Sẽ Không Nương Tay Với Cậu

Chương 42: Đánh dấu tạm thời




Lúc Trác Du đỡ Đàm Đinh vào kí túc xá thì toàn bộ người trong trường cũng tan gần hết.

Lúc lên lầu cũng tốn rất nhiều công sức, kí túc xá của Omega ở tầng ba, ngày thường đều có giáo viên trông coi, căn bản là không có khả năng có một cái Alpha tiến vào được.

Mùi hương ngọt ngào của quả lê càng thêm nồng đậm, Trác Du ngửi xong cả đầu óc cũng sắp đơ luôn rồi.

Cả người Đàm Đinh đều mềm nhũn dựa vào ngực Trác Du, cậu muốn mở cửa nhưng tay lại quá run, cắm chìa khóa rất nhiều lần mới có thể mở cửa ra.

Nhưng mà cửa vừa mở, Trác Du còn chưa kịp mở miệng, cậu liền giãy giụa cố thoát ra khỏi cái ôm của Trác Du, nghiêng ngả, lảo đảo mà vọt vào trong nhà tắm, đồng thời khóa trái cửa.

Trác Du choáng váng tại chỗ.

“Đàm Đinh!”

Trác Du không ngờ tới cậu lại ra chiêu này: “Cậu trốn tránh sư huynh làm gì? Mau mở cửa ra!”

Đàm Đinh ở bên trong không đáp lại, Trác Du gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, chỉ có thể dán lỗ tai vào cửa, liền nghe thấy âm thanh quay cuồng của đồ vật.

Ngay sau đó lập tức vang lên một tiếng “Đông” rất lớn, giống như là âm thanh của người ngã xuống đất, tóc gáy Trác Du tức khắc dựng thẳng đứng, chỉ cảm thấy máu mình cũng theo đó mà lạnh đi một nửa.

Hắn hung hăng mà đập đập cửa, hô: “Đàm Đinh, mở cửa! Cậu làm sao vậy? Có phải cậu bị ngã hay không hả?!”

Vẫn không có ai trả lời.

Trác Du là thật sự muốn điên rồi.

Hắn biết chính mình cứ đập cửa, rống to như vậy khẳng định là không dùng được, liền khô khốc mà ngồi xổm xuống bên cạnh cửa, dựng lỗ tai lên, vô cùng lo lắng mà ngồi canh ở bên ngoài trong chốc lát.

Sau một lúc lâu thấy vẫn không có động tĩnh gì, Trác Du không nhịn được, nâng tay lên, khẽ dừng một chút, thật cẩn thận mà gõ gõ cửa.

Lúc này hắn chậm rãi nói: “Đàm Đinh, sư huynh biết cậu không phải là người tùy hứng như thế, mau mở cửa ra, để tôi nhìn cậu, được không?”

“Tôi, tôi biết tôi ngày thường chân tay vụng về, nấu cơm cũng chả ra gì, lần nào cũng nói là sẽ bảo vệ cậu thật tốt nhưng lại chưa lần nào làm được, nhưng mà sư huynh thật sự rất lo lắng cho cậu.”

Trác Du nói xong lại gõ gõ cửa, năn nỉ nói: “Cậu, cậu để tôi nhìn cậu một cái thôi, được không?”

Bên trong vẫn im lặng như cũ.

Vừa đấm vừa xoa cũng không có tác dụng, Trác Du lúc này là thật sự là không còn cách gì, hắn suy sụp mà ngồi cạnh cửa, tâm cũng lạnh ngắt, hoang mang lo sợ mà nhìn quanh bốn phía, cân nhắc xem mình có cần đi tìm mấy thứ đồ để trực tiếp phá cái cửa này ra được không.

Lúc này cách cửa lại kẽo kẹt một tiếng, một khe của nhỏ được người ở bên trong kéo ra.

Đàm Đinh lúc này sợ hãi mà lộ đôi mắt hồng hồng, Trác Du nhanh chóng giữ lấy cửa, bước lên, trực tiếp chui vào trong phòng.

Vừa vào cửa, Trác Du suýt chút nữa thì bị mùi lê ngọt lịm nồng đậm bên trong hun cho đầu óc choáng váng.

Trong nhà tắm là một mảnh hỗn độn, trên bồn rửa tay rải rác mấy cái kim tiêm, Đàm Đinh tựa hồ là không đứng dậy nổi— cậu ngồi sụp ở dưới bồn rửa tay, trong tay còn cầm một cái ống tiêm đã bị đẩy hết thuốc.

Hình như cậu không quá quen sử dụng loại đồ cật này, trên cánh tay trái còn có một chuỗi giọt máu nhỏ, vô cùng chói mắt mà đọng ở trên cổ tay mảnh khảnh, tái nhợt.

Trong lúc nhất thời Trác Du hoàn toàn không nói nên lời.

Đàm Đinh cũng thấy ánh mắt của Trác Du, cậu có chút trì độn mà đem cánh tay bị tiêm hướng về phía sau lưng rụt rụt, thở hổn hển, sau một lúc mới co chút xấu hổ mà quay đầu lại.

“Trác Du, có thể lấy giúp tôi một ống tiêm không?”

Thanh âm của cậu nhỏ đến gần như không nghe thấy: “Tôi… tôi không động đậy nổi

“Không phải cậu mới vừa tiêm xong một ống sao?”

Yết hầu Trác Du có chút phát khô, “Cậu… cậu thấy khá hơn chưa?”

“Không có tác dụng.”

Đáy mắt ngập nước của Đàm Đinh rốt cuộc cũng không trụ được nữa mà rơi xuống từng giọt, cậu an tĩnh mà rơi nước mắt, ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: “Một ống không có tác dụng.”

Tâm Trác Du sắp nát đến nơi rồi.

Hắn bó tay bó chân, không biết nên làm cái gì bây giờ —— hắn muốn lau đi nước mắt trên mặt Đàm Đinh, lại bảo cậu đừng khóc, nhưng là nhớ tới mình hiện tại mà một Alpha, nhất thời cũng không dám tùy tiện mà chạm vào cậu.

“Nhưng mà lúc trước bọn họ nói rồi, không được sử dụng quá nhiều thuốc ức chế trong cùng một lúc.”

Trác Du chân tay luống cuống nói, “Đàm Đinh, tôi tôi không thể để cậu lại tiêm mũi nữa được, cậu, cậu đừng khóc nữa…”

“Hoặc là lấy cho tôi một ống.”

Thanh âm Đàm Đinh khẽ run mà ngắt lời hắn, lông mi vẫn đọc vài giọt nước mắt nho nhỏ, cậu rũ đôi mắt xuống, giống như không còn chút sức lực nào, nhỏ giọng nói: “Hoặc là cậu đi ra ngoài, Trác Du.”

Hốc mắt Đàm Đinh lại nóng hơn.

Thật ra cậu cũng không muốn khóc, nhưng là nhiệt độ nóng bỏng trong máu như đang muốn thiêu cháy não cậu, cậu không khống chế được khí vị của mình, mỗi tấc da thịt trên người đều phát ngứa đến khó chịu, như là đang kêu gào khát cầu cái gì đó.

Đàm Đinh cảm thấy mình như vậy quả thực rất mất mặt.

Trác Du vẫn đứng yên không nhúc nhích tại chỗ, rồi phát ngốc, Đàm Đinh lại không muốn đợi.

Cậu cố hết sức mà chống người lên, nhấp miệng, nửa quỳ ở trên sàn nhà lạnh băng, run rẩy mà vươn tay lên, ý đồ muốn lấy một cái ống tiêm gần nhất ở bồn rửa tay.

Nhưng mà ở lúc đầu ngón tay còn kém chút xíu nữa là chạm vào ống tiêm, thì Đàm Đinh bỗng rơi vào một cái ôm ấm áp mang theo hương trà.

Đàm Đinh nước mắt lại rơi càng dữ dội.

“Còn có biện pháp khác.”

Trác Du chung quy vẫn là không nhịn được mà dùng tay cứng đờ lau đi những giọt nước mắt trên mặt Đàm Đinh, vụng về mà dỗ cậu: “Ngoan, đừng khóc, sư huynh, sư huynh giúp cậu nghĩ biện pháp.”

Nửa khuôn mặt của Đàm Đinh đều chôn trong lòng bàn tay hắn, Trác Du thấy nam hài chớp mắt, chất lỏng ướt nóng từ cặp mắt xinh đẹp kia rào rào lăn xuống, nện ở trên mu bàn tay của mình.

Hầu kết của Trác Du trượt lên trượt xuống.

Hắn rốt cuộc hỏi: “Đàm Đinh, cậu nguyện ý tin tưởng sư huynh không?”

Đàm Đinh ngơ ngác mà nâng lên mắt.

“Tôi, tôi có thể cho cậu một cái đánh dấu tạm thời.”

Đôi mắt Trác Du cũng không dám nhìn thẳng vào mặt Đàm Đinh, chỉ là ách giọng nói: “Bởi vì tôi là Alpha, liền, liền, tin tức tố của tôi hiệu quả hơn rất nhiều so với thuốc ức chế này, sau đó… sau đó hẳn là cậu sẽ dễ chịu hơn.”

Đàm Đinh ngơ ngác mà nhìn chằm chằm hắn.

Trác Du trong lòng cũng theo đó mà xôn xao một hồi.

“Tôi là sư huynh của cậu, chúng ta sư huynh, giúp đỡ một chút cũng là việc nên làm.”

Trác Du cố nén sự chua xót trong lòng, miễn cưỡng cười cười, nhẹ nhàng thuyết phục cậu: “Cậu, cậu không cần phải sợ, loại đánh dấu này theo thời gian sẽ chậm rãi biến mất, sẽ không vĩnh viễn ở trên người cậu.”

“Cậu không cần băn khoăn.” Trác Du nói, “Được không?”

Giống như là đã trải qua một thế kỉ, Trác Du cảm giác tim của hắn đang treo lủng lẳng trên một cái cây, mắt thấy cái cây kia sắp đổ thì lúc này lông mi Đàm Đinh mới khẽ run một chút.

“Được.” Đàm Đinh nói.

Trác Du lúc này mới thở phào một hơi.

Hắn ôm Đàm Đinh đứng dậy, quay người chậm rãi đi tới giường, sau đó lại chạy về nhà tắm, nhanh chóng vứt hết số thuốc ức chế lung tung kia vào thùng rác.

Trác Du thấm ướt khăn tắm, lại đi tới mép giường, nhẹ nhàng mà giúp cậu lau đi vệt máu trên tay.

Đàm Đinh rúc ở trên giường, thở hổn hển nói không nên lời, đại não cậu nóng đến choáng váng, khóe mắt cũng nóng đến phát đau, cảnh tượng trước mắt cũng dần trở nên rất mơ hồ.

Lau khô xong vệt máu, Trác Du buông xuống khăn lông.

Trác Du cẩn thận mà đỡ Đàm Đinh dậy, để cằm nam hài đặt ở trên đầu vai mình, tay khẽ dừng một chút, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng đặt ở trên những sợi tóc mềm mại của cậu, giống như là vuốt lông của động vật nhỏ, từng chút, từng chút nhẹ nhàng mà trấn an.

Hô hấp của Đàm Đinh vẫn nóng bỏng như cũ rồi phả vào bên tai Trác Du, nhưng mà cũng không còn dồn dập như lúc đầu nữa.

“Đàm Đinh.”

Trác Du đột nhiên hỏi: “Sinh nhật cậu tôi nhớ là vào mùa thu, có phải hay không…. là sắp tới rồi?”

Đàm Đinh tựa hồ là không có kịp phản ứng lại, cậu ngoan ngoãn mà dựa vào đầu vai Trác Du ngây người hồi lâu, sau một lúc mới nhẹ nhàng mà ừm một tiếng.

“Cậu muốn quà gì không?”

Trác Du tiếp tục không đầu không đuôi hỏi.

Cùng lúc đó, đầu ngón tay hắn vô thanh vô tức mà từ sợi tóc trượt xuống đến chỗ mềm mại trắng nõn sau cổ của Đàm Đinh. Trác Du biết, chỗ làn da nho nhỏ, ấm áp này, chính là đầu sỏ gây nên mùi thơm ngọt ngào đang bay khắp phòng này.

Đàm Đinh có chút khó chịu mà thở dốc một tiếng.

Đầu óc của cậu lúc này tựa hồ đã có chút trì độn, nhưng là nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là hơi hơi quay đầu đi, nhỏ giọng hỏi một cậu: “Cậu sẽ ở cùng tôi chứ? Trác Du?”

Trác Du nhìn đôi mắt của cậu, nói đương nhiên.

Đàm Đinh tựa hồ lại có chút cao hứng.

“Tôi muốn ăn mì trường thọ.”

Thanh âm của Đàm Đinh thực nhẹ, tốc độ nói cũng có chút chậm chạp: “Tôi còn muốn ăn bánh kem, chính là một loại bánh ngọt tròn tròn rất lớn, tôi thấy ở vòng bạn bè của Hứa Linh, hình như người ở chỗ này ăn sinh nhật đều phải ăn bánh kem.”

Trác Du nói được.

“Tôi còn muốn đi xem hội hoa đăng.”

Đàm Đinh nói nói, nhưng tựa hồ lại có chút mất mát mà rũ xuống lông mi, lẩm bẩm: “Nhưng mà ở nơi này hình như không… Ngô ——!”

Ở cái tư thế nửa ôm này, Trác Du đột nhiên quay đầu, đem hàm răng cắm sâu vào làn da mềm mại, mỏng manh sau cổ của Đàm Đinh.

Trong nháy mắt trước mắt Đàm Đinh bỗng biến thành màu đen, cả người đau vô cùng, vô thức mà phát run.

Làn da sau vổ nóng bỏng phát đau, tim cũng giống như ngừng đập trong nháy mắt, móng tay cũng vô thức mà ăn sâu mà da thịt, nhưng mà trong lúc hỗ loạn giống như có một bàn tay hơi lạnh gỡ bàn tay cậu ra rồi cùng cậu mười ngoan đan xen.

Đã qua thật lâu, thật lâu, lại giống như chỉ là một cái chớp mắt.

Trác Du rốt cuộc thở hổn hển chậm rãi ngẩng đầu, hắn nhìn về phía nam hài đang hôn mê trong lồng ngực, khuôn mặt cậu còn mang theo sự mệt mỏi, khẽ dừng một chút, lại đem người càng ôm chặt thêm chút nữa.

“Được.”

Hắn thủ thỉ vào tai Đàm Đinh: “Sư huynh đều đồng ý với cậu.”

—–

(Truyện chỉ được đăng tại linhlangcacwordpress.com và wattpad @JuneJune374.)

—–

Đàm Đinh lại chìm vào một giấc mơ.

Cậu đang ở trong khung cảnh trắng xóa mênh mông, sau đó cúi đầu phát hiện dưới chân mình là mái ngói nâu đỏ, cậu mờ mịt nhìn quanh bốn phía mới phát hiện chính mình đang ngồi ở trên nóc nhà.

Quanh thân là sương mù mông lung, núi non trùng điệp cây rừng xanh mướt, đây là Thu Y Sơn.

Nơi xa truyền đến âm thanh vui cười đùa giỡn, Đàm Đinh bừng tỉnh mà ngẩng đầu, phát hiện là các đệ tử trên núi xách theo mấy con thỏ cùng hươu săn được, đi về phía nhà ăn sau núi.

Đứng ở phía cuối đội ngũ, là một thiếu niên kiệt ngạo đang ngậm cỏ, mặt một bộ quàn áo màu đen chỉnh tề, trên mặt viết đầy mấy chữ ‘ta* siêu nhàm chán’

(*Vì chuyển bối cảnh cổ đại nên mình cũng đổi cách xưng hô cho phù hợp nhé~)

Là Trác Du.

A, Đàm Đinh nhớ ra đây là ngày nào.

Kia ước chừng là tháng thứ ba sau khi mình được sư phụ dắt lên núi, hôm đó mình hoàn thành xong sớm nhiệm vụ vì thế liền một người ngồi ở trên mái nhà, nhìn đám chim trên nhánh cây phát ngốc.

Kết quả liền thấy một đội ngũ này nghênh diện đi về phía chính mình.

Phía trước có đệ tử ríu rít hỏi: “Trác Du sư huynh, hôm nay săn được ít như vậy, ngươi nói chúng ta dùng dầu hành hay dùng tương ngọt thì tốt a?”

Khóe miệng Đàm Đinh hơi hơi cong lên một chút.

Chia đôi mỗi nửa một loại gia vị.

Quả nhiên, Trác Du tựa hồ là không kiên nhẫn mà nhai nhai gọng cỏ trong miệng: “Ta nói chứ sao các ngươi nhiều chuyện vậy, chia đôi, mỗi nửa một loại gia vị không phải là được rồi sao?”

Các đệ tử vui vẻ nói tốt, Trác Du ngại bọn họ quá ồn ào, liền đem đầu quay đi chỗ khác, cuối cùng ánh mắt dừng ở khoảng sân bên cạnh cây hạnh đang kéo dài hơi tàn.

“Hở?”

Trác Du tiếp tục cắn cỏ, nhìn như không chút để ý hỏi, “Người ở viện này, là cái người mới tới kia sao? Vì sao không gọi hắn đi ăn cùng a?”

“Ngươi nói Đàm Đinh a.”

Một đệ trong lời nói chứa đầy ẩn ý hừ hừ nói, “Tự nhiên là hắn a, kiếm pháp của người ta nhiều lần được sư phụ khích lệ, khẳng định bây giờ là đang dốc lòng tu luyện, chúng ta nào dám quấy rầy người ta chứ.”

Lời này vị chua ngập trời, Trác Du nghe được mày nhăn lại.

Ngày đó Đàm Đinh, liền cứ như vậy mà bình tĩnh ngồi ở trên mái hiên nghe bọn họ đối thoại, rồi nhìn bọn họ vô cùng náo nhiệt mà đi xa.

Ánh mắt hắn lại nhìn vào đám chim trên cành, lại tiếp tục phát ngốc, cứ như vậy cho đến khi hoàng hôn buông xuống, con chim cũng vẫy vẫy cánh, bay đi xa.

Đàm Đinh có chút đói bụng.

Nhưng hắn vẫn quyết định đêm nay không đi nhà ăn, người ta đang vui mừng, vây quanh thịt nướng vừa nói vừa cười, chính mình đi, cũng chẳng qua là khiến người ta không được tự nhiên.

Hắn đứng lên, đang định nhảy xuống mái hiên rồi về trong phòng mình uống cốc trà lót bụng, liền thấy Trác Du một tay xách theo cái đùi thỏ nướng, có chút xấu hổ mà đứng ở trong sân của Đàm Đinh, ảo não gãi gãi đầu.

Đàm Đinh sửng sốt.

Hắn đầu tiên là nhảy xuống nóc nhà, đến gần chút, có chút chần chờ hỏi: “Ngươi… lại là tới tìm ta so kiếm sao?”

Không nghĩ tới Trác Du thoạt nhìn lại càng xấu hổ hơn.

“Hôm nay không so.”

Trác Du ho nhẹ sau đó nhanh chóng nhét đùi thỏ vào trong tay Đàm Đinh, biệt nữu mà nnói: “Bọn họ ở bên kia nướng quá nhiều đùi thỏ, ăn không hết rất là lãng phí, liền đứa cho ngươi một cái.”

Đàm Đinh ngẩn ngơ, còn chưa kịp nói ‘Nhưng là các ngươi nói hôm nay săn được ít a’ thì Trác Du đã tùy tiện mà phất phất tay, trực tiếp đi xa.

Sương mù lại một lần nữa lan tràn, trong tay tựa hồ vẫn còn lưu lại độ ấm của cái đùi thỏ trong hồi ức kia.

Đàm Đinh tỉnh lại.

Cậu ngơ ngác mà nhìn chằm chằm đèn thủy tinh trên trần nhà, lúc này mới ý thức được chẳng qua là ngủ một giấc cậu đã từ kí túc xá của trường về tới nhà Trác Du.

Mà bên cạnh, có người đang vò đầu, ở cạnh giường đi đi lại lại, vô cùng khẩn trương, đúng là Trác Du.

Tầm mắt hai người giao nhau, không khí đọng lại.

“Trác Du.”

Đàm Đinh gọi tên của hắn, nhẹ nhàng mà hỏi, “Tay cậu khỏi rồi?”

Thân hình Trác Du khựng lại, giây tiếp theo viền phi đến mép giường.

“Cậu, cậu tỉnh rồi?”

Trác Du thoạt nhìn có chút co quắp bất an, câu sau không ăn nhập gì với câu trước nói: “Đúng cậy, vừa rồi dì Hứa gọi bác sĩ gia đình tới khám cho cậu, cũng thuận tiện tháo băng vải của tôi ra…”

Đàm Đinh nhẹ nhàng mà ừ một tiếng.

Trác Du lại đột nhiên không biết nói gì.

“Cậu đỡ hơn chưa?”

Trác Du sau một lúc lâu có chút lắp bắp mà mở mmiệng: “Bác sĩ nói thuốc ức chế tề không có hiệu quả là có khả năng là vì hôm nay cậu tiếp xúc với quá nhiều Alpha, hơn nữa là ở đại hội thể thao nên bọn họ còn ra mồ hôi, đống tin tức tố lung tung rối loạn đó ảnh hưởng tới tuyến thể của cậu.”

“Nhưng bởi vì tôi… tôi đánh dấu cho cậu.”

Trác Du xoa tay, “Cậu hẳn là sẽ không khó chịu như vậy nữa…”

Tốc độ nói của Trác Du nhanh đến thái quá, Đàm Đinh nhận ra hắn đang khẩn trương, liền an tĩnh cầm lấy cổ tay áo hắn, biên độ nhỏ mà nhẹ nhàng quơ quơ.

“Tôi không có việc gì.” Đàm Đinh nói.

Trác Du lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hương lê thơm ngọt trên người Đàm Đinh vẫn nồng đậm như cũ, chẳng qua giờ phút này mà thêm chút mùi vị của hồng trà, gò má cậu còn có chút ửng hồng, nhưng là ánh mắt lại thanh minh, sáng trong, xác thật là đã khôi phục thần trí.

Ánh mắt Trác Du dừng ở vết đỏ nhạt nhẽo sau cổ Đàm Đinh, chỉ cảm thấy lỗ tai mình cũng bắt đầu nóng lên.

“Vậy là tốt rồi.”

Trác Du ách giọng nói, tiếp tục tìm đề tài nói chuyện: “Nếu cậu khó chịu nhớ phải nói với tôi, bác sĩ nói còn có biện pháp khác có thể giúp cậu, dì Hứa đang nấu cháo cho cậu, cậu muốn ăn chút gì trước không…”

Đàm Đinh tò mò mà nhìn hắn: “Biện pháp gì?”

Trác Du nguyên bản chỉ là muốn tìm đề tài để nói cho bớt xấu hổ, lại không nghĩ rằng Đàm Đinh lại dò hỏi tới cùng như vậy, hắn nghẹn họng, mặt trực tiếp đỏ bừng.

Đàm Đinh chớp chớp mắt, mờ mịt mà nhìn chằm chằm hắn.

“… Bác sĩ gia đình nói, càng nhiều tin tức tố của Alpha sẽ càng có tác dụng trấn an tốt hơn, đánh dấu tạm thời coi như là một cái, còn có một ít biện pháp khác.”

Trác Du giương mắt nhanh chóng mà nhìn Đàm Đinh một cái, sau đó lại giống như kẻ trộm vội vàng cúi đầu xuống, có chút gian nan mà nói: “Ví, ví dụ như trao đổi nước bọt… chính là hôn môi.”