờ rằng mình sẽ bị từ chối nhưng cậu cũng suy nghĩ không ép buộc cô nữa.



"Được rồi." Giọng nói rất nhẹ nhàng.



Những ngón tay khớp xương rõ ràng của thiếu niên khẽ cong lại…



Nhấn xuống với một lực không thể xem nhẹ.



Một chồng tờ rơi nhẹ nhàng ấn vào lòng bàn tay cô.



Cậu trả lại chồng tờ rơi mà cậu vừa tự ý lấy đi cho cô.



Giang Tuyết Huỳnh ngước mắt lên, bốn mắt chạm nhau, thiếu niên mỉm cười với cô:



"Nếu cần thì có thể gọi tôi tiếp."



...



Tất nhiên Giang Tuyết Huỳnh đã không gọi cậu.



Cô vẫn cứ kiên trì đến buổi trưa.



Khi đến giờ ăn, rõ ràng lượng người tham giao thông trên đường giảm đi, Chu Hân Như thay ca rồi đưa họ đi gộp đơn mua cơm chung.



Nếu tìm được một quán cơm đ ĩa thì càng rẻ hơn.



Những người khác gọi món họ muốn, còn Giang Tuyết Huỳnh gọi một bát cơm với trứng bác cà chua.



Trong khi chờ được ăn, người thanh niên cúi đầu nghịch điện thoại di động, Chu Hân Như dường như có ấn tượng tốt với Trần Lạc Xuyên, hơi có dụng ý khác lôi kéo bọn họ giới thiệu bản thân với nhau.



"Cũng đã làm việc với nhau một ngày rồi, làm quen với nhau một chút nhỉ?" Chu Hân Như cười nói: “Đây là Trần Lạc Xuyên."



Sau khi được gọi tên, Trần Lạc Xuyên trượt ngón tay, dùng đốt ngón tay giữ điện thoại, dùng đầu ngón tay nhấn nút nguồn, lập tức tắt điện thoại.



Các đốt ngón tay rõ rệt, các đường nét hơi căng cứng.



Thiếu niên lộ ra hàm răng trắng mỉm cười với mọi người.



Chu Hân Như nói: "Trần Lạc Xuyên hình như là..."



“Thực Nghiệm.” Cậu thiếu niên biết nghe lời phải.



Chu Hân Như gật đầu: "Tôi đến từ trường đại học N."



Hai cô gái khác đều nói tiếng nước ngoài.



Trước khi đến lượt mình, Giang Tuyết Huỳnh đã cảm thấy căng thẳng, chỉ hai ba câu nói nhưng trong lòng cô đã diễn tập mấy lần, khi mọi người đổ dồn ánh mắt về phía mình, cô mới giả vờ tự nhiên nói: “Giang Tuyết Huỳnh, tôi đến từ Nam Thành."



Chu Hân Như chủ động đề nghị: "Thế này đi, nếu mọi người đều biết nhau rồi, vậy tôi sẽ tạo một nhóm chat, đến lúc đó có chuyện gì thì có thể thuận tiện thông báo trong nhóm cho mọi người luôn."



Mặc dù mấy ngày này chỉ là làm công việc thời vụ, nhưng mọi người vẫn thành lập một nhóm mà không phản đối, tên nhóm là ‘Tiểu đội trà so-so’.



*so-so: miêu tả chất lượng vừa phải, không tốt hẳn cũng không kém hẳn.



Ăn uống no đủ xong mọi người tranh thủ nghỉ ngơi, buổi chiều lại tiếp tục công việc.



Trần Lạc Xuyên cũng chủ động mua vài chai nước khoáng cho mọi người.



Giang Tuyết Huỳnh cầm trong tay, mát mát lạnh lạnh. Đọc Full Tại



Mặc dù buổi sáng cô nói không cần sự giúp đỡ của Trần Lạc Xuyên, nhưng điều đó không ngăn được Giang Tuyết Huỳnh cảm thấy những gì cậu nói thực sự có phần hợp lý, cô đã thử phương pháp của Trần Lạc Xuyên, chỉ nói: "Bạn có thể lấy giúp tôi một tờ rơi không?" Hiệu quả được thấy ngay lập tức.



Với đà này, cô ngày càng dũng cảm hơn, giọng nói cũng trở nên bình tĩnh nhẹ nhàng, trên mặt nở nụ cười chân thành, cư xử càng ngày càng giống một xã ngưu sôi nổi.



Giang Tuyết Huỳnh: "Cái đó, xin chào, có thể lấy giúp tôi một tờ..."



“Tờ rơi gì?” Cô còn chưa nói xong, một người phụ nữ đi ngang qua trước mặt đột nhiên cắt ngang lời cô.



Giang Tuyết Huỳnh: "Là quán trà sữa."



Người phụ nữ nhíu mày: "Mấy đứa còn nhỏ, nghỉ hè không ở nhà chăm chỉ học tập đi, chạy ra ngoài làm thêm làm gì chứ?"



"..." Cách nói chuyện quen thuộc này khiến cho tim Giang Tuyết Huỳnh đập thình thịch, không khỏi nhìn người phụ nữ này từ đầu đến chân, khoảng chừng bốn mươi tuổi, lông mày cau lại như có thể kẹp chết ruồi, cử chỉ của bà ta khá giống phong thái của mẹ cô, là lúc có sức chiến đấu mạnh mẽ nhất.



Quan trọng nhất chính là, Giang Tuyết Huỳnh khẽ mím môi, trong lòng có một dự cảm không lành.



Dường như đối phương đang tức giận.



“Chỉ là muốn trải nghiệm cuộc sống thôi ạ…” Mặc dù biết lúc này tốt nhất không nên xung đột với người phụ nữ trước mặt nhưng cô vẫn không nhịn được mà phản bác.



Quả nhiên, người phụ nữ lập tức hăng hái chỉ trích: "Trải nghiệm cuộc sống à? Để cô nói cho cháu biết, ở tuổi này của mấy đứa chuyện quan trọng nhất là học tập, có biết không? Cháu nói xem, nghỉ hè làm cái gì mà không được? Làm cái này làm gì?"



Giang Tuyết Huỳnh vốn có thể biện minh phản bác lại vài câu nhưng sức chiến đấu của người phụ nữ này quá mạnh mẽ, bà ta nói như súng thần công, vừa mở miệng đã bị lời của bà ta đổ ập xuống cắt ngang.



Quay đi quay lại, thậm chí cô còn không thể nói một câu hoàn chỉnh.



Khi mọi người nhìn qua, mũi của Giang Tuyết Huỳnh hơi chua xót.



Cô luôn có một vấn đề, trong lúc cãi vã không nhịn được mà đỏ bừng mắt, hoàn toàn không thể kiềm chế được.



Giang Tuyết Huỳnh không muốn thu hút sự chú ý của dư luận và bị mọi người vây quanh, cho nên cô mím chặt môi, chọn cách ném bà ta ra sau đầu, bước vào quán trà sữa mà không quay đầu lại.



Chu Hân Như giữ cô lại: "Làm sao thế?"



Giang Tuyết Huỳnh tủi thân lại phát cáu: "Bà ta bị điên đó."



Chu Hân Như an ủi cô bảo cô ngồi trong cửa hàng một lúc: "Không sao đâu, trước sau gì cũng sẽ gặp phải loại người thế này, trước đây chị phát tờ rơi cũng bị người ta vô duyên vô cớ chửi cho một trận."



Nước khoáng mát lạnh trong tay đã nóng lên.



Ngồi trong quán trà sữa, tay nắm chặt chai nước khoáng, đôi môi Giang Tuyết Huỳnh mím chặt thành một đường, hơi nước ẩm ướt làm ướt hàng mi, cho dù cô cố gắng hết sức kiềm chế cũng không thể khống chế được cảnh tượng trước mặt trở nên mờ nhạt đi.



Thật ra hai ngày nay không phải cô không bị coi thường và bị đối xử lạnh nhạt, thế nhưng cô chưa bao giờ bị oan ức như hôm nay.




Cô phát tờ rơi thì có gì sai? Khi tâm trạng bà ta không tốt, bà ta có quyền gì mà đến lớn lối giáo dục chỉ trích cô? Bà ta nghĩ mình là ai? Ngay cả mẹ cô cũng không làm những chuyện như vậy đâu?



Người phụ nữ đã đi rồi, nhưng trong lòng cô vẫn canh cánh trong lòng tua lại cuộc nói chuyện vừa rồi, thầm nghĩ, nếu vừa rồi người phụ nữ nói như vậy, cô sẽ đáp lại bà ta như vầy, rồi oán lại bà ta như thế.



Càng nghĩ thì càng hối hận. Đáng tiếc vừa rồi cô chẳng có tiền đồ gì cả, không được lưu loát nhanh mồm nhanh miệng như bây giờ.



Lúc đang hối hận đến mức muốn cào tường thì đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai cô.



Giang Tuyết Huỳnh giật mình, Trần Lạc Xuyên đang cầm khăn giấy nhìn cô.



Nhìn thấy cô, cậu sửng sốt: “Vừa rồi tôi còn nghĩ cậu sẽ cần cái này nhưng bây giờ chắc là không cần nữa hả?"



Khi tranh chấp nổ ra, Trần Lạc Xuyên đang phát tờ rơi ở bên kia giống như buổi sáng, cậu vừa nghe thấy động tĩnh đã bước tới để xem xét, thấy Giang Tuyết Huỳnh đã nhanh chóng giải quyết tranh chấp bằng phương pháp hiệu quả nhất.



Nói thật thì phát tờ rơi gặp phải chuyện như vậy cũng rất bình thường, Trần Lạc Xuyên lấy khăn giấy từ trong túi ra rồi lại do dự hồi lâu, không biết có nên giả vờ như không thấy hay là đến an ủi cô. Nếu như cậu đoán không lầm, cô gái này chắc là có da mỏng, làn da mỏng thường đồng nghĩa với lòng tự trọng cao, người có lòng tự trọng cao chắc chắn không thích bị người khác làm cho khó xử.



Đến khi cuối cùng Trần Lạc Xuyên cũng hạ được quyết tâm lấy một gói khăn giấy ra, Giang Tuyết Huỳnh đã nhanh chóng kìm được nước mắt.



Trần Lạc Xuyên: "..."



Ngoài hối hận ra còn xấu hổ hơn. Một chút chuyện nhỏ lại gây ra một chuyện ồn áo lớn như vậy, cứ như chuyện bé xé ra to, lòng tốt của Trần Lạc Xuyên khiến Giang Tuyết Huỳnh phải xấu hổ đến cùng cực.



"Tôi không sao..."



Cũng không biết có phải là bị cô ảnh hưởng hay không, lỗ tai thiếu niên đỏ lên theo, do dự muốn cất khăn giấy nhưng đột nhiên giống như nghĩ tới cái gì đó.



Hai mắt Trần Lạc Xuyên sáng lên, vội vàng nhét gói khăn giấy vào tay cô: “Để dành lau mồ hôi."



Giang Tuyết Huỳnh ước gì có thể chui xuống đất: "..." Cô thật sự muốn chạy trốn.



Có thể là bởi vì chuyện này, buổi chiều Giang Tuyết Huỳnh luôn cảm thấy ánh mắt của Trần Lạc Xuyên cứ nhìn cô mấy lần, giống như đang phân tâm để quan tâm tới tình hình của cô.



Cô xấu hổ đến mức mặt phát sốt, đầu ngón tay nóng ran, chỉ có thể giả vờ như không biết.



Ngay khi công việc bên cậu kết thúc, đột nhiên Giang Tuyết Huỳnh có linh cảm không lành, hít một hơi thật sâu, quả nhiên nhìn thấy Trần Lạc Xuyên đang đi về phía cô.



Cậu lại đưa ra đề nghị: "Tôi giúp cậu nhé?"



Giang Tuyết Huỳnh từ chối theo bản năng: "Không cần đâu."



"Không sao đâu." Trần Lạc Xuyên nói: “Vừa hay tôi đã xong việc của mình, cũng chẳng có gì làm."



Đã từ chối một lần rồi, Trần Lạc Xuyên lại giúp cô mấy lần, Giang Tuyết Huỳnh không còn cách nào nói ra lời từ chối nữa.



Cô đang do dự, Trần Lạc Xuyên như cho rằng cô đã đồng ý rồi, ánh mắt cậu sáng lên, nở một nụ cười xán lạn: "Cậu đợi tôi."



Nói xong rồi vụt đi nhanh như chớp.



Vài phút sau, thiếu niên bất ngờ cầm đàn trên tay đi về phía cô.



Cậu còn có thể chơi guitar?



Giang Tuyết Huỳnh giật mình.



Đợi đã, cậu lấy cây đàn ở đâu vậy?



Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của cô, Trần Lạc Xuyên ngượng ngùng cười nói: "Trước đây, tôi muốn xem thử dùng thứ này để phát tờ rơi có tốt không, nên mới mang đến cửa hàng, đáng tiếc là không có ai hợp tác."



“Đứng trước mặt tôi đi.” Giọng Trần Lạc Xuyên rất rõ ràng, nhắc nhở cô.



“Ồ, ồ.” Do dự nửa giây, Giang Tuyết Huỳnh cẩn thận đứng trước mặt Trần Lạc Xuyên, cố ý cẩn thận liếc mắt qua.



... Chắc là không chắn cậu nhỉ. Đọc Full Tại



Thiếu niên cầm đàn trên tay, ngồi dưới chùm bong bóng, hắng giọng, gẩy ngón tay hát theo giai điệu.



Mặc dù cô chưa từng nghe bài hát này nhưng cùng với giai điệu nhẹ nhàng, Giang Tuyết Huỳnh cũng nhận ra đó là một bài nhạc thiếu nhi.



[Una strega vaga nel castello



Một phù thủy lang thang trong lâu đài



Guidata da una nera, tetra e buia stella



Được một ngôi sao đen sẫm dẫn đường



E' pericolosa più di un coltello



Bà ta còn nguy hiểm hơn cả dao nhọn



Peròè davvero molto bella



Nhưng trông thật xinh đẹp



…]



Giọng hát thiếu niên trong trẻo có sức hút, khóe môi nở nụ cười sáng lạn, lông mày và ánh mắt vô cùng dịu dàng.



Thiếu niên mặc áo phông trắng kết hợp với đàn guitar, bóng bay và chong chóng gió, có lẽ vì quá đẹp trai nên chỉ cần ngồi một chỗ là đã y như phim thần tượng.



Rất nhanh sau đó, một số người đi bộ dừng lại để xem.



Khi đàn đến đoạn nhạc đệm, Trần Lạc Xuyên cười rất tự nhiên: "Nếu không phiền thì các bạn có thể giúp tôi lấy một tờ rơi được không?"



Cậu chớp chớp mắt, giục cô đi nhanh về phía trước.



Giang Tuyết Huỳnh vội vàng tiến lên để phát tờ rơi.



Thiếu niên nhướng mày, vẫy vẫy đầu ngón tay hát tiếp:



[Quando il Re la incontra la fissa rapito



Khi nhà vua gặp bà ta, lập tức chăm chú mê mẩn nhìn bà ta.



Lei non perde certo l'occasione



Tất nhiên bà ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội



E gli tocca il cuore con un dito



Dùng một đầu ngón tay chạm vào tim của nhà vua



le serve per la sua pozione



Đó là thứ bà ta cần trong nước thuốc của mình]



Trời đã dần tối, mặt trời sắp lặn.



Trong cơn gió buổi tối của những ngày hè nóng nực nhất, thiếu niên nhướng mày giao lưu với mọi người xung quanh khi đến đoạn nhạc dạo, khiến những người qua đường phải thiện chí cười ồ.



Trong không khí vang lên tiếng máy xay sinh tố ‘ục ục’ từ quán trà sữa, hình như Chu Hân Như đang làm nước đào trong quán, mùi đào tươi rất nồng làm người ta hơi say.



[Devi dirmi chi ama il Re



Bạn hãy nói cho tôi biết nhà vua đang yêu ai



Cara strega, cara strega piena di malizia



Phù thủy thân yêu, phù thủy thân yêu đầy mưu ma chước quỷ



Fatti una pozione adesso e bevila perché



Làm cho mình một lọ nước thuốc ngay bây giờ và uống nó bởi vì



Devi migliorare con l'arguzia:



Bạn cần trở nên thông minh hơn mới được



il Re è innamorato di te



Nhà vua đã yêu bạn đó]



Trên bầu trời những áng mây hồng cuồn cuộn như biển, trên bầu trời xanh xám, những vì sao mọc lên lấp lánh, mờ ảo.



Mặt trời lặn dần chìm vào làn nước biển bỏng rát.



Giang Tuyết Huỳnh cầm tờ rơi, hơi thất thần.



Trong cơn gió chiều, người đi đường dừng lại nhìn chàng trai ôm cây đàn trên tay.



Chàng trai nhướng mi, cặp mày cong cong nhìn cô.