Solo: Kaito-sama
------------------------------------------------------
Chapter 45: Trang bị mới được ưa thích
.
Ba tháng đã sớm trôi qua kể từ lần luyện tập với Lumina-san và những cô gái.
Tôi đã lặn ở trong mê cung, tham gia tiệc nướng của các Kỵ sĩ đội mà chính thức được gọi là tập luyện với vai trò thành viên sử dụng thanh tẩy, và thế là được tranh giành để tham gia các bài ‘tập luyện’ cùng họ.
Cảm ơn vì điều đó, trái tim tôi bây giờ có cảm giác bi ai hơn thay vì sợ hãi với những con quái vật mà mình đã bắt được.
Thật may, là không ai ngoài các Hiệp sĩ đoàn biết về điều này nên tôi sẽ không có thêm một cái biệt danh mới nào giống như ‘Kẻ phàm ăn king khủng’ cả.
Đúng như mong đợi, tất cả mọi người đều ít biểu lộ biểu cảm của mình khi ăn. Đợi đã, kể cả trong kiếp trước của mình, tôi nghĩ rằng mình cũng đã niêm phong những điều ấy rất tốt trong những cuộc giao dịch vào giờ ăn trưa, vậy nên có lẽ đó cũng đúng một phần?
Trong khi đang nghĩ về vài điều như thế, tôi đã đi tới tiệm rèn.
Đúng thế. Tôi đã được bảo rằng trang bị của mình đã được hoàn thành.
.
Có vẻ như Grand-san và Toretto-san đã hoàn toàn chiếm luôn tiệm rèn như là của riêng bọn họ, nhưng bằng cách nào đó mà người chủ ban đầu lại có vẻ hạnh phúc về điều ấy.
Well đó là những gì xảy ra khi bạn có uy tín, nhưng việc quan sát hai người họ cũng làm những người khác muốn cố gắng nhiều hơn, cùng nhau với cơ hội học hỏi được những kỹ thuật mới và, dù cho đã lớn tuổi, sự lôi cuốn trong kỹ thuật của bọn họ vẫn không bao giờ thay đổi được.
Mặc dù bình thường ông ấy vốn là một người ở vị trí dạy dỗ người khác, thì ông ấy lại tin rằng đây là cơ hội của chính mình, tôi phải công nhận sự suy nghĩ linh hoạt của người chủ tiệm.
Bởi vì số lượng hàng hóa bán được trung bình sẽ không tăng lên, có một vài người đã ngoan cố không cho họ mượn xưởng cuả mình.
.
Hiện tại, tôi đang đơ người ra vì ngạc nhiên khi nhìn vào những sản phẩm do hai người họ làm ra.
Những trang bị ở trước mặt đây đã vượt quá ngoài mong đợi của tôi, ở cái mức độ mà tôi phải ngắm kỹ chúng đến 2 lần. Tôi tin là hai người họ đã đặt toàn bộ tâm huyết của mình vào đó. Thay vì những ý kiến nghiệp dư của tôi, tôi tin vào cái nhìn sâu sắc rằng dường như họ có thể hiểu rõ được tôi như thế nào.
“Fofofo. Hey, nó thế nào? Tuyệt vời phải không? Ngoài việc ngăn cản hơi độc và có năng lực điều chỉnh nhiệt độ, nó cũng có hiệu ứng ẩn dấu sức mạnh ma thuật và sự hiện diện. Dĩ nhiên, nó còn kháng được chém và đòn tấn công ma thuật nữa.”
“Kukuku. Làm cậu ngạc nhiên phải không? Thứ này sẽ trở nên rất cứng khi cậu đổ ma lực của mình vào. Thêm vào đó, nó còn có thể hỗ trợ niêm thuật và có thể sử dụng như một chiếc động cơ. Nếu cậu truyền ma lực xuyên qua nó, hiệu ứng niệm thuật sẽ gia tăng theo mức ma lực mà cậu đổ vào trong nó.”
Cả hai người họ đã làm việc rất tốt. Họ cho tôi thấy tất cả những thành tựu của mình. Nhưng dĩ nhiên là như mọi khi tôi đã không có cơ hội để nói ra điều đó.
Khi tôi vung thanh kiếm, mông của tôi đã bị chạm vào, khi nói về phạm vi chuyển động và những vị trí khắc ma pháp trận, cơ đùi bên trong của tôi đang được vuốt ve, và tôi cũng
nói chuyện với họ về quan niệm chiến đấu của mình. Đó là tất cả những gì mà tôi đã trải qua trong lần đo đạc trước, tôi hít một hơi thật sau hai lần, trước khi hỏi hai người họ.
“Granh-san, tôi khá chắc rằng tôi vung thanh kiếm nhưng tại sao anh lại làm một cây gậy? Và Toretto-san, mặc dù anh đã bắt tôi mặc thử rất nhiều bộ trang bị giáp, nhưng tại sao anh lại không hoàn thành một bộ giáp nào mà thay vào đó lại là đồ mặc lót bên trong giáp vậy?”
Tôi không thể hiểu được.
“Ah? Oh. Đây là một thanh kiếm. Nó lấy ý tưởng từ một kiếm sĩ sử dụng katana. Cậu chỉ cần làm thế này.” Ông ấy làm gì đó với cây gậy và không biết bằng các nào mà nó đã trở thành một thanh kiếm.
“Ha?”
Giống như kiếp trước của tôi, thay vì một sự biến đổi tức thời thì nó giống như ảo giác hơn. Thanh kiếm binh thường có một cái bao nhưng cái này lại không. Tôi ngay lập tức biến đổi nó trở thành một thanh kiếm một tay.
“Ngạc nhiên phải không? Phương thức chế tác mẫu con rồng trên tay cầm này rất là đặc biệt.”
Bỏ qua dáng vẻ trẻ trung lóa mắt của Grand-san, hình mẫu con rồng này rất ấn tượng.
“Nếu mà như vậy, thì tôi có cảm giác rằng cái này cũng tương tự phải không?”
“Eh? Không có điểm gì giống vậy đâu. Nhưng sức mạnh của nó chắc hẳn tuyệt hơn những bộ giáp mà cậu đang mặc bây giờ? Hẳn sẽ rất kỳ quặc nếu một Trị liệu sư giống cậu lại trang bị toàn thân ở nơi bình thường phải không?”
“Bộ quần áo này khỏe hơn những bộ giáp?!”
“Fo~ Đó là bởi vì sự căng thẳng của ta đã thức tỉnh. Cũng như việc được chạm vào cơ thể là ..... sở thích của ta.~”
... Tôi không hề muốn biết điều đó. Có vẻ như những gia tộc huyền thoại sống đúng như theo tên của họ.
Tôi lấy thanh kiếm biến hình và thử thay đổi giữa một thanh kiếm và một cây gậy. Yup. Mình thích nó. Con rồng khắc trên tay cầm trông giống một thanh long kiếm được sử dụng bởi người cha của một nhân vật chính ở trong manga. Trong rất ngầu và tôi đã mừng đến mức gần như muốn hét lên.
“Đợi đã Luciel-kun. Tôi muốn cậu thử mặc nó.”
Toretto-san gọi to. Tôi nhận ra ánh nhìn của tất cả mọi người và.. đến giờ để thay đồ rồi.
“Nó thế nào?”
“Trông rất hợp với cậu. Mặc dù nó làm cậu trông hơi giống một ông chú, cậu có thể mặc nó ở những nơi công cộng. Fo~.”
“Yup. Tôi cũng nghĩ là rất hợp với cậu. Nó có một ý nghĩa tinh tế, và nếu cậu mặc một chiếc áo choàng bên ngoài, tôi nghĩ cậu sẽ trông giống một Trị liệu sư hạng S một chút.”
“Nếu cậu trang bị thêm thanh kiếm này nữa... thanh ảo ảnh gậy, nó sẽ là hoàn hảo.”
“Nó sẽ rất tuyệt. Đúng vậy, ở đây.”
Toretto-san lục lọi trong túi ma thuật của mình và lấy ra một tấm gương-toàn-thân.
“Đó là?”
“Yeah. Luciel-kun, không, Luciel-chan, đây là Gương-Thay đổi-Trang phục mà cậu muốn. Có vẻ như tôi đã phải mất một thời gian khá dài để làm ra được bộ trang phục này, thế nên tôi sẽ mang nó qua.”
“Cảm ơn ông rất nhiều.”
“Tôi rất vui vì cậu thích nó.”
“Yeah. Tôi đã có cơ hội để làm vài điều tốt và đã được trả đầy đủ rồi vậy nên vấn đề bây giờ tổ chức kỷ niệm thôi. Nếu cậu còn muốn thứ gì khác hay là nếu muốn bảo dưỡng, cứ đến nói với tôi. Tôi sẽ để đệ tử của mình biết.”
“Tôi cũng thế. Những trang bị mà cậu yêu cầu đều là nguyên mẫu, vậy nên hãy liên lạc với tôi. Hãy tới tìm tôi nếu cậu tới thị trấn của thợ thủ công. Tôi sẽ dành cho cậu nhiều. dịch. vụ.~”
Brrrr. Tôi vừa cảm thấy ớn lạnh nhưng vẫn phải mắc kẹt với một nụ cười và cười lớn.
Tôi cũng được bảo là hãy yêu cầu sự cho phép của HLV Broad để được uống sake trước khi đến thị trấn thợ thủ công. Sau đó, Catherine-san và tôi trở lại nhà thờ. Trên đường đi, tôi đã tò mò về điều gì đó và hỏi Catherine-san.
“Oh phải rồi, vừa nãy Grand-san đề cập đến giá hoàn thành trang bị của tôi. Nó tốn bao nhiêu vậy?”
Catherine-san cười đáp lại.
“Có nhiều thứ không biết sẽ giúp con người hạnh phúc hơn. À phải chúng tôi đã được giảm giá và cũng cung cấp rất nhiều nguyên liệu rồng, vậy nên nó cũng khoảng bằng tất cả số ma thạch mà Luciel-kun kiếm được khi tiến vào mê cung.”
“Vậy sao.”
Lúc này tôi không biết chút gì về giá cả của ma thạch cũng như không biết về số tiền mà mình kiếm được là bao nhiêu. Nó sẽ là điều mà tôi sẽ học được ở một tương lai xa xôi, nhưng khuôn mặt tôi đã tái đi khi tôi biết được điều ấy.
-----------------------------------------------------