Solo: Kaito-sama
-----------------------------------------------------
Chapter 51: Tái hợp người đứng đầu phòng khám trị liệu lớn nhất Meratoni, Botacyl?
.
Căn phòng ngủ quen thuộc đã được dọn dẹp vẫn như mọi khi.
Bố cục căn phòng cũng hoàn toàn không thay đổi gì so với lúc trước, điều này đã khiến cho trái tim tôi tràn đầy niềm vui khi bởi vì họ vẫn giữ như vậy vì mình.
“Nên nhanh chóng đi ngủ thôi. Dù sao mai cũng là ngày đầu tiên của mình.”
Tôi lấy Gối Thiên thần ra và leo lên giường ngủ.
“Tuy nhiên, tôi không bao giờ có thể đoán được cả 3 nhân viên tiếp tân đã kết hôn chỉ trong 2 năm qua. Và nhân viên mới thì lại thấy sợ tôi... oh thôi hãy đi ngủ.”
Sau khi nhắm mắt lại, tôi nhớ lại những điều xảy ra hôm nay một lúc trước khi đi ngủ.
.
Tôi đã thôi không uống Vật thể X nữa nên là tôi mời sư phụ Broad và anh em Grulga-san, Garba-san cùng đi uống.
“Chúng ta vẫn còn buổi tập luyện vào sáng mai. Nên là hãy uống trước khi cậu khởi hành.”
“Đúng thế. Cậu sẽ phải đi vào lãnh thổ kẻ thù vào ngày mai, vì thế không nên bỏ bê việc chuẩn bị đâu.”
“Well thay vì đi uống, thử vài món ăn mới thì sao.”
Tôi vẫn còn bối rối vì sao họ lại không muốn uống cùng mình trong khi các món ăn được đưa lên tới miệng, và hương vị...thật khủng khiếp.
“Đừng nói tôi đây là.... ?”
“Yeah. Tôi muốn thử dùng thứ đó thay gia vị nấu ăn, nhưng hình như chỉ có Luciel, người có thể uống được thứ đó mới tiêu hóa được thôi.”
“Tại sao anh lại bắt tôi ăn món đó mà không do dự trong khi biết tôi đã ngừng uống nó rồi?”
“Một sự hy sinh nhỏ là không thể tránh khỏi trong nấu ăn mà.”
“... Vậy đó là thành công sao?”
“Không phải vấn đề học trò ngu ngốc, nhanh lên và ăn đi! Hương vị sẽ dần dần tệ hơn đấy.”
“Cố lên Luciel-kun.”
“Ha~. Nếu đã ép tới mức độ đó, tôi sẽ cho anh thấy tôi có thể ăn nó.”
Tôi bắt đầu ăn món thịt yêu thích mà Vật thể X đã thay thế cho sốt thịt nướng.
“Vậy, ông có nghĩ có ai đó khác có thể ăn thứ đó không?”
“... Không thể nào. Đáng tiếc thay, sự ấm áp đã khuếch đại lên mùi hôi thối và hương vị của Vật thể X.”
“Nếu thế, thử cái này xem.”
“.... Còn bao nhiêu nữa vậy?”
“Tôi có 9 món.”
“... Nếu Grulga-san đưa cho tôi công thức nấu ăn món tôi thích thì tôi sẽ ăn những thứ này.”
“Hoh. Nếu vậy thì tôi sẽ dạy cậu 1 công thức mỗi món. Tôi vẫn còn khá nhiều thứ chưa làm nên sẽ khá là thú vị đấy.”
----Grulga-san?
“Hình như ánh mắt ngài đang tương tự đấy Shisho?”
“Tính tò mò của Grulga luôn mạnh mẽ từ rất lâu rồi. Ta nghĩ là do Luciel-kun sẽ ăn những món mà anh ấy nấu, anh ấy sẽ dần phát minh thêm nhiều món ăn mới trong niềm vui vì nó sẽ không bị lãng phí.”
Garba-san nói với tôi về bản tính của em trai mình mà còn không do dự, nhưng anh ấy vẫn không bảo em mình dừng hành vi liều lĩnh ấy lại, có lẽ quan sát mới là điều thú vị đối với anh ta.
“Broad-san, Grulga-san, Luciel-kun, chúng tôi sẽ đi bây giờ.”
Tôi quay qua nhìn và thấy Bazzan-san đi với Nanaera-san, Skyros-san với Melneru-san, và Basra-san với Mirina-san, tay trong tay nhau.
“Eh? Mọi người... giống nhau à?”
“Yeah. Điều này là nhờ Luciel.”
“Thậm chí tôi còn thích dành thời gian của mình tại thị trấn này.”
“Bởi vì lời nói của Luciel đã khuấy động thị trấn.”
“Tôi nghĩ rằng cậu là một người đáng sợ vào lần đầu tiên, nhưng tôi lại phát hiện ra rằng cậu thật tốt đẹp khi nói chuyện với cậu.”
“Tôi ban đầu không hề nghĩ tới điều đó nhưng sau một vài lần thì tôi đã ‘yêu’.”
“Tôi yêu sự trung thực của anh ấy.”
“Cậu thấy đấy. Mặc dù cậu bảo chúng tôi đừng thêm –sama vào tên mình, nhưng chúng tôi vẫn cảm thấy mắc nợ cậu.”
“Tôi hiểu. Nhưng là hạng A, xin đừng thêm –sama vào tên tôi. Tôi sẽ gặp rắc rối vì người ta sẽ bắt đầu tưởng tượng vài thứ kỳ quặc về mình mất.”
“Hahaha. Cậu không thể thư giãn được hả.”
“Well, chúng tôi, Whirlwind-sama, Immovable-sama và Hermit-sama sẽ chăm sóc cho cậu ở thị trấn này cũng như là ở guild mà.”
Tôi nhìn vào họ trong khi suy nghĩ, liệu một con thỏ có thể ổn trong một mối quan hệ với một con sói không?
“Thực sự thì thời gian trôi qua với tất cả đêu như nhau. Tôi không biết mình có khiến mọi người ngạc nhiên không nhưng chắc chắn mọi người đã cho tôi rất nhiều điều bất ngờ.”
“Đúng vậy. Nhưng cũng có vài người không thay đổi mà. Ví dụ, Botacyl.”
“Tôi không nghĩ là mạng sống của cậu sẽ bị nhắm vào, nhưng hãy cẩn thận với những nô lệ.”
“Những nô lệ?”
“Phải. Theo báo cáo của Garba, có vẻ như thủ lĩnh nô lệ đã bị đối xử vô lý đang phất cờ để dàn dựng cuộc chống đối. À cũng như có vẻ như cũng đã mua vào thuốc để hạ huyết áp nữa.”
“Cho Botacyl? Vậy là họ mua thuốc từ một dược sư vì đã không thể chữa lành bởi Trị liệu sư? Tôi tự hỏi không biết đó là loại bệnh gì đấy?”
“Ah~ Hắn ta ra lệnh cho những nô lệ của mình mua nó, nhưng đa số những người này đều sẽ bị những nô lệ của mình phản bội. Tôi nghe nói rằng hắn đã ngạ khụy một lần khi nghe tin Luciel-kun sẽ tới đây. Có vẻ như họ bắt đầu mua thuốc chữa từ lúc đó.”
Cao huyết áp sao? Hay ngất đi vì lo lắng? Hay có thể do thiếu máu?
“Nhưng tôi mới đến đây? Hơn nữa, Chính Đức Giáo hoàng đã chỉ định tôi tới nơi này? Mặc dù tôi cũng không thực sự phẩn đối điều đó.”
“Tôi biết ông ta từ rất lâu rồi, ông ta đã từng là một Trị liệu sư tuyệt vời nhưng đến một ngày ông ta trở nên bị ám ánh bởi vàng. Tốt hơn hay là tệ hơn, thực sự thì chính ông ta đã xây dựng nên phòng khám này cho đến kích thước đó.”
“Ohh~ như tôi nghĩ ban đầu ông ta cũng là một Trị liệu sư xuất sắc.”
“Yeah. Chúng tôi cũng đã được cứu chữa trước đây. Nhưng phải thôi, đó là khi chúng ta còn làm mạo hiểm giả.”
“... Tôi muốn nghe nhiều hơn về điều đó.”
“Hah tôi không có nhiều chuyện để xứng với thời gian quý giá của Dị Thánh-sama đâu. Nếu không nhanh lên và đi ngủ, cậu sẽ không thể sống sót sau buổi luyện tập ngài mai đâu.”
“?!... Ngài định ép tôi mạnh thế à?”
“Phải, cậu không muốn vượt qua ta sao? Nếu vậy thì Shisho không nên dạy mọi thứ cho đệ tử của mình hả?”
Cho đến hôm nay, tôi vẫn còn hối tiếc về những lời nói từ bản ngã của bản thân, chính những lời ấy đã mang đến thảm họa này.
Tiệc chào mừng đã kết thúc bằng cuộc trò chuyện của tôi cùng 3 nhân vật trụ cột của Guild Thám hiểm này.
.
Khi đang đi ngang quầy tiếp tân trên đường xuống phòng bên dưới của mình, tôi gọi nhân viên tiếp tân nhưng cô ấy run rẩy trong sợ hãi và chỉ đáp lại bằng cách cúi đầu. Tôi không biết tại sao cô ấy lại sợ tôi đến vậy.
Sau khi nghĩ về tất cả những điều ấy, tôi cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.
.
“Fuwaa~. Thật là cái trần nhà hoài niệm.”
Tôi đang duỗi cả người và làm một vài thao tác ma lực sau khi tỉnh dậy, trong khi cánh cửa từ từ mở ra.
“Che ~ cậu dậy rồi. Có vẻ không lơ là việc luyện tập của mình. Oh ổn thôi. Đầu tiên, chạy quanh sân tập với tốc độ tối đã rồi lao với ta với tinh thần được nạp đầy đi, cậu có thể sử dụng kỹ thuật tăng cường cơ thể của mình.”
“Đã hiểu.”
Tôi đã nghiêm túc về việc chạy nhanh hơn. Trong kiếp trước, tôi tự hỏi làm thế nào để các vận động viên trên truyền hình tự thúc đẩy bản thân. Và tại sao trái tim tôi lại run lên ghi nhìn thấy điều đó? Dù cho đã nghiêm túc suy nghĩ, nhưng thời điểm đó tôi đã không thực sự hiểu được.
Dù cho bây giờ tôi không có câu trả lời rõ ràng, nhưng tôi tin rằng … đó chắc chắn là bởi vì sau khi đấu tranh với khó khăn để vượt qua giới hạn, sẽ có một cái gì đó đang chờ bạn ở phía trước.
Mặc dù đó là ký ức rõ ràng, thực tế rằng hình ảnh một ai đó cố gắng tìm kiếm một thứ gì đó trong thời gian dài đã hấp dẫn tôi, có nghĩa là tôi cũng đang có điều gì đó tương tự như họ từ tận đáy lòng mình.
“Tôi sẽ đặt hết tất cả nỗ lực. Tôi đã tự mình xác định giới hạn bằng việc vung cánh tay mình bao nhiêu lần, cũng như nâng chân mình lên cao bao nhiêu. Có nhiều người bình thường đã chiến thắng cả những thiên tài. Tôi sẽ cho họ thấy quyết tâm của mình.”
Tôi đã đặt hết quyết tâm để trở nên mạnh mẽ hơn khi chịu đựng sự đào tạo mệt mỏi từ sư phụ Broad. Và khi Grulga-san mang bữa sáng ra, tôi đã phá vỡ giới hạn bản thân và cố hết sức ăn nhiều hơn. Hương vị thì tất nhiên là cực kỳ ngon.
Sau khi kiểm tra Fornoir trong chuồng ngựa của Guild Thám hiểm, tôi đến phòng khám của Botacyl. Tòa nhà 3 tầng còn rộng hơn cả Guild Thám hiểm.
“Phòng khám này lớn thật? Có lẽ có bệnh nhân nội trú?”
“Phòng khám trị liệu có kích thước như thế này hầu như chưa từng được thấy. Theo báo cáo, tầng 3 hoàn toàn là không gian sống của người đứng đầu cơ sở, tầng 2 là nơi ở của những nô lệ và trị liệu sư, trong khi tầng 1 là nơi bạn đến để yêu cầu chữa bệnh cũng như phòng cho lính đánh thuê.”
“Điều này có phải là phổ biến không?”
“Tôi không thể nói rằng thông thường cũng giống vậy, nhưng ngay cả khi không có lính đánh thuê, nhiều người cũng thuê người khác để giả vờ như vậy.”
“…Vậy ra nó là phổ biến.”
“Mặc dù không có ai quỵt tiền sau khi chữa trị, trong quá khứ có nhiều người trả thiếu và điều đó sẽ không ghi nhận là phạm tội trong thẻ của họ. Ngày nay điều này đã được cải thiện nhưng tác động từ thời điểm đó vẫn còn kéo dài tới hôm nay.”
Vậy ra, một thời gian có rất nhiều kẻ du côn? Eh? Vì thế nên các phòng khám trị liệu trả đũa lại điều đó? Nếu tôi không xem xét lại điều này với quy tắc luật pháp, nó rất có thể sẽ dẫn đến sự phản đối mạnh mẽ.
“Nếu thế thì, đi thôi.”
.
Tôi mở cửa phòng khám trị liệu.
“Ở trong đó, ngài Botacyl.”
“Oi những trị liệu sư làm gì đó đi. Ông ta vẫn chưa thanh toán.”
“Mang lính đánh thuê theo.”
Tôi bước vào bên trong và nó chính xác như một bãi chiến trường. 'Master' Botacyl? Phản ứng với tiếng la hét đó, tôi nhìn qua và thấy Botacyl mặt tái đi bất tỉnh đang được mang đi trên cáng, di chuyển đi qua tầng 1.
Quả nhiên là tôi sẽ gặp rắc rối nếu ông ấy chết, vậy nên tôi đi về phía khu chăm sóc y tế nơi Botacyl được mang đi.
---------------------------------------------------------