Đàm Đinh sửng sốt thật lâu.
Trác Du nhìn ra được cậu là thật sự không đoán ra loại tình huống này, bởi vì tay cậu vẫn còn đang mở cửa tủ lạnh sau khi nghe xong liền cứng đờ. Cho đến khi tủ lạnh truyền đến âm thanh nhỏ nhắc nhở, thì Đàm Đinh mới bừng tỉnh lại, thong thả mà đóng lại cửa tủ lạnh.
“Giang Miên.”
Sau một lúc lâu Trác Du nghe thấy Đàm Đinh nói: “Thực xin lỗi.”
Trác Du không thể nói rõ cảm xúc hiện tại của hắn là gì, hắn chỉ biết trái tim căng chặt của hắn lúc này được buông xuống, máu trong người lúc này cũng khôi phục lại lưu thông.
Sắc mặt Giang Miên dường như ảm đạm hơn một chút.
“Cậu không cần xin lỗi… có thể là do tôi nói quá động ngột.”
Cô giả vờ trấn định mà cười cười, xua xua tay: “Tôi là muốn cậu có thể suy nghĩ một chút, không bắt cậu lập tức ra quyết định.”
Đàm Đinh hít một hơi thật sâu.
“Thật ra tôi… vẫn luôn không có bạn bè.”
Đàm Đinh nói: “Cậu, Chu Đào Đào còn có bạn học Giang Hành đều là toàn bộ bạn bè của tôi, các cậu đối với tôi rất tốt, mỗi lần cùng các xậu nói chuyện, nhìn các cầu đùa giỡn, tôi thật sự rất thỏa mãn cũng rất vui vẻ.”
“Nhưng mà tôi không thể đồng ý với cậu, Giang Miên.”
Đàm Đinh chân tay luống cuống mà nói: “Tôi ——”
“Không sao.”
Giang Miên cúi đầu nghịch nghịch khay đựng cốc Coca, thực nhẹ nhàng mà nói: “Thật ra anh tôi đã khuyên tôi trước rồi, tôi cũng đã… chuẩn bị tâm lý trước.”
Đàm Đinh nói không nên lời.
Giang Miên nhìn bộ dáng của Đàm Đinh, đột nhiên xì một tiếng bật cười, cô nâng tay lên, xoa xoa đầu Đàm Đinh, nói: “Sao cậu lại còn khổ sở hơn tôi vậy a—— chúng ta vẫn là bạn tốt, đúng không?”
Đàm Đinh chậm rãi gật gật đầu, Giang Miên không tiếng động mà thở dài.
Cô trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên cười cười, hỏi: “Đàm Đinh, tôi có thể hỏi cậu một vấn đề không?”
Trác Du nghe được Đàm Đinh nhẹ nhàng mà ừ một tiếng.
“Cậu… cự tuyệt tôi.”
Giang Miên hỏi: “Có phải là vì cậu đã có người mình thích không?”
Tâm Trác Du bỗng chốc liền treo lên.
Sau một lúc lâu Trác Du nghe thấy Đàm Đinh nói: “Đúng vậy.”
“Thích lâu thật lâu.” Đàm Đinh nói.
—–
Lúc Trác Du trở lại hoa viên, thịt cũng nướng cùng bánh kem đều đã bày xong, Hàn Tử Khiêm nhàm chán mà cầm dao cắt cắt hành lá, Khương Đại Nhân bên cạnh nước dãi rơi sắp chảy xuống đất, nhưng bị Hứa Linh ngăn cản nên không dám ăn.
“Du ca, bạn học Đàm Đinh đâu?”
Khương Đại Nhân hèn mọn mà xoa tay: “Có người đói bụng rồi, có người muốn ăn thịt a…”
“Không biết.”
Trác Du cứng đờ mà quay đầu đi: “Vừa rồi tôi đi WC… không có gặp bọn họ.”
Thần sắc trên mặt Giang Hành có chút vi diệu, Hàn Tử Khiêm không rõ nguyên do lén lút mà tiến lại đây, ở bên tai Trác Du nói: “Du ca, bó mẫu đơn với bài thi tôi giúp cậu giấu ở dưới bàn, bị khăn trải bàn phủ lên rồi, lúc cậu cần đến đó lấy nha.”
Trác Du dừng một chút, nói được.
Vừa vặn Giang Miên cùng Đàm Đinh mỗi người bưng một khay Coca trở lại, nhìn qua thần sắc bọn họ rất bình thường, giống như vừa rồi đều không có phát sinh chuyện gì cả, vai sát vai, bình tĩnh mà đem đồ uống đặt lên bàn.
Khương Đại Nhân cầm lên một cốc Coca tu thẳng vào miệng, Đàm Đinh đặt khay xuống, xoay người thấy Trác Du, đôi mắt lập tức sáng lên, cách bàn ăn hướng hắn vẫy vẫy tay.
Trác Du gian nan mà nhếch nhếch môi.
Hắn biết biểu tình của hắn lúc này hẳn là rất không được tự nhiên, bởi vì Đàm Đinh đang hoang mang mà nhìn hắn, có chút mờ mịt nghiêng đầu giống như đang dò hỏi hắn bị làm sao vậy.
Trác Du chỉ là lắc lắc đầu, có chút cứng nhắc mà dời đi tầm mắt.
Hứa Linh cầm bánh kem đã được thắp nến đi đến bên cạnh Đàm Đinh, ở trước mắt bao người dd sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại là mình phải thổi tắt ngọn nến.
Cậu ngượng ngùng rũ lông mi, cúi người xuống, nhẹ nhàng đem nhọn nến thổi tắt.
Khương Đại Nhân cùng Hàn Tử Khiêm ở bên cạnh hò hét một hồi, ánh mắt Hứa Linh tràn đầy từ ái, Chu Đào Đào, Giang Hành, Giang Miên ở bên cạnh vỗ tay, Trác Du không nói chuyện chỉ yên lặng mà nhìn chằm chằm sườn mặt của Đàm Đinh.
“Nếu đã là người trưởng thành rồi thì sẽ có một số điều thú vị có thể làm được rồi.”
Hàn Tử Khiêm vui vẻ, giống như làm ảo thuật từ phía sau đài phun nước lấy ra một rương bia: “Xông lên! Bạ học Đàm Đinh cậu lên trước đi!”
Vì thế Đàm Đinh ngốc ngốc hồ hồ mà uống non nửa chai bia.
Mới đầu bọn họ chỉ là ăn thịt nướng với uống bia rồi chơi trò chơi, sau đó không biết là ai mở nhạc lên, lại thấy Khương Đại Nhân kéo Hứa Linh ra bên cạnh đài phun nước khiêu vũ.
Lát sau lại thấy Hàn Tử Khiêm cùng Chu Đào Đào cũng hung thần ác sát mà dắt nhau bắt đầu nhảy múa, cuối cùng cả Giang Hành cũng mang vẻ mặt ghét bỏ mà kéo em gái uống đến say như chết của mình đi lên, theo âm nhạc chậm rãi, uyển chuyển nhảy múa.
Trác Du ngậm chai bia, ngồi bên cạnh đài phun nước phát ngốc, sau đó thấy Đàm Đinh xuyên qua đám người đi đến trước mặt hắn rồi dừng lại.
“Trác Du.”
Lỗ tai Đàm Đinh ửng đỏ, thử thăm dò hỏi hắn: “Chúng ta cũng đi thôi?”
Trác Du dừng một chút, buông xuống chai bia, nói được.
Nhưng mà căn bản là hai người bọn họ không biết khiêu vũ như thế nào, âm nhạc Khương Đại Nhân mở là một điệu nhạc rất đôi động, mọi người xung quanh vô cùng nào nhiệt, nhảy nhót rất có xu hướng làm đầu rớt xuống đất.
Hai người bọn họ vẻ mặt mờ mịt, nỗ lực mà mấp máy bắt chước trong chốc lát, nhưng mà toàn thân trên dưới vẫn là tràn ngập mấy chữa không hợp.
Cuối cùng vẫn là Đàm Đinh cười lắc đầu, nói: “Thôi, chúng ta vẫn là xem bọn họ chơi đi.”
Trác Du ừ một tiếng, nghiêng đầu nhìn cậu, hỏi: “Vui không?”
“Vui.”
Đàm Đinh lắc lắc chân, thực nghiêm túc gật gật đđầu: “Dì Hứu là cho tôi một bát mì trường thọ, bên trên còn thêm chân giò hun khói cùng trứng gà, hl mua bánh kem cho tôi, là vị chocolate, trên trong lại còn có rất nhiều trái cây, các cậu còn giúp tôi treo đèn lồng trang trí…”
“Nếu là mỗi ngày đều có thể ăn sinh nhật thì tốt rồi.” Đàm Đinh có chút tiếc nuối mà nói: “Thật sự rất hạnh phúc a.”
Trác Du trầm trong chốc lát, đột nhiên có chút biệt nữu mà nói: “Điểm toán của tôi… đạt tiêu chuẩn.”
Đôi mắt Đàm Đinh trong phút chốc liền mở to.
“Thật sao?”
Đàm Đinh cao hứng đến có chút nói năng lộn xộn, cậu đột nhiên túm chặt lấy cánh tay của td, ngẩng đầu, đáy mắt đựng đầy ánh sáng lấp lánh sắp tràn ra ngoài: “Được trên 70 điểm rồi sao?”
Trác Du nói: “Cậu chờ một chút.”
Hắn đứng dậy đi tới chỗ bàn ăn ở đằng kia, ngồi xổm xuống, vén lên khăn trải bàn, liền thấy được bài thi cùng hoa tươi Hàn Tử Khiêm giấu.
Đầu ngón tay Trác Du ở cánh hoa mẫu đơn mềm mại khẽ tạm dừng một chút, ngay sau đó dời tay đi cầm lên bài thi kia rồi đem khăn trải bàn buông xuống.
Trác Du đem bài thi nhét vào trong tay Đàm Đinh.
Đàm Đinh nhìn vào con số 72 đỏ tươi trên bài thi kia, cậu lăn lăn lộn lộn bài thi nhìn vài cái, lẩm bẩm nói: “Làm được cấp số nhân, bất đảng thức cũng làm được, câu hỏi thứ nhất và thứ hai của đề cũng đều làm được…”
Đàm Đinh tựa hồ thật sự vui vẻ vô cùng.
Cậu giống như là cầm bảo bối mà thật cẩn thận cầm bài thi kia, ngay người tại chỗ hồi lâu, cuối cùng đột nhiên nâng tay lên dùng biên độ nhỉ mà khẽ kéo cổ tay áo Trác Du.
“Trác Du.”
Gương mặt Đàm Đinh có chút hồng, cậu cắn cắn môi dưới, do dự trong chốc lát, sau đó nâng mắt lên, nói: “Tôi có lời muốn nói với cậu…”
“Bảo bối Đinh Đinh ——”
Hứa Linh đột nhiên gọi ccậu: “Hơn 10 giờ A Nhân có lớp học bổ túc chúng tôi về trước ha!”
Bản lĩnh mặt đoán ý của Hàn Tử Khiêm rất siêu, giống như ý thức được cái gì vội lôi kéo sau cổ Chu Đào Đào bắt đầu đi ra ngoài.
Chu Đào Đào miệng đầy bánh kem vẻ mặt mờ mịt: “A tôi chưa muốn đi a, tôi cảm thấy tôi còn có thể ăn thêm một lát…”
Giang Hành cũng khiêng gm đầy miệng mê sảng huyên thuyên không ngừng mà đi tới, hướng Đàm Đinh phất phất tay.
Đàm Đinh a một tiếng.
Cậu đứng lên, cùng Trác Du nói: “Tôi đi tiễn họ một lát.”
Trác Du nói đi đi.
Đại não hắn có chút trống rỗng, đầu tiên là nhìn bóng dáng của Đàm Đinh ngây người một hồi, sau đó ánh mắt lại có chút mờ ảo mà dừng ở trên bàn cách đó không xa, cuối cùng dừng lại ở mấy chai bia còn chưa mở kia.
—–
Những cuối cùng tiễn đi là anh em họ Giang.
Giang Miên uống rất nhiều, cô treo ở trên người Giang Hành hô hô ngủ, Giang Hành bị cô ép tới sắc mặt xanh mét, mắt kính đều lệch, chỉ có thể miễn cưỡng cười vui mà cõng cô ra ven đường chờ xe.
Bọn họ đứng ở ven đường an tĩnh trong chốc lát, Giang Hành đột nhiên nói với Đàm Đinh: “Tôi đã khuyên em ấy.”
“Nhưng là em ấy chính là đồ con nít, không thử một lần thì sẽ vĩnh viễn không can tâm.” Giang Hành nói: “Hy vọng không mang đến bối rối cho cậu.”
Đàm Đinh ngẩn người, hiểu ra hẳn là Giang Hành biết cái gì đó.
(Truyện chỉ được đăng tại linhlangcacwordpress.com và wattpad @JuneJune374.)
Cậu lắc đầu, nói không.
“Cậu nhìn em ấy một bộ vô tâm vô phế nhưng kỳ thật em ấy vẫn có chút mẫn cảm, ở trong lòng suy nghĩ rất nhiều, làm ra quyết định này cũng lấy dũng khí rất lớn.”
Giang Hành nhìn khuôn mặt ngủ say của Giang Miên, sau một lúc lâu dời đi tầm mắt, thở dài nnói: “Cũng coi như là để em ấy trưởng thành một lần cũng tốt.”
Đàm Đinh dừng một chút, gật gật đầu.
“Bạn học Đàm Đinh.”
Giang Hành do dự một chút, hắn thoạt nhìn có chút bất đắc dĩ, nhưng lại kỳ thật lại là đang năn nỉ: “Tôi biết yêu cầu này khả năng là có chút quá mức, nhưng là cậu… sau này cậu có thể đừng cố tình tránh mặt em ấy không?”
“Sẽ không.”
Đàm Đinh trả lời rất nhanh, cũng thực khẳng đđịnh: “Giang Miên vẫn sẽ luôn là bạn tốt của tôi.”
Được đến đáp án Giang Hành nhẹ nhàng thở phào.
Xe tới, hắn cõng Giang Miên cố hết sức mà nhét vào xe, hướng Đàm Đinh cười, phất phất tay: “Sinh nhật vui vẻ.”
Đàm Đinh phất phất tay, nói cảm ơn.
Cậu nhìn xe đi xa, nhất thời lại có chút cảm khái. Bởi vì ở trong ấn tượng của cậu, Giang Hành vẫn luôn có thái độ chế nhạo cùng ghét bỏ đối với Giang Miên.
Nhưng Đàm Đinh biết, kỳ thật tại sâu trong nội tâm, Giang Hành vẫn luôn vô thanh vô thức mà cản thận bảo hộ người em gái này của hắn.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Lúc Đàm Đinh trở lại hoa viên, Trác Du vẫn ngồi ở đài phun nước như cũ, nhìn chằm chằm đèn lồng trong vườn hoa đến xuất thần, giống như căn bản đều không có nhúc nhích qua.
Trên bàn còn dư lại thịt nướng cùng bánh kem, mấy cái chai bia rỗng ngã lăn lốc trên bàn, còn có chai rượu uống không hết đổ ra khăn trải bàn thấm ra một vệt nước màu lớn.
Nếu dì Hứa nhìn thấy phỏng chừng cả người sẽ hỏng mất.
Đàm Đinh nhéo nhéo góc áo lông, cậu hít một hơi thật sâu, một lần nữa đứng ở trước mặt Trác Du, vẫn là quyết định trước đem mấy lời mình chưa nói xong mà nói cho hết.
“Trác Du.” Đàm Đinh gọi tên của hắn.
Trác Du cứng đờ.
Sau đó hắn chậm rì rì mà xoay đầu, nhìn Đàm Đinh sửng sốt một lát, đột nhiên ợ một tiếng vô cùng vang dội.
“Cậu đã trở lại.” Trác Du thong thả mà nói.
“Ừ.” Đàm Đinh nói, “Tôi có lời muốn nói với cậu…”
“Tôi cũng có lời muốn nói với cậu.” Trác Du cứng rắn quay mặt qua: “Cậu, cậu ngồi xuống.”
Đàm Đinh bị nghẹn một chút.
Nhưng vẫn là nghe lời mà ngồi xuống bên cạnh đài phun nước, cậu cảm thấy ngữ khí nói chuyện của Trác Du có chút không đúng, giống như có chút chậm đi.
Nhưng không đợi Đàm Đinh phản ứng lại đây, Trác Du liền quay đầu, yên lặng nhìn chằm chằm cậu, ngay sau đó trực tiếp nói: “Tôi nghe được lời Giang Miên nói với cậu ở trong phòng bếp.”
Đàm Đinh lập tức ngây người.
“Tôi cũng biết… trong lòng cậu đã sớm có người cậu thích.”
Trác Du lại ợ một cái, chậm rì rì nói: “Thật ra tôi, tôi đã sớm biết, nhưng là có chút lời nói tôi vẫn là muốn nói với cậu, không cho là cho cậu mà kỳ thật tôi cũng là muốn cho mình một cái công đạo.”
Hoa hồng nguyệt quý trong vườn nở rộ vô cùng đẹp, dây đèn quấn quanh bụi hoa ở trên cánh hia chiếu những ánh sáng mà hồng cam xinh đẹp như là nắng chiều, Trác Du thậm chí có thể nhùn thấy tiểu trùng bay múa ở bụi hoa.
Nhưng hắn không có dám nhìn vào đôi mắt của Đàm Đinh.
“Tôi thích cậu, Đàm Đinh.” Trác Du nói.
“Không phải là loại yêu thích của sư huynh đối sư đệ, mà là loại yêu thích muốn cậu chỉ nói chuyện với tôi, chỉ cười với tôi, tôi muốn cưới cậu làm cô vợ nhỏ, muốn cậu sinh cho tôi tiểu bảo bảo.”
Trác Du nói: “Chính, chính là đặc biệt đặc biệt thích, cậu hiểu không? “
Trác Du nhìn không thấy biểu tình của Đàm Đinh, hắn chỉ có thể nghe được tiếng côn trùng kêu vang trong vườn hoa, cùng với tiếng tim đập nặng nề từ trong lồng ngực hắn truyền đến.
Mũi hắn đột nhiên chua xót.
“Tôi nghe xong lời Giang Miên nói với cậu, tôi, tôi vốn là muốn bày tỏ với cậu, bởi vì tôi biết trong lòng cậu đã có người mình thích, tôi, tôi không muốn cậu lại bị khó xử.”
Trác Du hậm hực dùng cổ tay áo quệt nước mắt, nghẹn ngào nói: “Nhưng mà trong lòng tôi khó chịu, tôi chính là không nhịn được a, tôi thích cậu a, tôi luyến tiếc việc cứ như vậy mà buông tay a….”
Trác Du cảm thấy mình thật sự là quá mất mặt.
Cả đời này của hắn từ trước đến nay chưa bao giờ khóc đến khó coi như vậy, nhưng mà nước mắt không nhịn được mà cứ rơi xuống, có thể là do uống quá nhiều rượu với bia, đầu óc hắn có chút không rõ, không áp được cảm xúc, cứ như vậy mà bộc phát hết ra.
“Cậu, cậu xinh đẹp như vậy, học tập lại tốt, lại, lại có nhiều người thích cậu như vậy.”
Trác Du càng khóc càng hăng, giọng nói có chút đứt qquãng: “Tôi chỉ biết chơi kiếm chơi bóng, toán học khảo thí cũng phải phí hết sức bú mẹ mới có thể đạt tiêu chuẩn, miệng tôi còn vụng, nói chuyện luôn chọc cho cậu không cao hứng, tôi, tôi nghĩ không ra tôi có cái gì tốt, tôi cũng không biết tôi mỗi ngày đều mơ cái gì…”
“Tôi biết cậu không quên được người trên Thu Y Sơn kia, tôi, tôi đã biết từ lâu rồi.”
Trác Du hung dữ mà nói: “Tôi biết rõ cuối cùng tôi cũng sẽ có kết quả giống như Giang Miên, nhưng tôi không nhịn được, tôi muốn nói cho cậu rằng tôi thích cậu, tôi, tôi chính là hèn như vậy…”
Đàm Đinh rốt cuộc có động tác.
Cậu có chút run rẩy dùng tay ôm mặt Trác Du, cưỡng bách Trác Du nhìn vào hai mắt của mình, nhẹ nhàng mà nói: “Trác Du, đừng khóc, cậu nghe tôi nói ——”
“Tôi không nghe, tôi, tôi phải nói, cậu cự tuyệt tôi tôi cũng muốn nói, tôi hôm nay liền phải một hơi đem tất cả lời nói cho hết.”
Cái mũi Trác Du hồng muốn mệnh, hắn như là một con sói con nhỏ phải chịu ủy khuất lớn, nước mắt chưa từng ngừng, nhưng lại hung tợn mà nói không dứt: “Tôi, tôi thật sự rất hối hận a, vì sao lúc ở trên Thu Y Sơn trong đầu tôi chỉ có mỗi so kiếm, không biết đường mà đối xử với cậu tốt một chút, có lẽ, có lẽ như vậy cậu sẽ không thích người khác.”
“Còn có ngày đó, ở chỗ này.”
Trác Du dứt khoát nói bằng bất cứ giá nào, hắn chỉ vào cây tùng cách chỗ bụi hoa hồng nguyện quý không xa, vừa quệt nước mắt vừa nói: “Ngày đó lẽ ra tôi phải tiếp tục hôn, vì sao tôi lại chỉ chạm một cái liền dừng lại chứ, đầu óc tôi chính là có bệnh, tôi xứng đáng…”
Đàm Đinh gian nan mà nói: “Trác Du, cậu say rồi, cậu nghe tôi nói đã——”
“Tôi không nghe tôi không nghe tôi không muốn nghe!”
Vậy mà Trác Du trực tiếp giơ tay ché kín lỗ tai, tự sa ngã mà ô ô ô khóc càng hhăng: “Tôi không có say, tôi chính là nhát gan, tôi chính là sợ hãi cậu cự tuyệt tôi tôi mới đem những cái chai rượu đều uống hết, tôi xin cậu đừng chính miệng nói ra được không, tôi, tôi tôi tự mình đi còn không được sao?”
Hắn nói xong lại thật sự thẳng đứng lên, quay đầu liền muốn chạy vào trong nhà để trốn.
Đương nhiên không chạy được hai bước đã bị Đàm Đinh kéo lại.
Trác Du biết chính mình là như thế nào cũng đều tránh không khỏi, hắn nhận mệnh mà quay người lại.
Đều đã đến lúc này, Trác Du hít hít cái mũi nhìn nam hài đứng ở trước nhưng chiếc đèn lồng, trong đầu vẫn là nghĩ đôi mắt Đàm Đinh thật sự rất đẹp, áo lông màu trắng càng làm tôn lên làn da của xậu, môi hồng nhuận, tóc giống như lại càng mềm mại hơn so với bình thường một chút…
Đột nhiên Đàm Đinh kiễng chân lên ở trên môi Trác Du mà đặt lên một nụ hôn mềm mại, nhẹ nhàng.
Đại não Trác Du lập tức liền trống rỗng.
Này là cái gì. Hắn có chút kinh sợ mà nghĩ, ánh nắng trước cơn bão, cho một quả táo rồi cho một cái tát, an ủi trước khi cự tuyệt sao?
Trong lòng Đàm Đinh đang tính tính một chút, cậu giống như đang đắn đo cái gì đó, thật cẩn thận mà đến gân hơn một chút.
Giây tiếp theo, Đàm Đinh lại ôm lấy mặt Trác Du, đầu tiên cậu dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau sạch những giọt nước mắt trên mặt Trác Du, ngay sau đó một lần nữa nhín chân, kiên định, ôn nhu mà lại hôn lần nữa.