Seija Musou ~Sarariiman, Isekai de Ikinokoru Tame ni Ayumu Michi~

Chương 47: ‘Hẹn hò’, Người chuyển sinh được tìm thấy




Solo: Kaito-sama

Chapter 47: ‘Hẹn hò’, Người chuyển sinh được tìm thấy

.

Ngay sau ngày hôm qua, tôi giờ đang mua sắm cùng với một người phụ nữ tên là Rosa-san. Đã gần 2 năm trôi qua kể từ lần đầu tôi gặp được cô ấy.

“Luciel-sama, chúng ta tới rồi.”

“Vậy đây là Sense Boutique?”

Ngay từ bên ngoài, cửa hàng đã trông có vẻ có quy mô khá lớn

“Này, đi vào thôi.”

Tôi được dắt tay bởi Rosa-san vào trong cửa hàng. Nội thất bên trong rất rộng rãi, sáng sủa và có một cảm giác sạch sẽ.

“Chào mừng. Oh không phải Rosa-san đây sao.”

“Lâu rồi không gặp, Anna.”

“Không phải hôm nay cô phải làm việc sao?”

“Yeah. Nhưng hôm nay tôi được mang tới đây để giúp người này chọn trang phục của mình.”

“Ara, cougar-san?”

“Cô đang nói ghì thế. Đây là Luciel-sama. Xung quanh đây chắc hẳn cậu cũng nghe tới cậu ấy với cái tên Dị Thánh-sama chứ phải không?”

“Ooh, Dị thánh-sama vẫn còn khá trẻ nhỉ~. Ara, có phải Dị Thánh-sama muốn có một vài bộ trang phục đặt hàng phải không?”

“Đúng vậy. Ah, rất vui được gặp cô, tôi là Luciel. Tôi muốn mua khá nhiều loại quần áo.”

“Ara, hào phóng quá.”

“Đúng vậy. Bởi vì Dị Thánh-sama rất khá giả mà.”



“Như kỳ vọng ở Rosa mà. Được rồi tôi sẽ gọi con gái mình ra. Ah, liệu quý cô đây muốn được mua thứ gì không?”

“Tôi ổn mà.”

“Có cô ấy sẽ mua. Rosa-san đừng ngại ngần mà. Vẫn còn sớm 2 năm mà và tôi vẫn mong cô sẽ chuẩn bị bữa thức ăn cho tôi cho năm khác nữa.”

“Cậu chắc không?”

“Yeah. Tôi đã được cô chăm sóc vậy nên tôi muốn trả ơn thôi mà.”

“Nếu vậy thì tôi sẽ không khách sao nữa.”


“Fufufu. Cảm ơn vì đã giúp đỡ.”

Chúng tôi tìm kiếm quần áo cho tôi trong khi quan sát bên trong cửa hàng. Eh? Rosa-san? Cô ấy là obachan phục vụ mà. Dĩ nhiên, có một lý do vì sao tôi đưa Rosa-san đi, một người có khoảng cách về tuổi với tôi giống cha mẹ và con cái vậy, để đi mua quần áo.

Ngày hôm qua khi tôi đưa Malto trở lại chuồng, tôi bắt gặp những cô gái từ Valkyrie Kỵ sĩ đoàn và đã mạnh dạn hỏi họ.

“Mọi người có ai sẵn lòng giúp tôi đi chọn trang phục thường ngày được không? Dĩ nhiên, là tôi sẽ tặng một vài món quà để cảm ơn.”

Những câu trả lời thì đúng như tôi đã dự đoán.

Tôi không biết cửa hàng.Liệu cậu có thể đến cửa hàng-qui định của nhà thờ.Tôi có thể đi cùng nếu đó là một tiệm rèn hoặc là một cửa hiệu vũ khí.Vì thế mà tôi đã không tới cửa hàng với những cô gái.

Sau đó, tôi cũng có nghĩa vụ phải báo cáo lại, vì vậy tiện đường tôi hỏi Catherine-san, và đó là lúc cô ấy giới thiệu Rosa-san cho tôi.

“Rosa-san là người giúp mua trang phục thường ngày cho tôi và cho Giáo hoàng.”

“Cô không tự mua chúng sao?”

“Tôi chỉ thường đi tới cửa hàng vũ khí, mua bữa ăn hoặc là thỉnh thoảng là mua dụng cụ ma thuật thôi. Đó là lý do vì sao tôi không biết chút gì về quần áo hết. Rosa-san ban đầu là trợ lý của Ngài ấy vậy nên có ấy có kiến thức đầy đủ.”

“Vậy sao. Thế thì tôi sẽ đi hỏi Rosa-san vậy.”

“Okay.”


Sau khi trao đổi như vậy, tôi đã đến cửa hàng cùng với Rosa-san.

Trong khi chờ đợi, các số đo của tôi đã được ghi lại và cô ấy đã chọn một vài chiếc áo sơ mi từ một hàng những chiếc áo sơ mi xếp gọn gàng. Tiếp theo, là jacket và áo chẽn được chọn lựa và buộc chúng cùng nhau bởi một chiếc thắt lưng, và thế là hoàn thành một bộ quần áo, quần bó và quần lao động được tự động chọn. Cô ấy đã giúp tôi lựa chọn tất cả mọi thứ, kể cả những chiếc giày và ủng.

Mặc dù những lời nhận xét của tôi về màu sắc và hình dáng ưa thích của mình đã bị từ chối, nhưng gần đây tôi thực sự không có cái nhìn chính xác lắm về bản thân mình vậy nên tôi đã để quyền quyết định lại cho Rosa-san, Anna-san và con gái của bà ấy.

Thêm vào đó con gái của bà ấy đã 22 tuổi, đã kết hôn và mừng là cô ấy đang có thai. Cô ấy muôn một [Chữa lành] như là một lời chúc phúc từ Dị Thánh-sama vậy nên tôi đã không thể từ chối.

Trong chớp mắt, những bộ trang phục trong lựa chọn của tôi có thể kéo dài đến cả 2 tuần, vì vậy tôi đã thanh toán rồi sau đó rời cửa hàng.

“Cảm ơn cô rất nhiều.” (Luciel)

“Cảm ơn cậu vì cũng đã mua đồ cho tôi nữa.”

“Đừng chú ý điều đó. Tôi có thể đưa cô trở lại không?”

“Hahaha. Tôi không yếu đuối vậy đâu. Và điều đó cũng sẽ lãng phí thời gian của Dị Thanh-sama nữa.”

“Được rồi. Vậy hãy bảo trọng nhé.”

Tôi gửi lời tạm biệt đến Rosa-san và đi thẳng tới cửa tiệm ma cụ.

“Vậy là ở đây hả. Mình đã được nghe rằng gần đây có nhiều phát minh thú vị đã được làm ra vậy lên giờ khá là hào hứng.”


Tiệm ma cụ tỏa ra một bầu không khí tương tự như một hiệu sách cũ mà tôi từng ghé qua ở Jinbocho khi còn ở kiếp trước.

Tôi đã ngay lập tức ngạc nhiên khi vừa mở cửa vào.

<Chào mừng với tiệmmmmm mmmmma ccccụuu Commedia>

Ngay khi vừa mở cửa, một con golem cúi chào ngay đằng trước tôi, và tôi không biết gì về nơi giọng nói phát ra nhưng nó đã chào đón. Sau đó, âm thanh *DotaDota* đã cho biết có ai đó đang đến để đón chào hỏi.

“Chào mừng đến với tiệm ma cụ Commedia~”

Đứa trẻ xuất hiện là một cô gái đeo kính với một kiểu tóc ngắn.”


“Ah~ rất hợp với môt cửa hàng ma cụ.”

“Yeah. Ah, ý anh là cái này? Thứ này được gọi là ‘mắt kính’. Nó có thể giúp anh nhìn được những vật ở xa một cách rõ rằng và cũng giúp những người già có vấn đề về thị lực có thể nhìn được những vật ở gần.”

Eh? Liệu có một người nào ở thế giới khác gần đây? Hay là có lẽ một ai đó liên quan chẳng hạn? Được rồi tôi đã quyết định trả lời lại.

“Ooo~ Vậy sao. Tôi đã được nghe rằng ở đây cũng có nhiều thứ rất thú vị?”

“Cảm ơn anh rất nhiều. Để tôi hướng dẫn anh tham quan.”

Cô gái giải thích một các thích thú tất cả những món hàng hóa từng cái một.

Tôi đã rất tự tin rằng cô gái này là chủ cửa hàng, và cô ấy cũng cùng tuổi với tôi. Và nói thêm là tất cả những công cụ ở đây đều là những thiết bị điện tử từ Trái Đất đã được biến đổi thành những công cụ ma thuật, giờ được biết tới là những ma cụ.

Hơn nữa, mặc dù tôi không cần chúng, cũng có một loạt những công cụ thể loại làm vệ sạch như máy sấy, máy giặt và máy hút bụi.

Vậy tôi có mua cái gì không? Không, thay vào đó tôi chỉ dạo chơi thôi và mua sắm thôi.

Bếp ma thuật, máy lọc nước ma thuật, điều hòa ma thuật, máy sưởi ma thuật, bồn tắm Goemon ma thuật[note8401], đơn vị xử lý rác ma thuật, giường không khí ma thuật, máy trộn ma thuật, máy ép ma thật và vô sô những dụng cụ khác lên tới 11 đồng vàng.

Khi tôi mua tất cả những công cụ đó, cô ấy đã dựa trên mặt đất và làm tư thế Orz[note8402]. Trong khi nghĩ rằng sẽ thật thú vị nếu giới thiệu cô ấy với Toretto-san vào lần sau, tôi đã thử tư vấn cho cô ấy về những thứ mà tôi muốn cô ấy làm cho mình.

“Cảm ơn anh rất nhiều. Nhưng tôi vẫn còn vài việc phải làm trước khi có thể làm được những thứ đó.”

Tôi đã nghe chi tiết rằng, để có thể phát triển một thứ gì đó thì cần phải có nhiều điều kiện khác nhau. Có vẻ như nó còn phụ thuộc vào thuộc tính của đá ma thuật, cấp độ kỹ năng cũng như cấp độ nghề Kỹ sư Ma thuật của cô ấy.

“Làm những điều như vậy nhưng cũng không giúp tôi thực hiên được kỹ năng [Thẩm định] à? Tôi đã thử làm điều đó lúc trước nhưng tôi vẫn thiếu năng lực để đạt được nó.”

Trong khi cô gái nói với cái đầu rũ xuống, tôi tiếp tục như thể mình không biết món đồ mà cô ấy muốn thẩm định là gì, và vẫn còn là một khác hàng hào phóng có nhiều tiền chi tiêu.

Tôi tin rằng tôi sẽ gặp lại cô gái trẻ Ryina này vô số lần trong tương lai.

-------------------------------------------------------